Đồng Tiền Kham Thế



""

Tính tình Huyền Mẫn vẫn săm soi như cũ, bẩn một chút xíu thôi cũng không chịu được, cho nên đều đặt thượng phòng, bạc của hắn tuy rằng không ít, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy mãi được. Tiết Nhàn thì rất muốn biết, với tốc độ tiêu tiền của hắn, tiền bạc mà hắn mang trong người còn đủ dùng bao lâu? Nếu tiêu hết thật thì định đi kiếm kiểu gì, mặc dù bản lĩnh của lừa trọc không nhỏ, song cũng khó mà tưởng tượng bộ dáng hắn mở miệng đòi tiền người ta.

Gian thượng phòng của quán trọ này so ra thì vẫn kém Quy Vân cư, nhưng cũng coi như là sạch sẽ gọn gàng. Tiểu nhị trong quán tay chân lanh lẹ dọn dẹp cho bọn họ một phen, rồi đưa tới một khay trà và chậu rửa tay.

“Tiểu luôn ở trên lầu, nếu khách quan có gì cần thì cứ mở cửa phân phó một tiếng là được.” Tiểu nhị nói một câu rồi lui ra ngoài khép cửa phòng lại.

Tuy nói là muốn nghỉ ngơi một đêm, nhưng người thực sự cần nghỉ ngơi chỉ có đám Lục Nhập Thất, Thạch Đầu Trương. Đối với Tiết Nhàn mà nói, có ngủ hay không cũng chẳng sao. Còn đối với Huyền Mẫn………

Dù sao Tiết Nhàn cơ bản chẳng xem hắn là người, không ăn không nghỉ, sao tính là người được?

Con hắc long bán thân bất toại này ban ngày ngồi trên xe ngựa xóc nảy, chân cẳng y không có cảm giác, khi ngồi toàn phải dựa vào eo chống đỡ, thời gian lâu, tất nhiên chẳng hề thoải mái. Huyền Mẫn vì khiến tổ tông này thả lỏng gân cốt, dùng sức hoãn lại một chút, vào cửa liền đem y an trí trên giường.

Thượng phòng của quán trọ này cái khác thì không nói, nhưng giường thì rất thoải mái, nệm chăn trải rất dày, khá mềm mại, không hề cộm người, như thế nào cũng tốt hơn ghế ngồi cứng ngắc. Tiết Nhàn cảm thấy hành động của con lừa trọc này rất hợp ý y, y không chút khách khí lười biếng duỗi eo, thả lỏng gân cốt ở vai lưng, rồi sau đó kéo chăn, tạo một cái ổ cho mình, nghiêng người tựa vào đống chăn nệm gồ lên, chống đầu thoải mái thở dài.

Huyền Mẫn gấp áo ngay ngắn ngồi ở bên chiếc bàn gỗ khắc hoa, dáng vẻ hoàn toàn không định nghỉ ngơi.

Hắn gẩy bấc đèn trên bàn, chỉnh lửa sáng một chút, rồi lấy từ trong lòng ra tờ bố cáo gấp gọn lúc trước, mở ra vuốt phẳng dưới ánh đèn dầu, im lặng nhìn. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra bóng đen dưới mắt hắn, làm nổi bật hốc mắt cực sâu, sống mũi cao thẳng, đường nét đôi môi hiện ra cảm giác lạnh lùng bất cận nhân tình.

Tiết Nhàn chống đầu híp mắt, ý vị không rõ nhìn một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Lừa trọc?”

Huyền Mẫn nửa ngày không nghe thấy y nói tiếp, cũng không ngẩng đầu lên mà trầm giọng đáp một câu: “Hả?”

Tiết Nhàn nhướn mày hỏi: “Kẻ trên bố cáo này rốt cuộc có phải là ngươi hay không?”

“………”

Câu hỏi này đúng là có chút trực tiếp, thế nhưng xác thực phù hợp với tính tình thẳng thắn không hề che lấp của y.

Y thấy Huyền Mẫn đặt bố cáo lên bàn, đầu ngón tay đè lại một góc, quay đầu liếc nhìn y, như thể đang chần chừ nên trả lời thế nào, lại cũng giống như không định nói cụ thể.

Từ lúc trước bị lừa trọc xúc lên ở y đường Giang gia đến giờ, thực ra vẫn chưa qua bao lâu, song có lẽ vì sự tình trải qua không hề đơn giản, thời gian này như bị kéo ra rất dài, vậy nên có đôi khi y thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, cảm giác như bọn họ đã biết nhau rất lâu hơn nữa còn quen thuộc lẫn nhau.

Kỳ thực Tiết Nhàn nhìn ra được Huyền Mẫn là người có lòng phòng bị rất mạnh, biết nhau lâu như vậy, bất cứ chuyện gì về mình Huyền Mẫn hầu như đều ngậm miệng không nói, đây có lẽ là do tính cách trời sinh, cũng có thể do mất trí nhớ, khi Tiết Nhàn nói đạo lý thì vẫn có thể lý giải.

Để tay lên ngực tự hỏi nếu chính y cũng mất đi nhiều ký ức, có lẽ y cũng chẳng phản ứng ai chẳng tin ai, trực tiếp làm ra chút động tĩnh nghiêng trời lệch đất, trước hết cứ bổ sung hết những ký ức đã mất rồi hẵng nói sau, kẻ nào cản trở thì kẻ đó xui xẻo.

Thế nhưng tình huống lúc này lại có hơi đặc biệt, dù sao hiện giờ bọn họ là chung đường, có thể nói là châu chấu cùng buộc trên một sợi dây thừng. Nếu Huyền Mẫn không liên quan đến người trên bố cáo, vậy đó liền là một cách đối phó, còn nếu có liên quan, đó cũng lại là một cách đối phó khác. Luôn phải có chuẩn bị, không thể để phiền toái tìm đến cửa rồi mới đào hố được.

“Lừa trọc, thế này nhé, chúng ta làm mua bán công bằng ngươi thấy sao?” Tiết Nhàn nghiêm trang nói.

Không hay lắm đâu, nghiệp chướng này nhìn chẳng hề giống người biết công bằng.

Huyền Mẫn còn chưa nâng đầu, tiếp tục xem bố cáo, cũng không mở miệng tỏ vẻ phản đối —— Dù sao nếu Tiết Nhàn thật sự muốn làm việc gì, hỏi ý kiến của ngươi cũng chỉ cho có lệ thôi, phản đối không có bất cứ tác dụng gì.

Tiết Nhàn thấy cái bộ dáng “Ngươi nói đi ta cố mà nghe một chút” của hắn, bèn nói: “Hai ta không tính là hiểu rõ nhau, vậy nhỡ may chọc phải phiền toái gì cũng không dễ ứng phó ——”

Huyền Mẫn rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn y, dường như lần đầu nghe thấy y tâm bình khí hòa nói chút tiếng người.

“Chúng ta hỏi nhau một ít vấn đề mà mình cảm thấy trọng yếu, nếu ta hỏi ngươi, mà ngươi đáp được, ta đây cũng phải trả lời ngươi một vấn đề, nếu ngươi không đáp được hoặc không muốn đáp, vậy ngươi liền cho ta một nén bạc, thế nào?” Tiết Nhàn nheo mắt, trưng ra dáng vẻ “Ngươi thấy ta có đặc biệt có lý không”.

Huyền Mẫn nhất thời chẳng biết đáp kiểu gì.

Ngươi mua bán nhiều quá nhỉ, cùng một kẻ mất trí nhớ chơi cái trò này, “Không đáp được thì phải xì tiền ra”, đây mà là hỏi đáp hả, rõ ràng là lừa tiền.

“……….Không bằng ngươi trực tiếp cầm luôn đi.” Huyền Mẫn lạnh nhạt nói, thò tay móc hết bạc trong túi mình ra, ném lên giường.

Tiết Nhàn cắn lưỡi vươn tay đón được, cầm trong tay ước lượng một phen, lại nói: “Được rồi, không đùa ngươi nữa, đổi cách chơi khác.”

Cao tăng chính là cao tăng, một bộ coi tiền bạc như cặn bã. Bạc ném hết ra ngoài rồi, Huyền Mẫn không phản ứng y nữa, vẫn quay đầu tiếp tục xem bố cáo của hắn.

Vị tổ tông Tiết Nhàn vỗ vỗ ván giường, bất mãn nói: “Nghe ta nói đã nào, bây giờ đứng đắn này.”

Huyền Mẫn có vẻ cảm thấy bộ dáng lười nhác kia của y có chút đau mắt, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Nói đi.”

“Thế này nhé, ta hào phóng một chút. Vấn đề ta hỏi ngươi, nếu ngươi có thể nói ra chút gì đó, ta sẽ cho ngươi một viên kim châu, nếu không nói được, vậy tạm thời chờ ngươi nghĩ xong rồi hẵng nói, đương nhiên, nếu đụng tới việc ngươi không muốn nói thì hoàn toàn có thể bảo là ngươi không nhớ rõ.”

Tiết Nhàn nói xong, liền đem bạc Huyền Mẫn đưa cho y xếp thành một đống bên cạnh mình, giống như đặt tiền trong phường cược, “Nào, của ngươi coi như là của ngươi, ta không lấy một xu, ngươi không tổn thất gì hết, có khi còn kiếm được chút tiền bạc ấy chứ, thế nào?”

Thực ra cả quãng đường này tất cả đều do Huyền Mẫn trả tiền, trước sau tốn không ít tiền, Tiết Nhàn không thích mắc nợ người khác, dù là nhân tình hay tiền bạc, bao giờ cũng là nhận một nén bạc trả một nén vàng. Thế nhưng y lại có chút tật xấu, không thích trả trực tiếp mà lại thích dùng phương thức vòng vo lằng nhằng, đúng thật là có bệnh.

Huyền Mẫn nghe vậy, rốt cuộc ngẩng đầu lên, có vẻ không ngờ tổ tông này lại chủ động chịu thiệt như vậy, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

“Ngươi không phản đối vậy ta xem như đồng ý rồi nhé.” Tiết Nhàn nói đoạn, lại ngầm nghĩ: Nên hỏi từ đâu nhỉ………

Y biết tính cách Huyền Mẫn luôn không coi trọng tiền bạc, đương nhiên sẽ không vì thắng chút tiền này mà miễn cưỡng bản thân nói ra những chuyện không muốn nói. Mặc dù còn chưa bắt đầu hỏi, nhưng y đã lường trước được —— Với cái tính của lừa trọc, ắt hẳn chẳng đáp được mấy câu.

Nhưng mà……… Có thể hỏi ra chút nào thì hay chút ấy.

“Cái bệnh vừa mở mắt liền quên hết sạch của ngươi là từ đâu mà ra?” Tiết Nhàn suy nghĩ một hồi, bèn hỏi.

Huyền Mẫn thoáng nhíu mi, nhìn chằm chằm ánh nến, không lập tức mở miệng.

Tiết Nhàn: “………” Hay lắm, khởi đầu bất lợi.

Khi y đang cho rằng vấn đề đầu tiên không nhận được đáp án, Huyền Mẫn bỗng nhiên trầm giọng đáp: “Không nhớ rõ, từ mấy tháng trước tỉnh lại đã thế rồi, đột nhiên phát tác, cứ phải nghỉ ngơi hai ngày mới khôi phục được, bây giờ đã xem là khôi phục nhanh rồi.”

Tiết Nhàn ngạc nhiên: Há? Thế mà lại ngoan ngoãn trả lời kìa?

Huyền Mẫn nói xong, lại nâng tay sờ bên gáy, nhíu mày nói: “Lần trước ngươi bảo ta sờ chỗ này, là vì sao?”

“Ngươi chưa thấy bao giờ à?” Tiết Nhàn theo bản năng hỏi một câu, rồi sau đó chợt nghĩ, mỗi lần Huyền Mẫn khôi phục lại bình thường, nốt ruồi kia cũng trở lại như cũ, hắn thật sự có khả năng chưa từng thấy nốt ruồi kia biến hóa bao giờ, “Mỗi lần ngươi trở mặt không nhận người, nốt ruồi trên cổ ngươi sẽ hiện ra mấy sợi tơ máu, trông giống như con nhện vậy. Thế nhưng chạm vào một chút, những tơ máu đó sẽ thu hồi lại, ngươi cũng sẽ không choáng váng nữa.

Huyền Mẫn: “………”

Tiết Nhàn thấy hắn nhíu mày không thả lỏng, nghĩ rằng hắn có lẽ thật sự không nhớ rõ nốt ruồi kia bị làm sao, bèn nói: “Được rồi, xem như là trả lời một vấn đề rồi nhé.”

Dứt lời, y thò tay mò mẫm trong tay áo có chút gian nan, lấy ra một nắm to kim châu lớn bằng củ lạc, ném một viên vào đống bạc của Huyền Mẫn.

Huyền Mẫn: “……… Ngươi lấy đâu ra lắm kim châu vậy?”

Tiết Nhàn nhướn mày: “Tốt xấu gì cũng là thần vật, trên người còn nhiều chỗ giấu đồ lắm, có điều dưới mắt người ngoài lấy ra sẽ phiền toái, nên trước hết mới dùng của ngươi thôi.”

“Ngươi vừa nói mấy tháng trước tỉnh lại đã thế rồi…….. là ý gì?” Tiết Nhàn lại hỏi.

Lần này Huyền Mẫn không im lặng lâu mà đáp luôn: “Ý trên mặt chữ, ta tỉnh lại khi đang ở một mình trong một thi điếm trên núi Lãng Châu.”

“Thi điếm?” Tiết Nhàn ngạc nhiên.

Cái gọi là thi điếm, chính là một nơi chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân và tránh mưa gió trên đường cho người đuổi thi, người sống sợ xui xẻo nên bình thường sẽ không tới gần.

“Sao ngươi lại ở đó?” Tiết Nhàn nghi hoặc hỏi.

Huyền Mẫn lắc đầu: “Chuyện trước đó hoàn toàn không nhớ được, khi mở mắt, trên người ta chỉ có xâu tiền đồng này, một quyển sách viết tay ghi lại thuật phong thủy và pháp trận, một tờ giấy mỏng ghi chép một vài chuyện vụn vặt, cùng với một ít hoàng phù.”

“Trước đó ngươi làm nghề gì, đến từ đâu, đi đến nơi nào, muốn làm chuyện gì, tất cả đều không nhớ ra?” Tiết Nhàn bỗng cảm thấy con lừa trọc này có chút đáng thương, phàm là người bình thường mở mắt trong một tòa thi điếm giữa nơi sơn dã, hoàn toàn không biết gì về quá khứ và tương lai của mình, tám chín phần mười đều phát điên luôn.

Huyền Mẫn lắc đầu, “Lúc ấy chẳng nhớ gì cả, sau này thỉnh thoảng có nhớ tới một vài đoạn ngắn vụn vặt, nhưng thường qua một đêm là lại đột nhiên quên mất.”

Tiết Nhàn nhịn không được nói: “Vậy phải làm sao?”

“Sau này nhớ được những gì, ta liền thuận tay ghi lại vào tờ giấy mỏng kia, mang theo bên người, lúc không tỉnh táo liền lấy ra xem.” Huyền Mẫn đáp.

Tiết Nhàn “À” một tiếng, “Chính là tờ giấy mà lúc trước trong mộ thất dưới đảo Mộ Phần, ngươi bảo Lục Thập Cửu tính giùm đó hả? Bút tích của mình mà ngươi cũng không nhận ra?”

Huyền Mẫn lạnh nhạt nói: “Khi ta tỉnh lại, trên đó đã có mấy câu chữ rồi, chữ viết có thể phỏng theo.”

Tiết Nhàn sáng tỏ: “Ngươi sợ người khác bắt chước bút tích của ngươi, viết mấy thứ sai trái xui khiến ngươi hả?’

“Ừm.”

“Vậy ngươi viết những gì?” Tiết Nhàn nói đoạn, lại bỏ thêm hai viên kim châu vào đống bạc của Huyền Mẫn.

“Rườm rà lắm.” Huyền Mẫn đáp, “Một ít về xâu tiền này, còn có vài địa danh, cùng với……. một việc.”

“Việc gì?”

“Tìm người.” Huyền Mẫn nói, “Ta nhớ ta phải tìm một người, ta nợ người đó, ngày nào chưa trả, ngày ấy chưa được an lòng.”

Giọng hắn chậm rãi, trầm trầm vang lên trong phòng, tuy rằng ngữ khí vẫn mang theo một chút lãnh đạm trước sau như một, song không hiểu sao lại mang cho người ta một loại……… cảm giác vô cùng nặng nề, cho dù là người ngoài không liên quan, cũng có thể xuyên thấu qua lời nói của hắn cảm nhận được một nỗi chật vật không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên Tiết Nhàn nhận thấy được cảm xúc rõ ràng như vậy từ hắn, điều này làm cho Huyền Mẫn bỗng nhiên có vài phần sống động của nhân gian.

Song không biết vì sao, Tiết Nhàn lại cảm giác trong lòng chùng xuống, trên không thể tới dưới chẳng thể lui, cực kỳ không thoải mái!

Y nhìn chằm chằm Huyền Mẫn một lát, đột nhiên không lạnh không nóng nói: “Được rồi, không còn gì muốn hỏi nữa, ngươi cầm lấy tiền đi.”

Dứt lời, y nhét hết đống kim châu còn thừa vào trong tay áo, cũng chẳng biết chỗ đó có cơ quan gì nữa.

Thực ra y vẫn chẳng hỏi được gì, Huyền Mẫn có phải người trên bố cáo hay không y vẫn chưa làm rõ được, nhưng y chẳng có tâm tư để hỏi nữa, cũng lười hỏi. Y thấy Huyền Mẫn ngạc nhiên, dường như cũng thấy y bỗng dưng lãnh đạm như vậy có chút khó hiểu.

Ngay khi Huyền Mẫn đứng dậy định đi tới bên giường, Tiết Nhàn mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ ở chân tường có tiếng người loáng thoáng, rầm rì nhỏ vụn, còn có tiếng binh khí chạm vào nhau.

Buổi tối trên đường có tiêu cấm, người có thể mang theo binh khí đi lại chỉ có……… người của nha môn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui