Đồng Truỵ


Edit + Beta: Agus
Khoảng ba giờ chiều, Sầm Trí Viễn lái xe vào bãi đậu xe tầng hầm của tòa nhà Sầm An.
Trước khi vào thang máy, cậu nhắn cho trợ lý một tin nhắn, sau đó đút điện thoại lại vào túi, không nhìn nữa.
Năm phút sau, Sầm Trí Viễn xuất hiện bên ngoài văn phòng của Sầm Trí Sâm, cô thư ký đang tập trung vào màn hình máy tính, cô chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng ngón tay gõ trên bàn, sau đó cô ngạc nhiên đứng dậy: "Tiểu Sầm tổng."
"Anh ấy có ở đây không? Tôi có chuyện cần tìm anh ấy." Sầm Trí Viễn nói thẳng.
"Đợi một chút nhé." Cô thư ký kết nối điện thoại nội bộ, nói chuyện với Sầm Trí Sâm ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, cô giúp Sầm Trí Viễn mở cửa văn phòng.
Lúc Sầm Trí Viễn bước vào, Sầm Trí Sâm lặng lẽ ngước nhìn cậu.
Sầm Trí Viễn ăn mặc rất giản dị, cậu mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ vest thường ngày, trông cậu có vẻ gầy hơn một chút nhưng tinh thần không tệ lắm.
"Ngồi đi." Sầm Trí Sâm ra hiệu cho cậu: "Hôm nay về rồi đấy à?"
"Không." Sầm Trí Viễn ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế: "Tôi tới đây để từ chức."
Sầm Trí Sâm: "Từ chức?"
"Vâng." Sầm Trí Viễn nói chắc nịch: "Từ chức."
"Lý do là gì?" Sầm Trí Sâm hỏi.
Sầm Trí Viễn bình tĩnh, cậu bị anh nhìn chằm chằm nhưng không trốn tránh: "Không muốn làm nữa, hoặc là vì lý do gì đó, anh muốn nghĩ thế nào cũng được."
Sầm Trí Sâm không đồng ý: "Em cứ như thế này thì anh sẽ không duyệt đơn xin từ chức của em đâu."
Sầm Trí Viễn mỉm cười, ánh mắt châm chọc: "Tôi tưởng Sầm tổng luôn muốn tôi biến khỏi đây chứ."
Sầm Trí Sâm nói: "Dù em có tin hay không, lý do anh điều tra thân thế của em cũng không phải vì điều này."
"Biết đâu." Sầm Trí Viễn không có hứng thú với mấy lời đó: "Dù gì thì kết quả cũng giống nhau."
"Tại sao không muốn ở lại?" Sầm Trí Sâm nhắc cậu: "Ba nói rồi, ông ấy không quan tâm đến thân thế của em, hơn nữa em có năng lực, vị trí phó chủ tịch điều hành của Sầm An không chỉ dựa vào huyết thống, nó chỉ dành cho những người người có năng lực."
"Tôi có nên cảm ơn Sầm tổng vì đã khẳng định năng lực của tôi không nhỉ?" Sầm Trí Viễn cảm thấy điều đó chẳng có nghĩa gì: "Thôi đi, ba không quan tâm nhưng người khác thì có.

Dù sao thì Sầm An cũng là của nhà họ Sầm, tôi không có hứng thú làm công cho anh cả đời."
Sầm Trí Sâm cau mày, Sầm Trí Viễn hếch cằm: "Mong Sầm tổng giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng."

Mỗi câu cậu nói đều gai góc, câu nói "không có hứng thú làm công cả đời cho anh" rất có thể là từ tận đáy lòng cậu.

Sầm Trí Sâm nghe thôi cũng biết tính hiếu thắng của Sầm Trí Viễn rất mạnh, đặc biệt là khi đối mặt với anh.
Một người đã quyết định rời đi, việc anh buộc họ ở lại không có ý nghĩa gì.
"Em là quản lý cấp cao kiêm thành viên hội đồng quản trị của Sầm An, sau khi rời Sầm An, em không thể làm cho một công ty cùng ngành trong thời gian ngắn, về việc này anh sẽ không phá lệ với em." Sầm Trí Sâm lại nhắc nhở cậu.
Sầm Trí Viễn không để bụng: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ để anh có cơ hội kiện tôi đâu."
Điện thoại di động reo đúng lúc cắt ngang cuộc đối đầu như có như không kia.

Sầm Trí Sâm bắt máy, là cấp dưới đang đi công tác báo cáo công việc quan trọng với anh.
Sầm Trí Viễn kiên nhẫn chờ đợi, thản nhiên lắng nghe.

Công việc đáng lẽ do cậu làm tạm thời giao cho người khác đảm nhận, bên kia có lẽ sợ mắc lỗi trong lúc vội vàng nên đã báo cáo mọi việc cho Sầm Trí Sâm.
Kiểu người không coi trọng Sầm Trí Sâm và đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, có lẽ sẽ không tìm thấy một người thứ hai ngoài cậu ở Sầm An.
Nghĩ đến tất cả những điều này, Sầm Trí Viễn bất giác lại thất thần, đường nhìn giữa lúc lơ đãng lại nhìn vào quai hàm kéo căng của Sầm Trí Sâm, quét qua yết hầu trượt lên trượt xuống trong lúc nói chuyện của anh, dừng lại một chút rồi nhìn đi chỗ khác.
Cạnh bàn làm việc của Sầm Trí Sâm là cửa sổ bằng kính toàn bộ, trên bậu cửa sổ đặt một chậu trầu bà, bên cửa sổ tràn ngập cây xanh.
Đáng tiếc là nó hơi đơn điệu, nhìn vào nó, Sầm Trí Viễn đột nhiên nghĩ chuyện nếu cậu không giành cái chậu xương rồng kia thì đặt nó ở góc bàn của Sầm Trí Sâm, làm nền cho chậu trầu bà trông cũng rất hoàn hảo.
Sầm Trí Sâm cúp điện thoại, anh ngẩng đầu, thoáng thấy trong mắt Sầm Trí Viễn có ý cười mơ hồ, cậu nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ, dừng mắt ở đó.
Không phải nụ cười bất thiện như lúc cậu nói chuyện với anh khi nãy, Sầm Trí Viễn bây giờ đang cười thật, dường như cậu đã tìm được thứ gì đó khiến mình cảm thấy thích thú, cho nên tâm trạng mới vui vẻ như vậy.
Sầm Trí Viễn quay đầu lại, ý cười trong mắt vụt tắt: "Trương Sùng rất có năng lực.

Tôi và hắn không có quan hệ như anh nghĩ, nếu hắn đã vào hội đồng quản trị rồi thì anh có thể dùng hắn thật tốt.

Còn Trần Hướng Đông - trợ lý của tôi, cậu ấy rất thông minh, tôi đi rồi chắc không đến nỗi anh ném cậu ấy vào lãnh cung nhỉ, anh cũng nhìn ra mà."

Sầm Trí Sâm từ chối bình luận, dụng người như thế nào là việc của anh, Sầm Trí Viễn không cần dạy anh.
"Muốn rời khỏi công ty còn phải được hội đồng quản trị và đại hội cổ đông đồng ý.

Trước hết hãy nghĩ nói chuyện với ba thế nào đi."
Sầm Trí Viễn thấy chán, nói cho qua chuyện: "Biết rồi."
"Sau này có kế hoạch gì không?" Sầm Trí Sâm hỏi.
Sầm Trí Viễn hơi ngạc nhiên, với mối quan hệ của cậu và Sầm Trí Sâm, hỏi những câu hỏi này nghe có vẻ đạo đức giả, nhưng vì Sầm Trí Sâm đã hỏi, cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Chưa tính đến, dù sao bây giờ tôi cũng không thể làm gì được.

Cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ là ra nước ngoài."
Sầm Trí Sâm: "Ra nước ngoài?"
"Ừm." Sầm Trí Viễn thuận miệng nói: "Phố Wall chẳng hạn, thay đổi môi trường chút."
Sầm Trí Sâm cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt để ra nước ngoài, nhưng anh không phải là Sầm Trí Viễn.

Dù Sầm Trí Viễn có từ chức hay không thì cậu cũng đang ở trong một tình huống khó xử.

Từ góc nhìn của anh, thật sự rất khó nói được thêm điều gì.
"Sầm Trí Sâm, những lo lắng của anh thật sự không cần thiết đâu." Sầm Trí Viễn nói, cậu nhìn vào mắt Sầm Trí Sâm: "Tôi sẽ không đến công ty khác, ngay cả khi có người trả cho tôi mức lương hàng năm với giá cao ngất trời và hứa hẹn bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đi.

Con người của tôi tuy không tốt lành gì, nhưng ít nhất tôi còn lương tâm, sẽ không giúp người ngoài đối phó Sầm An."
Khi bốn mắt chạm nhau, Sầm Trí Sâm thấy thật vi diệu, lúc nãy khi anh nhìn thấy Sầm Trí Viễn mỉm cười với chậu cây xanh trên bệ cửa sổ, anh cũng có cảm xúc tương tự trong khoảnh khắc đó.
Có lẽ, mặt khác mà Sầm Trí Viễn vô tình để lộ khác với những gì anh nghĩ.
"Thôi đi, ta nói những thứ này làm gì?" Sầm Trí Viễn đứng lên: "Đi nhé."

Sầm Trí Sâm gật đầu và không nói gì nữa.
Sầm Trí Viễn nhìn anh lần cuối, cảm thấy khá là tiếc, theo đuổi mục tiêu hơn 20 năm, cuối cùng cậu chỉ có thể dừng lại ở đây.
Lúc Sầm Trí Viễn bước ra ngoài, Sầm Trí Sâm nhìn bóng lưng cậu rời đi vẫn giống như khi cậu đến, dáng người Sầm Trí Viễn cao thẳng, nhịp chân chậm rãi, cậu luôn giữ phong thái nho nhã trước mặt mọi người, cho dù là trong lúc thất bại như bây giờ.
Hoàn hồn rồi Sầm Trí Sâm mới phát hiện cây bút ký tên trên tay đã rơi xuống giấy tờ, vô thức vẽ một vệt dài, anh thở dài nhấc điện thoại bảo thư ký in một bản khác cho mình.
Sầm Trí Viễn trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc, còn lâu mới chính thức từ chức, nhưng đã có người tiếp nhận công việc của cậu, cậu vẫn chưa trả phép nên không cần ở lại.
Trợ lý bước vào đang muốn nói gì đó, Sầm Trí Viễn đã ngắt lời cậu ta: "Tôi nói chuyện từ chức với Sầm Trí Sâm rồi, sẽ đệ trình một bản báo cáo chính thức bằng văn bản lên hội đồng quản trị sau, sau này sẽ không trở lại nữa."
Trợ lý ngẩn ra: "Tiểu Sầm tổng, anh muốn từ chức sao?"
"Đã nói với Sầm Trí Sâm rồi." Sầm Trí Viễn nhắc nhở đối phương: "Nếu sau này cậu cảm thấy không thể lăn lộn ở Sầm An nữa thì có thể liên lạc với tôi.

Tôi sẽ nhờ bạn bè tìm nhà mới cho cậu."
Trợ lý thấy cậu đã bắt đầu thu dọn đồ đạc cũng thôi kinh ngạc: "Tiểu Sầm tổng, anh đi thật đấy à?"
Sầm Trí Viễn: "Không đi chứ ở lại để bị Sầm Trí Sâm áp cả đời à?"
Trợ lý do dự muốn nói gì đó, Sầm Trí Viễn bình tĩnh nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi đi, muộn là thôi đấy nhé."
Trợ lý: "Cái đó, bên ngoài có tin đồn về thân thế của Tiểu Sầm tổng, không phải em hóng hớt gì đâu, chỉ là..."
"Đó là sự thật." Sầm Trí Viễn trực tiếp thừa nhận: "Lúc sinh bị ôm nhầm ở bệnh viện.

Tiểu Sầm tổng thật là tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh, có thể trong tương lai cậu ấy sẽ vào Sầm An.

Tôi đoán không có mấy người ngoài biết việc đó đâu."
"Chuyện này có thật thật ạ?" Trợ lý kinh ngạc nói: "Em tưởng chỉ có trong phim truyền hình thôi chứ."
"Phim truyền hình đâu phải bịa đặt." Sầm Trí Viễn nói rất nhẹ nhàng giống như đang nói chuyện của người khác: "Nói tôi nghe xem, những người bên ngoài đang nói cái gì."
Trợ lý: "Dù sao họ cũng chẳng nói được mấy lời hay gì.

Tiểu Sầm tổng, anh đừng nghe thì hơn."
Sầm Trí Viễn: "Ví dụ như?"
Cậu khăng khăng muốn nghe, trợ lý chỉ có thể nói: "Người nói lịch sự thì nói chuyện này nghe lạ.


Còn những người có thành kiến với anh ngay từ đầu thì nói rất chướng tai, nói cái gì mà Tiểu Sầm tổng chiếm hời, tu hú chiếm tổ chim khách, dã tâm quá lớn nên bị đánh cho về nguyên hình.

Toàn là nói nhảm không thôi."
"Tu hú chiếm tổ." Sầm Trí Viễn nhẩm lại bốn từ này.

Ngày đó ở nhà họ Sầm, mấy cô chú cứ nói mãi về một câu giống thế này.
Trợ lý vội nói: "Tiểu Sầm tổng, anh nghe chút thôi chứ đừng để ý chi đám người đó."
Sầm Trí Viễn nhếch khóe môi: "Có hàm ý thật đấy."
Cậu không tiếp tục chủ đề này nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ lấy đồ dùng cá nhân, trước khi rời đi ánh mắt rơi xuống chậu hoa trên bàn.
Tháng này cậu không có ở đây, trợ lý và thư ký giúp cậu chăm sóc hoa rất tốt, hoa nở lâu, đến tháng 11 vẫn còn nở rộ.
"Hoa này." Sầm Trí Viễn dừng lại, ra hiệu cho trợ lý của mình: "Trả lại cho Sầm Trí Sâm."
Trợ lý khuyên cậu: "Chỉ là một chậu hoa thôi mà anh, chắc Sầm tổng không nhớ nổi đâu.

Tiểu Sầm tổng thích thì mang đi, hoặc để em chăm nó cũng được."
"Gửi lại Sầm Trí Sâm." Sầm Trí Viễn nhấn mạnh: "Vật về nguyên chủ."
Lúc thư ký ôm hoa đi vào, Sầm Trí Sâm ngước lên, anh hơi khó hiểu.
"Chậu hoa xương rồng này là do văn phòng của Tiểu Sầm tổng đưa tới, nói là vật về nguyên chủ." Thư ký giải thích.
Con ngươi của Sầm Trí Sâm di chuyển: "Để nó ở đây đi."
Thư ký đặt hoa xuống rồi đi ra ngoài, Sầm Trí Sâm nhìn chằm chằm một lúc, hình ảnh Sầm Trí Viễn mỉm cười bên cửa sổ vô thức hiện lên trong đầu anh.
Anh đứng dậy, đổi hướng chậu hoa đặt vào góc bàn dưới bậu cửa sổ.
Sau đó, anh đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống chỗ Sầm Trí Viễn vừa ngồi, nhìn nó từ cùng một góc độ.
Chậu trầu bà xanh um tươi tốt, dây leo treo khắp bậu cửa sổ, ánh nắng thưa thớt lọt vào từ kẽ lá, bao phủ những cánh hoa trắng hồng phía dưới.
Sầm Trí Sâm dựa lưng vào ghế, yên lặng quan sát hồi lâu rồi đột nhiên mỉm cười.
***
Agus: Đoạn cuối thấy anh Sâm dễ thương ghê =))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận