Đông Tuyết


Trong mùa đông lạnh lẽo, lông ngỗng theo tuyết lớn cuốn bay tán loạn, gió lạnh thổi qua đâm đau thấu xương tủy.
Cố Minh cũng không rõ mình đã đi bao lâu, máu từ vết đâm trên bụng hoà lẫn vào tuyết tạo thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng ban đầu.
Dưới trời đầy tuyết, hắn trốn chạy khỏi kẻ muốn giết mình nhưng lại đi lạc vào rừng.

Tuyết trắng bao phủ xung quanh càng làm vết thương trên người thêm lạnh buốt, hắn sớm đã không còn tinh thần để phân rõ phương hướng, chỉ có thể cắn chặt đầu lưỡi để duy trì ý thức vốn đã mơ hồ, từng bước chậm rãi đi trong tuyết.
Thiên hạ đệ nhất sát thủ có lẽ hôm nay sẽ phải chôn vùi trong biển tuyết mênh mông này, ấy cũng là điều mà người người mong muốn.
Kể cả khi ý thức đã không còn rõ ràng, hắn vẫn còn tâm trí để cười nhạo bản thân mình, hoang đường, quả thật hoang đường.
Năm tám tuổi, hắn được Trương Chi Hải nhận làm con nuôi, từ đó hắn một đường dẫm lên thi thể, vì Huyết Các mà cống hiến hơn mười năm, trở thành thanh đao sắc bén danh chấn thiên hạ của Huyết Các.

Kết cục chính là hắn công cao chấn chủ, tự lấy đá đập chân mình, sau cùng lại chết trong tay chính chủ nhân mình nguyện trung thành hơn mười năm.
Đối mặt với gió lạnh buốt giá, Cố Minh vẫn cảm thấy vui vẻ.

Hắn đã nghĩ về vô số cách chết, cũng đoán rằng thậm chí hắn còn chẳng được toàn thây, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái kết này.
Cả đời này hắn mang danh ác nhân, tiếng xấu đồn xa khiến cả giang hồ sợ mất mật, cuối cùng lại dùng tuyết trắng thuần khiết này làm mộ, ít nhất hắn không bị kẻ thù ngũ mã phanh thây, như vậy đã là tốt lắm rồi.
Cố Minh đi rất lâu, lâu đến mức hắn thậm chí không cảm nhận được thân thể này đang tồn tại, từng bước từng bước đều vô cùng khó khăn, hơi lạnh phả ra từ chóp mũi dường như muốn đông cứng cả lục phủ ngũ tạng.
Ý thức dần dần mơ hồ, chỉ sợ thiên hạ cười đến rụng răng rằng hắn thực sự sắp chết ở một nơi mà ngay cả chính hắn cũng không biết là nơi nào…
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh mờ nhạt màu đỏ.
Là ai?

Cố Minh từ từ tỉnh dậy trong một mảnh ấm áp, vết thương ở bụng bỗng nhiên đau đớn khiến hắn bất giác rên một tiếng, dần dần mở mắt ra.
Thế mà hắn vẫn chưa chết, là ai đã cứu hắn?
Toàn thân đau đến mức không thể cử động, Cố Minh chậm rãi di chuyển ánh mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng từ lâu không được tiếp xúc.
Cổ họng hắn cực kỳ khô khốc, “Nước… nước…”
Cố Minh yếu ớt nói, một chén nước liền được đưa đến bên miệng hắn.
“Ta thấy ngươi ngất xỉu nên đưa ngươi về nhà điều trị.

Thân thể ngươi bây giờ tuy vẫn rất suy yếu nhưng đã không còn nghiêm trọng nữa, chỉ cần tu dưỡng thêm một thời gian là được.” Một giọng nói dễ nghe từ phía trên truyền đến.
Cố Minh uống cạn chén nước, lúc này mới có sức mà ngước mắt lên, đập vào là một bàn tay trắng như ngọc, hắn ngẩng đầu thì thấy một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Mặc dù Cố Minh đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng vẻ ngoài tuyệt đẹp của người trước mặt chính là có một không hai.

Dưới ánh nến yếu ớt, chỉ thấy người nọ có một nước da trắng hơn tuyết, hai hàng lông mi cong vút, đôi mắt sáng rực rỡ, dưới sống mũi cao là đôi môi tuyệt đẹp, hồng diễm dụ người.
Bên cạnh dung mạo diễm lệ khiến lòng người thảng thốt là một đôi mắt lạnh lùng xa cách, liếc một cái tựa như đi vào hàn đàm*.
*hàn đàm: đầm lạnh.
Cố Minh không khỏi sững sờ, thanh âm cực kì khàn khàn nói, “Đa tạ công tử ra tay tương trợ, ơn cứu mạng này Cố mỗ ngày sau nhất định báo đáp.”
Quý Đông Tuyết đút thuốc cho Cố Minh, nghe hắn nói vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, ngươi lúc này quan trọng nhất là phải tu dưỡng thân thể thật tốt.”
“Xin hỏi nên xưng hô thiếu hiệp như thế nào?” Cố Minh sâu ngóng nhìn người nọ.
“Cứ gọi ta là Đông Tuyết.”
Đông Tuyết? Cái tên này nghe rất quen thuộc, Cố Minh không khỏi liên tưởng đến trước đây có một người cũng là đệ nhất phong thái tài hoa như vậy, có điều nghe nói người đó đã chết trước mặt nhiều người trên giang hồ, thiên hạ này trùng tên cũng rất nhiều nên cũng không cần để ý làm gì.
“Được, tại hạ họ Cố tên Ám, thân ta đang mang trọng thương, chỉ sợ sẽ phải làm phiền Đông Tuyết huynh thêm một thời gian.”
Bây giờ khắp giang hồ đều có người đuổi giết hắn, Cố Minh vì không muốn liên lụy đến người vô tội nên không thể tiết lộ tên thật của mình.
Nghe thấy tên của Cố Minh, bàn tay đút thuốc của Quý Đông Tuyết khựng lại một chút không dễ phát hiện ra, một lúc sau y mới nói, “Không sao…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui