Hạ Tri bảo thư kí gửi tư liệu nhân sự của nhà thiết kế Thẩm Thuấn đã tạo ra Kỷ Mão, rồi yêu cầu thư kí liên lạc với Thẩm Thuấn, nếu có thể thì gọi Thẩm Thuấn đến đây một chuyến.
Mối quan hệ xã hội của Thẩm Thuấn rất đơn giản, anh ta xuất thân bình thường, nhưng có gen tốt, chính phủ đã sớm đem anh từ gia đình đưa đến viện đào tạo, tiến hành giáo dục tinh anh* cho anh ta.
* Giáo dục tinh anh là nhằm thỏa mãn nhu cầu nhân tài của quốc gia ở mức độ cao nhất trong thời gian ngắn nhất, nhưng không phải ai cũng phù hợp, và những khuyết điểm vẫn tồn tại (theo gg).
Thẩm Thuấn Tốt nghiệp lúc 25 tuổi, làm việc hai năm tại một công ty ở nước D, rồi trở lại nước A, sau đó vào công ty khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm.
Anh ta làm việc ở khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm được ba năm, không có bạn gái, cũng không có bạn trai, quan hệ với đồng nghiệp không tệ, nhưng cũng không thể nói là đặc biệt tốt, xin nghỉ việc là bởi vì mẹ ở nhà qua đời, anh ta quyết định trở về quê của ba mẹ.
Lúc đó cabin TL8 do anh ta phụ trách tiếp đến không có vấn đề gì về bảo dưỡng, sau này muốn tìm anh ta nhưng không liên lạc được.
Một phần hồ sơ hơi mỏng, chẳng mấy chốc đã lật xong rồi, thư kí gõ cửa tiến vào, nói rằng vẫn giống trước đây không có cách nào liên lạc được với Thẩm Thuấn.
Trong lòng Hạ Tri mơ hồ có một loại dự cảm xấu, nhưng dự cảm trước sau thì cũng chỉ là cảm nhận, không có tác dụng, không cần phải chú ý nhiều.
Anh đặt tư liệu xuống, rồi nhìn vào đống văn kiện xếp chồng lên ở một bên.
Ai ngờ 3 giờ chiều, anh nhận được điện thoại của Kỷ Mão.
Hạ Tri đang nói chuyện với một cổ đông trong phòng khách, máy truyền tin đặt trên người thư kí rung lên, thư kí cầm lên và nhìn thoáng qua, có một yêu cầu gọi video từ điện thoại cố định ở nhà Hạ Tri.
Cô do dự liếc nhìn Hạ Tri một cái, Hạ Tri phát giác, liền hỏi cô: “Ai gọi?”
“Là từ đường dây cố định của gia đình ngài…” Thư kí nói với anh.
Đột nhiên trong lòng Hạ Tri hơi bất ngời, đứng lên nhận máy liên lạc, nói câu xin lỗi không thể tiếp tục được với cổ đông, rồi đi vào phòng nghỉ nghe điện thoại.
Gương mặt của Kỷ Mão xuất hiện trên màn hình, cậu mặc một chiếc áo khoác thể thao của Hạ Tri, áo khoác có chút lớn, khi người khác nhìn vào thì cậu lại nhỏ hơn một vòng.
Không biết vì cái gì, vẻ mặt Kỷ Mão có chút xấu hổ.
“Hạ Tri” Kỷ Mão gọi anh một tiếng, dường như muốn nói cái gì, lại thẹn thùng nói ra.
“Nói đi” Hạ Tri cổ vũ cậu.
“Cái kia…” Kỷ Mão liếc nhìn phía sau một cái, nhỏ giọng nói với Hạ Tri: “Anh giúp em nói với dì một tiếng, anh cảm thấy em quá béo, cho nên em phải giảm cân, sẽ không ăn bánh ngọt.”
Kỷ Mão lách mình qua một bên, Hạ Tri liếc mắt nhìn thấy mẹ anh đứng đó ôm một hộp bánh lớn, tràn đầy nhiệt tình mà nhìn Kỷ Mão.
Đầu Hạ Tri muốn to, nói với mẹ anh: “Mẹ, mẹ ở nhà con làm gì vậy?”
Đột nhiên mẹ anh xụ mặt, ở xa nói với anh: “Không phải việc của con, mẹ muốn cho Mão Mão ăn bánh quy.”
Nửa giờ trước, Kỷ Mão xem xong phần kết của “Hoa hoa con bướm”, đang ngồi không, đột nhiên nghe thấy âm thanh mở cửa.
Cậu đi qua xem thử, vừa lúc đụng phải hai người phụ nữ đứng ở cửa.
Người hơi béo hơn thì trong tay xách theo một túi nguyên liệu nấu ăn trông rất hòa thuận; còn người gầy hơn thì vác cái túi, là một đại mỹ nhân có dung mạo lay động lòng người.
Hai người gặp Kỷ Mão, đều sửng sờ.
Đại mỹ nhân quay đầu lại nhìn ra sân, xác nhận đây là nhà của Hạ Tri, lại quay đầu lại hỏi Kỷ Mão: “Cậu là…?”
Kỷ Mão chỉ biết sẽ có đầu bếp qua đây vào buổi chiều, nhưng cái người hỏi cậu lại nhìn không giống là đầu bếp, cậu còn chưa biết giới thiệu bản thân như thế nào, thì mỹ nhân đã tiến vào kéo tay của Kỷ Mão, hỏi: “Ai nha xin chào, dì là mẹ của Hạ Tri.”
Kỷ Mão lễ phép gọi một tiếng dì, tự giới thiệu mình tên là Kỷ Mão, sau đó nhanh chóng nhận diện gương mặt, lập tức tìm được tư liệu về mẹ của Hạ Tri, nàng tên là Phó Hảo Âm, là một nghệ sĩ dương cầm.
Cha của Hạ Tri là Hạ Vĩnh Thần bảo vệ thông tin cá nhân của gia đình rất khá, trên mạng chỉ có tin tức cá nhân của Phó Hảo Âm, không có tìm thấy thông tin nào của cô ấy có liên quan đến tập đoàn La Căn, chỉ có mấy tờ báo linh tinh đưa tin, khi Hạ Vĩnh Thần nhắc đến vợ của mình, chỉ hình dung nàng là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, tài hoa hơn người.
Phó Hảo Âm cười tủm tỉm mà dùng một bộ biểu tình “Mẹ rất vui mừng” nhìn chằm chằm vào Kỷ Mão, hỏi cậu: “Kỷ Mão, con có phải là bạn trai của Hạ Tri không?”
Kỷ Mão bị động mà giải thích: “Không phải… con không phải là bạn trai của anh ấy.”
“Có đúng không?” Căn bản là Phó Hảo Âm không tin: “Vậy tại sao Hạ Tri lại để cho con ở nhà của nó?”
Kỷ Mão còn muốn biện bạch, thì đã bị nàng kéo đến sô pha, ấn ngồi xuống.
“Dì còn không biết Hạ Tri sao, ngay cả ta đến nó cũng đã tức giận” Phó Hảo Âm thần thần bí bí ghé vào tai Kỷ Mão và nói: “Dì nghi ngờ Hạ Tri có chứng hưng cảm.”
“Phu nhân, tôi đi nấu cơm trước.” Người phụ nữ mập mới là đầu bếp, Phó Hảo Âm gật đầu với cô, sau đó cô mang nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp.
Phó Hảo Âm bắt lấy Kỷ Mão, rất thích thú hỏi cậu: “Kỷ Mão, tên của con viết như thế nào?”
“Kỷ là kỷ luật của ghi nhớ, mão là căn nguyên của mão” Kỷ Mão nghiêm túc mà trả lời.
Phó Hảo Âm gật đầu, đột nhiên hỏi cậu: “Mão Mão, con đang mặc áo khoác của Hạ Tri phải không?”
Nếu Kỷ Mão có cơ thể con người thì mặt của cậu nhất định nóng như muốn luộc trứng, cậu ấp úng một hồi mới nói: “Nhưng mà con thật sự không phải là bạn trai của Hạ Tri.”
Phó Hảo Âm nhìn Kỷ Mão, sáng tỏ mà chớp mắt, nói: “Nhất định là Hạ Tri đang theo đuổi con, con cũng thích nó, phải không”
Kỷ Mão không trả lời được.
Bởi vì Phó Hảo Âm nói đúng một nửa, mà một nửa còn lại cũng không đúng, Kỷ Mão từng có giấc mơ như vậy.
Kỹ Mão không biết đối đáp với trưởng bối là phụ nữ, trong sinh mệnh ngắn ngủi của cậu, chỉ có tiếp xúc với vài vị khách nữ thượng tầng thường hay vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn bộ đều là thành quả sáng tạo do Thẩm Tri Dư khai triển ra dựa trên thực tế giai cấp, chưa bao giờ gặp được một người khỏe mạnh và cởi mở như Phó Hảo Âm như vậy.
Bất tri bất giác, Kỷ Mão đã bị Phó Hảo Âm lôi kéo nói chuyện rất lâu.
Phó Hảo Âm biết được Kỷ Mão muốn đi làm việc ở cửa hàng tạo hình phục cổ, cùng trao đổi phương thức liên lạc với cậu, nói muốn đi chiếu cố việc làm ăn của cậu.
Kỷ Mão không nói chuyện nhiều, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe nhìn bộ dáng thật dịu dàng, người lại xinh đẹp, Phó Hảo Âm rất thích cậu.
Khi cả hai nói về đồ ngọt, đột nhiên Phó Hảo Âm lấy từ trong túi ra một hộp bánh quy, nài nỉ Kỷ Mão nếm thử, còn nói: “Bánh quy này là do dì tự mình làm, ban đầu định chia cho tất cả mọi người trong bữa tiệc tối, bây giờ cho con thử trước.”
Kỷ Mão không thể ăn, lại không thể từ chối thịnh tình của Phó Hảo Âm, đành phải gọi điện cầu cứu Hạ Tri, vì suy nghĩ cho cảm xúc của Phó Hảo Âm, cậu giả vờ Hạ Tri gọi đến.
Hạ Tri bị mẹ mắng một câu, chẳng những không thể phản bác, còn phải giúp Kỷ Mão giải vây, giả bộ đen mặt nói: “Kỷ Mão đã béo đến như vậy, mẹ còn muốn cho em ấy ăn bánh quy?”
Phó Hảo Âm kinh ngạc mà nhìn Kỷ Mão, hỏi Hạ Tri: “Mão Mão béo chỗ nào?”
Hạ Tri không kiên nhẫn mà nói: “Người em ấy béo, quần áo rộng nên nhìn không thấy, bên dưới đều là thịt, con muốn em ấy giảm cân, mọi người chờ ở đó đừng nhúc nhích, con sẽ về ngay.”
“Con không đi làm sao?” Phó Hảo Âm nhìn đồng hồ: “Mới có 3 giờ”
“Dừng lại, Kỷ Mão đừng có cúp máy.” Hạ Tri thấy Kỷ Mão lợi dụng mình xong rồi định dập máy, lập tức gọi cậu, lại còn cường điệu với mẹ anh: “Mẹ không được phép cho Kỷ Mão ăn cái gì.”
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Phó Hảo Âm rất tức giận: “Tại sao Hạ Tri lại như thế này? Mão Mão, con nói xem, con béo chỗ nào? Chính Hạ Tri mới béo, nó vừa lên trung học thì đã nặng 150 cân, béo nhất lớp.”
Kỷ Mão nghe vậy dựa vào tường cười không ngừng, Phó Hảo Âm lại đem cái bánh quy lại đây: “Mão mão, chỉ ăn một miếng sẽ không béo.”
Kỷ Mão nhìn bánh quy được cầm trong tay của Phó Hảo Âm, vẫn là trả lại cho nàng, đáng thương nói: “Dì, con không dám ăn.”
Phó Hảo Âm nghe vậy suýt nữa thì bật khóc, dành thêm mười phút nữa cùng Kỷ Mão lên án bệnh điên cuồng thích kiểm soát của con trai nàng, mãi cho đến khi bạn bè đã hẹn nàng tụ họp vào buổi gọi điện đến thúc giục, nàng mới lưu luyến không rời mà nói tạm biệt với Kỷ Mão, còn hẹn lần sau lại đến tìm Kỷ Mão.
Phó Hảo Âm vừa đi, trong nhà lập tức trở nên yên lặng, âm thanh cắt rau như có như không được truyền ra từ phòng bếp, Kỷ Mão mở ra khu vực tập hợp phim theo yêu cầu mới nhất, tìm thấy một bộ phim thần tượng mới, “Hoa hoa con bướm 2”, do đội ngũ “Hoa hoa con bướm” chế tạo, lập tức hứng thú bừng bừng xem ngay.
Hạ Tri vội vàng chạy về nhà giống như đi đầu thai, về đến nhà thì thấy Kỷ Mão đang ngồi trên ghế sô pha xem phim thần tượng giống như lúc sáng anh ra ngoài, nhưng không có cắm dây cáp sạc, lại cố kỵ có người ngoài trong phòng bếp.
“Mẹ của anh đâu?” Hạ Tri bỏ túi xuống, đi qua hỏi Kỷ Mão.
Kỷ Mão quay đầu nhìn Hạ Tri một cái, nói: “Đi trước rồi.
Tại sao anh lại trở về?”
“Sợ em bị béo phì.” Hạ Tri cúi đầu nhìn cậu.
Kỷ Mão ấn tạm dừng, mỉm cười nghiêng người sang một bên, ngồi quỳ tựa lưng vào ghế sô pha, đối mặt với Hạ Tri, nói đùa với anh: “Dì nói thời điểm anh học trung học nặng 150 cân, béo nhất lớp.”
“Mẹ lại…” Hạ Tri ngừng chỉ trích mẹ của mình, mặt vô biểu tình mà nói với Kỷ Mão: “Tại sao nàng không nói anh là người cao nhất.”
Kỷ Mão mỉm cười mà nhìn Hạ Tri, không nói gì, đột nhiên Hạ Tri bị nghẹn họng.
Khá tốt Kỷ Mão lại nói tiếp: “Công việc hôm nay có thuận lợi không?”
“Còn biết quan tâm đến anh” Hạ Tri giơ tay muốn sờ đầu Kỷ Mão, lại cảm thấy động tác như vậy quá mức đột ngột, đành phải chuyển hướng đặt lên tay vịn của ghế sô pha như Kỷ Mão: “Em xem cái gì vậy?”
“Hoa Hoa con bướm 2” mắt Kỷ Mão quay lại nhìn màn hình trên tường, màn hình đột nhiên chuyển động: “Con của Tinh Tinh đã mất, là Thiệu San Cầm giở trò quỷ.
Anh nói, Thiệu San Cầm cũng đã kết hôn, vì sao còn muốn đến hại Tinh Tinh?”
“…” Hạ Tri có chút hối hận vừa rồi hỏi Kỷ Mão vấn đề này:“Anh không biết.”
Đầu bếp nấu xong buổi tối thì lập tức rời đi, trong nhà chỉ còn có Hạ Tri và Kỷ Mão.
Hạ Tri ăn cơm, dứt khoát đi qua bấm tạm dừng “Hoa hao con bướm 2”, muốn thảo luận với Kỷ Mão: “Tâm sự một chút?”
Kỷ Mão quay đầu lại và nhìn Hạ Tri chăm chú, nói: “Được”
Hạ Tri ngồi xuống gần cậu: “Buổi sáng hôm nay, giám đốc bộ phậm thí nghiệm nằm hôn mê ở trong cabin trò chơi, cabin trò chơi TL8 bị thiêu hủy, không tìm được bản sao của trò chơi này, em biết được chuyện gì?”
Kỷ Mão nghe thấy giám đốc bộ phận thí nghiệm hôn mê, cả người lập tức sửng sờ, ngừng lại một chút, mới hỏi: “Anh ta có sao không?
“Anh ta…” Hạ Tri vừa định nói là không có sao, nhưng đột nhiên thấy bộ dạng nói chuyện khó khăn của Kỷ Mão rất đáng yêu, không nhịn được muốn dọa cậu: “Thiết bị y tế đã chẩn đoán anh ta sẽ thành người thực vật.”
Kỷ Mão nghe vậy, nét mặt che không được sự thất thố, hoảng hốt hỏi Hạ Tri: “Thật sự là vậy?”
“Giả đó” Hạ Tri đặt chân lên bàn trà, thản nhiên nói: “Em không biết anh ta biến thành bộ dạng gì sao?”
Trông thấy Kỷ Mão trừng mắt với anh, Hạ Tri dời mắt đi.
Anh mở màn hình treo tường, chuyển sang kênh tin tức, rồi lại chỉnh âm lượng nhỏ lại, rồi mới đối diện với Kỷ Mão, nói tiếp: “Buổi chiều anh ta đã tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn chưa rõ ràng, nói chuyện lộn xộn, tối hôm qua em đã làm gì anh ta?
Kỷ Mão mím môi, cau mày, cảm thấy có chút chút khó nói.
Hạ Tri nhận thấy Kỷ Mão đã trở nên lo lắng, nên quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào người đưa tin đang nói, giọng điệu của anh chậm lại, nói: “Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, không cần phải trả lời anh.”
Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc Kỷ Mão một chút, nhìn biểu tình của Kỷ Mão như vậy có lẽ đã biến khéo thành vụng.
Đợi tin tức đưa xong, Kỷ Mão mới mở miệng nói: “Tối hôm qua em đã mất khống chế.”
Hạ Tri liếc nhìn Kỷ Mão, thấy đầu Kỷ Mão hơi rũ xuống, giống như có chút bức rức và áy náy, anh mới hối hận và mềm lòng, dứt khoát ngắt lời của Kỷ Mão: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói.”
Quá trình này không khó đoán, anh cũng không cần Kỷ Mão phải nhớ lại những chuyện khó chịu để xác nhận phỏng đoán của mình, ý định ban đầu của Hạ Tri rất đơn giản và gần như ngu ngốc, anh chỉ muốn tâm sự với Kỷ Mão.
“Cũng không phải là không muốn nói, không phải anh đã biết hết rồi sao” Kỷ Mão cúi đầu xuống, sau đó ngẩn đầu lên, nhìn vào mắt Hạ Tri: “Anh… Sau khi anh rời khỏi trò chơi, em nhìn thấy Lưu Việt đi vào trò chơi, em liền có chút điên cuồng, bóp cổ của anh ta và hỏi anh ở chỗ nào.
Anh ta không phản khán lại được em, sau đó không lâu thì ngất đi.
Lúc anh ta nhắm mắt lại, em có thể xâm nhập vào thị giác của anh ta, cũng thấy được rất nhiều thứ.
Em lần mò đi ra khỏi cabin trò chơi, từ tầng 20 trở lên, em ở lại văn phòng của anh một lúc, ghi lại địa chỉ và thông tin liên hệ của anh, rồi đi xuống dưới tìm thấy một phòng thí nghiệm dùng để lưu trữ người máy sinh học khái niệm, trộm lấy một cái vừa ý nhất, cấy ghép chương trình vào.
Em đã phục chế lại quyền hạn của Lưu Việt, rất thuận lời đi ra khỏi tòa nhà, sau đó…”
Kỷ Mão bỗng nhiên ngừng lại, Hạ Tri lập tức nói tiếp cho cậu: “Sau đó liền tới đây tìm anh.”
“Đúng vậy” Kỷ Mão gật đầu: “Chuyện sau đó thì anh đều đã biết.”
“Em đã ngây người ở The Last Day bao lâu?” Hạ Tri hỏi.
Kỷ Mão ngẫm nghĩ, mới nói: “Rất lâu, hơn 8000 ngày.”
Hơn hai mươi năm của con người.
“Nhưng mà thời gian ở bên trong trò chơi hình như nhanh hơn ở bên ngoài một chút” Ánh mắt của Kỷ Mão có chút bối rối: “Trong nháy mắt liền trôi qua.”
Hạ Tri cân nhắc một lát, lại hỏi cậu: “Em đã gặp bao nhiêu người?”
Kỷ Mão đáp: “Người ở bộ phận thí nghiệm có bao nhiều em đều gặp hết, còn có thêm một người Thẩm Thuần và anh.”
Cậu ngồi trên ghế sô pha ở nhà Hạ Tri, thoạt nhìn ngoan ngoãn và vô hại, không có mục đích cho tương lai, cũng không có mưu đồ gì với Hạ Tri.
Hạ Tri bỗng nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh, anh nhìn vào đôi mắt Kỷ Mão, giống như là sợ quấy nhiễu đến anh, hỏi cậu: “Vì sao lại là anh? Vì sao lại muốn đi tìm anh?”
Nói xong, lỗ tai Hạ Tri có chút nóng lên, đời này của anh lo trước lo sau nhất, không dám nói ra cùng lắm cũng chỉ là giây phút này.
Kỷ Mão cụp mắt suy nghĩ, hỏi lại Hạ Tri: “Anh không hiểu sao.”
Hạ Tri nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào, anh không thích hợp với ôn nhu, anh thật sự không hiểu, nhưng anh thừa nhận rằng mình không hiểu lại thiếu tôn trọng.
“Không hiểu thì quên đi” Kỷ Mão nhìn anh ngẩn ngơ, nhanh chóng bỏ thêm một câu: “Đừng nói đến chủ đề này nữa”
Hạ Tri im lặng, anh châm một điếu thuốc, Kỷ Mão thấy anh hút thuốc, liền dịch sang một bên.
Hạ Tri phát hiện, hỏi Kỷ Mão có chuyện gì vậy, Kỷ Mão giải thích: “Em dễ cháy”.
Hạ Tri chỉ hút một hơi, nghe Kỷ Mão nói như vậy, khói thuốc còn chưa tiến vào cổ họng, đã bị phun ra, anh dừng lại và kẹp điếu thuốc trên tay, rồi đem thuốc dụi vào gạt tàn thuốc.
Kỷ Mão đợi một lúc, chính mình lại lật lọng mà tiếp tục đề tài, cậu hỏi Hạ Tri: “Có phải là em không nên đến đây phải không”
Trong lòng và sắc mặt của Hạ Tri đều trầm xuống, nói: “Em không đến chỗ này của anh thì còn có thể đi đâu?”
Kỷ Mão không có trả lời, thoạt nhìn cũng không đồng ý với cách nói của Hạ Tri, cậu miễn cưỡng nở nụ cười với Hạ Tri “Ừ” một tiếng.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em” Hạ Tri nói xong, anh mới nhận ra rằng lời này thậm chí còn không có xuất hiện trong những bộ phim thần tượng mà Kỷ Mão đã xem.
Quả nhiên, Kỷ Mão mỉm cười, tuy rằng chỉ nhếch miệng một cái: “Em lại không mang thai, anh phụ trách cái gì?”
EQ của Hạ Tri là rất thấp, cũng biết Kỹ Mão vẫn không vui, anh trầm mặc ba phút, mới suy nghĩ đổi nên đổi đề tài, giả bộ thản nhiên nói: “Trước mắt em ngoan ngoãn đợi ở đây, ngày mai anh bảo trợ lý mua cho em cái máy truyền tin.”
“A” Kỷ Mão lại nhếch miệng: “Em đã mua rồi nha.”
Cậu nhảy khỏi ghế sô pha, đi tới cửa cầm một cái hộp đưa cho Hạ Viễn xem: “Thế nào, buổi sáng vừa đặt hàng, buổi chiều liền có.”
Hạ Tri nhìn cái hộp kia, nhớ rằng đây máy truyền tin mà Kỷ Mão đã sử dụng trong trò chơi, bây giờ nhãn hiệu này đã thay đổi mẫu mới hơn, nhưng Kỷ Mão vẫn chọn cái này.
“Tại sao lại mua cái loại cũ này” Hạ Tri mở hộp ra, thấy Kỷ Mão còn chưa bắt đầu sử dụng, liền gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta đi mua cái mới, rồi lập tức mạng lại đây cho anh.
Anh ấy không muốn thấy Kỷ Mão dùng đồ cũ.
Kỷ Mão lười biếng dựa vào ghế sô pha, đợi đến khi Hạ Tri gọi điện xong, sau đó nói: “Em dùng quen rồi.”
“Cái mới càng tốt hơn” Hạ Tri nói.
“Thật ra em cũng không cần máy truyền tin” Kỷ Mão chỉ vào điện thoại cố định trong phòng khách của Hạ Tri, tiếng chuông điện thoại cố định vang lên, hiển thị một dãy số không xác định, sau đó cúp máy sau hai tiếng, Kỷ Mão tiếp tục nói: “Nhưng sử dụng máy truyền tin để nghe điện thoại càng giống người hơn.”
Hạ Tri thở dài, vừa muốn nói gì đó, Kỷ Mão lại nói: “Em cũng có thể trực tiếp xem “Hoa hoa con bướm 2” trong thân thể, nhưng như vậy sẽ thiếu đi cảm giác xem TV.”
Cậu vừa nói, màn hình trên tường tự động chuyển sang giao diện khác, theo yêu cầu lựa chọn tập thứ năm của “Hoa hoa con bướm 2”.
“Anh xem xong tin tức rồi phải không?” Kỷ Mão lịch sự hỏi Hạ Tri.
“… Xem xong rồi.” Hạ Tri nói.
Hạ Tri còn chưa nói xong, bài hát chủ đề của bộ phim thần tượng đã vang lên, Kỷ Mão nói với Hạ Tri: “Anh không cần phải ngồi xem TV với em, dù sao…”
Cậu chợt im lặng.
“Dù sao cái gì?” Hạ Tri hỏi cậu.
Kỷ Mão nhún vai, đúng lúc cậu nghe thấy nữ chính trong phim nói với nam chính rằng: “Anh không còn là Chúc Thanh Vân của trước đây”, cậu liếc nhìn Hạ Tri, cũng học theo mà thản nhiên nói: “Dù sao anh cũng không còn là Hạ Tri trước đây.”
Tuy Hạ Tri muốn nói với Kỷ Mão về The Last Day trong cái nhìn của anh, nhưng rõ ràng là Kỷ Mão không muốn nói nữa, Hạ Tri cũng không muốn tiếp thu sự tàn phá của “Hoa hoa con bướm”, anh giơ tay đầu hàng, chỉnh âm thanh trên màn hình nhỏ xuống, đi vào trong thư phòng, vì để quan sát cẩn thận hành động của Kỷ Mão, anh không có đóng cửa.
Buổi chiều anh vội vàng về nhà để giải cứu Kỷ Mão khỏi nước và lửa, còn có một đống việc chưa xử lý xong, nên anh gọi trợ lý và thư ký đi đến nhà, một người thì đưa máy truyền tin, người còn lại thì làm việc.
Hạ Tri vừa đọc xong hai bản hợp đồng, thì chuông cửa vang lên, anh đi ra ngoài, thấy Kỷ Mão nằm yên ổn trên sô pha, mắt nhắm lại, giống như lại ngủ đông.
Anh nhớ rằng trợ lý đã nhìn thấy mô hình búp bê bơm hơi mà anh đã tạo, nên đi đến, định gọi Kỷ Mão lên lầu.
Hạ Tri ngồi xổm trước mặt Kỷ Mão, còn đang nghĩ cách đánh thức Kỷ Mão đang ngủ say, đột nhiên thấy vết thương trên cánh tay Kỷ Mão mà anh đã cắt, trong lòng liền mềm nhũn.
Anh thở dài, rút dây cáp sạc trên mặt đất ra và cầm trong tay, ôm ngang Kỷ Mão lên, đi lên lầu, do dự chọn giữa phòng của mình và phòng cho khách, cuối cùng vẫn ôm Kỷ Mão vào phòng của mình.
Kỹ Mão rất nhẹ, chưa bằng một nửa trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành bình thường, Hạ Tri không tốn chút sức mà ôm cậu đặt lên giường, suy nghĩ một chút, anh lại đem dây cáp sạc của Kỷ Mão cắm lại, rồi mới xoay người ra ngoài.
Ai ngờ vừa đến cửa, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Kỷ Mão: “Ai đến vậy?”
Hạ Tri quay người lại, đi qua nhìn cậu: “Em không có ngủ đông?”
“Không có.” Kỷ Mão nằm nghiêng nhìn anh: “Ai nói với anh là em ngủ đông?”
Hạ Tri ôm cánh tay nhìn Kỷ Mão, hỏi cậu: “Em đùa giỡn anh?”
Mái tóc của Kỷ Mão rũ xuống trán, che lại đôi mắt cậu, cậu giơ tay muốn vén ra, Hạ Tri nhanh hơn cậu một bước giúp cậu vén ra sau tai.
Kỹ Mão giơ tay lên nhưng không có rút lại, mà lại đè lên mu bàn tay của Hạ Tri.
Tay Kỷ Mão rất trắng, năm ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, mềm mại không xương che lên mu bàn tay màu lúa mạch của Hạ Tri.
Mặt Hạ Tri đột nhiên nóng lên, liền rút tay lại, đứng thẳng nói với cậu: “Trợ lý của anh đến rồi, anh ta đã từng thấy mặt em.
Em ở đây dừng có nhúc nhích, anh làm xong việc rồi sẽ đi lên.”
“Ừ” Kỷ Mão quay lưng lại, bò tới rút cáp sạc: “Em muốn đi tắm, anh có áo ngủ không?”
Hạ Tri tìm áo ngủ mới cho cậu, rồi mới đi xuống lầu mở cửa..