Lúc hoàng hôn, Khương Trĩ Y tựa người bên cửa sổ noãn các, tay trái chống cằm, tay phải chán nản khẽ quơ quơ cọng lông khổng tước chọc mèo.
Trên mặt đất, con mèo cưng của nàng từ lúc ban đầu còn hứng thú bừng bừng nhảy nhót lung tung hết chụp đến bắt, nhưng thời khắc này nó cũng đã lười biếng nằm bò, ngẫu nhiên nâng một móng vuốt lên, xem như cho nàng một chút mặt mũi —— rốt cuộc thì có con mèo nào bị người ta dùng lông khổng tước trêu suốt từ sáng đến tối mà còn chịu nổi, cả đời này nó thật không muốn nhìn thấy lông khổng tước nữa.
Người thì trêu mèo mà không mấy hứng thú, mèo thì bị trêu đến kiệt sức, cứ thế, một người một mèo phơi mình trong ánh hoàng hôn từ phía tây, mặt mũi đều có điểm héo úa, ỉu xìu.
Một ngày dài đằng đẵng rốt cuộc cũng đi qua.
Khương Trĩ Y chưa bao giờ từng hy vọng ngày mau đi, màn đêm buông xuống nhiều như lúc này.
Đêm qua thật vất vả mới nương theo không khí, thuận nước đẩy thuyền mà hỏi ra câu mình đã nhịn từ rất lâu, kết quả lại là hoa rơi có ý, nước chảy có buồn ngủ......
Biết hắn gần đây vất vả, nàng không đành lòng trách móc nặng nề, nên cũng không đánh thức hắn —— đương nhiên là sau khi kêu thử vài lần nhưng hắn thật sự không tỉnh mới bỏ cuộc, định sáng sớm lại nói, ai ngờ sáng nay vừa mở mắt, bên giường lại đã rỗng tuếch.
Nếu chưa từng hỏi ra miệng cũng thôi, rốt cuộc hiện giờ cách cuối năm còn tương đối lâu, nàng cũng không vội vã một ngày hai ngày này, nhưng hỏi đều đã hỏi, lại không một tiếng động giống như đá chìm đáy biển, chẳng phải làm người khó chịu như có gì nghẹn ở ngực sao?
Trước mắt, phần cơm sáng đại hỉ kia đã đưa qua đó một ngày, cũng không biết khi nào mới có thể chờ được hắn hồi âm......
Chỉ mong hắn nhìn thấy, có thể nhớ lại lời tận đáy lòng của nàng đêm qua, nếu nhớ không nổi cũng không sao, phàm là người không bị mù, đều có thể nhìn là hiểu nàng có ý tứ gì.
Khương Trĩ Y nhìn hoàng hôn óng ánh vàng ngoài cửa sổ, tiếp tục nâng má, chán chường quơ quơ cọng lông khổng tước trên tay trêu mèo.
Đúng giờ phút này, Tiểu Mãn lại vội vàng từ bên ngoài đi đến: "Quận chúa, Thanh Tùng đến truyền lời của Thẩm Thiếu tướng quân, có nên mời vào?"
Khương Trĩ Y nắm chặt cọng lông khổng tước trong tay, ngồi bật dậy: "Mời, mau mời vào."
Thanh Tùng được người hầu mau chóng mời vào, ánh mắt nhìn thẳng, cúi đầu hành lễ, còn cẩn thận ti hí mắt liếc qua một chút, nhìn thấy trong đáy mắt Khương Trĩ Y đầy chờ mong, liền cố gắng nặn ra một nụ cười: "Quận chúa, công tử nhà ta nói, phong hàn của quận chúa đã khỏi, cũng tị hiềm mấy nhàn ngôn toái ngữ như hôm qua, nên tối nay liền không tới, thỉnh quận chúa bảo trọng quý thể, chú ý nghỉ ngơi......"
Khương Trĩ Y chớp chớp ánh mắt buồn bã, nhẹ nhàng à một tiếng, thở dài, lại tựa người về bệ cửa sổ, im lặng một lát lại như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên bật dậy một lần nữa: "Hôm nay ta sai người đưa cơm sáng cho hắn, hắn có ăn không?"
Thanh Tùng ánh mắt lập loè hạ: "Công tử có ăn chứ, ăn......"
"Tất nhiên không chỉ ăn, còn......!còn rất tán thưởng cơm sáng ngài đưa thật sắc hương vị đều đầy đủ, không chỉ ngon miệng, mà cái hình trên màn thầu kia cũng thập phần độc đáo!"
"......!Đó là hình sao?" Cánh môi Khương Trĩ Y không thể tin tưởng mà run rẩy một chút, "Đó là cái chữ!"
"A? Đó là chữ sao?" Thanh Tùng đổ mồ hôi lạnh gục đầu cáo tội, "Tiểu nhân không biết mấy cái chữ to, lại mắt nhìn không tốt, quận chúa thứ tội!"
"Ngươi không biết chữ, chẳng lẽ công tử nhà ngươi cũng không biết chữ?!"
Thanh Tùng cúi đầu khó xử nói: "Công tử lúc trước khi còn ở thư viện Thiên Sùng đọc sách, ba ngày hai đầu trèo tường trốn học, sau này liền đi biên quan đánh giặc, đối một ít chữ nhiều nét quá có lẽ cũng không thể......"
Nàng chỉ nghĩ đến nếu như không mù liền có thể xem hiểu là có ý tứ gì, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới trên đời này còn có người có mắt như mù đâu!
Một lát sau, Khương Trĩ Y mở mắt ra, bực mình đến ném đi cọng lông khổng tước trong tay.
"Kêu công tử nhà ngươi không có việc gì thì đọc sách thêm chút đi ——!"
Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Sách đều viện cớ tránh cho người khác chú ý, không đến Dao Quang Các nữa.
Khương Trĩ Y cũng thời thời khắc khắc theo dõi cái " chú ý " này.
Nhưng nàng nghe nói bên ngoài một mảnh gió êm sóng lặng, mấy tên cậu ấm bị đánh đó cũng chỉ an an tĩnh tĩnh tịnh dưỡng trên giường giống như đại biểu ca nàng, không hề có chút ý tứ đi truy cứu và xác nhận kẻ hành hung.
Nghĩ đến cũng đúng, việc này dù sao cũng là bọn họ đuối lý trước, nếu thật sự muốn truy cứu, nhất định sẽ liên lụy thành tội lớn hãm hại quận chúa, cân nhắc như vậy, tất nhiên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà im miệng.
Mấy ngày không có việc gì phát sinh, mắt thấy cái "chú ý" này cũng đi qua, sáng sớm hôm nay, Khương Trĩ Y lại động tâm niệm, phái một hộ vệ đi Thẩm phủ, bảo hắn hỏi một chút, xem tối nay Nguyên Sách có thể lại đây hay không, khi nào mới nói cho hết câu chuyện lần trước?
Nhưng đến nơi rồi mới biết, mấy ngày nay hắn bận tối mày tối mặt, ngày ngày đều phải tiếp đón y sĩ từ khắp nơi đến trong phủ, trị liệu cho vị phó tướng nằm như "hoạt tử nhân" từ biên quan trở về kia.
"Thái y trong cung cho đến cả các danh y ở mấy huyện lân cận thành Trường An cơ hồ đều được Thẩm Thiếu tướng quân mời hết một lần, xem bộ dáng khẩn trương này của Thẩm Thiếu tướng quân, hẳn là tuyệt đối không bỏ cuộc, phải cứu sống người cho bằng được, phỏng chừng thời gian gần đây sẽ không nhàn rỗi." Hộ vệ trở về báo tin đã nói như thế.
Khương Trĩ Y từng tận mắt nhìn thấy trạng huống của vị "Hoạt tử nhân" gần chết kia, lại biết người này là vì bảo hộ A Sách ca ca trên chiến trường mới bị trọng thương, nên cũng hiểu được mấy hôm gần đây hắn không thể phân thân, nghĩ như thế, cũng có thể khoan dung cho việc hắn không biết chữ Hỉ là chữ nào.
Ân nhân cứu mạng đang còn sinh tử chưa biết, lúc này lại thương nghị việc đại hỉ đích xác là không phải lúc, thân là thê tử tương lai của hắn, nàng sẽ kính những gì hắn kính, hộ những gì hắn hộ, ân nhân hắn là ân nhân của nàng, nàng cũng nên phân ưu một phần với hắn mới đúng!
Nghĩ nghĩ, Khương Trĩ Y đã định được chủ ý, phân phó nói: "Mời đại phu của ta đến, theo ta đi đến Thẩm phủ một chuyến."
*
Cùng thời khắc đó, ở Đông viện Thẩm phủ, sương phòng phía Đông.
Nguyên Sách đứng ở trước giường, rũ mắt nhìn người sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, lẳng lặng nghe từng luồng hô hấp đứt quãng.
Thanh Tùng vắt một cái khăn ướt trong thau nước trước mặt, đi đến bên cạnh giường, nhẹ tay lau lau mặt người trên người, lo lắng sốt ruột nói: "Cao tướng quân này hơi thở mỗi ngày một yếu đi.....!Mấy hôm nay có nhiều đại phu đến như vậy, cũng kê không ít phương thuốc, sao công tử không thử một đơn nào hết vậy?"
Nguyên Sách nhếch khóe miệng: "Tất nhiên là vì chờ cho được phương thuốc tốt nhất."
"Vậy hôm nay không thấy công tử thỉnh y, phải chăng đã tìm được phương thuốc đó?"
"Đúng vậy, sương phòng này sắp sửa không còn ai ở rồi."
"Vậy thật tốt quá!"
......! Cơ mà cái phương thuốc thần tiên nào lại nhanh như vậy có thể làm một người bệnh nặng đến thế này liền có thể xuống đất đi ra khỏi phòng?
Tận đáy lòng Thanh Tùng tấm tắc khen lạ, tay vẫn tiếp tục lau sạch sẽ gương mặt Cao tướng, lại đi vắt một cái khăn sạch khác, khi hắn tiến lên đây, nhìn thấy Nguyên Sách giơ tay ra: "Đưa khăn cho ta, đi ra ngoài đi."
Gần đây công tử thường xuyên ở trong sương phòng này một mình, ai cũng nhìn ra được công tử đối với vị Cao tướng quân này thập phần có tình có nghĩa, Thanh Tùng liền không quấy rầy, đưa khăn đưa cho Nguyên Sách rồi lui ra ngoài khép cửa phòng lại.
Trong sương phòng chỉ còn hai người.
Nguyên Sách đứng giường trước trầm mặc một lát, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, tay nắm chặt khăn ướt, hơi hơi cúi người xuống, nhìn thẳng kẻ nằm trên giường: "Bọn họ nói, tuy ngươi không mở được mắt ra, nhưng vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm —— nếu ta nói cho ngươi, người mà ngươi một lòng trung thành, hôm qua đưa tới một phương thuốc độc đòi mạng, muốn giết ngươi, thì ngươi có còn nằm nổi trên giường bệnh này tiếp không?"
Người nằm trên giường vẫn nhắm hai mắt thật chặt, chỉ có đỉnh mày lại nhíu chặt thêm, mấy hơi thở ra đột nhiên trở nên thô nặng.
"Bị người tín nhiệm nhất phản bội, có phải rất tuyệt vọng hay không."
"A huynh của ta lúc trước cũng đã tuyệt vọng như vậy đấy."
Hô hấp yếu ớt chợt thở ra một hơn dài, người trên giường hữu khí vô lực kéo hơi ràn, khóe mắt tràn ra một chút vẩn đục ướt át.
Nguyên Sách nhàn nhạt thẳng lưng dậy, nhìn ánh sáng mặt trời của ngày mới ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, nắm lấy khăn ướt trong lòng bàn tay, chậm rãi phủ lên mặt hắn, ấn xuống.
Miệng mũi hoàn toàn bị khăn ướt bịt lại, người trên giường vội vàng thở dốc lên, lồng ngực gầy trơ cả xương kịch liệt phập phồng, giống như muốn hấp thu chút không khí còn sót lại trong phế phủ đã rách nát.
Nguyên Sách nắm chặt bàn tay, chậm rãi ấn giãy giụa của hắn xuống.
Người dưới bàn tay hắn run lên, kinh hãi hấp hối như một con cá sắp chết, cuối cùng thân thể kéo căng ra như khúc gỗ, sau đó tất cả liền tĩnh mịch lại.
Nguyên Sách vừa thu lực lại, nhẹ nhàng kéo khăn lên, ném vào trong cái thau gỗ bên cạnh.
Khăn rơi vào trong thau, bang một tiếng làm văng ra một đóa bọt nước.
Từng vòng gợn sóng nhẹ nhàng lan ra, sau một lát, mặt nước cũng tĩnh mịch lại, phản chiếu ra một đôi mắt đen tối tăm.
Nguyên Sách lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nước đục, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, phảng phất như bản thân mình đã lọt vào một cánh đồng bát ngát, vô biên vô hạn, tất cả cảm quan đều bị đóng lại.
Cái gì cũng không nhìn được, không cảm thụ được.
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ cửa "Đốc đốc đốc".
"A Sách ca ca!"
Như đột nhiên bị một luồng ánh sáng mạnh kéo ngược về nhân thế, Nguyên Sách bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng.
Ngược sáng mặt trời, trên tấm bình phong chiếu ra một thân ảnh yểu điệu kiều tiếu.
"A Sách ca ca, ta nghe nói chàng đến khắp nơi mời danh y, sao không tới tìm ta? Ta cũng có rất nhiều đại phu giỏi đó, hôm nay mang đến một vị cho chàng, chàng nhìn xem có thể giúp đỡ chàng hay không?"
Nguyên Sách quay đầu đi, nhìn nhìn người đã không còn tiếng động trên giường.
"A Sách ca ca?"
"......!Chàng không mở cửa ta tự mình vào đó nha!"
Trong tiếng thúc giục ngang ngược kiêu ngạo, Nguyên Sách trầm mặc, rồi kéo rèm che lại giường, tiến lên mở cửa phòng ra.
Người ngoài cửa một thân váy áo tươi sáng đang nâng mặt lên, không cao hứng mà lẩm bẩm: "Sao lâu như vậy mới mở cửa! Nếu không phải Thanh Tùng nói chàng đang ở bên trong, ta thật sắp đi rồi......"
Nguyên Sách không đáp, giương mắt nhìn về phía một lão tiên sinh râu tóc bạc phơ đứng sau lưng nàng.
Khương Trĩ Y nhớ tới chính sự, liền hướng về phía sau duỗi tay giới thiệu: "Nhạ, chính là vị Hoàng lão tiên sinh này đây, ta từ nhỏ đến lớn mỗi khi bệnh đều là ông ấy xem, nói câu diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế cũng không quá, chàng mau để cho Hoàng lão tiên sinh vào xem."
Đại phu gật đầu.
Nguyên Sách: "Không cần."
Khương Trĩ Y nhíu mày liếc liếc hắn: "Ta là người bắt bẻ cỡ nào chắc chàng cũng biết, ta nói là đại phu giỏi, khẳng định chính là đại phu giỏi, chàng còn không tin được ta?"
"Chẳng lẽ chàng lo lắng nếu ta giúp chàng trị khỏi cho người kia, chàng liền không còn cớ để không tới tìm ta sao?"
"......"
Nguyên Sách trầm mặc thở ra một hơi, nghiêng thân đi, giơ tay ý bảo người tiến vào.
Đại phu đeo theo hòm thuốc vào cửa.
Khương Trĩ Y theo vào sau, mới vừa vượt qua ngạch cửa đi được hai bước, liền bị Nguyên Sách duỗi tay cản lại: "Đứng xa một chút."
"Vì s......"
Nguyên Sách: "Dơ."
Khương Trĩ Y à một tiếng: "Không sao cả, đã là ân nhân của chàng, ta không chê đâu."
Nhưng thấy hắn giơ ngang cánh tay ngăn trở, Khương Trĩ Y vẫn ngoan ngoãn ngừng bước chân lại, nhân cơ hội túm cánh tay hắn, choàng tay mình qua khuỷu tay hắn.
Nguyên Sách: "......"
Bên kia đầu giường, cách một tấm rèm, đại phu nhẹ nhàng nâng cánh tay đang rũ xuống ở mép giường lên, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trừng lớn mắt, quay đầu lại nhìn Nguyên Sách.
Sắc mặt Nguyên Sách vẫn như thường, một bàn tay bị Khương Trĩ Y níu lấy, khoát cái tay còn lại, nói: "Nếu quận chúa nói tiên sinh là người có thể tin, ta liền tin tưởng y thuật của ngài, tiên sinh không cần cố kỵ, mời xem."
Đại phu chậm rãi quay lại đầu đi, cách màn giường mà nhìn chằm chằm người nằm trên giường, trán dần dần đổ mồ hôi to như hạt đậu, sau một lúc lâu qua đi, liền run rẩy nâng ba ngón tay lên, đặt vào mạch trên tay người kia.
Lại một lúc lâu sau, Khương Trĩ Y từ xa nhìn xung quanh một lát: "Hoàng lão tiên sinh, thế nào?"
Giọng nói đã rơi xuống, nhưng vẫn mãi mà không nghe được câu trả lời.
Nhìn bóng dáng cứng đờ ngồi kia, Nguyên Sách khẽ cười một tiếng: "Tiên sinh, quận chúa hỏi ngài đó ——".