Động Xuân Tâm


Mục Tân Hồng cùng Thanh Tùng một trái một phải đứng ở hai bên án thư, mắt thấy Nguyên Sách từ sau bữa tối liền trầm mặc mà ngồi ở chỗ này, lâu như vậy rồi, đừng nói tư thế không đổi một lần, cả mắt cũng chưa chớp được mấy cái.

Mục Tân Hồng ở cạnh bên nhìn thấy, một mặt bội phục định lực chuyên chú của thiếu tướng quân khi có điều suy nghĩ, một mặt âm thầm lo lắng cho tiền đồ của thiếu tướng quân sau này.

Hôm nay hắn chỉ mới đi ra ngoài xử lý thi thể, cũng không biết đã xảy ra cái gì, sau khi trở về liền thấy quận chúa từ trong thư phòng thiếu tướng quân đi ra, ánh mắt thấm đẫm nhu tình xưa nay chưa từng có, lưu luyến không rời, trước khi đi còn vô cùng săn sóc mà để lại cho thiếu tướng quân câu nói ——
"Có chút lời nói vốn ta đã định sớm nói, nhưng thấy gần đây có quá nhiều chuyện làm chàng phiền lòng, chờ khi nào tâm tình chàng tốt hơn, ta lại bàn với chàng.

"
Này không phải còn thiếu nói thẳng "Chờ tâm tình chàng tốt một chút, ta lại đến thúc giục chàng sớm sinh quý tử" sao?
Trời biết thiếu tướng quân đã tính toán vô cùng tỉ mỉ chuyện của Cao Thạch từ đầu tới đuôi, mặc dù hôm nay bị người xen vào cũng không sao cả, mấy ngày nay chuyện chân chính làm hắn phiền lòng đều phát sinh từ vị "tẩu tẩu" ngoài kế hoạch này! !
Lúc trước nghĩ, thứ nhất là quận chúa thân phận quý trọng, thứ hai là bỏ bốn lên năm cũng xem như goá thê của huynh trưởng, giết là giết không được, thiếu tướng quân mới đành nhận vị "thân mật" này để ổn định đại cục, ai ngờ vừa vững một chút thì đã đi quá xa rồi!
"Thiếu tướng quân, ngài sẽ không thật sự đi cưới quận chúa chứ?" Suy nghĩ nửa ngày, Mục Tân Hồng rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng.

Kết quả Nguyên Sách còn chưa kịp nói lời nào, Thanh Tùng đã giành đáp trước: "Sao có thể chứ! Gặp thì đối phó cho qua, cũng là bất đắc dĩ, nếu thật sự động vào chẳng phải có lỗi với đại công tử!"
Thanh Tùng từ nhỏ đã ở trong kinh hầu hạ đại công tử, tình cảm đối với đại công tử rất thâm hậu, Mục Tân Hồng lại ở biên quan, nên người hắn quen biết trước lại là Nguyên Sách.

Mục Tân Hồng: "Cái gì gọi là có lỗi với đại công tử? Nói như thể thiếu tướng quân chiếm được lợi lớn lắm vậy, ngươi nghĩ thiếu tướng quân nguyện ý hiến thân cho quận chúa?"
Nguyên Sách hơi hé mắt, cho hai người một cái liếc mắt đầy nguy hiểm.

Tất nhiên, tuy hai tên không quá thông minh này bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng lời bọn họ nói cũng không phải không có lý, kết luận cũng là trăm sông đổ về một biển ——
Hồi tưởng lại đoạn thời gian đối phó cho qua chuyện này, hắn cũng không thể biết được lúc trước huynh trưởng đã làm như thế nào để lén lút qua lại với vị tẩu tẩu này, cũng không biết là có phải do tác phong hành sự của hắn cùng huynh trưởng trùng hợp là khá tương tự nhau, hay là do vị quận chúa này tự mình đắm chìm, tóm lại, tạm thời nàng ta không có khả nghi gig đối với hắn.

Đã ổn định được người, hiện giờ phải nên kéo ra chút khoảng cách, thứ nhất để tránh làm nhiều sai nhiều, lại phát sinh phiền toái ngoài ý muốn như hôm nay, thứ hai cũng có thể chặn được con đường giục hôn của nàng.

Hắn sẽ không ở Trường An lâu, cái hôn sự này, trốn qua mùng một, tất nhiên cũng trốn không khỏi mười lăm.

Đã định được chủ ý, Nguyên Sách nhẹ nhàng vuốt vuốt lòng bàn tay mình, đứng dậy đi ra ngoài: "Ta đi Vĩnh Ân Hầu phủ.

"
Dao Quang Các, Khương Trĩ Y nằm trên giường trằn trọc, hồi lâu cũng chưa ngủ, yên lặng nhớ lại tư vị một khắc được Nguyên Sách ôm vào trong lòng hôm nay, khóe miệng thỉnh thoảng lại cong lên không dừng được.

Đúng lúc khóe miệng sắp kéo đến tới mang tai, thì sau cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tràn tiếng gõ ——
Khương Trĩ Y vội vàng bò dậy, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, quả nhiên thấy Nguyên Sách quen cửa quen nẻo leo cửa sổ mà vào.


"A Sách ca ca, sao chàng đột nhiên tới vậy?!" Khương Trĩ Y cười cười ôm mền định nhảy xuống giường, liền gặp phải một làn gió lạnh nghênh diện đánh tới, bả vai co rụt lại, rùng mình một cái.

Bước chân Nguyên Sách dừng lại, cúi đầu phủi phủi sương giá trên người, đi đến bên cạnh chậu than trong phòng liền uốn gối ngồi xổm xuống: "Ta có lần nào tới mà không đột nhiên?"
"Cũng đúng, A Sách ca ca giỏi nhất là cho ta kinh hỉ!" Khương Trĩ Y đi đến bên cạnh chậu than ngồi xổm xuống cùng, rồi chống cằm nhìn hắn.

Lúc cữu cữu còn ở trong kinh cũng đối xử với nàng như thế này, rõ ràng bản thân không lạnh, lại sợ hơi lạnh trên người mình từ ngoài tiến vào sẽ làm nàng lạnh, nên liền đến bên cạnh cậu than trong phòng nàng sưởi ấm, sưởi cho thân thể ấp áp lại mới đến gần nàng.

Nhớ tới mới vừa rồi khi hắn gõ cửa sổ, Khương Trĩ Y cười ngâm ngâm nói: "Chàng vẫn còn nhớ rõ ám hiệu lúc trước của chúng ta nha.

"
Là do cái hôm nàng giả vờ như không nhà để về đến, cậy nhờ hắn, hắn nghe thấy tiếng đập cửa có chút kỳ quái nên mới có ấn tượng thôi.

Nhưng mà mấy chuyện linh tinh như gõ cửa ba tiếng ngắn ba tiếng dài này chính là kiểu ám hiệu phổ biến trong mấy quyển thoại bản giang hồ, ai cũng có thể biết, sao có thể xứng với hai chữ "ám hiệu" cơ chứ?
Hong khô một thân quần áo ẩm ướt, Nguyên Sách đứng dậy đi thẳng vào vấn đề nói: "Tối nay ta tới là muốn chào từ biệt nàng.

"
Nụ cười tươi tắn trên mặt Khương Trĩ Y liền cứng đờ, nàng đứng phắt dậy, kinh hãi: "Chào từ biệt? Chàng phải về Hà Tây?"
Nguyên Sách lắc đầu: "Thánh Thượng săn sóc ta, bảo ta bên ngoài chém giết đã ba năm, muốn giữ ta ở kinh thành để tĩnh dưỡng một thời gian, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên ta muốn tìm chút chuyện làm.

"
Khương Trĩ Y biết, lúc trước khi hắn hồi kinh diện thánh, Hoàng bá bá đã cho rất nhiều ban thưởng, nhưng vẫn chưa chính thức ban cho hắn chức quan nào.

Thiếu niên lang còn chưa cập quan, chỉ có chiến tích mà không có quan tích, muốn kế thừa tước vị quân trọng như Tiết Độ Sứ Hà Tây, chỉ sợ sẽ thiếu tư lịch, chắc Hoàng bá bá cũng đang do dự, cho nên mới tạm thời để trống cái chức vị này.

Gần đây ngoại trừ đi quân doanh luyện binh, hắn cũng không còn chuyện gì khác, nhưng thông thường chuyện luyện binh đã có Mục tướng quân lo, xác thật cũng không cần hắn tự tay làm.

Khương Trĩ Y: "Vậy chàng muốn đi làm cái gì?"
Nguyên Sách cong môi: "Mấy ngày hôm trước không phải nàng bảo Thanh Tùng truyền lời cho ta, kêu ta nhiều đọc nhiều sách một chút? Ta thấy đề nghị này rất tốt, định sắp xếp lại đi Thiên Sùng thư viện.

"
"Ta, đó chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, sao chàng lại xem là thật!" Khương Trĩ Y sốt ruột, tay vô ý thức xoắn xoắn mép mền, "Thiên Sùng thư viện ở tận thành Đông, cách Hầu phủ xa như vậy, chúng ta sao có thể thỉnh thoảng chạm mặt nhau được?"
"Cho nên —— ta không phải tới đây chào từ biệt nàng đây sao?"
Thấy hắn nhướng mày, một bộ không có gì lưu luyến, não Khương Trĩ Y vang lên ong ong.

Mới vừa rồi nàng nói sai rồi, hắn đâu phải giỏi nhất là cho nàng kinh hỉ, rõ ràng là cho nàng kinh hách, hắn quả thực là muốn chọc nàng tức chết mà!

Khương Trĩ Y dậm dậm chân, khó thở mà ôm mền đi qua đi lại: "Chàng ly kinh ba năm, trở về mới chưa đến một tháng, trong một tháng này lại có hơn phân nửa thời gian là làm cái khảo nghiệm ta rồi, hiện tại đang yên đang lành lại đi kiếm thêm việc!"
Luận công lực lôi chuyện cũ, tất nhiên là không ai so được nàng.

Mạch đập trong đầu Nguyên Sách ẩn ẩn nhảy lên: "Ăn bổng lộc của hoàng thượng, phải vì hoàng thượng phân ưu, ta ở kinh đã không có công vụ, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tu thân dưỡng tính cũng coi như không phụ Thánh ân.

"
"Hoàng bá bá ban ân cho biết bao nhiêu người, cũng không thấy cả triều văn võ có ai băn khoăn, chàng đừng có nói mấy cái đạo lý lớn với ta!"
! ! Hắn rõ ràng chỉ tới thông tri nàng chuyện này, không phải là thương lượng, cũng không cho nàng ý kiến!
Thấy hắn nghẹn lời, Khương Trĩ Y bĩu môi: "Chàng vì Hoàng bá bá mà đi học, ý là Hoàng bá bá còn quan trọng hơn cả ta!"
"! ! Ta đọc sách không phải cũng là vì nàng?" Nguyên Sách khẽ cắn cắn răng.

Khương Trĩ Y sửng sốt, nâng mắt lên: "Vì ta cái gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn bộ dáng hắn cứng họng, lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì ——
Lúc trước sở dĩ nàng cùng hắn âm thầm tư thông, đó là vì hắn không hề có chút thành tựu nào trong việc học, suốt ngày trốn học đi chơi bời lêu lổng, khắp nơi trêu chọc thị phi, tiếng tăm cực kỳ xấu ở thành Trường An này, nếu lúc ấy dám công bố cho thiên hạ, chắc chắn sẽ bị cữu cữu nàng "bổng đánh uyên ương".

Hai người liền thương lượng nhau, đợi ngày sau hắn kiến công lập nghiệp, có thể cùng nàng xứng đôi vừa lứa, thì đó chính có lúc có thể báo cho cữu cữu nàng, quang minh chính đại cầu hôn nàng.

Nàng vốn tưởng rằng hiện giờ hắn thắng trận trở về, thì cơ hội đã đến, thời cơ đã chín mùi rồi, nhưng nếu hắn có thể học tập ở thư viện trước khi cữu cữu nàng hồi kinh, cho dù chỉ là lâm thời ôm chân Phật, cho dù chỉ là làm ra vẻ một chút, đích xác có thể tích cóp được thêm ấn tượng tốt chỗ cữu cữu nàng! !
Nguyên Sách còn đang suy tư nên nói ra lời giải thích như thế nào, vừa nhấc mắt lên liền thấy thần sắc người đối diện chậm rãi toát ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Nàng ——" Nguyên Sách thử thăm dò nhìn nhìn nàng, "Hiểu rồi đúng không?"
"Thôi được, ta hiểu! ! " Khương Trĩ Y ỉu xìu thở dài, đưa mắt trông mong nhìn hắn, "Nhưng hiểu thì có hiểu, ta vẫn không nỡ tách xa khỏi chàng! ! "
Nguyên Sách trầm mặc, ho nhẹ một tiếng: "Thơ cũng có câu, ' nếu tình đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau '.

"
"Nhưng thơ còn nói 'một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng' đó thôi!"
"! ! "
Mấy cái thi nhân kia có thể thống nhất ý tưởng một chút có được không.

Nguyên Sách nhắm mắt, không còn thừa lại bao nhiêu nhẫn nại: "Vậy nàng muốn thế nào?"
"Được rồi, được rồi, chàng đã dụng tâm lương khổ như vậy, sao ta lại có thể lại không thông cảm ——" Khương Trĩ Y thở dài một tiếng, tự nhủ mình tương lai còn dài, "Nếu như vậy, sáng mai ta đi tiễn chàng nha, có mỗi yêu cầu này, cũng có thể đáp ứng đi?"
Trước sau chỉ còn ngày mai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp lại, còn mỗi lần gặp mặt cuối cùng này, thôi thì mặc kệ nàng đi.


Nguyên Sách gật đầu: "Được.

"
*
Bình minh hôm sau.

Từ nửa đêm trời đã bắt đầu rơi trận tuyết nhỏ, thành Trường An lúc này như khoác trên người một tấm áo choàng trắng lấp lánh.

Thành Đông, những đụn tuyết đọng đang được người ta dọn qua hai bên đường, vó ngựa dừng lại trước thềm đá xanh ướt dầm dề, ngựa khẽ lắc lắc bờm, phì phò chậm rãi gõ gõ móng xuống trước cửa Sùng Thiên thư viện.

Lập tức, thiếu niên một thân huyền y kéo dây cương, góc áo hất lên, xoay người xuống ngựa, tuỳ ý vứt roi ngựa trong tay cho tùy tùng.

Tối hôm qua trời đột nhiên đổ tuyết, sáng nay hắn bảo Thanh Tùng đi Vĩnh Ân Hầu phủ truyền lời, kêu Khương Trĩ Y đừng đội tuyết tiễn đưa làm gì, không khéo lại bị lạnh mắc thêm một trận phong hàn phiền toái.

Nguyên Sách khoanh tay đứng ở dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn về phía thư viện to lớn ngay trước mặt, ánh mắt hắn dừng lại ở biển hiệu chữ vàng đẹp đẽ quý giá có thừa, mà phong độ trí thức không đủ.

Cái thư viện Sùng Thiên này, thực chất không phải lập ra vì khoa cử.

Từ sau khi có chế độ khoa cử, lục nghệ của quân tử từ xưa đã dần dần mai một (Editor: lục nghệ bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học)), hiện giờ người đọc sách đều là một lòng nghiên đọc tứ thư ngũ kinh, mười năm gian khổ học tập chỉ là vì một ngày đề tên bảng vàng.

Nhưng trên đời này luôn có một ít người thật sự không cần thiết phải dùi mài đọc sách mới có thể bước lên con đường khoa cử này —— đặc biệt là cái đám con cháu thế gia "Ngũ hoa mã, thiên kim cừu" (*)từ khắp nơi đến thành Trường An này.

(*) Trong bài thơ "Thương Tiến Tửu" của Lý Bạch, có đoạn:
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

(Này con ngựa năm sắc hoa,
này áo cừu vàng,
hãy gọi trẻ đem ra đổi lấy rượu ngon,
để cùng với các bạn cùng tiêu tan mối sầu muôn đời.

Ý chỉ những tràng ăn chơi say sưa ngày xưa.

Cho nên mới có một cái thư viện như thế này, là nơi phục dậy lục nghệ của quân tử, dạy học sinh "Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số", một mặt là phòng đám người kia sa đọa thành đám ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, một mặt cũng là nơi sinh hoạt cho một ít kẻ ăn chơi trác táng.

Lúc trước, huynh trưởng là bị liệt vào trong cùng một hàng ngũ như thế này.

Nghĩ một lát, Nguyên Sách nâng mũi giày, định đi vào bên trong.


Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tràng tiếng xe ngựa lộc cộc, trong đuôi mắt khẽ liếc thấy một chiếc xe ngựa khắc hoa khảm ngọc, vô cùng hoa lệ đang chạy tới.

Nguyên Sách hình như có sở cảm, mũi giày vừa ấn xuống, liền nghiêng đầu nhìn lại.

Xe ngựa toàn thân dát vàng một đường chạy đến trước cửa thư viện liền dừng lại, một vị tiểu "lang quân" mặc nam trang hoa lệ, khoác áo khoác lông bạch hồ, vịn tay "gã sai vặt", dẫm lên ghế đi kiệu mà xuống xe ngựa, giương mắt thấy hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Đuổi kịp rồi!"
"! ! "
Tuy toàn thân nam trang thế này Nguyên Sách chưa bao giờ thấy qua, nhưng cũng không trở ngại hắn liếc mắt một cái liền nhận ra gương mặt quen thuộc mỗi ngày cứ lắc qua lắc lại trước mặt hắn.

Nguyên Sách nhíu nhíu mày: "Không phải nói không cần tiễn?"
"Ta không phải tới tiễn nha," Khương Trĩ Y ngẩng đầu bước đi lên trước, giơ một lóng tay chỉ lên cái biển hiệu vàng choé kia, "Ta cũng là đến Sùng Thiên thư viện đọc sách.

"
"?"
"Ăn bổng lộc của hoàng thượng, phải vì hoàng thượng phân ưu, ta ở kinh đã không có công vụ, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tu thân dưỡng tính cũng coi như không phụ Thánh ân —— không phải A Sách ca ca đã nói sao?"
"! ! "
"Ta thân là quận chúa, so với bổng lộc của chàng ta còn nhận được nhiều hơn, nhưng suốt ngày chỉ nhàn rỗi ở nhà, thật sự áy náy lắm!" Khương Trĩ Y cười đến thập phần "Ngượng ngùng".

Một chút lặng im qua đi, Nguyên Sách xác nhận, nàng nghiêm túc.

"! ! Nàng muốn đọc sách có thể đi nữ học, thư viện này là thiết lập cho nam tử, một cô nương gia như nàng tới nơi này, còn ra thể thống gì?"
Khương Trĩ Y cúi đầu vừa nhìn nhìn một thân nam trang này của mình, chớp chớp mắt: "Cho nên ta mới nữ giả nam trang a.

"
Với gương mặt này, dáng người này của nàng, ai nhìn không ra dưới nam trang là thân nhi nữ?
Nguyên Sách: "Nơi này không có ai mù.

"
"Vậy sao?" Khương Trĩ Y nhìn nhìn phía sau.

Đúng canh giờ vào học, từng chiếc xa ngựa tinh xảo xa hoa lục tục ngừng ở trước cửa thư viện, một đám thế gia công tử từ trên xe ngựa đi xuống.

Khương Trĩ Y hất đầu, hướng về phía mọi người phất phất tay: "Các vị đồng học, chào buổi sáng!"
Một vị công tử thế gia cách đó gần nhất theo tiếng xoay đầu, một chốc sửng sốt qua đi, lập tức nhớ tới sáng nay trước khi ra cửa có nhận được tin tức, liền hướng về phía Khương Trĩ Y lễ phép vái chào: "Khương tiểu công tử, chào buổi sáng!"
Theo sau, càng nhiều thế gia công tử nhìn lại đây, vô số giọng nói liền chen chúc, chồng lên nhau ——
"Thỉnh an Khương tiểu công tử ——!"
"Trời tuyết đường trơn, Khương tiểu công tử để ý dưới chân ——"
Nguyên Sách: "! ! "
Khương Trĩ Y quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Sách, giương cằm lên: "Nhưng bọn hắn có thể giả mù nha.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận