Một câu băng bó hùng hổ như vậy, sợ không phải ngay sau đó liền "băng bó" cho tay thiếu tướng quân mà là chém cho hắn một đao......
Mắt thấy tay thiếu tướng quân rũ bên người cứng lại, gương mặt dưới mũ sa của vị Bùi cô nương này tựa hồ như cũng trắng bệch, không khí trong hành lang nháy mắt căng chặt lên ——
Lần cuối cùng Mục Tân Hồng nhìn thấy trường hợp giương cung bạt kiếm như vậy, vẫn là khi hắn một chọi mười hai trên chiến trường.
Nghe thấy phía sau có tiếng chân tới gần, Bùi Tuyết Thanh nghiêng người né qua một bên, cúi đầu, hai mắt phía sau mũ sa kia bất an mà rũ xuống.
Khương Trĩ Y trừng mắt nhìn Mục Tân Hồng chặt chẽ hộ ở bên người Nguyên Sách.
Trong lòng Mục Tân Hồng chạy qua một loạt 36 kế thượng, quay đầu lại cho Nguyên Sách một ánh mắt "Ngài tự cầu nhiều phúc", liền vì kế trong lòng mà yên lặng lui về phía sau Nguyên Sách.
Gót ủng Khương Trĩ Y nhấc lên, dẫm vào viên gạch ban nãy Bùi Tuyết Thanh mới vừa dẫm, nhìn thẳng Nguyên Sách, cằm nhẹ nhàng hất một chút: "Thẩm thiếu tướng quân ý ngài như thế nào?"
Nguyên Sách nhìn người đối diện, như có như không mà thả nhẹ một câu: "Đa tạ Khương tiểu công tử cùng Bùi cô nương quan tâm, một chút thương nhỏ thôi, Thẩm mỗ sẽ tự xử lý, không nhọc phiền nhị vị."
"?"Khương Trĩ Y lạnh mặt, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, "Ta cứ tự hỏi Thẩm Thiếu tướng quân không ăn cơm trưa là đi làm cái gì......"
Mục Tân Hồng vừa định nói là do hắn tới hội báo quân vụ, nên thiếu tướng quân mới ——
"Xa nhà lâu ngày cũng luyện ra một tay rất có hiệu quả ha, mưa móc cũng chia thật đều." Khương Trĩ Y xụ mặt nhìn hắn, "Bất quá cuộc đời này ta ghét nhất là bị người khác chia cho như thế này, bổn quận chúa hiện tại —— lệnh cho ngươi qua đây với ta."
Sau khi gằn xong từng chữ một, Khương Trĩ Y túm lấy tay Nguyên Sách một phen, ngay trước mặt hai người bên cạnh, cứ như vậy kéo lên người đi mất.
Trơ mắt nhìn thiếu tướng quân không hề có sức phản kháng mà bị túm đi xa, Mục Tân Hồng trợn mắt há hốc mồm cảm khái một câu "Người đâu mạnh dữ", mới nhớ tới bên người còn có người đang đứng, vội vàng hướng Bùi Tuyết Thanh chắp tay, trầm giọng nói: "Bùi cô nương, thất lễ, cáo từ."
Bùi Tuyết Thanh run rẩy lông mi gật đầu, nhìn chăm chú thiếu niên thiếu nữ ở cuối hành lang dài càng lúc càng đi xa kia, ánh mắt lập loè một chút liền ảm đạm đi.
Cuối hành lang dài, Khương Trĩ Y hấp tấp kéo người đi qua chỗ ngoặt, vừa thấy xung quanh là một phiến rừng trúc trống trải không dấu chân người, mới buông lỏng tay, xoay người sang chỗ khác.
Cảm xúc ấm áp trên đầu ngón tay chợt biến mất, Nguyên Sách cúi đầu vuốt vuốt bàn tay trống rỗng.
Khi lại nâng mắt lên, Khương Trĩ Y đã là một bộ hưng sư vấn tội: "Nói đi, chàng cùng với Bùi cô nương này là sao?"
Nguyên Sách khẽ hạ mi: "Ta cho rằng nàng sẽ hỏi, ta bị thương chỗ nào trước chứ."
"A," nàng gấp quá đã quên mất, " chàng bị thương chỗ nào vậy?"
"Hả?" Sắc mặt Khương Trĩ Y biến đổi, lập tức kéo tay hắn lên, thấy đốt thứ hai trên ngón giữa của hắn chợt có một vết thương đang thắm ra màu đỏ thẫm, liền kinh mà "Ui" một tiếng.
Tay hắn quá lớn, mới vừa rồi kỳ thật nàng chỉ túm được ba ngón tay của hắn, nhưng hình như lại trùng hợp chộp trúng cái vết thương này......!Vậy thì đau lắm nha!
"Quận chúa có lệnh —— thần nào dám chối từ?"
"Ta không phải là nhất thời tình thế cấp bách mới nói như vậy......" Khương Trĩ Y mau mau kéo tay hắn qua, hướng về phía đình hóng gió bát giác phía trước mà đi, lúc này cũng cẩn thận tránh đi miệng vết thương của hắn, "Mau, tới đây ta nhìn xem."
Nguyên Sách bị nàng kéo vào đình hóng gió, ấn bả vai ngồi xuống trên ghế dài.
Khương Trĩ Y ngồi ở bên cạnh hắn, nắm ngón tay hắn ngó trái ngó phải, lo lắng sốt ruột: "Nhìn giống như có chút chảy máu thì phải, có khi nào là do ban nãy ta chộp vào trúng......"
Vừa nhấc đầu, lại thấy Nguyên Sách tùy ý buông tay xuống, bộ dáng như không có gì liên quan đến mình mà liếc đỉnh đầu nàng, xem cũng không thèm liếc mắt nhìn ngón tay kia một cái.
"Sao vậy, chàng cùng với ngón tay này không thân nhau sao?" Khương Trĩ Y tròn mắt kinh ngạc, "Chảy máu luôn rồi, chàng không đau?"
Nguyên Sách giống như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó: "Một chút thế này, lúc ba tuổi đã ——"
"Hả?" Khương Trĩ Y sửng sốt, "Cái gì ba tuổi?"
Ánh mắt Nguyên Sách hơi lóe lên: "Ta nói ba năm nay ta cũng bị thương nhiều, vết nào cũng tính là đau?"
"Chàng không đau tay, nhưng ta đau lòng......!" Khương Trĩ Y cầm lấy khăn gấm tùy thân nhẹ nhàng đè xuống miệng vết thương rướm máu, nhịn không được "ui" một tiếng xuýt xoa.
Nguyên Sách lười nhác dựa vào cột đình hóng gió, cong cong môi: "Không cần cảm thấy như bản thân cũng bị, nếu như nàng mà bị vết thương thế này, cũng sẽ không đau, đã sớm ngất đi rồi."
"......"
Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu: "Cái vết thương ngắn như vậy, sao lại sâu thế, chàng bị cái gì làm ——"
Nói một nửa, Khương Trĩ Y bỗng dưng ngừng lại, trong đầu nhấp nháy hiện ra hình ảnh môi nàng kề sát vào cằm hắn, hắn buông tay bắn ra một mũi tên kia.
Giống như tiếng dây cung chấn động ong một tiếng, hai người đồng thời cứng lại, trầm mặc nhìn nhau một lát, vội vàng xoay đầu qua chỗ khác.
Trong không khí lạnh lẽo đột nhiên bốc lên một dòng nhiệt nhè nhẹ.
Khương Trĩ Y đỏ mặt nhìn thẳng mũi giày của mình: "À, ờm, gì nhỉ, dù cho vết thương nhỏ thì cũng là thương, vẫn phải nên băng bó một chút......"
Nguyên Sách đưa mắt nhìn rừng trúc: "......!Tùy nàng."
"Khăn gấm này của ta rất sạch sẽ, nhưng mà phải xé một chút, ta xé không nổi......" Khương Trĩ Y rũ mắt đem đưa khăn qua.
Nguyên Sách cụp mắt xuống nhận, xé mảnh vải kia ra, sau đó tiếp tục nhìn rừng trúc mà đưa trả lại cho nàng.
Khương Trĩ Y chậm rãi đem mảnh vải quấn từng vòng lên ngón tay hắn.
Miệng vết thương rốt cục cũng không còn nhìn thấy, mà hơi nóng trên mặt cũng chậm rãi tiêu đi.
Loay hoay với hai đầu mảnh vải trên tay, Khương Trĩ Y rốt cuộc cũng buộc lại nút thắt cuối cùng: "......!Xong, chàng nhìn xem."
Nguyên Sách quay đầu: "......"
Khương Trĩ Y nháy nháy mắt: "Như, như thế nào?"
Một ngón tay bị bó đến to bằng hai ngón, còn đính một cái nơ con bướm to đùng mà ai đứng cách hai trượng cũng đều có thể trông thấy, nàng ta còn hỏi như thế nào?
Nguyên Sách: "Đây là nàng —— lược thông y thuật?"
"......"
"Băng bó còn không phải là bó lại xong rồi thắt chặt cho đừng rơi ra thôi sao, ta làm có chỗ nào không đúng? Nếu ghét bỏ như vậy, chàng để Bùi cô nương lược thông y thuật giúp chàng đi!"
Khương Trĩ Y không cao hứng bĩu môi, mới nhớ tới việc này thiếu chút nữa bị lừa lừa qua đi: "Chàng còn chưa nói với ta, chàng cùng Bùi cô nương kia rốt cuộc là như thế nào, nàng ta vì sao lại nói với chàng mấy lời thân mật như vậy, còn quan tâm chàng nữa?"
Bất quá là gặp ngay giữa hành lang, nàng ta chào hỏi, hắn chắp tay thi lễ, nên để nàng ta nhìn thấy được vết thương này.
Nguyên Sách theo sự thật mà đáp.
"Vậy vì sao nàng ta lại tự xưng khuê danh trước mặt chàng?"
"Chuyện đó có gì không bình thường sao?" Nguyên Sách chớp chớp mắt, "Ta gần đây khi ở Trường An ngẫu nhiên gặp mấy quý nữ trẻ tuổi, hơn phân nửa đều tự xưng như vậy."
"......"
Thôi được đi, nếu không phải hôm nay hắn lỡ miệng, nàng thật sự không biết trong cái thành Trường An này còn có ngàn ngàn vạn vạn cái Bùi Tuyết Thanh!
Khương Trĩ Y đứng dậy dậm dậm chân: "Mấy cô nương dám đứng trước mặt chàng tự xưng khuê danh, về sau không được nói chuyện với các nàng ta nữa, bằng không thì không có quả ngọt cho chàng ăn đâu!"
*
Bọn học đồ dùng cơm xong bắt đầu lục tục đi về hướng học đường, hai người bọn họ không nên sóng vai đồng hành trước công chúng, Khương Trĩ Y bảo Nguyên Sách ở đình hóng gió chờ Cốc Vũ đưa hộp đồ ăn qua, sau đó ăn cơm trưa xong lại về, còn mình thì về học đường chữ Thiên trước một bước.
Qua giờ cơm trưa là khoá đầu tiên của buổi chiều, trong học đường vốn đang một mảnh không khí mơ màng sắp ngủ, khi tiên sinh dạy học tiến vào, Khương Trĩ Y phát hiện cả đám công tử thế gia ngồi hàng phía trước ngủ gà ngủ gật thế mà lại giật mình thanh tỉnh một nửa.
Lão tiên sinh đầy đầu tóc bạc đi đến trên bục giảng, đập cây thước chặn giấy mạnh xuống bàn, thế là một nửa buồn ngủ kia cũng bay đi mất.
Xem bộ dáng lão tiên sinh mặt mũi khó đăm đăm thế này, có lẽ cũng giống như Phùng giáo đầu, là một nhân vật làm người nghe tiếng liền sợ vỡ mật.
Nhưng mà Khương Trĩ Y không gì phải sợ, ngồi sát góc bàn, thỉnh thoảng hướng về phía bên tay phải nhìn Nguyên Sách một cái, chỉ lo tự nghĩ chuyện vẩn vơ của chính mình.
Là nàng sai khi cho rằng hắn vẫn còn là tên ăn chơi trác táng chọc người ngại lúc trước, là nàng quên mất hiện giờ hắn huy hoàng như thế nào, đã trở thành miếng bánh thơm phức chạm vào là bỏng tay đối với mấy quý nữ trong kinh thành.
Nàng hiện giờ vô danh vô phận, kỳ thật cũng không trách được những quý nữ đó có tâm tư với hắn.
Hay là dứt khoát hôm nào bày cái yến, đem tin tức miếng bánh này là "Danh hoa có chủ" ám chỉ cho các nàng ta?
Trên bục giảng, tiên sinh bắt đầu giảng bài, Khương Trĩ Y ngẫu nhiên nghe được chữ vào chữ ra, đến lúc nghĩ chuyện tổ chức yến hội, nàng lại càng chuyên tâm suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
Không biết bao lâu qua đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Khương tiểu công tử".
Mí mắt Khương Trĩ Y vừa nhấc, liền đối diện với ánh mắt sắc bén của lão tiên sinh trên bục giảng nhìn lại đây.
"Câu hỏi vừa rồi, thỉnh ngươi đáp lại đi."
Khương Trĩ Y sửng sốt, thấy ở mấy hàng trước có người sột sột soạt soạt quay đầu, tựa hồ cũng thực kinh ngạc không biết sao lão tiên sinh lại gọi ngay tên nàng.
Sửng sốt qua đi, Khương Trĩ Y liền hiểu rõ vì sao mới vừa rồi khi vị tiên sinh này vào cửa lại có uy lực như vậy.
Đại nho không sợ quyền quý, có là Hoàng bá bá cũng chịu không nổi.
Khương Trĩ Y há miệng thở ra ——
Câu hỏi là gì vậy?
Tuy nhìn thấu được nàng căn bản không nghe giảng, lão tiên sinh vẫn không đến mức cho nàng mất hết mặt mũi, lại gợi ý một câu: "Nếu ngươi là thần tử trong triều, lúc đó, là chủ chiến, hay là chủ hòa?"
Hoá ra là hai chọn một, vậy liền tùy ý chọn một cái là được.
Khương Trĩ Y vừa muốn mở miệng ——
"Lý do là gì?"
"......"
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng nhắm mắt.
Nàng cũng không giống như mấy bọn công tử trong học đường sợ hãi cái gì, cũng liệu định lão tiên sinh này cũng không có khả năng phạt nàng, chỉ là đứng trước mặt cái đám ăn chơi trác táng đông đúc này, nếu nàng cũng một cái hỏi đã hết ba cái là không biết giống như bọn hắn, không khỏi cũng quá mất mặt.
Việc này nếu truyền ra ngoài, đừng nói yến hội không cần tổ chức, ngay cả hôn tịch ngày sau của nàng cũng không cần bày!
Cả đời này đều khỏi ra ngoài gặp người!
Khương Trĩ Y nâng tay áo che che trán, lặng lẽ đưa một ánh mắt về hướng bên tay phải.
Đúng lúc thấy Nguyên Sách gác bút xuống, nhẹ nhàng kéo tờ giấy tuyên thành trên án thư xuống dưới bàn, lại gấp vào trong lòng bàn tay.
"Tiên sinh, xin cho ta ngẫm lại ——" Khương Trĩ Y kéo dài thời gian, ngóng trông tờ giấy này mau chút ném lại đây, đang lúc hết sức khẩn trương, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn thấy phía trước có cái gì chợt lóe.
Khương Trĩ Y chuyển mắt qua, thấy người ngồi hàng trước mình giống như vô tình mà nâng cao quyển sách trong tay hơn chút.
Giữa quyển sách có một tờ giấy nhỏ, thình lình viết mấy cái chữ to.
Khương Trĩ Y liếc mắt qua một cái, như được đại xá: "Ta chủ hòa."
Bên phải, tờ giấy Nguyên Sách đang định ném đi chợt dừng lại trong lòng bàn tay.
Khương Trĩ Y tằng hắng mấy tiếng, hồi tưởng lại lời nhắc nhở trong mấy chữ to kia, tiếp tục nói: "Chuyện hai tộc Tây Bắc liên hợp phát động chiến tranh, nếu nghênh chiến, quân ta tất tổn hao nhiều, ngẫm lại ở tiền triều, Lục Khi Khanh, Lục trung thư đại nhân đã từng tạo ra tiền lệ, giữa lúc hai tộc Thổ Phiên cùng Nam Chiếu liên hợp khởi chiến, đạt được bất chiến mà thắng, nếu hoà đàm đã có thể đánh bại liên minh hai tộc Tây Bắc, cần gì phải có một trận chiến này?"
Lão tiên sinh vuốt vuốt râu dài, vẻ mặt vừa lòng gật gật đầu: "Câu hỏi này cũng không định luận đúng sai, chủ chiến hoặc chủ hòa, chỉ là muốn mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.
Khương tiểu công tử vì vậy lại liên tưởng đến chiến cuộc Thổ Phiên cùng Nam Chiếu ở tiền triều, cũng coi như có dẫn chứng thuyết phục —— được rồi, hôm nay khóa liền ngừng ở đây."
Khương Trĩ Y vì nhặt về được mặt mũi, nhẹ nhàng thở ra.
Lão tiên sinh vừa ra khỏi học đường, đám công tử thế gia phía trước đồng loạt quay đầu lại: "Khương tiểu công tử thật là thông kim bác cổ, làm ta bội phục không thôi!"
"Nếu ta đây có một nửa khả năng nói có sách, mách có chứng như Khương tiểu công tử, cũng sẽ không còn sợ ai đánh đòn!"
"......"
Tất cả đều câm miệng đi! Người chân chính thông kim bác cổ, nói có sách, mách có chứng, là người ngồi phía trước nàng kìa.
Khương Trĩ Y giơ tay ra hiệu dừng về hướng mọi người, sau đó lại xấu hổ liếc mắt một cái về phía người ngồi chỗ trước mình.
Bùi Tử Tống hình như có cảm giác, nửa quay đầu lại, hướng về phía nàng nhỏ giọng nói: "Đây là Khương tiểu công tử đáng được khen, ta bất quá viết mấy từ nhắc nhở, nếu Khương tiểu công tử không thông hiểu này đoạn lịch sử này, không có khả năng nhìn một cái liền hiểu, nếu không phải thiệt tình chủ hòa, cũng không có khả năng đáp được đến nơi đến chốn."
......!Lời này thật ra cũng không phải không có lý.
Không hổ là nhi tử Tướng quốc, khen người cũng khen có tấc có độ, làm người nghe không đến mức xấu hổ, không giống đám vua nịnh nọt thích tâng bốc kia.
Khương Trĩ Y chậm rãi gật gật đầu, tán thành trình độ mực nước trong bụng mình.
"Đó là tự nhiên, cùng vì dân vì nước thôi!" Chuyện chủ hòa này tất nhiên là chính xác không thể nghi ngờ, nếu như đánh nhau, A Sách ca ca không phải lại đi biên quan chịu khổ, chia ly ngăn cách với nàng sao?
Khương Trĩ Y cười khanh khách nói xong, cảm giác được bên tay phải có một ánh mắt dừng ở trên mặt mình, quay đầu nhìn lại, liền nhìn Nguyên Sách ra vẻ hiểu ý cười cười, khẽ chớp mắt phải.
Nguyên Sách mặt vô biểu tình liếc mắt, ở một góc không ai trông thấy, đem tờ giấy tuyên thành có viết hai chữ "Chủ chiến" xé thành hai nửa..