Một nén nhang sau, Kinh Chập gian nan che chở Khương Trĩ Y lên nhã gian ở tầng 3 của trà lâu.
Cửa sổ vừa đóng lại, liền ngăn cách những tiếng ồn ào náo nhiệt ngày một râm rang hơn trên đường cái ở ngoài, bên tai rốt cuộc an tĩnh lại.
Khương Trĩ Y vịn cánh tay Kinh Chập thở phì phò, giương mắt nhìn thấy trên màn lụa mỏng của mũ có rèm có một giọt nước khả nghi, nhớ tới vừa mới rồi khi từ xe ngựa lên đến trà lâu, một đường người người trò chuyện rơm rả, nước miếng bay tứ tung, đầu liền hoa lên, cả người choáng váng.
Kinh Chập cuống quít đỡ lấy nàng, tay chân lanh lẹ mà gỡ mũ có rèm bị làm dơ và áo choàng của nàng xuống, lại trải một miếng vải nhung sạch sẽ lên trên bàn ghế trong nhã gian, thay đổi trà cụ trên bàn bằng bộ đã chuẩn bị sẵn, sau đó đỡ Khương Trĩ Y ngồi xuống bên cạnh cửa sổ gỗ.
Khương Trĩ Y hít thở đều trở lại, lấy khăn gấm phủi phủi cái mũi: "Huân cái hương gì thế này, thối chết."
Trà lâu sớm đã kín người hết chỗ, nhã gian này vẫn là vài vị công tử thế gia mới vừa rồi nhường cho.
Nếu không phải những người đó nhận ra Khương Trĩ Y, muốn xum xoe, các nàng sợ là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, trước mắt cũng chỉ có thể tạm chấp nhận thế này.
Kinh Chập vội vàng dập tắt bát huân hương dành cho nam nhân đang châm: "Quận chúa, hay là mở cửa sổ cho đỡ mùi?"
Mở cửa sổ thì khó chịu lỗ tai, không mở cửa sổ khó chịu lỗ mũi, lỗ tai cùng lỗ mũi, cũng phải có cái chịu ủy khuất thôi.
Khương Trĩ Y bực bội phất phất tay.
Kinh Chập xoay người đi mở cửa sổ, nghĩ phải làm như thế nào để Khương Trĩ Y bớt giận.
Kỳ thật hôm nay nếu vị tướng quân gióng trống khua chiêng này là người khác, có lẽ quận chúa sẽ không đến mức tức giận như vậy, nhưng người này cố tình lại là lang quân Thẩm gia.
Vị Thẩm lang quân này ỷ vào phụ thân là Tiết Độ Sứ của Hà Tây, từ trước đều hành sự không hề kiêng nể gì trong cả kinh thành này, đi đến chỗ nào cũng là một bộ cà lơ phất phơ.
Quận chúa vốn nhìn không thuận mắt cái "Con nhím" này, lại bởi vì một trái khúc cầu mà cùng Thẩm lang quân kết hạ núi sông, hai người từ đây càng như nước với lửa.
Mỗi khi gặp mặt, một người thì âm thầm trào phúng, một người thì chê bai lộ liễu, một lời không hợp liền một người phất tay áo lên kiệu, một người xốc áo bào lên ngựa, ai cũng không nhường ai.
Bên này là hoàng thân quý thích, bên kia lại trong nhà cầm trọng binh, quần chúng cũng không dám khuyên giải, dần dà ai nấy cũng thành quen, có ấn tượng trong đầu —— nhà ai nếu muốn thái thái bình bình làm yến hội liền nhớ kỹ một chút, tiệc này có Khương vô Thẩm, có Thẩm vô Khương.
So kè với nhau hồi lâu, mãi cho đến khi Hà Tây đột nhiên bùng nổ chiến sự, truyền đến tin dữ Thẩm tiết độ sứ chết trận.
Thẩm lang quân phụng thánh mệnh đi tiền tuyến, vừa đi là biền biệt ba năm.
Ba năm này hai người một người trời Nam, một kẻ đất Bắc, cuối cùng ai nấy đều tường an, không có việc gì.
Nhưng Thẩm lang quân này thật sự giống như trời sinh liền khắc quận chúa các nàng, hiện giờ mới vừa hồi kinh, chân còn chưa bước vào kinh thành đâu, không ngờ đã chống đối với Quận chúa từng chút một như vậy!
"Ai, các ngươi nói xem, Vĩnh Doanh quận chúa không phải cũng tới đón gió cho Thẩm Nguyên Sách đi?" Cửa sổ vừa mở ra, một giọng nam trẻ tuổi truyền tới, là mấy vị mới vừa rồi nhường ra nhã gian này hiện tại đang ngồi cách vách cao đàm khoát luận.
Khương Trĩ Y mới vừa bưng chung trà nhỏ lên, động tác liền cứng lại, quay đầu nhìn về phía Kinh Chập.
Kinh Chập: "Những người này nói hươu nói vượn cái gì đâu, nô tỳ liền......"
"Sao có thể chứ! Hai người bọn họ trước kia không phải đều hận không thể bóp chết đối phương sao? Lại nói nữa, quận chúa là thân phận gì, Thẩm Nguyên Sách hắn cũng xứng sao?" Một giọng nam lập tức lớn tiếng phản bác.
Ngụm tức khí Khương Trĩ Y vừa mới kéo lên kia lại thả đi xuống, nàng nhìn Kinh Chập ra dấu tạm thời đừng nóng nảy, tay cầm chung trà lại chậm rì rì đưa tới bên môi.
" Còn không phải xưa đâu bằng nay sao, ngươi nhìn đám đông nhộn nhịp dưới lầu kia đi, xe hoa Quận chúa có đi dạo phố cũng không bằng trận trượng này đâu?"
Khương Trĩ Y: "......"
"Cho nên Thẩm Nguyên Sách dựa vào cái gì lại có trận trượng lớn như vậy?"
"Ngươi không nghe nói hắn mang năm ngàn nhân mã giết ngược tám vạn quân tinh nhuệ phương Bắc, làm cho lão vương Bắc Đình suốt đêm đưa thư đầu hàng sao?"
Khương Trĩ Y nghiêng nghiêng lỗ tai qua hướng ngoài cửa sổ.
Mấy năm nay nàng sống không để ý đến chuyện bên ngoài, người bên cạnh nàng cũng đều thức thời, không ai dám đứng trước mặt nàng nhắc nửa chữ tới Thẩm Nguyên Sách, Thẩm Nguyên Sách ở Hà Tây làm cái gì, thật đúng là nàng một chút cũng chưa từng quan tâm.
Chỉ biết lúc trước khi Hoàng bá bá phái hắn đi Hà Tây, là bảo hắn thân là con trai độc nhất của Thẩm tiết độ sứ, phải có mặt nơi tiền tuyến để ổn định quân tâm, nói trắng ra là chính là bảo hắn đi làm cái giàn hoa, chứ đâu có chỗ nào trông cậy vào hắn kế nghiệp cha, lãnh binh đánh giặc?
Sau đó hắn ở lại Hà Tây, chắc cũng bất quá là đi theo mấy bộ hạ cũ của Thẩm tiết độ sứ, tiếp tục làm tên ăn chơi trác táng trong quân mà thôi.
Nhưng hôm nay nghe ý này, người này sao đột nhiên thành đại công thần cứu Hà Tây ra khỏi biển lửa vậy?
Khương Trĩ Y tình nguyện tin tưởng heo biết cây, cũng không tin Thẩm Nguyên Sách có thể trông cậy vào.
"Thôi đừng có thổi phồng quá đáng đi! Thẩm Nguyên Sách hắn cũng không phải đại la thần tiên, tám vạn người? Một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm hắn chết đuối, còn giết ngược cái gì?"
Khương Trĩ Y xoay chuyển chung trà trong tay, gật gật đầu.
"Thật đúng là bị ngươi nói trúng một nửa, tin chiến báo kia là cha ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy 5000 nhân mã chúng ta bị vây khốn, viện quân đều ở cách xa vạn dặm, chính là Thẩm Nguyên Sách mang binh đột phá vòng vây."
"Vậy, ta nói đúng chỗ nào?"
"Đúng là đúng chỗ đây không gọi là giết ngược, cha ta nói, Thẩm Nguyên Sách từ ngay từ đầu đã có chủ ý đi diệt tám vạn quân tinh nhuệ của địch, tình huống đó là do tự hắn lấy thân mình làm mồi để quân địch cắn câu thôi! Nghe nói lúc ấy giết một ngày một đêm, cái con sông gần đó ấy nha, chậc, chậc, phải nói là như chảy máu loãng chứ không phải nước đâu."
"Nhiều người như vậy mà một ngày một đêm liền giết sạch sẽ?"
"Hình như là dùng cái cái gì biện pháp gì trước ấy, phá đập gây lũ lụt gì ấy......"
"Bảo các ngươi đọc sách nhiều hơn mà không lo, không biết đúng không, đó gọi là tiệt hà yêm địch."
"Không phải chứ, Thẩm Nguyên Sách kia cũng có đọc sách đâu, sao hắn lại biết mấy thứ đó?"
Khương Trĩ Y bỏ chung trà trên tay xuống, nhăn mi lại.
Thẩm Nguyên Sách làm sao biết thì nàng không biết, nhưng kỳ quái chính là —— sao nàng hình như cũng biết kế sách này nhỉ?
"Ngươi có cảm thấy ——" Khương Trĩ Y nhìn phía Kinh Chập, "Việc này nghe có hơi quen tai?"
Kinh Chập gật gật đầu, lấy từ trong tay áo ra quyển 《 Y Y truyện 》: "Hình như là lời này trong thoại bản có viết......"
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, kinh nghi bất định mà nhận thoại bản, lật đến trang miêu tả chiến tích khi nam chính tòng quân, nhanh như gió quét xuống dưới ——
Lấy thân làm mồi, tiệt hà yêm địch.
Đơn kỵ sấm địch doanh.
Ngàn dặm bôn tập lấy thủ cấp địch.
Một mình đột nhập Bắc Đình.
"Nói như vậy," Giọng nam cách vách lại lần nữa vang lên, "Bên ngoài lan truyền chuyện Thẩm Nguyên Sách đơn kỵ sấm địch doanh, ngàn dặm bôn tập lấy thủ cấp địch, một mình đột nhập Bắc Đình gì đó, cũng đều là chuyện thật?"
"............"
Khương Trĩ Y chậm rãi ngẩng đầu, đối mắt cùng Kinh Chập.
Kinh Chập: "Quận chúa, chẳng lẽ là thoại bản lại hiển linh?"
Khương Trĩ Y giơ tay ngăn nàng ta, mặt vô biểu tình khép thoại bản lại, tĩnh tọa thượng một lát, hít sâu một hơi, lại lần nữa chậm rãi mở ra.
Trước mắt giấy trắng vẫn là giấy trắng, chữ màu đen vẫn là chữ màu đen.
Khương Trĩ Y rũ lông mi xuống, nhìn chằm chằm bốn chữ cái to "A Sách ca ca" trong thoại bản, vẫn không nhúc nhích mà ngồi im ở trước bàn.
*
Cái thoại bản vô lý lại hiển linh.
Hẳn là sau trận đánh ở Hà Tây, thoại bản này mới được viết, cho nên cái thứ vô lý này lại ứng nghiệm, mà hình tượng nam chính trong thoại bản này vốn là mượn sự tích của Thẩm Nguyên Sách làm mẫu.
Cái hình tượng nam chính trong quyển thoại bản《 Y Y truyện 》 này, vốn chính là viết về Thẩm Nguyên Sách.
......!Sao lại có thể viết về Thẩm Nguyên Sách chứ?
Khương Trĩ Y khó tin mà lật đi lật lại mấy trang giấy, xem từ đầu tới đuôi một lần, lại đọc lại thêm một lần, vẫn không thể nào nhìn ra —— vị "A Sách ca ca" một thân can đảm, sát phạt quyết đoán, lấy tư thế xông pha liều lĩnh trên sa trường mà làm quân giặc nghe tiếng sợ vỡ mật, sao có thể có nửa điểm tương tự với cái tên Thẩm Nguyên Sách mãi dậm chân trợn mắt với nàng vì một con quay cơ chứ.
"Lần đi ba năm này, trong thành Tứ Phương thiếu đi một vị thiếu niên tiên y nộ mã phiên phiên ( Editor: chỉ thiếu niên hào hùng, quyền quý mặc quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ), nhưng bên bờ sông Nhược Thủy lại có thêm một vị chiến thần hoành đao lập mã vô song."
—— thật là viết đến hoa mỹ, văn thải nổi bật, lục thân không nhận ra, hoàn toàn thay đổi rồi.
Đây đâu phải là lấy người làm khuôn mẫu viết thoại bản, đây là đưa người đi đầu thai một lần nữa thì có!
Nếu muốn nhận ra "Sách" này chính là "Sách" hiện tại, nàng cần phải đọc bao nhiêu lần mới đủ......?
Khi Cốc Vũ ôm Li Nô khoan thai tới muộn, phát hiện sắc mặt Khương Trĩ Y khó coi giống như nuốt phải con bọ, trong tay đang nắm chặt một quyển thoại bản, chặt đến mức xương ngón tay cũng nổi lên.
"Quận chúa, chúng ta không thèm chấp nhặt với quyển thoại bản đó đi, cẩn thận kẻo bị thương tay." Kinh Chập tiến lên khuyên nhủ.
Cốc Vũ cũng đi dỗ nàng: "Nô tỳ mới vừa rồi dạo qua một vòng ở dưới, Kim Ngô Vệ đã đến mở đường, chắc qua không bao lâu đường liền thông."
Khương Trĩ Y ừ một tiếng trong cổ họng.
Cốc Vũ đành phải ôm Li Nô đang ngủ ngon thối lui đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn xuống xung quanh.
Tiếng vũ khí cọ xát rung động theo nhịp vang lên, phía dưới trà lâu, Kim Ngô Vệ cầm nghi đao trong tay đang xua đám đông vào hai bên vệ đường.
Các bá tánh hai bên đường đều nhón chân duỗi dài cổ, cố gắng nhìn về hướng cửa thành.
Mùa đông giá lạnh, tiếng bàn tán ồn ào trong không khí vậy mà lại làm xoáy lên một làn sóng nhiệt quay cuồng.
Trong tiếng hét ầm ĩ, chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm vang lên, một màu kim loại đen tuyền như cơn sóng lớn chợt cuốn đến gần, đội kỵ binh mênh mông cuồn cuộn rong ruổi đến.
Lập tức, một chúng nhi lang thân khoác huyền giáp, tay cầm ngân thương, mắt nhìn phía trước, quân dung nghiêm túc, mỗi người đều khí phách hăng hái, đặc biệt là người đang được vây quanh ở giữa kia ——
Thiếu niên thân cao ngồi thẳng uy nghiêm trên một con chiến mã màu đen bóng mượt, làn tóc đen như mực của hắn được búi vào ngọc quan, áo dài ủng cao, trên eo là thanh Thanh Phong Kiếm, một thân nhung trang chói mắt.
Cũng giống như những người khác, hắn đều bị bộ giáp trụ sắt trên người ép đến uy nghiêm cẩn mật, nhưng áo choàng màu đỏ đậm đang bị gió thổi lên sau lưng hắn còn tươi sáng hơn cả tinh kỳ đang phần phật tung bay.
Chỉ liếc mắt một cái, đầy đường đều có vô số cánh hoa bay cùng một hướng.
Đám người Cốc Vũ ở lầu ba, chỉ nhìn thấy từng cái đầu đen sì sì, cũng không thể lập tức nhìn rõ bộ dáng người, nên tò mò nhoài cả nửa thân người ra ngoài cửa sổ, vừa vặn con Li Nô đang ngủ trong lòng ngực Cốc Vũ mơ màng dụi đầu, đột nhiên xoay người một cái, lăn long lóc xuống!
"A ——" Tiếp theo một tiếng hét thảm chính là một tiếng "Méoo ——" thảm thiết, Khương Trĩ Y quay đầu lại cả kinh, vội vàng đứng dậy nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống.
Con mèo béo mập một thân lông vàng kim từ trên cao rơi xuống, cả người nó như một cục bông xù nổ bùng ra trong gió thành hình chữ X, sắp phải ngã thành một miếng bánh thịt.
Bỗng nhiên một ánh sáng kim loại chợt lóe lên, lập tức, thiếu niên trở tay rút trường thương của binh lính bên cạnh ra, cánh tay vừa lật lại, trường thương đảo qua trên không trung như một hư ảnh, nghiêng về phía trước mà cắm vào thân cây.
Ánh sáng mặt trời xán lạn, mũi thương sắc nhọn chợt loé lên một tia sáng giữa không trung chỉ trong chớp mắt.
Con mèo được thân trường thương đỡ lấy, bụng nó dán sát vào cây thương từ cổ cho đến đuôi, bốn cái móng vuốt hoảng sợ mà bíu chặt vào tay thiếu niên.
Vó ngựa đang giơ lên cao cao lại ào ào rơi xuống, các kỵ binh chỉnh tề ghìm ngựa lại.
Đám người yên tĩnh trong một chớp mắt, rồi cả không trung chợt nổ ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Thương pháp tuyệt quá!"
"Ông trời ơi, anh hùng cứu tiểu miêu nhi ——"
"Mẹ ơi, mau xem! Là tiên nữ trên trời làm rớt tiểu tiên miêu!"
Mọi người lập tức cùng thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên.
Lầu 3, bên cửa sổ nhỏ, một thiếu nữ thăm dò nhoài hơn nửa người ra khỏi cửa sổ, dáng người tha thướt yêu kiều nàng mặc một cái áo ngắn tay màu trắng hạch đào, bên trong là một chiếc váy lựu Bách Điệt, đầu búi búi tóc bách hợp, cắm bộ trâm cài bạc, giữa trán còn vẽ hoa mai, xinh đẹp như tiên nữ, dưới đôi mi dài đang rũ xuống là một đôi mắt hạnh lóng lánh lộ rõ kinh ngạc, đang bình tĩnh nhìn thiếu niên bên dưới.
Một trận gió cay mắt người thổi qua, đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ khẽ chớp một cái, dường như chớp nát ánh sáng mặt trời.
Cả đám quần chúng chỉ biết giương miệng phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán.
Nhã gian lầu 3, Khương Trĩ Y đánh giá người ba năm không gặp, chần chờ mà nheo mắt lại.
Lập tức nhận thấy, người này một thân thần thái anh khí trong bộ giáp sắt hiên ngang, dáng người cao cao, vai rộng eo thon, hoàn toàn không còn chút hình dáng nào của đồ lười biếng tê liệt, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào khi trước.
Ngũ quan hiển nhiên cũng nẩy nở không ít, so với trước càng môi hồng răng trắng, gương mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng ngạnh lãng, mày kiếm mắt sáng uy lệ.
Nếu không phải mặt vẫn là khuôn mặt này, thì với một thân khí độ và chiêu thức mới vừa rồi của hắn ta, thật chả có chút nào giống với Thẩm Nguyên Sách trong trí nhớ của nàng......
Khương Trĩ Y chần chờ quét ánh mắt chậm rãi lên xuống trên gương mặt kia, rồi dừng lại ở chuôi thanh Thanh Phong kiếm bên hông hắn, chớp chớp mắt như suy tư gì.
Phía sau, Cốc Vũ sợ hãi đến mặt trắng bệch, tông cửa xông ra: "Nô tỳ liền đi đón......"
"Từ từ ——" Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm chuôi kiếm này, lại nhìn phía sau vẫy vẫy tay.
Cốc Vũ đưa lỗ tai qua, một lát sau liền gật gật đầu, nhanh nhẹn chạy ra khỏi trà lâu, chạy đến trước mặt thiếu niên, đưa tay ra đi đón mèo: "Đa tạ tướng quân ra tay cứu giúp! Tướng quân đã cứu ái sủng của cô nương nhà ta, cô nương nhà ta muốn mời tướng quân lên lầu uống ly trà, biểu thị lòng biết ơn."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần." Nguyên Sách ném trường thương đi, xách con mèo đang chết khiếp bám chặt trên tay hắn lên, sau đó giơ tay ra dấu cho đội ngũ tiếp tục tiến lên.
"Đánh trượng ba năm, vậy mà cũng học được làm ra vẻ, Thẩm Thiếu tướng quân quả nhiên quá đứng đắn, quá khí phái đi."
Một giọng nữ trong trẻo như tiếng đàn tỳ bà lại tự tin mười phần vang lên, nổi bật giữa đám người làm dân chúng xung quanh không khỏi theo bản năng xoay đầu nhìn lên.
Nguyên Sách nhấc mí mắt lên, đối diện với một đôi mắt đầy kiêu căng.
Khương Trĩ Y: "Ngay cả một chén trà nhỏ đều phải thoái thác, chẳng lẽ Thẩm Thiếu tướng quân đây là để bụng chuyện ba năm trước?"
Sột sột soạt soạt, đường cái nháy mắt an tĩnh lại.
Nam nữ già trẻ tứ phía đồng thời dựng lỗ tai lên, ngừng hô hấp lại.
Khương Trĩ Y đứng ở bên cửa sổ buông mắt xuống, không chút để ý đùa nghịch cổ tay áo mình: "Ta cứ cho rằng Thẩm Thiếu tướng quân mấy năm nay ra bên ngoài cũng có chút tiến bộ, sao lại cứ sống trong quá khứ, mấy chuyện lặt vặt thóc mục vừng thối này, ta đã sớm không còn so đo, Thẩm Thiếu tướng quân còn bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Nguyên Sách xả dây cương quay đầu ngựa lại, đang muốn mở miệng ——
"Hay là nói......" Khương Trĩ Y nâng nâng cằm, buồn cười nói, "Ngươi sợ ta hạ độc ở trong trà?"
Nguyên Sách nhướng mày: "Muốn hạ độc cũng sẽ không hạ độc bên đường, trà này tất nhiên không có gì mà không thể uống."
Khương Trĩ Y nắm chắc thắng lợi, cười cười.
"Nhưng mà, mới vừa rồi ta đã muốn hỏi ——" Nguyên Sách nheo mắt lại, ngước mặt như đang cẩn thận phân biệt cái gì, "Xin hỏi cô nương là ——?".