Động Xuân Tâm


Một buổi sáng qua đi, tiên sinh tuyên bố thành tích, nghe nói hợp tấu của Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống được ngợi khen vô cùng, bảo là "Như nghe được tiên nhạc", khen hai người ăn ý như "Sơn minh cốc ứng, phong khởi vân dũng" (Editor: núi kêu hang vọng, gió giục mây vần), hay cho một cái châu liên bích hợp.
Hợp tấu của huân cùng thấy huyền cầm vốn là hiếm khi nghe được, tiếng huân ai oán hoà với tiếng đàn uyển chuyển lại đúng lúc ý cảnh tương hợp với khúc tấu "Du Bá Nha điệu Chung Tử Kỳ" của tiên sinh, cho nên Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống may mắn lượm được cái hạng nhất.
Một đám thế gia công tử vuốt mông ngựa vuốt mông ngựa, ganh tị lại ngưỡng mộ, nói Bùi Tử Tống thật là may mắn tám đời tu luyện được, vậy mà có được cơ hội cùng quận chúa hợp tấu, nhìn tiên sinh híp mắt mắt cười thành một đường kẽ như vậy, thật chỉ còn kém nói thẳng hai người trai tài gái sắc, không ai xứng bằng.
Chuyện Quận chúa tiến vào thư viện này học vốn là cổ quái, nhưng vẫn luôn có người suy đoán quận chúa kỳ thật là tới tìm lang tế tương lai, cho nên cả đám mới không ngại thức khuya dậy sớm, ngày ngày không dám bỏ qua một khoá nào, hy vọng nói không chừng vận khí này sẽ dừng lại trên đầu mình.
Hiện giờ vừa thấy, muốn nói trong thư viện này ai có thể vào được mắt quận chúa, quả thực cũng chỉ có Bùi Tử Tống —— xuất thân tướng phủ, niên thiếu đã đăng khoa nhưng lại vô tâm với sĩ đồ, từ bỏ con đường làm quan, tới thư viện này cũng không cậy tài khinh người, đãi người hiền lành lại xử thế khiêm tốn, nhìn xác thật rất hợp với tính tình của quận chúa.
Buổi trưa, cả đám người châu đầu vào chỗ ngồi phía trên bàn luận việc này, có người đột nhiên 'ai da' một tiếng: "Đừng nói quận chúa vốn là nhắm trước Bùi Tử Tống nên mới tới đây đi? Bằng không nhiều người như vậy, hôm nay sao lại vừa vặn rút thăm trúng người tài học tốt nhất, nhân phẩm lại tối ưu kia?"
Có người ngay sau đó liền nhớ lại, nói: "Ngươi nói như vậy, ta nhớ ra rồi, thời điểm rút thăm hình như Bùi Tử Tống vốn dĩ không phải muốn rút cây thăm này, là Thẩm Nguyên Sách lắc lắc ống thẻ......"
"......!Ý ngươi là quận chúa muốn cùng Bùi Tử Tống một tổ, Thẩm Nguyên Sách giúp nàng ta một phen? Vậy sao được, quan hệ của Thẩm Nguyên Sách cùng quận chúa là có thể hỗ trợ nhau như vậy sao?"
"Đúng rồi, sao có thể! Ngươi không thấy gần đây khi Thẩm Nguyên Sách tỏ ra nổi bật thì quận chúa đều khó chịu sao......" Cả đám người nói nói, liền đánh mất cái phỏng đoán này.
Chuyện này nghe ra, xác thật là một phỏng đoán không có khả năng, nếu Khương Trĩ Y cũng không biết được sự tình cũng sẽ không tin được.
Ngay cạnh cửa học đường, Khương Trĩ Y im lặng đứng không tiếng động, lông mi rung rung hít sâu một hơi, trầm mặc, cúi đầu quay lại nói với Cốc Vũ: "Không học nữa, hồi phủ."
- ----
Trời vào đông vô cùng giá rét, năm nay lại là năm rét nhất trong ba năm gần đây, bọn công tử của học viện Thiên Sùng lại càng không thể ngồi dậy nổi mỗi sáng sớm, cộng với việc mấy ngày gần đây quận chúa cũng không xuất hiện ở thư viện, người đến học lại càng thưa thớt thấy rõ.
Sau giờ ngọ ngày hôm nay, trong noãn các phủ công chúa tại phường Thắng Nghiệp, Bảo Gia nhìn người lười nhác ỷ ở trên giường mỹ nhân, thắc mắc nói: "Trưa hôm nay ta ở tửu lầu gặp vài vị công tử, hỏi mấy ngày gần đây có gặp qua ngươi hay không, sao ngươi không đi thư viện......!Ta còn nói trời giá rét như thế này, tiểu Vĩnh Doanh của chúng ta làm sao có thể để gió thổi rát mặt nàng, ta chưa bao giờ trông thấy.

Ai ngờ ta mới vừa nói xong, ngươi liền chạy qua nơi này của ta."
Khương Trĩ Y nắm quyển thoại bản trong tay, như có như không liếc mắt một cái lúc nhìn lúc không, há mồm cắn viên mứt Cốc Vũ đưa tới miệng nàng, chậm rì rì nhai nuốt xuống, lại nhấp một ngụm trà xanh: "Bọn họ thật lớn gan, dám trốn học tới tửu lầu của công chúa uống rượu."
"Vậy hình như không phải, nghe bọn hắn nói, hôm nay dường như là ngày nghỉ của thư viện."
Tay Khương Trĩ Y đang lật thoại bản chợt ngừng lại, thấy ánh mắt Bảo Gia truyền đến một câu nghi vấn, liền nhẹ nhàng à một tiếng.
Bảo Gia liếc liếc khuôn mặt đột nhiên xụ xuống của nàng, nói: "Được rồi, hôm nay trời rét đến như vậy, ngươi còn có thể di giá từ trong kim ốc kia của ngươi ra tới, tất nhiên là không có việc gì không đăng tam bảo điện, gặp phải chuyện gì, nói đi."
"Thì cũng......!không phải đại sự gì," Khương Trĩ Y tằng hắng giọng, bỏ quyển thoại bản trong tay xuống, từ trên giường hơi ngồi thẳng lưng lên, nói, "Là thế này, a tỷ, ta có một vị tỷ muội khuê mật ——"
"Hở?" Bảo Gia chớp chớp mắt, "Ngoại trừ ta, cái thành Trường An này còn có người dám làm khuê mật của người?"
"À thôi," Bảo Gia nhẹ nhàng vung tay áo, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, "Cho nên vị tỷ muội khuê mật này của ngươi gặp phải chuyện gì?"
"Thì đó, đầu đuôi câu chuyện là, nàng ta có một vị tình lang âm thầm lui tới đã ba năm ——"
"Phụt" một tiếng, một ngụm trà trong miệng Bảo Gia sặc vào yết hầu, nàng ta che miệng bắt đầu ho khan, Thuý Mi hầu hạ ở bên vội vàng đi vỗ vỗ lưng cho nàng ta thuận khí.
"Không có việc gì," Bảo Gia ho hết một trận, lấy khăn chấm chấm khóe môi, "Chỉ là đã ba năm luôn, lâu hơn so với ta nghĩ đến quá."
"......!Ừm, thực ra là vì nguyên do bất đắc dĩ nào đó, hai người bọn họ bị chia cách hai nơi hồi lâu, gần đây mới gặp lại, kỳ thật thời gian chân chính lui tới đảo cũng không phải quá nhiều."
Bảo Gia hình như đang cố gắng giữ bình tĩnh, gật gật đầu: "Vậy đó là cửu biệt gặp lại, hẳn là hỉ sự nhân gian, rồi thì sao?"
"Thì vốn cũng là hỉ sự, nhưng mấy ngày trước đây, tình lang kia cũng không biết bị sao, đột nhiên liền không quá tình nguyện phản ứng vị tỷ muội kia của ta.

Không chỉ như thế, ngày ấy có một chuyện, vị tỷ muội kia của ta vốn định cùng hắn làm, hắn lại cố ý đẩy cơ hội này cho một công tử khác......"
Khương Trĩ Y thở dài: "Tuy nói chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ thôi, nhưng có thể từ chuyện nhỏ suy ra chuyện lớn, vậy không phải là đang đem nàng ta đẩy cho nam tử khác hay sao? Vị tỷ muội kia của ta không thèm nói một tiếng liền bỏ đi, vốn nghĩ là nàng ta tức giận như vậy, thì tình lang kia cũng nên tới giải thích một chút, nhưng hoàn toàn không có! Vị tỷ muội kia của ta cũng thử hắn, muốn xem đến khi nào hắn mới đến, không muốn lại chủ động đi tìm hắn, thế mà qua liên tiếp vài ngày......"
Bảo Gia bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên bởi vì việc này ngươi mới không đi thư viện hả?"
"Còn không phải là sao? Tỷ nói hôm nay bọn họ được nghỉ, hắn nhàn rỗi còn không tới......" Khương Trĩ Y nói một nửa, bị Cốc Vũ kéo tay áo một phen, vừa ngậm miệng lại liền thấy Bảo Gia cùng Thuý Mi cười, nhìn nhau liếc mắt một cái.
Trên mặt bỗng nhiên nóng bừng, hai chân Khương Trĩ Y duỗi ra, tụt xuống giường, lê hai chiếc giày muốn đi: "Thôi thôi, không thèm nói với các người nữa, không thú vị gì cả, ta hồi phủ đây!"
"Ai, đừng nha đừng nha!" Bảo Gia nhanh chóng đứng dậy cản người lại, "Lần trước ngay cái hôm khai trương tửu lầu, nghe đại biểu ca ngươi nói chuyện ngươi cùng Thẩm Nguyên Sách, ta liền đoán được là không có lửa làm sao có khói.

Ta còn chưa trách ngươi có tình lang hơn ba năm mà giấu ta, ngươi còn tức giận ta trước nữa sao?"
Khương Trĩ Y quay đầu lại bĩu môi: "Ta cũng đoán a tỷ khẳng định đoán được, nhưng đây còn không phải là chuyện không biết phải mở miệng như thế nào sao, mới từ không thành có một phen, a tỷ nhìn thấu không nói toạc ra là được, hà tất phải ghẹo ta!"
"Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông, đều là a tỷ sai," Bảo Gia hướng một bên vẫy vẫy tay, Thuý Mi vội vàng dâng lên một chén trà nhỏ, "Đây, uống một ngụm trà cho bớt giận, đừng vội bỏ đi.

Còn không phải là cái tình lang thôi sao, thế gian này tình lang ngàn ngàn vạn vạn, không có thì ta liền đổi, a tỷ hôm nay lấy 'trân bảo' nhiều năm ra chiêu đãi ngươi, chúng ta vui vẻ một hôm nào!"
Khi ngọn đèn dầu của vạn gia thắp lên, trong phủ công chúa là một mảnh xa hoa truỵ lạc, sênh ca lượn lờ.
Dưới mái ngói lưu ly, noãn các trống trải được những ngọn đuốc sưởi đến ấm áp như xuân về, trên đài cao bày một bàn các món ngon đẹp mắt, quỳnh tương ngọc dịch.

Khương Trĩ Y dựa vào ghế, tay cầm một chiếc ly lá sen nhỏ tinh mỹ bằng bạch ngọc, ánh mắt mông lung mà nhìn phía dưới.
Giữa noãn các, hai gã thiếu niên phong tư nhẹ nhàng, thân nhẹ như yến đang múa kiếm cùng tiếng, kiếm hoa tung bay làm người người hoa cả mắt, giữa những tiếng gió kiếm vù vù xem lẫn ánh sáng kim loại lập loè, chợt có một người thẳng tay đi một đường kiếm mạnh mẽ, chỉ thẳng phía trước.
"Đẹp!" Khương Trĩ Y từ xa xa nhấc ly lên, gương mặt chuyển hồng hồng quay sang phía Bảo Gia một bên, "Không hổ là trân bảo nhiều năm của a tỷ......"
"Đây chỉ mới là múa kiếm, phía sau còn có bắn cung, nhào lộn,...!còn mười mấy người đang xếp hàng kìa.

Bảo bọn hắn thay phiên lên biểu diễn cho ngươi xem, ngươi thấy ai thuận mắt chút cứ mang về, nếu đều thích cả, thì mang cả về đi."
Khương Trĩ Y say say lờ mờ mà xua xua tay: "Ta chỉ nhìn xem, không đoạt sở ái của a tỷ......"
Bảo Gia lắc đầu: "Đây bất quá chỉ là mời đến yến tiệc giúp vui thôi, cũng không phải là trai lơ của ta, tuỳ ngươi thích đi."
"À, ta nhớ ra rồi, a tỷ là thích cái tên một thân bạch y, phiêu phiêu như tiên, trên người có dược vị kia!" Hai mắt Khương Trĩ Y cong cong, "Nếu như thế, ta đây liền chọn xem......"
Các thiếu niên thay phiên nhau trổ tài mua vui cho hai vị chủ tử, hai gã lên sân khấu nhào lộn thậm chí còn vén lên để lộ cánh tay săn chắc đầy cơ bắp.
Lúc đầu Khương Trĩ Y còn không dám đưa mắt xem, cố gắng dùng hai tay che mắt, bị Bảo Gia chê cười vài câu, nói bất quá lộ hai cánh tay thôi, cũng đáng để thẹn thùng? Liền hừ hừ rũ tay xuống.
Này vừa thấy, thật đúng là xem đến mê, Khương Trĩ Y một mặt nhẹ nhàng vui vẻ uống rượu gạo, vẻ say rượu trên mặt càng ngày càng nùng, ý cười nơi đáy mắt cũng càng ngày càng sâu.
"Hay, tiếp đi!"
"Cánh tay các ngươi sao lại có thể rắn chắc như vậy, làm sao luyện được nha......"
—— Lúc Nguyên Sách vội vàng chạy tới, là thấy một màn này.
Một đường cưỡi khoái mã, bước nhanh vào lại nhìn thấy cái Quận chúa "đã xảy ra chuyện" trong miệng tên nô bộc phủ công chúa đang như si như say, vẻ mặt ngây thơ mà nhìn chằm chằm hai gã nam tử một đỏ một trắng đánh nhau.
Chính xác ra, không phải chỉ có hai gã.

Đang đứng một bên đợi lên sân khấu còn có một đám thiếu niên lang, mỗi người đều cao dài đĩnh bạt, một thân huyền y, tóc đen cột thúc lên cao.
Nếu không nhìn mặt, suýt nữa hắn đã cho rằng mình không chỉ có một cái huynh trưởng, mà còn có nhiều huynh đệ sinh đôi như vậy.
Nguyên Sách dừng chân đứng yên trước ngạch cửa, cúi đầu nhìn nhìn bản thân "mờ nhạt trong biển người" của mình, lại nhìn nhìn Trương Trĩ Y hết sức chuyên chú xem diễn, chưa chút nào phát hiện hắn đến, cuối cùng nhìn về phía Bảo Gia: "?"
Lúc này Bảo Gia mới chú ý tới có người tới, kinh ngạc mà nhìn về phía Nguyên Sách khoác sương mang tuyết, một thân gió lạnh: "Tới nhanh như vậy à!"
"Đúng vậy, đúng vậy," Khương Trĩ Y cười ngâm ngâm chỉ vào trên sân khấu, tán đồng với Bảo Gia nói, "Một chiêu này tới quá nhanh đi, quá đẹp!"
Nguyên Sách: "......"
Bảo Gia che miệng cười, vỗ vỗ mu bàn tay của Khương Trĩ Y, đưa ngón tay chỉ về chỗ xa: "Không phải, ngươi nhìn một cái xem, ai tới?"
"Hở?" Khương Trĩ Y theo tay Bảo Gia nhìn qua, mở to đôi mắt mơ hồ một chút, "Nha, lại một người mới tới nữa! Tên này có trò gì vậy?"
Nguyên Sách: "............"
"Đây là đại sự mà công chúa phải đêm khuya phái gia nô vội vàng đến trong phủ thần để thông báo?" Nguyên Sách rít từ kẽ răng ra một câu hỏi.
"Sao lại không phải chứ?" Bảo Gia đúng lý hợp tình một ngón tay chỉ Khương Trĩ Y, "Ngươi nhìn xem, đã đến mức nhận không ra Thẩm Thiếu tướng quân ngươi, còn không phải là có đại sự xảy ra sao?"
Khương Trĩ Y mê mê hoặc hoặc nheo mắt lại, cố gắng nhìn Nguyên Sách: "Cái gì tướng quân? Người này là tướng quân hở? Tướng quân ta thích nha, bảo hắn tới múa thương cho ta xem đi!"
"......" Nguyên Sách trầm mặc, quay đầu liền đi.
"Thẩm Thiếu tướng quân, xin dừng bước ——" Bảo Gia tay vừa nhấc tay lên ra hiệu ngừng tiếng nhạc đang tấu lại, mà các thiếu niên lang trên sân khấu cùng những người tấu nhạc cũng chỉnh chỉnh tề tề dừng lại, lục tục lui xuống.
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Sao lại đều đi hết rồi......!Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục diễn đi nha!"
"Trong chốc lát sẽ có cho ngươi xem, cứ từ từ," Bảo Gia quay đầu lại trấn an người, ôm tay đi đến phía sau lưng Nguyên Sách, nhìn bóng dáng hắn nói, "Thẩm Thiếu tướng quân nói xem, nếu đây không gọi đại sự, vậy ngươi cho rằng ở phủ công chúa với 300 thị vệ tượng trưng hoàng uy thì có thể để quận chúa xảy ra cái đại sự gì chứ?"
Nguyên Sách đứng im không nói gì.
"Xem ra Thẩm Thiếu tướng quân dụng binh như thần, cũng chạy không thoát cái dương mưu(*) khó phá nhất thế gian này ——" Bảo Gia nhẹ giọng cười, "Tỳ nữ của Quận chúa đã bị ta đuổi về phủ, tối nay quận chúa ngủ lại nơi này một mình, sẽ không có ai chiếu cố, Thẩm Thiếu tướng quân muốn đi hay muốn ở, xin cứ tự nhiên."
(*) Dương mưu: Dương mưu được các nho gia bàn đến là cái mưu của người chính nhân, tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để tháng đối phương chứ không phải là bằng những âm mưu thủ đoạn tàn bạo của những kẻ tàn ác.
Bảo Gia nói xong, liền dẫn theo Thuý Mi bước ra khỏi noãn các, quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Sách mặt trầm như nước: "Đúng rồi, đây —— cũng là cái dương mưu."
Trong khi Khương Trĩ Y cúi đầu rót ly rượu, người trong phòng đã đi hết rồi.
"Sao a tỷ cũng đi rồi......" Khương Trĩ Y mê mang nâng mắt lên, nhìn nhìn khắp nơi, nhìn phía bóng dáng Nguyên Sách cứng đờ bất động, "Vậy ngươi một mình có thể vừa tấu nhạc vừa múa thương sao?"
Nguyên Sách nhắm mắt, giữa mày nhăn chặt lại.
Đợi nửa ngày cũng không chờ được hồi đáp, Khương Trĩ Y không cao hứng gác chén rượu qua một bên: "Ngươi sao lại thế này, vô lễ như thế, bổn quận chúa đang cùng ngươi nói chuyện đó, xoay người lại!"
Gót giày Nguyên Sách vừa chuyển, quay người lại, ánh mắt nặng nề: "Quận chúa xem cả đêm, còn chưa có xem đủ sao?"
"Lúc này là lúc nào, ta xem đến chỗ nào chứ?" Khương Trĩ Y hất cằm, "Thế nào, ngươi thoái thác như thế, là không muốn biểu diễn sao?"
Nguyên Sách quay đầu qua một bên, không đáp.
"Vậy a tỷ kêu ngươi tới làm cái gì? Nếu ngươi không muốn thì đi đi, bổn quận chúa không thích miễn cưỡng......" Khương Trĩ Y nói xong âm thầm thở dài, nhìn Nguyên Sách đứng xa như tránh ôn dịch, lại nhìn nhìn này cả noãn các này không còn ai khác, người đi trà lạnh, chợt không còn hứng thú mà xách theo bầu rượu đứng dậy, một ngã một nghiêng đi xuống đài cao, "Không ai chơi với ta, ta tự mình chơi......"
Lời còn chưa dứt, dưới chân vướng lại, Khương Trĩ Y kinh hô một tiếng, mặt liền đổ sấp xuống mặt đất.
Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện ngay trước mắt, điện quang hoả thạch kề sát vào nàng, một cánh tay hữu lực ôm lấy eo nàng, Khương Trĩ Y nhắm chặt hai mắt lại, ngã xuống.
Một giọng nam tử suýt xoa vang lên.
Khương Trĩ Y sợ tới mức trái tim trong lồng ngực đập bịch bịch, nhưng mãi vẫn không cảm thấy đau, khi ti hí mở mắt ra, liền ngạc nhiên nhìn nhìn bầu rượu trong tay chưa rơi một giọt, lại nhìn nhìn người dưới thân đang nhíu chặt mày, chậm rãi chớp chớp mắt: "Ủa, ngươi hình như —— giống một cái ca ca của ta!"
"Ta không phải ca ca ngươi." Nguyên Sách nhẫn nhịn hít sâu một hơi, "......!Ngươi là tổ tông ta.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui