Động Xuân Tâm


Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi qua màn cửa sổ mỏng, đánh thức người đang ngủ say sau một đêm không mộng mị.
Khương Trĩ Y không quá thoải mái mà nhíu lại mày mở mắt ra, xoay đầu qua một bên, thấy Thuý Mi nhanh chân bước lên đón: "Quận chúa tỉnh rồi, có chỗ nào không khoẻ không?"
"Có hơi đau đầu......" Khương Trĩ Y hữu khí vô lực mà ấn ấn thái dương.
"Chắc là do hôm qua say rượu, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt xong uống chút canh dưỡng thần?"
Khương Trĩ Y được đỡ ngồi dậy, sau khi Thuý Mi hầu hạ rửa mặt, uống qua một bát canh nóng hầm hập mới hơi chút thoải mái, hỏi: "Bảo Gia a tỷ đâu?"
"Công chúa ra phủ rồi, nói ngài chỉ thói quen được nô tỳ hầu hạ, liền bảo nô tỳ lưu lại nơi này."
Năm đó khi Hoàng bá bá vẫn còn là Đoan Vương, nàng thường đi theo cha đi Đoan Vương phủ làm khách, cha cùng Hoàng bá bá ở thư phòng nghị sự, nàng liền cùng các ca ca tỷ tỷ trong vương phủ chơi.
Sau này nàng thành quận chúa, những cái ca ca tỷ tỷ đó cũng thành hoàng tử công chúa, nhiều năm như vậy trôi qua, mọi người đã có người thành gia lập thất, cũng có người thay đổi không ít, tất cả đều xa cách lẫn nhau, chỉ có Bảo Gia a tỷ năm nay 22 còn chưa xuất giá, vẫn còn thân thuộc với nàng giống khi còn nhỏ.

Thúy Mi thân là nô tỳ hầu hạ lâu năm bên cạnh Bảo Gia a tỷ, tất nhiên hiểu biết thói quen tính nết của nàng.
Khương Trĩ Y cũng nghĩ Thuý Mi là người thân cận, lại hỏi: "Ta có hơi nhớ không rõ, nhưng đêm qua hình trong phủ có ai đó tới nhỉ —— khách nhân nào?"
Thúy Mi cười rộ lên: "Công chúa nói, nếu ngài đã quên thì xem như quên đi, cũng không xảy ra cái gì quan trọng, nhưng công chúa có để lại cho ngài ba cái cẩm nang dịu kế, nói là có thể giải được tâm sự của ngài."
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, nhận ba cái túi gấm thần thần bí bí, chiếu theo lời Thuý Mi nói, rút ra một cái có buộc chỉ đỏ đầu tiên.
Một tờ giấy rớt ra tới, là chữ viết của Bảo Gia a tỷ ——
"Âm thầm tư thông, tất không chỗ phát triển, nếu muốn tình lang thành tân lang, phải hoá ám thành minh, chiếu cáo thiên hạ chính là thượng kế."
Khương Trĩ Y nhìn Thuý Mi đang cười tủm tỉm, ho nhẹ một tiếng, cất tờ giấy về, lại rút ra túi gấm thứ hai buộc bằng chỉ xanh đậm ——
"A tỷ vì muội muội ra diệu kế này, hy vọng ngươi có qua có lại, giúp a tỷ một chuyện.

A tỷ cảm thấy có hứng thú với vị Bùi công tử kia trong miệng ngươi, thỉnh ngươi thay ta hỏi thăm, xem Bùi gia công tử này đã có hôn phối chưa, nếu chưa có, thì hắn thích cái dạng nữ tử gì? Nhớ lấy, cần muội muội chính miệng hỏi hắn, không thể mượn tay ai đi hỏi, a tỷ không yên lòng."
"Tổng cộng cũng chỉ có ba cái diệu kế, vậy mà hết một cái đã là muốn ta giúp đỡ?" Khương Trĩ Y sửng sốt, hôm qua bất quá nàng chỉ nói chuyện cùng Bùi tử Tống hợp tấu, a tỷ nghe nói người ta cầm nghệ không tồi, liền động ý niệm......!loại gì vậy?
"Người ta dù sao cũng là nhi tử của tướng quốc, không thể làm như ca nhi cho a tỷ, a tỷ thật là......"
"Chắc là công chúa nhân tiện muốn hỏi thế thôi, quận chúa cùng Bùi công tử nói chuyện được, chỉ là giúp đỡ hỏi hai câu, khi hỏi cũng không cần đề đến danh hào công chúa, khỏi phải dọa người, còn Bùi công tử có tâm tư hay không, liền tùy duyên đi."
"Vậy được rồi." Khương Trĩ Y liền muốn đi rút ra túi gấm thứ ba có buộc chỉ hồng, liền bị Thuý Mi giơ tay ngăn lại.
"Công chúa nói, chờ sau khi chuyện hai túi gấm kia xong xuôi, ngài hẵng mở ra túi thứ ba này, nếu không chỉ sợ chuyện tốt không thành."
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn hai tờ giấy của Bảo Gia đưa cho, liền rơi vào một ngày trầm tư mới.
Hôm qua sau khi nàng thức dậy, rời khỏi phủ công chúa xong cũng không có đi nơi khác, về phủ nghỉ ngơi cả một ngày, một mặt suy nghĩ nên làm thế nào đi làm chuyện trong hai cái túi gấm này.
Rốt cuộc Bảo Gia a tỷ nói, chỉ có xong việc mới có thể xem túi gấm thứ ba.
Chuyện nàng cùng A Sách ca ca thật ra có thể chờ, dù sao cũng chờ bao nhiêu ngày rồi, thêm mấy hôm cũng không nhiều ——
Không được, đã nhịn một ngày rồi, hiện tại nàng cấp thiết muốn biết, túi gấm thứ ba này rốt cuộc viết cái gì!
......! Muốn chiếu cáo thiên hạ quan hệ của nàng cùng A Sách ca ca, thì cũng phải có cơ hội có "thiên hạ" ở đó, còn muốn vừa vặn giúp a tỷ hỏi thăm hôn phối của Bùi Tử Tống, nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp một công đôi việc đó là đi một chuyến đến thư viện.
Khương Trĩ Y định chủ ý, sờ sờ bộ diêu trên đỉnh đầu, nhìn người phía sau phân phó: "Gỡ ra đi, đổi thành búi tóc nam tử, hôm nay đi thư viện."
Cốc Vũ: "Hả? Nhưng nô tỳ nghe nói hôm nay thư viện không có nhập học ở học đường, chúng công tử đều đi ngoại ô săn thú.


Nếu ngài đi qua đó, chịu xóc nảy chịu lạnh không nói, ở ngoài nơi hoang dã đều là bùn đất dơ, mà việc săn thú cũng máu me nhiều lắm."
Khương Trĩ Y nhíu mày che che mũi, giống như đã ngửi được những mùi tanh đó: "Sao thư viện còn có khoá săn thú vậy?"
"Nghe nói mùa đông năm nay săn thú là ' quân lễ ', cũng thuộc một'lễ' trong lục nghệ."
"Săn thú phải hai ngày một đêm, nhanh nhất cũng đến ngày sau nữa, nếu giữa chừng có công tử nào yếu đuối, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, thì thật không dám nói chắc là đến khi nào."
Vậy sao nàng có thể chờ được, còn chờ đợi nữa, thì túi gấm thứ ba kia phải bị ánh mắt của nàng xé rách ấy chứ......
Khương Trĩ Y nhắm mắt, hạ quyết tâm: "Thôi được rồi, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, săn thú thì săn thú, còn có chuyện bổn quận chúa không làm được sao?"
Khương Trĩ Y được Cốc Vũ đỡ đi xuống xe ngựa, giơ tay chắn chắn ánh sáng ban trưa chói mắt, nhìn ra xa về hướng doanh trại trước mặt.
Có mấy công tử thế gia đó ở đây, doanh trại này cũng không tính đơn sơ, dựng lên ở nơi giữa non xanh nước biếc vờn quanh, rào chắn cao vô cùng kiên cố, đường đi lại bên trong cũng toàn trải thảm nỉ, trên đầu là nóc doanh trướng hình lục giác bằng rèm bố chắc chắn, trang trí tráng lệ, đỉnh trướng còn có cờ đỏ phấp phới, giữa mỗi doanh trướng đều cách nhau một đoạn để đảm bảo tư mật.
Hôm nay ông trời thương, được một ngày nắng chiếu chói chang cũng không quá lạnh, coi như thiên thời.
Khương Trĩ Y nâng ủng đi vào hướng bên trong.

Quan viên Lễ Bộ tham gia giám sát thi đấu săn thú lần này lập tức treo gương mặt tươi cười ra nghênh đón, nói nàng bất thình lình lại đây, không kịp dựng doanh trướng dành riêng cho nàng ngay lập tức, bất quá cũng có dựng sẵn mấy đỉnh để chuẩn bị cho tình huống ngoài ý muốn, nên nhờ nàng tạm chấp nhận dùng.
Khương Trĩ Y không định ở chỗ này qua đêm, cũng chỉ ngồi ngồi một chút mà thôi, liền không bắt bẻ, vừa rải bước vào bên trong khu vực doanh trướng vừa đưa mắt nhìn nhìn, vẫn chưa thấy được thân ảnh mấy cậu ấm trong thư viện.
Quan viên tha thiết nói: "Mới vừa rồi vừa kết thúc nghi thức tế lễ, lúc này tạm thời không có việc gì, có mấy công tử đi ra ngoài cho quen thuộc địa hình trước, cũng có mấy người ở bên trong màn nghỉ tạm."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nhìn về mấy doanh trướng đang khép chặt màn kia: "Mấy doanh trướng này phân phối dựa trên cái gì?"
"Sợ mấy công tử chọn phong thuỷ lại gây hấn với nhau, nên trước tiên đã rút thăm quyết định."
"Vậy doanh trướng của Bùi tử Tống Bùi công tử ở đâu?"
"Ngài đi theo ta."
Khương Trĩ Y đi theo quan viên này, một đường đi tới trước cửa doanh trướng trên đầu có treo một miếng gỗ khắc chữ "Bùi".
Nàng nghĩ kỹ rồi, chuyện trong túi gấm thứ hai có vẻ dễ làm hơn túi gấm thứ nhất, vậy lên tiếng hỏi giúp chuyện của Bảo Gia a tỷ trước đã, Bùi tử Tống kia không phải là người ham thích với chuyện luyện võ, nói vậy sẽ không tích cực đi ra ngoài cho quen thuộc địa hình, nhưng còn A Sách ca ca thì thời điểm này rất có khả năng không ở trong doanh.
Hơn nữa, nhất thời nàng cũng có chút không biết phải đối mặt với hắn như thế nào......
Mấy ngày nay, ngay từ đầu là nàng giận hắn, nhưng đêm hôm trước nàng mơ hồ nhớ rõ hắn đã tới, hình như khi nàng té ngã hắn còn đưa người làm "đệm thịt" cho nàng, bây giờ nếu nói tha thứ đi, thì nàng vẫn còn tức giận, nếu nói tức giận đi, lại cứ cảm thấy hình như đêm hôm trước hắn đã chăm sóc nàng thật lâu......
Khương Trĩ Y vừa mới phân thần một lát, quan viên kia đã thay nàng gọi Bùi Tử Tống.
"Mấy ngày không gặp, Khương tiểu công tử có an khang?" Bùi Tử Tống hướng nàng hành lễ mà làm vái chào, cũng không hỏi nàng vì sao nhiều ngày nay không đi thư viện.
"An, an," Khương Trĩ Y tùy ý xua xua tay, bảo quan viên kia lui xuống, lại dáo dát nhìn bốn phía một chút, thấy gần đây không có ai, liền đi thẳng vào vấn đề, nói, "Ta tới đây là muốn hỏi ngươi chuyện này."
"Khương tiểu công tử, xin cứ nói."
"Là như thế này," Khương Trĩ Y vừa mở miệng, nhớ tới Thuý Mi dặn nàng tạm thời đừng đề ra danh hào của Bảo Gia a tỷ, "Ta có một vị tỷ muội khuê mật, nàng ấy nhờ ta hỏi thăm ngươi một chút ——"
"Là chuyện gì?"
Nhìn ánh mắt trong suốt sạch sẽ của người đối diện, Khương Trĩ Y nhất thời có chút hơi xấu hổ, tằng hắng giọng, nói: "Chính là, à là......!Không biết Bùi công tử đã có hôn phối chưa?"
Ở một doanh trướng cách đó không xa, Nguyên Sách xách theo cung xốc màn trướng môn lên bước ra, liền nghe thấy một giọng nữ cố tình hạ nhỏ giọng nói lời này.
Cái ngữ khí e lệ ngượng ngùng, cái cách dùng từ này hắn đã quá quen thuộc, cơ hồ không cần nghe xong một câu hoàn chỉnh, liền đã nhận ra là ai.

Nguyên Sách một chân đứng yên, đầu thoáng ngả về một bên vai, nhìn về phía trước ——
Chỉ thấy ánh mắt nam chính của cuộc đối thoại đang chợt lóe, bên tai ửng đỏ mà lắc lắc đầu, hơi có chút lắp bắp nói: "Không, chưa từng."
Ngay sau đó, thiếu nữ đưa lưng về phía hắn bên này 'à' lên một tiếng thật dài, lại hỏi: "Vậy ngươi thích nữ tử như thế nào?"
Nam chính lại là lỗ tai càng đỏ: "Ta còn chưa cập quan, chưa từng suy xét việc hôn phối."
Thiếu nữ bất mãn mà 'hứ' một tiếng, từng bước ép sát truy vấn: "Vậy hiện tại ngươi suy xét một chút?"
"Ta ——" nam chính bị hỏi đến vô pháp chối từ, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu, "Ta có lẽ thích nữ tử an tĩnh chút......"
"Như vậy sao......" Thiếu nữ phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
"?"Nguyên Sách xách theo cung, ôm cánh tay đi tới.
Cốc Vũ đứng đầu kia trông chừng, đang ngó nghiêng ngắm ngắm, lại ngắm đến chỗ Nguyên Sách nơi này, đột nhiên hoảng sợ mà kéo kéo góc áo Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt giết người không cần đao của Nguyên Sách.
"......?"
Chỉ một cái chớp mắt, Nguyên Sách đã lạnh mặt xoay người một cái, nhanh chân bước về hướng bên ngoài doanh trại.
Sau một chốc sửng sốt qua đi, Khương Trĩ Y nhìn về phía Bùi Tử Tống phía sau, mới chậm rãi nhận ra vấn đề.
"......! Thẩm Nguyên Sách!" Khương Trĩ Y cất bước đuổi theo, đi được hai bước, nhớ tới Bùi tử Tống còn đang đứng tại chỗ, vội vàng quay đầu lại giải thích, "Thật sự là tỷ muội khuê mật của ta nhờ ta hỏi, không phải ta hỏi đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!"
Bùi Tử Tống chần chờ mà chớp chớp mắt, gật gật đầu, nhìn theo hướng Khương Trĩ Y vội vàng chạy theo Nguyên Sách rời đi.
Một nơi khác, trướng môn đang được mở ra đã lâu cũng dần dần khép lại ——
Trong doanh trướng, Chung Bá Dũng nhìn bằng hữu phía sau, nói: "Thẩm Nguyên Sách đi ra ngoài xem địa hình, chúng ta cũng đi chứ?"
Trác Khoan không nhanh không chậm ngồi uống một ngụm trà: "Xem hay không xem địa hình đều giống nhau, hắn có công phu cưỡi ngựa bắn cung kia, nếu ngươi muốn thắng hắn ở bãi săn thú này, căn bản là vô căn cứ."
Chung Bá Dũng oán hận vung tay, ngồi xuống bên cạnh bàn dài: "Cha ta lại không cho ta chủ động kiếm chuyện, kỳ săn thú này là cơ hội duy nhất mà ta có thể ganh đua cao thấp với hắn trong mấy ngày gần đây."
"Hắn đánh gãy chân đệ đệ ngươi là hành hung trong đêm tối, ngươi cần gì nhất định phải so tài với hắn ở chỗ quang minh chính đại này?"
"Ngươi lại có sáng kiến gì hay?" Ánh mắt Chung Bá Dũng sáng lên.
Tổ tiên của Trác gia lập được chiến công phong hầu, tước vị truyền tới đời cha của Trác Khoan là quan văn, vậy đầu óc nhi tử của quan văn ắt hẳn thông minh hơn vũ phu như hắn nhiều.
Lần trước khi đánh mã cầu, cũng là Trác Khoan ra chủ ý cho hắn, nói có thể nhét nội ứng vào trong đội ngũ của Thẩm Nguyên Sách.
Trác Khoan: "Lần trước khi đấu mã cầu ta còn chưa xác định, mới vừa rồi đã rõ ràng như vậy, ngươi còn chưa nhìn ra?"
"Nhìn ra cái gì?" Chung Bá Dũng chỉ lo nhìn chằm chằm cánh cung lớn kia của Thẩm Nguyên Sách.
"Quận chúa cùng Thẩm Nguyên Sách chỉ sợ không phải là đối thủ một mất một còn của nhau, mà là ——" Trác Khoan bước đến gần, che miệng nói khẽ vào tai Chung Bá Dũng một câu.
Chung Bá Dũng cả kinh: "Ý của ngươi là?"
"Nói không chừng là do đệ đệ ngươi biết được quá nhiều, mới bị bọn họ ——"
Nhớ lại bộ dáng lúc ấy đệ đệ mãi ấp úng không chịu nói nguyên nhân, Chung Bá Dũng tức giận đến đỏ mặt, chậm rãi siết chặt nắm tay.
"Buồn cười, thù này không báo, ta còn làm huynh của ai nữa......! Ngươi nói nhanh lên, có biện pháp gì có thể trừng trị bọn họ?"
Trác Khoan từ tốn lắc lắc chung trà: "Nếu đệ đệ ngươi phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ngươi liền cho bọn hắn cũng ăn thử bồ hòn xem sao, ngươi không động được Thẩm Nguyên Sách, chẳng lẽ còn không động được một tiểu nha đầu?"

*
Ở một trong sâu trong doanh trại, Khương Trĩ Y ngồi trong trướng đơn dành cho một người, sau khi cẩn thận trải qua dòng hồi tưởng thật dài, đôi tay lại 'bang' một tiếng vỗ vào nhau: "......! Hiểu rồi, giờ thì ta hoàn toàn hiểu rõ rồi!"
"Ngài hiểu rõ cái gì?" Cốc Vũ ngồi bên rót cho nàng chén trà nóng.
Khương Trĩ Y nhận trà, chậm rãi phẩm vị một phen.
Mới vừa rồi khi nàng cùng Bùi Tử Tống nói chuyện, nhất định là làm cho A Sách ca ca hiểu lầm, đáng tiếc hắn thực sự đi quá nhanh, nàng không thể đuổi theo kịp để giải thích, liền đành phải tìm cái doanh trướng để đặt chân.
Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lại hồi tưởng một chốc, liền cảm thấy ánh mắt lạnh nhạt mới vừa rồi của A Sách ca ca hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lại nhớ lại lần trước khi xem đấu mã cầu, lúc hắn đột nhiên bỏ gánh, nàng tựa hồ cũng đang cùng Bùi Tử Tống nói chuyện.

Kể từ lúc đó, hắn liền bắt đầu không phản ứng nàng......
Vậy xâu chuỗi lên, không phải hoàn toàn khớp rồi sao?
"Không thể tưởng tượng được......" Khương Trĩ Y tấm tắc lắc đầu, "A Sách ca ca vậy mà lại để ý ta đến như thế, ngay cả ta cùng nam tử khác nhiều lời hai câu đều chịu không nổi......"
"Nhưng mà nha —— ta có cái gì không cao hứng đều trực tiếp tìm hắn nói chuyện, vì sao hắn không nói với ta? Chỉ cần hắn nói với ta, đừng nói một cái Bùi Tử Tống, cho dù là mười cái Bùi Tống Tử, Tống Tử Bùi, Tống Bùi Tử vây quanh ta, ta cũng sẽ không đưa mắt nhìn bọn họ một cái nha!"
"Ai, xem việc này lộn xộn thế nào rồi đây này!"
Khương Trĩ Y yên lặng lẩm ba lẩm bẩm, màn khói mù mấy ngày nay liền trở thành hư không, qua một lát, đột nhiên hứng thú bừng bừng bỏ chung trà xuống: "Cốc Vũ, tìm một con ngựa tốt tới đây hảo, chúng ta cũng đi ra ngoài cho quen thuộc địa hình đi!"
"Hả? Nhưng ngài biết cưỡi ngựa sao?"
Vừa dứt lời, một cơn kình phong từ trước mặt đánh úp lại, "xoạt" một tiếng vang lên, một mũi tên mỏng nhẹ xuyên qua màn trướng bỏ lại một cái lỗ, bắn ngang qua hai người đang nói chuyện rồi cắm lên cây cột phía sau.
Một chủ một tớ liền hoảng sợ, đồng thời kinh hãi quay đầu lại, thấy trên đầu mũi tên còn đính một tờ giấy.
Cốc Vũ: "Hả? Chẳng lẽ là Thẩm Thiếu tướng quân......"
"Mau gỡ xuống xem!"
Cốc Vũ nhón chân nhẹ nhàng nhổ mũi tên xuống, gỡ tờ giấy ra cho Khương Trĩ Y xem, trên này có vẽ một sơ đồ địa hình đơn giản, đường đi vòng ra một mảnh rừng cây nhỏ ở gần phía đông cổng doanh trại, bên dưới chỉ viết hai chữ nhỏ ——
Chờ nàng.
*
Một khắc sau, Khương Trĩ Y vòng qua phía đông cổng doanh trại, vội vàng vừa đi vừa cúi đầu đánh giá tờ giấy trong tay.
Là chữ viết của A Sách ca ca, cũng là bản đồ địa hình mà A Sách ca ca hẳn là quen vẽ.

Đây rốt cuộc là hiểu ra không nên giấu tâm sự trong lòng một mình, muốn tìm nàng hỏi cho ra lẽ chăng......
Một đường đi ra thật xa, nhìn thần sắc Khương Trĩ Y hân hoan nhảy nhót, Cốc Vũ nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thẩm Thiếu tướng quân cũng thật là, vừa không cao hứng thì mặc kệ ngài có mệt hay không, hẹn ở cái chỗ xa đến như vậy, còn là nơi xe ngựa qua không được nữa!"
Một đoạn đường này đối với người tập võ mà nói thì quá nhẹ nhàng, nhưng đối với Khương Trĩ Y, ngày thường tuyệt đối đi không được.
Nhưng mà giờ phút này tâm tình Khương Trĩ Y rất tốt, cũng không trách cứ này đó, hết sức chuyên chú theo đường chỉ dẫn trên bản vẽ đi tới.
Mắt thấy rốt cuộc tới lối rẽ vào trong rừng, Khương Trĩ Y đứng ở đầu đường ngó nghiêng nhìn vào trong rừng, thấy ước chừng cách đó mười trượng một góc áo màu đen lấp ló sau một thân cây, trong lòng liền an tâm, đưa mắt ra hiệu cho Cốc Vũ.
Cốc Vũ gật gật đầu, đứng gác ở đầu đường, để cho hai người bọn họ có không gian riêng như thường lệ.
Khương Trĩ Y cất tờ giấy đi đến phía trước, nhìn bóng dáng đang đứng ôm cánh tay, lặng lẽ thả nhẹ bước chân.
Nhưng mới vừa rón rén đi được nặng vài bước, liền vô tĩnh giẫm lên một cái lá khô nhỏ xíu trên đường mòn ẩm ướt, trong lòng liền yên lặng đánh mất ý niệm cho người ta cái kinh hỉ —— lấy nhĩ lực của A Sách ca ca, chỉ sợ ngay lúc nàng bước vào rừng hắn đã nghe được.
Khương Trĩ Y tự cảm thấy không thú vị mà sờ sờ mũi, lại lê bước chân đi như bình thường tiến về phía trước, đi được vài bước, nhìn thân ảnh kia vẫn nói vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Nàng đã đi gần đến như vậy, sao hắn lại không có chút phản ứng nào......
Khương Trĩ Y do dự thả chậm bước chân, vừa cảm thấy không thích hợp, thì trong nháy mắt, trong đầu xẹt qua càng nhiều chỗ kỳ lạ.
Nếu như A Sách ca ca đang tức giận, làm sao có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt như "chờ nàng" mà bình thường hắn cũng không thèm nói? Còn nếu là không có tức giận, hắn biết rõ hai cái chân này của nàng không phải dùng để đi đường, sao nỡ lòng để nàng đi xa đến như vậy......
Khương Trĩ Y ngừng hẳn một chân, đứng lại, nhìn cái thân ảnh đến giờ vẫn chưa mở miệng chưa nhúc nhích, lông mi run lên, trên lưng cũng nổi lên một cơn ớn lạnh, lập tức xoay người muốn quay trở về.

Thế nhưng cái thảm cỏ dưới chân kia lại đột nhiên như bị cái lực đạo quỷ dị gì đó giật một cái, Khương Trĩ Y xoay người được một nửa liền hụt chân lảo đảo, đạp vào một khoảng trống không!
"A ——!" Nháy mắt tiếp theo, cả người rơi thẳng xuống bên dưới.
Mắt cá chân truyền đến một cơn đau nhức, Khương Trĩ Y té ngã vào vũng bùn, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có sức kêu, trước mắt bỗng nhiên chỉ là một màn đen tối mịt, người liền ngã về một bên, cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
*
Giống như sau khi hụt chân rơi xuống, thì không chỉ là rơi xuống hố mà là rơi xuống một cơn ác mộng, trong bóng tối, Khương Trĩ Y cảm giác linh hồn của chính mình phảng phất như bay lên ở giữa không trung, trước sau vẫn lờ đờ không chấm đất, mãi vẫn không quay về trong thân xác nàng.
Cả người đau nhức vô cùng, đặc biệt mắt cá chân giống như bị vặn gãy, nàng muốn khóc, nhưng thân thể cứ phiêu phiêu, ngay cả nước mắt cũng không rơi được xuống dưới.
Cứ như vậy, lại tiếp tục rơi xuống, lại tiếp tục bay lên, không biết bao lâu qua đi, bốn phía bỗng nhiên vọt tới một tràng âm thanh như sóng triều hết sức ồn ào.
Ngay sau đó, thân thể lại rơi vào một vòng tay mạnh mẽ hữu lực.
Có người đang kêu tên nàng bên tai nàng.
Khương Trĩ Y giãy giụa, mê mang mở mắt ra, thấy một một thân ảnh mơ hồ cứ quơ quơ trước mắt, dần dần, màn sương mù nơi đáy mắt lui tán, trong tầm mắt xuất hiện một đôi mắt quen thuộc.
Giống bắt được cọng rơm cứu mạng, Khương Trĩ Y nắm chặt phiến áo trước mắt kia phiến, nước mắt lập tức rơi như mưa: "Sao bây giờ chàng mới đến a......"
Tứ phía liền liên tiếp vang lên tiếng hít một ngụm khí lạnh.
Nguyên Sách chống một đầu gối lên, đặt ngang người vào trên đùi, hơi nhẹ nhàng thở ra mà hỏi: "Ngã trúng chỗ nào rồi?"
Khương Trĩ Y vừa khóc vừa khụt khịt: "Chân, chân đau quá......"
"Có đập đầu không?"
"Hông, hình như hông có......"
Trái tim Nguyên Sách mới được thả lõng, hắn thẳng lưng, ôm ngang người trong lòng ngực lên.
Tứ phía liền có vô số ánh mắt dại ra theo sát hai người.
Khương Trĩ Y lúc này mới phát hiện không đúng, đôi mắt mông lung đẫm lệ xoay về phía sau, phát hiện nàng còn đang ở bên rìa hố bắt thú trong rừng cây nhỏ, chung quanh là một vòng lớn các công tử thế gia đang vây lấy.
Mặt bỗng nổi lên một trận đỏ bừng, hơi thở của Khương Trĩ Y như dừng lại, bỗng chốc vùi mặt vào trong lòng ngực Nguyên Sách.
Tứ phía lại là vô số tiếng hít khí vang lên.
Nguyên Sách ôm người bước về hướng ngoài rừng, ném cái đám công tử thế gia đang ngây ra như phỗng lại phía sau.
"A Sách ca ca, có phải chúng ta......!bị phát hiện rồi hay không......" Khương Trĩ Y lặng lẽ nâng mí mắt lên, xoay đầu nhìn lại.
Bước chân Nguyên Sách vẫn không ngừng lại, cúi đầu nhìn cái tượng đất nhỏ trong lòng ngực mình: "Còn tâm tư đi quản mấy chuyện đó?"
Khương Trĩ Y mới nhớ tới mắt cá chân còn đang đau, liền nắm chặt vạt áo hắn, run rẩy hít sâu một hơi: "A Sách ca ca, hay là, hay là chàng làm giống như lần trước ở quân doanh đi, có được không? Đánh ngất ta đi......!Chân ta thật sự đau quá......"
Nguyên Sách nhíu mày: "Hiện tại ta làm sao còn tay?"
"Vậy, vậy chàng cứ đặt đại ta ở ven đường cũng được, dù sao quần áo ta cũng dơ hết rồi, không sao đâu.

Hiện tại, quan trọng nhất là chàng làm ta ngất xỉu đi, không đau nữa......"
Nguyên Sách không nói gì, tiếp tục bước nhanh về hướng doanh trại.
"Nhanh lên mà!" Khương Trĩ Y rớt nước mắt thúc giục.
Nguyên Sách: "Không được."
"Sao lại không được? Lần trước không phải chàng vừa nhấc tay lên, liền vèo một phát đánh ta hôn mê liền sao......"
"Lần trước là lần trước."
"......!Vậy hiện tại có cái gì khác nhau sao!"
Nguyên Sách nhắm mắt, dừng chân lại: "Hiện tại không nỡ, được rồi chưa?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận