Từ Thái Thanh Quan ra tới, Vĩnh Ân Hầu giống như một chân đạp lên sợi bông, mất hồn mất vía mà trở về trên xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy không thể có khả năng này.
Khi tiên đế còn tại vị, sở dĩ đem một vị nữ tông thất phong làm công chúa đưa đi Tây La hòa thân, là bởi vì năm đó Tây La cùng Bắc Yết giáp công Tây, Bắc Đại Diệp, hai tộc này lúc nào cũng tập kích quấy rối biên cảnh Đại Diệp, nên nơi đây hàng năm đều chiến sự lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng, đối mặt với hai sức ép quân sự mạnh như thế, chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ.
Nhưng hiện giờ, Thẩm Nguyên Sách trong vòng ba năm đã mang binh đi đánh cho Bắc Yết hao tổn nặng, còn li kinh phản đạo đến mức đào lên đốt hết phần mộ tổ tiên vương tộc Bắc Yết, hiện tại phía Bắc mặt đã không còn uy hiếp nữa.
Nếu không bị nguy cơ hai mặt thụ địch, quan hệ thông gia của Tây La cùng Đại Diệp vẫn còn duy trì củng cố, làm sao có đạo lý lại phái một vị công chúa nữa đi hoà thân ở Tây La chứ?
Cái gì số mệnh, cái gì kiếp này, có khi chỉ là mấy trò mê hoặc khoe khoang thì sao?
Vĩnh Ân Hầu ngồi trong xe ngựa lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy không thể tin, một đường nhíu mày suy nghĩ sâu xa trở về thành, khi tới gần cửa thành, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài một trận xôn xao, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
"Sao vậy?" Vĩnh Ân Hầu đưa mắt nhìn ra khỏi cửa sổ xe, thấy trước cửa thành có một đám Kim Ngô Vệ đang tuần tra đường phố, bảo tất cả người ngựa lưu thông đều phải tránh sang một bên, không biết có cái nhân vật nào quan trọng muốn vào thành hoặc là ra khỏi thành.
Một Kim Ngô Vệ từ xa xa nhìn thấy xe ngựa Vĩnh Ân Hầu phủ, vội vàng tiến lên, cúi đầu hành lễ với Vĩnh Ân Hầu: "Hầu gia, phiền ngài ở cửa thành chờ một chút, sứ đoàn Tây La hiện giờ đang muốn ra khỏi thành để quay về phía Tây."
Tháng giêng, những đặc sứ của các nước có ban giao cùng Đại Diệp đều lục tục vào kinh triều cống, người Tây La tất nhiên cũng nằm trong đó.
Nghe nói chuyến này một nhi tử của Tây La vương cũng tự mình tới Trường An, nói muốn nhân cơ hội này lãnh hội văn hoá Trung Nguyên.
Mới hôm nay, trong cung còn đang mở tiệc khoản đãi vị vương tử Tây La kia, rất nhiều vương công quý tộc đều đến dự.
Vĩnh Ân Hầu kinh ngạc nói: "Sứ đoàn Tây La mới đến mấy ngày, cung yến hôm nay hẳn còn chưa kết thúc, sao có thể vội vã trở về như vậy?"
"Bẩm hầu gia, vương hậu Tây La đột nhiên bệnh tình nguy kịch, tin cấp báo tám trăm dặm vừa mới đưa vào cung, vương tử Tây La không thể không quay về phía Tây gấp."
Giống một tia sấm sét đánh xuống, Vĩnh Ân Hầu một đầu váng mắt hoa mà vịn bệ cửa sổ.
Đương kim vương hậu Tây La, đúng là vị công chúa Đại Diệp đi hoà thân mười mấy năm trước.
Hiện giờ quan hệ hai nước được củng cố, vốn dĩ không cần lại phái một vị công chúa nữa qua đi hòa thân, nhưng nếu như công chúa hoà thân lúc trước đột ngột qua đời......
Chân trước mới vừa bặc quẻ, sau lưng liền xảy ra tin tức như vậy, thật sự là mệnh số, hay là có người cố tình an bài?
Đừng nói là Thẩm Nguyên Sách biết được tin vương hậu Tây La bệnh tình nguy kịch trước, nên lập kế mua chuộc đạo trưởng Thái Thanh Quan tới lừa gạt hắn, làm cho hắn gật đầu đáp ứng hôn sự cùng Thẩm gia chứ?
Rốt cuộc nếu như Y Y có khả năng phải gả đi nơi hoang dã như Tây La, cuộc đời này có đi mà không có về, gả cho Thẩm Nguyên Sách đac thành một lựa chọn thượng thừa!
"Vậy tin cấp báo là giờ nào đưa đến Trường An?" Vĩnh Ân Hầu nhìn Kim Ngô Vệ xác nhận nói.
Trước cuối canh ba.
Lúc đó hắn đã từ Thái Thanh Quan rời đi.
Nói cách khác, khi Trương đạo trưởng phê mệnh, tin cấp báo tám trăm dặm kia căn bản chưa kịp đến Trường An, nếu trước lúc đó, toàn bộ thành Trường An chưa có ai biết tin vương hậu Tây La bệnh tình nguy kịch, thì đừng nói Thẩm Nguyên Sách, bất luận kẻ nào khác đều không thể mua được đạo trưởng.
Chẳng lẽ Đại Diệp thật sự lại muốn đưa thêm một vị công chúa nữa đi hoà thân, và chuyện kinh khủng này sẽ thật sự rơi xuống đầu Trĩ Y nhà hắn......
Nếu không có quẻ tượng này, thì nhiều nữ tông thất như vậy, nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng không có khả năng đến phiên một vị quận chúa khác họ.
Xe ngựa né sang bên nhường đường, Vĩnh Ân Hầu ôm trái tim bất ổn, kinh nghi bất định mà ngồi ở bên trong xe.
Thẳng đến khi tiếng vó ngựa đạp xuống nền đất ầm ầm vang lên, một đội nhân mã mặc phục sức Tây Vực từ trong thành chạy như bay mà ra, như cuồng phong quá cảnh, nhanh chóng lướt về hướng Tây.
Vĩnh Ân Hầu hướng mắt ra cửa sổ chỉ đón được cát đá, liền híp mắt mắt nhìn, lập tức nhìn thấy vị vương tử Tây La ngưu cao mã đại, lưng hùm vai gấu, phảng phất như một chân là có thể giẫm Trĩ Y nhà hắn thành thịt nát ——
"Mau ——!" Vĩnh Ân Hầu run rẩy, cân nhắc một hơi, giơ tay đè ngực lại, hướng ra ngoài cửa sổ nói với xa phu, "Mau đi Thẩm phủ!"
Đông Viện, Thẩm phủ, Mục Tân Hồng đang hồi báo xong tin cấp báo của Đại La cho Nguyên Sách, nhíu chặt mày nói: "Vương hậu Tây La bệnh tình nguy kịch, quan hệ thông gia này tuy không đến mức lập tức tan vỡ, nhưng vì đề phòng phía tây có dị động, ngài hiển nhiên phải rời Trường An sớm hơn so với kế hoạch."
"Trước mắt, án tham ô của Chung gia phán xử như thế nào thì vẫn còn đang tranh luận, xem ra là có người muốn bảo vệ Chung gia, ở trên triều đình quạt gió thêm củi, chỉ sợ thật sự như ngài sở liệu, Thánh Thượng sẽ không phán tử tội cho Lạc Khang bá, chúng ta phải tìm cách khác để báo thì cho đại công tử......"
"Còn quận chúa như tai hoạ ngầm, có thể lấy mạng trên dưới một nhà Thẩm gia bất cứ lúc nào, chưa kể còn có tính mạng của nhiều huynh đệ Huyền Sách Quân nữa, hiện giờ Vĩnh Ân Hầu không chịu nhả ra lời đồng ý hôn sự của ngài cùng quận chúa, mà bát tự của ngài cũng hợp ra kết quả không thuận lợi......"
Vì Tây La thình lình xảy ra biến cố, hết vấn đề này đến vấn đề khác dồn dập ùa đến, Mục Tân Hồng sốt ruột tới đứng ngồi không yên, thậm chí muốn hỏi ra một câu, thật sự chỉ còn mỗi con đường nghênh thú quận chúa hay sao? Giết thì giết không được......!Nếu như tệ lắm, hai người có thể tư bôn (Editor: dẫn nhau chạy trốn) hay không?
Đôi tay Nguyên Sách nắm lại, gác lên trên thư án, ngón tay khẽ vuốt lòng bàn tay, tĩnh tọa một lát: "Đem bát tự đã hợp viết lại thành cát hôn, đưa cho ta."
Tuy rằng thiếu tướng quân không tin mấy thứ này, nhưng hiện giờ quận chúa coi thiếu tướng quân như trân bảo vậy, nếu biết nhân duyên này khắc thiếu tướng quân, rất có thể tự mình quyết định không chịu gả, nên hợp bát tự này tất nhiên phải ra một kết quả làm nàng an tâm.
Mục Tân Hồng lập tức đi làm, một lát sau, cầm một phong thiếp phê mệnh mới trở về.
Nguyên Sách nhận rồi cất vào áo, đứng dậy đi ra cửa phủ, xốc áo bào lên ngựa, giơ roi đánh ngựa đi về hướng phủ Vĩnh Ân Hầu.
Đánh ngựa đến nửa đường, liền gặp xe ngựa của Hầu phủ đang không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy tới.
Oan gia ngõ hẹp, Nguyên Sách kéo dây cương, xe ngựa đối diện cũng 'hí' một tiếng dừng lại.
Xa phu quay đầu vào bên trong nói câu gì, Vĩnh Ân Hầu liền thò người ra khỏi cửa xe.
Nguyên Sách xoay người xuống ngựa tiến lên, đi thẳng vào vấn đề: "Hầu gia, ta muốn nói chuyện cùng ngài ——"
Vĩnh Ân Hầu dựng thẳng một bàn tay lên: "Không cần nói chuyện, việc hôn nhân này, ta đồng ý!"
Hai khắc sau, trong Dao Quang Các, Vĩnh Ân Hầu dẫn theo Nguyên Sách tới trước cửa noãn các của Khương Trĩ Y, thấy tấm bình phong đang khép lại, liền giơ tay gõ cửa.
Thực nhanh, có người nhẹ nhàng mở cửa ra, Cốc Vũ ở bên trong vừa ngoài ý muốn thấy hai người ngoài cửa, liền muốn nói: "Hầu gia, Thẩm Thiếu tướng quân."
Vĩnh Ân Hầu: "Y Y đâu, còn nằm ở trên giường giả bệnh?"
"Bẩm đã hết giả......" Cốc Vũ giật mình ngừng lại, "Vốn dĩ cũng không phải là giả, hầu gia, đêm qua quận chúa vì hôn sự này mà trằn trọc, mất ngủ cả đêm, đích xác không nghỉ ngơi tốt, nên giờ này đang ngủ bù."
Cốc Vũ lập tức tránh ra, thỉnh hai người tiến vào.
Hai người bước qua ngạch cửa, đồng thời thả nhẹ bước chân.
Vĩnh Ân Hầu đưa mắt nhìn mũi giày Nguyên Sách chậm rãi hạ xuống, liền liếc hắn một cái xem như vừa lòng.
Đi đến bên giường, phát hiện Khương Trĩ Y thật sự ngủ say, nhưng mà đang cau mày, có lẽ trong lúc ngủ mơ cũng còn đang nhọc lòng việc hôn sự, không bằng đánh thức, cho nàng nghe tin tức tốt rồi ngủ tiếp.
Vĩnh Ân Hầu cong lưng, vỗ nhẹ lên đầu vai nàng: "Y Y?"
Khương Trĩ Y giống kinh ngạc đến nhảy dựng, người khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên thấy cữu cữu đang đứng gần, ánh mắt thứ hai liền thấy Nguyên Sách đứng xa hơn một chút, chợt, đôi mắt mở to như bị dọa tới, lập tức từ trên giường bò dậy sau đó co rụt về phía sau, kéo cao chăn lên một phen.
Vĩnh Ân Hầu cũng sững sờ, ngơ ngác quay đầu lại nhìn nhìn Nguyên Sách, lại nhìn về Khương Trĩ Y: "Làm sao vậy, Y Y?"
Khương Trĩ Y ngơ ngẩn nhìn Nguyên Sách, nghiêng đầu giống như đang muốn phân biệt cái gì, ánh mắt càng lúc càng khiếp sợ, bỗng dưng giơ một ngón tay chỉ vào hắn: "......!Cữu cữu, sao hắn lại ở trong tẩm gian (Editor: phòng ngủ) của con!"
Đôi mắt Nguyên Sách nhíu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc cùng cảnh giác của nàng.
Vĩnh Ân Hầu: "Cữu cữu dẫn hắn lại đây, cữu cữu đồng ý việc hôn sự của hai đứa, nên để hắn tới báo tin vui cho con."
"Việc hôn sự?" Khương Trĩ Y giương miệng lên, thất thần thần nhìn Vĩnh Ân Hầu một hồi lâu, lại nhìn về phía Nguyên Sách, thấp giọng lẩm bẩm, "Việc hôn sự......"
Bàn tay Nguyên Sách rũ bên người nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền, giằng co một lát, thử thăm dò nâng gót giày lên, chậm rãi đi về phía trước.
Đi đến mép giường, liền cúi sát người xuống nhìn nàng: "Ngủ đến hồ đồ?"
Khương Trĩ Y trì độn, cúi đầu lắc lắc cái đầu đang choáng váng, giống như rút được thần trí ra khỏi những mảng trí nhớ rời rạc, một lần nữa nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn gương mặt gần trong gang tấc, xa lạ nơi đáy mắt dần dần rút đi như thủy triều thối lui: "......!A Sách ca ca?"
Tay Nguyên Sách đang nắm chặt liền buông lỏng ra một chút, thẳng người lên, giơ tay chỉnh vạt áo: "Ừ."
"Bị làm sao vậy? Ngủ đến mức ngay cả hôn phu mà mình luôn mồm không phải hắn không gả đều không nhận ra?" Vĩnh Ân Hầu bật cười.
Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách chớp chớp mắt, hồi tưởng lại, mới vừa rồi hình như nàng nằm một giấc mộng, trong mộng nàng cùng A Sách ca ca vì một con dế mà kết thù, hận nhau thấu xương, căn bản không có chút tình chàng ý thiếp gì, trong mộng cái cảm giác chán ghét hắn, và bị hắn chán ghét thật sự quá chân thật, chân thật đến mức nàng thiếu chút nữa không phân rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực......
Nháy mắt tiếp theo, hốc mắt Khương Trĩ Y đỏ lên, giọng mang theo nức nở nhào đến: "......!Làm ta sợ muốn chết!"
Trên eo chợt căng thẳng, Nguyên Sách cúi đầu nhìn Khương Trĩ Y đang ôm chặt lấy hắn, lại nhìn Vĩnh Ân Hầu bị đẩy qua một bên, đang ngốc ra nhìn.
"Làm sao vậy?" Nguyên Sách ho nhẹ một tiếng, nhìn Vĩnh Ân Hầu, chậm rãi nâng tay lên, xoa xoa đỉnh đầu người trong lòng ngực.
Khương Trĩ Y than thở khóc lóc, không thèm chú ý đến kế bên còn có một "cữu cữu" đang đứng: "Ta thấy ác mộng, mơ thấy chàng không thích ta chút xíu nào, rất chán ghét ta......!Chàng còn hung dữ với ta, vừa nhìn thấy ta liền không có lời hay, chàng nói tính tình ta khó ưa như vậy, khẳng định cả đời đều gả không được!"
"......"
Quá đáng rồi, huynh trưởng.
Diễn ăn chơi trác táng thì diễn ăn chơi trác táng, cũng không cần diễn đến như vậy, nói lời khó nghe vậy với cô nương gia người ta.
Nguyên Sách vừa muốn mở miệng, thoáng nhìn ánh mắt hậm hực của Vĩnh Ân Hầu một bên, miệng vừa há ra liền ngậm lại.
Vẻ mặt Vĩnh Ân Hầu tràn đầy "con gái lớn giữ không được" mà thở dài, oán hận phất tay áo rời đi.
Trong tẩm gian chỉ còn hai người, Nguyên Sách ôm Khương Trĩ Y vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng: "Giờ không phải sắp gả đi rồi hay sao?"
Khương Trĩ Y hai mắt đẫm lệ mông lung mà nâng mắt lên: "Nhưng mà giấc mộng kia rất chân thật, ta thiếu chút nữa cho rằng mộng mới là thật ấy......"
......!Xem ra ký ức của nàng thật sự đang dần dần hồi phục, ở thời điểm mấu chốt nguy hiểm như thế này, lại dần dần hồi phục.
Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhìn cặp mất thuần triệt kia, thình lình, tiếng Mục Tân Hồng nhắc nhở như lại vang lên ở bên tai.
Nhìn nàng một hồi lâu, Nguyên Sách ngồi xuống ở mép giường, lấy lòng bàn tay lau nước mắt trên má nàng, chậm rãi nói: "Mộng đều là ngược lại với ngoài đời, trong mộng ta chán ghét nàng bao nhiêu, thì khi tỉnh lại, ta tâm duyệt nàng bấy nhiêu."
Khương Trĩ Y sửng sốt, thật sự đây là lần đầu tiên nghe hắn nói lời dễ nghe như vậy, đôi mắt cũng sáng lên: "Thật sao?"
"Thật."
Khương Trĩ Y nín khóc mỉm cười: "Vậy trong mộng chàng hung dữ với ta như vậy, thì nhất định rất thích rất thích ta!"
"Được rồi, một giấc mộng mà thôi, đừng nghĩ nữa, cữu cữu nàng bỏ đi rồi."
Vừa thấy cữu cữu vốn đứng bên cạnh đã đi mất từ lúc nào, Khương Trĩ Y mới dường như lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Sao cữu cữu bỗng nhiên chịu đáp ứng chúng ta?"
Nguyên Sách lắc đầu.
Hắn chỉ biết trước lúc nãy Vĩnh Ân Hầu đã đi một chuyến đến Thái Thanh Quan, nhìn dáng vẻ, đoạn nhân duyên này nữ mệnh không tồi.
Mấy tên đạo sĩ đó hẳn cũng không phải lúc nào cũng tính sai, đỡ cho hắn nhiều lời.
Nguyên Sách nghiêng mắt: "Chắc hợp xong bát tự, thấy ta thực sự là sao hộ mệnh của nàng, là quý nhân trời định."
"Ta đã nói chúng ta là trời đất tạo một đôi!" Khương Trĩ Y cười ôm chầm lấy cổ hắn, "Cũng may cữu cữu đồng ý nhanh, không trì hoãn bao lâu, vậy chàng nhanh chóng thỉnh bà mối cùng người chủ hôn tới cầu hôn hạ sính, hỉ phục cũng bắt đầu làm luôn, chúng ta có thể kịp thành hôn trước khi chàng phải về Hà Tây hay không l?"
"Không còn kịp rồi, ta phải về Hà Tây ngay."
"......!Cái gì?" Nụ cười trên mặt Khương Trĩ Y cứng lại, "Khi nào phải về, sao lại đột ngột như vậy?"
"Vương hậu Tây La đột ngột phát bệnh nguy kịch, lát nữa Thánh Thượng hẳn là sẽ triệu ta vào cung."
Sắc mặt Khương Trĩ Y biến đổi: "Sẽ không phải sắp đi đánh nhau chứ......"
"Ta đi Hà Tây, là vì không muốn đánh nhau."
Khương Trĩ Y hiểu rõ.
Hắn là muốn tọa trấn Hà Tây, uy hiếp phía Tây, như vậy cho dù quan hệ thông gia tan vỡ, Tây La cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên Sách: "Có ta ở đó, thành Cô Tang phòng thủ kiên cố, không ai dám phạm."
"Ta biết chàng sẽ không có việc gì, nhưng ta......" Khương Trĩ Y gục mặt xuống, thở dài, "Ta không nỡ xa chàng......"
"Ta nói lời này, không phải vì để trấn an nàng rằng ta sẽ không có việc gì."
Khương Trĩ Y nâng mắt lên: "?"
"Là vì muốn nàng cùng ta đi Hà Tây," Nguyên Sách cong môi cười, "Vị hôn thê của ta.".