Vào tháng giêng, thời tiết mỗi ngày lại ấm áp lên.
Liên tiếp mấy ngày, Vĩnh Ân Hầu phủ cùng Thẩm phủ hỉ khí dương dương xử lý lễ đính hôn cho hài tử nhà mình.
Trong Phật đường buồn vui không tương thông, Chung thị nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, một ngày cầu hôn, một ngày hạ sính, vào giờ phút này triều đình lại tuyên án tội danh của Lạc Khang Bá là thật, niệm tình hắn ngày xưa bôn ba xa trường, vì nước lập công, miễn cho tử tội, phán xử cả nhà Chung gia, nữ quyến thì phân phát ngay tại chỗ, nam đinh lưu đày ngàn dặm.
Nhà mẹ đẻ hoàn toàn thất thế, từ đây sẽ không còn nơi nương tựa, Chung thị tâm lạnh tới đáy cốc, mắng cũng mắng không nỗi.
Suốt ngày trừng đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên đệm hương bồ, từ bỏ giãy giụa.
Ngày ấy Chung gia bị định tội, Khương Trĩ Y đi Phật nhìn Chung thị một lần, thấy dáng vẻ bà thế này, khó có thể nói rõ là cái cảm tưởng gì.
Muốn nói là tội nghiệp, thì không có, nhưng nói là vui vẻ, cũng chưa tới.
Ân oán của nàng và cữu mẫu, đại biểu đến đây cũng coi như hạ màn, nhưng cữu cữu vẫn còn phải tiếp tục ngày tháng sống bên cạnh thê nhi.
Cữu cữu vì đứa cháu gái là nàng, xem như xé rách mặt, phân chia chiến tuyến với thê nhi, chờ khi nàng đi rồi, hầu phủ này không biết là cái quang cảnh gì, không biết cữu cữu có thể sống vui vẻ được hay không.
Tưởng tượng như vậy, sắp tới ngày chia li với cữu cữu, thật khó tránh khỏi có chút lo lắng không nỡ.
Hôm khởi hành đi Hà Tây, vừa lúc là ngày lễ Thượng Nguyên.
Đêm trước, Vĩnh Ân Hầu còn cùng hai cái tiểu bối cảm khái sao không lưu lại thêm một ngày nữa, người một nhà còn có thể cùng nhau xem hội đèn lồng, Khương Trĩ Y cũng có chút tiếc nuối, nhưng thấy Nguyên Sách không nói gì, xem ra không thể trì hoãn đi nữa, đành phải thôi.
Sáng sớm Tết Thượng Nguyên, trước cửa Vĩnh Ân Hầu phủ, Khương Trĩ Y đứng bên cạnh xe ngựa cùng cữu cữu mình dặn dò lẫn nhau hồi lâu, nói xong câu này lại nghĩ ra câu kế, cứ dẫm lên ghế lên kiệu lại bước xuống mấy lần.
"Được rồi được rồi, cữu cữu ở thành Trường An có thể ra xảy ra chuyện gì chứ, con cố mà lo cho mình là được, trước khi trời tối nếu không đuổi kịp đến trạm dịch, phải ăn ngủ ngoài trời đó, mau đi lên đi!" Vĩnh Ân Hầu xua xua tay thúc giục.
Khương Trĩ Y dẫm lên ghế kiệu lần thứ tám, quay đầu lại nói: "......!Con đi thật đây."
"Đi nhanh," Vĩnh Ân Hầu nhìn về phía Nguyên Sách đứng một bên đợi nửa ngày, "Bế nó lên đi!"
"Ai da, đừng nhúc nhích, tự ta lên, tự ta lên!" Khương Trĩ Y bảo Cốc Vũ đỡ mình, rốt cuộc khom người chui vào xe ngựa.
Chuyến đi này của nàng đã tận lực giản lược, tùy thân chỉ mang theo một tỳ nữ, xe ngựa mấy ngày này cố ý cải tạo lại, bỏ đi mấy đồ trang trí vô dụng để giảm bớt trọng lượng, tiện lên đường, hành lý cũng đã do dịch phu đưa đến trạm dịch từ sớm.
Cứ đi như vậy khoảng một ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ tá túc hàng đêm ở trạm dịch, chờ nàng xuống đến trạm dịch, hành lý của nàng cũng được đưa xuống, an bài thỏa đáng.
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, Khương Trĩ Y ghé vào cửa sổ xe, quơ quơ tay với cữu cữu mình, mãi đến khi không còn nhìn thấy người mới quay đầu về.
Nguyên Sách cưỡi ngựa đi kế bên cửa sổ xe, rũ mắt nhìn nàng: "Không nỡ như vậy, thì đừng theo ta đi?"
Khương Trĩ Y ghé vào bệ cửa sổ ngẩng đầu: "Không nỡ xa cữu cữu là chuyện rất bình thường, đi theo chàng là quyết định của ta, hai chuyện này không có xung đột, lại nói sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, con đường phía trước còn dài, nói không chừng có khi còn chán, nhìn nhau không vừa mắt ấy chứ, còn cữu cữu chỉ có vài lần, đừng có giành đi?"
"Nhìn nhau không vừa mắt? Bánh trái tới tay rồi liền không thơm, đúng không?" Nguyên Sách hừ giọng cười.
Khương Trĩ Y nghiêng nghiêng đầu: "Chàng muốn ví mình với bánh trái, ta đây cũng không có biện pháp!"
Nguyên Sách cong ngón trỏ, gõ nhẹ khớp xương lên trên trán nàng, ấn người trở về: "Gió lớn, đi vào."
"Biết rồi, vậy chàng cũng đừng để lạnh, lạnh nói với ta, ta đưa cho chàng lò sưởi tay cùng trà nóng." Khương Trĩ Y ngồi trở lại trong xe ngựa, nhận ly trà Cốc Vũ dâng lên uống.
Chờ xe ngựa chạy ra khỏi phường Sùng Nhân, một đường lái đến gần cửa thành, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nam trầm thấp hồn hậu: "Thẩm tiểu tướng quân, trùng hợp đến như vậy? Hôm nay ngươi cũng ly kinh."
Khương Trĩ Y nhận ra thanh âm này, là Tiết Độ sứ của Hà Đông, Phạm Đức Niên.
Hiện giờ là Tết thượng nguyên, các sứ đoàn ngoại bang và các Tiết Độ sứ khắp nơi lục tục đến kinh thành lúc cuối năm cũng đã bắt đầu lần lượt rời đi, xem ra Phạm Đức Niên cũng đang muốn trở về Hà Đông.
Cân nhắc một lát, ngoài cửa sổ không biết Nguyên Sách nói gì với Phạm Đức Niên, chỉ nghe hắn chậc lưỡi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ta sắp đi về hướng đông, Thẩm tiểu tướng quân lại đi về hướng Tây, đoạn đường sau này chú định là đi ngược nhau......!Không bằng hôm nay trước khi ra khỏi kinh đô và vùng lân cận, chúng ta cùng nhau đi chung một đoạn cuối cùng?"
Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày.
Nhớ tới lần trước Phạm Đức Niên ngay trước mặt Hoàng bá bá chọc thị phi, tựa hồ như đã biết chuyện A Sách ca ca làm với Chung gia.
Hiện tại, mặc kệ vì sao hắn đề nghị như thế, khẳng định không có hảo ý.
Nhưng quận chúa như nàng trong chỗ các thế gia công tử quý nữ chi gian có thể đại sát tứ phương, nhưng với một nhân vật ủng binh trọng đại như vậy lại không thể trực tiếp cho hắn nhìn sắc mặt.
Khương Trĩ Y nghĩ nghĩ, dò đầu ra khỏi cửa sổ xe, mũi khụt khịt, giọng hơi nức nở: "A Sách ca ca ——"
Nguyên Sách thu lại tầm mắt từ trên người Phạm Đức Niên, quay đầu tới.
Khương Trĩ Y lấy khăn lau lau khoé mắt không mấy ướt át: "A Sách ca ca, hiện tại sắp ra khỏi thành, ta đột nhiên có hơi không nỡ, chàng cùng ta lên thành lâu nhìn thành Trường An một lần cuối cùng được không?"
Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên, nhìn lại Phạm Đức Niên: "Xem ra cả đoạn đường cuối cùng này cũng vô duyên với Phạm Tiết Độ sứ."
Phạm Đức Niên đeo đao ngồi trên lưng ngựa, cười nhìn Khương Trĩ Y: "Quận chúa chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, có chút không nỡ cũng là điều dễ hiểu, chỉ quá kinh, có chút không tha cũng có thể lý giải, muốn liếc mắt một cái xem lại, ta ở dưới thành lâu chờ nhị vị cũng không sao."
Khương Trĩ Y đi xuống xe ngựa, xách váy đi từ từ về hướng thành lâu.
Cái thành lâu này được xây phía trên ngoại trường thành bao bọc lấy Trường An, vốn là nơi cấm địa không phải ai cũng có thể đặt chân đến.
Cấm vệ quân thủ thành nhìn thấy Khương Trĩ Y đưa ra ngự lệnh, lúc này mới để cho bọn họ qua.
"Lệnh bài này ra khỏi thành Trường An liền không dùng được, một lần cuối cùng, cũng coi như vật tẫn kỳ dụng đi!" Khương Trĩ Y dẫn theo Nguyên Sách vừa bước lên bậc thang lên thành lâu vừa lải nhải, sau đó kề tai nói nhỏ vào bên tai hắn, "......!Đợi chút nữa cho cái tên bên dưới lầu kia chờ cho biết, ta nhìn thành Trường An một cái mất bao lâu!"
Nguyên Sách ghé mắt xem nàng: "Nàng hình như rất không thích người ta?"
Đích xác, không nói chuyện Phạm Đức Niên khiêu khích Nguyên Sách, Khương Trĩ Y đối với vị Phạm bá bá này vốn cũng không quá thích.
Năm đó trong trận chiến bảo vệ được Hoàng bá bá đăng cơ ấy, phụ thân nàng và Phạm Đức Niên đều có công, chỉ là phụ thân nàng lấy thân tuẫn thành, Phạm Đức Niên mới chậm rãi đến muộn, sau này một đường thăng chức lên thành Tiết Độ sứ Hà Đông.
Phạm gia một người đắc đạo gà chó lên trời, muội muội Phạm Đức Niên vốn là trắc phi của Hoàng bá bá, sau lại thành quý phi, bắt đầu dám nói qua nói lại với Hoàng Hậu.
Nhi tử của Phạm quý phi, cũng chính là Nhị hoàng tử đương triều, cũng càng khí thế kiêu ngạo, hàng năm tranh phong cùng Thái Tử tính cách văn nhược.
Năm đó khi nàng ở phủ Hoàng bá bá, lúc đó là Đoan Vương chơi, Hoàng Hậu cùng Thái Tử đều đối với nàng không tồi, nàng tất nhiên không thích người nhà Phạm gia.
Khương Trĩ Y thấp giọng kề tai nói nhỏ với Nguyên Sách: "Bởi vì ta không thích cháu ngoại hắn, chính là Nhị hoàng tử."
Nguyên Sách như suy tư gì gật gật đầu: "Cữu cữu cũng nói với ta, khi còn nhỏ nàng thích ai liền dán theo người đó kêu ca ca, nàng không thích Nhị hoàng tử, vậy nàng thích vị nào ca ca nào? Thái Tử?"
"......" Nàng đã nói là cữu cữu không nên nói hết mấy chuyện còn bé của nàng mà.
"Sao có thể, Thái Tử lớn hơn ta gần mười tuổi, lúc ấy làm sao cùng chơi chung với nhau được, chẳng qua Thái Tử đối với đám đệ đệ muội muội chúng ta rất tốt thôi."
"Vậy đếm xuống đi, Tam hoàng tử thời trẻ chết non, Ngũ hoàng tử còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, người có thể cùng nàng chơi chung, xem ra là Tứ hoàng tử."
Khương Trĩ Y hầm hừ: "Đều là chuyện quá khứ, ta cùng Tứ hoàng tử đã nhiều năm còn không nói chuyện!"
"Ngay cả một lời cũng không nói?" Nguyên Sách gật đầu, "Giận nhau thành như vậy, xem ra từng có tình cảm thật."
"......! Chàng đủ chưa đó!" Khương Trĩ Y chống nạnh, "Ta còn đang theo chàng đi Hà Tây rồi này, ngươi còn ở đó so đo thóc mục vừng thối!"
Trong khi nói chuyện, chân đã bước lên thành lâu, từ tường thành trên cao hai trượng, cả một toà thành hiện ra trước mắt không thiếu thứ gì, các toà phường san sát nối tiếp nhau, phố lớn ngõ nhỏ, ngựa xe như nước, người đi đường như dệt.
Vốn là vì tránh Phạm Đức Niên mới đi lên đây, nhưng khi đến đây rồi mới thấy cảm giác không nỡ rời khỏi nơi mình đã sống từ bé, đúng là cảm giác nhìn lại lần cuối trước khi ly biệt.
Khương Trĩ Y cảm hoài quan sát toà thành mình đã ở mười bảy năm, quay đầu lại hỏi Nguyên Sách: "Có phải sau này chàng sẽ không còn quay lại chỗ thành lâu này?"
"Đương nhiên," Nguyên Sách nhướng mày, "Tiết Độ sứ tay cầm trọng binh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi còn sống sẽ không bao giờ được bước lên nơi này."
Tất nhiên là có một ngày, nếu Tiết Độ sứ mang binh đánh vào thành Trường An ——
Khương Trĩ Y mỉm cười nhìn phương xa: "Nhưng ta cũng chỉ có thể dẫn chàng đi xem ngoại trường thành, còn tường thành cung thì ngay cả ta cũng không thể đi lên."
Đúng vậy, ngoại trường thành cao hai trượng, nhưng tường thành cung cao hơn ba trượng, cho dù đứng ở chỗ này, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh thâm cung lồng lộng phía trong kia.
Đó là cung điện được xây cho hoàng quyền, tượng trung cho quyền sinh sát trong tay, được bảo hộ nởi tầng tầng cả người lẫn cửa, nằm ở nơi khó công phá nhất phía Bắc thành Trường An.
Nguyên Sách dõi mắt trông về phía toà thâm cung ở xa xa kia, nheo mắt lại, giống như nhìn thấy vô số thiết kỵ chạy như bay trên đường phố Trường An, xông vào cửa cung, tường cung sụp xuống, gạch đá vỡ vụn, cung điện rơi vào lửa lớn hừng hực, chỉ trong giây lát, hết thảy đều tan thành khói bụi.
"Chàng xem, đó là phường Sùng Nhân cữu cữu đang ở ——" Khương Trĩ Y đột nhiên vòng lấy khuỷu tay Nguyên Sách.
Hình ảnh màu đỏ tươi trước mắt chợt rút đi, ánh mắt Nguyên Sách ngưng lại, chuyển hướng nhìn theo tay Khương Trĩ Y chỉ.
"Đó là phường Vĩnh Hưng mà mẫu thân chàng ở, đó là phường Thắng Nghiệp của Bảo Gia a tỷ, đó là nhà cũ ta từng ở trước năm bảy tuổi, đó là chợ phía tây mà chúng ta cùng nhau đi dạo......"
Nguyên Sách liếc liếc nhìn qua, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thả bên người ra.
"Không biết lần sau trở về sẽ là quang cảnh như thế nào," Khương Trĩ Y cảm khái, "Tối nay thành Trường An tổ chức hội đèn lồng, sẽ đặc biệt náo nhiệt, đáng tiếc không xem được, sang năm chàng nhất định phải theo ta đi xem náo nhiệt đó nha!"
Giọng nữ bên tai vẫn đang lải nhải tiếc nuối vì bỏ lỡ hội đèn lồng, có miêu tả tối nay vốn dĩ sẽ rầm rộ, xinh đẹp đến như thế nào.
Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhìn về phía dưới thành lâu: "Thôi được rồi, Phạm Tiết Độ sứ đã bị nàng chọc tức bỏ đi rồi, đi xuống đi."
Ra khỏi cửa thành, xe ngựa của Khương Trĩ Y hội hợp cùng Huyền Sách Quân ngoài thành.
Mục Tân Hồng đã dẫn theo đại bộ phận Huyền Sách Quân đi trước một bước, Nguyên Sách chỉ điểm hơn mười binh lính tinh nhuệ và Lý Từ Phong đồng hành cùng bọn họ.
Ra khỏi thành liền bắt đầu đi vào đường cái, trên đường không tính xóc nảy, Khương Trĩ Y ngồi trong xe ngựa mệt mỏi liền nằm xuống, nằm mệt mỏi lại ngồi dậy đọc sách giải trí, hoặc là ló đầu ra ngoài cửa sổ nói chuyện chơi với Nguyên Sách, tới canh giờ dùng cơm, liền lấy bếp lò ra hâm nóng lại đồ ăn đã chuẩn bị trước.
Nhưng mà Nguyên Sách không cùng nàng ăn cơm, mà cùng binh lính bên ngoài ăn lương khô.
Ngồi xe ngựa một ngày, dù chưa đến nỗi màn trời chiếu đất, nhưng thân thể vẫn có hơi mệt mỏi.
Vào đêm, đội ngũ đến trạm dịch, Khương Trĩ Y được Nguyên Sách bế xuống khỏi xe ngựa, rốt cuộc cũng được duỗi thân thể, đứng ngoài cửa trạm dịch hoạt động khởi gân cốt.
Dịch thừa vội vàng ra nghênh đón tiếp giá: "Quận chúa, Thẩm Thiếu tướng quân, bữa tối cho nhị vị cùng các tướng sĩ đã chuẩn bị xong, tối nay là Tết thượng nguyên, mọi người mau vào dùng tiệc nguyên tiêu đi!"
Trạm dịch vốn cũng là nơi cung cấp ăn ở miễn phí cho các quan viên qua đường, nhưng chuyến này Khương Trĩ Y rốt cuộc xem như việc tư, cho nên đã gửi bạc đến các các trạm dịch dọc đường trước.
Trạm dịch này vẫn còn ở khu vực gần kinh thành, vì là ngay dưới chân thiên tử, nên được tu sửa đến thập phần xa hoa, hôm nay là lễ thượng nguyên nên trước cửa và trong viện đều treo lồng đèn đỏ rực.
Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách tiến vào, mới vừa đi đến trong sân, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Thật là để ta chờ lâu quá đi mất!"
Khương Trĩ Y sửng sốt, nâng mắt lên, thấy Bảo gia a tỷ vốn nên ở nhà cách đây mấy chục dặm đang mặc một thân kỵ trang hiên ngang đi tới.
"A tỷ sao lại ở chỗ này!" Khương Trĩ Y kinh ngạc nói.
"Còn không phải là do chưa kịp từ biệt, nghĩ muốn đến đây cùng ngươi ăn Tết thượng nguyên sao?"
"......"
Nếu Khương Trĩ Y nhớ không lầm, hôm qua hai tỷ muội các nàng hẳn đã ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch, nói chuyện suốt hai canh giờ không dừng.
Khương Trĩ Y chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lý Từ Phong ở phía sau, ho nhẹ một tiếng: "À, đúng ha, ta lên đường lần này còn chưa từ biệt với a tỷ nữa, thật sự tiếc nuối!"
"Tiếc nuối còn không biết đi nhanh chút? Ta cưỡi ngựa hơn một canh giờ đã tới đây rồi."
"Vậy thật vất vả cho a tỷ, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ!"
Bảo Gia xoay người đi về hướng bên trong: "Lên thượng phòng (Editor: phòng thượng hạng ;))) chờ ngươi."
Khương Trĩ Y quay đầu lại: "Hay Lý Quân Y cũng cùng chúng ta đi lên thượng phòng dùng bữa tối đi?"
Lý Từ Phong nhìn theo bóng dáng Bảo Gia, chắp tay nói: "Đa tạ quận chúa đã mời, ta cùng các huynh đệ binh lính đi nhà kề là được."
Khương Trĩ Y nhẹ huých một cái vào eo Nguyên Sách, nhỏ giọng nói: "Quân lệnh như núi của chàng đâu?"
Nguyên Sách ngó ngó Lý Từ Phong: "Là quân lệnh."
Lý Từ Phong: "......"
Nguyên Sách đứng tại chỗ suy tư một lát, xoay về hướng Khương Trĩ Y: "Nếu công chúa đã tới, tối nay nàng cùng công chúa ở thượng phòng đi, ta dùng cơm tối xong đi ra ngoài một chuyến, nàng đi nghỉ sớm một chút, không cần chờ ta."
"Trời tối như vậy đi ra ngoài làm cái gì?" Khương Trĩ Y thất vọng gục mặc xuống, "Ta vốn còn đang nghĩ ban đêm không phải lên đường, chúng ta tốt xấu gì cũng có thể làm hoa đăng trong trạm dịch, xem như ăn Tết thượng nguyên......"
"Ta đi dò đường ngày mai xem như thế nào, nàng cứ ăn Tết với công chúa đi," Nguyên Sách cho Lý Từ Phong một cái ánh mắt, "Khi ta không ở trạm dịch, ngươi coi chừng nơi này cẩn thận."
Lý Từ Phong nhận ra một tia nghiêm túc nơi đáy mắt hắn, gật gật đầu: "Yên tâm đi đi."
*
Qua giờ Tý, đêm lạnh như nước.
Ở một nơi hoang vu cách trạm dịch hơn trăm dặm, rời xa ánh đèn Tết thượng nguyên, một đám phạm nhân lưu đày tay chân mang xiềng xích, khoác chăn mỏng bên ngoài áo tù, lưng dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, ánh lửa trại bập bùng, mấy nha dịch áp giải phạm nhân lưu đày đang nâng bình rượu lên chạm nhau một cái, ngửa đầu há mồm uống rượu: "Tết Thượng nguyên, người ta đều ở trong thành náo nhiệt, chỉ mấy anh em chúng ta mệnh khổ, còn ở chỗ này trông chừng mấy tên phạm nhân......"
"Còn không phải sao, ngươi nói Thánh Thượng cũng thật là, Chung gia này tham ô nhiều tiền bạc như vậy, một đao làm thịt hết là được, lưu đày cái gì chứ, hao tài tốn của......"
"Suỵt —— nói nhỏ chút, nghe nói sau lưng Lạc Khang bá này có nhân vật lớn, chính vì như vậy mới được miễn tử hình, nói không chừng lưu đày xong còn có thể Đông Sơn tái khởi, nên nói chuyện cẩn thận chút, đừng đắc tội người!"
Mấy nha dịch lao vào uống rượu, uống đến mau sắp canh tư, cả đám liên tiếp ngã người xuống bên cạnh lửa trại ngủ.
Chung Bá Dũng thấy am thanh bên tai đột nhiên ngừng lại, lấy làm lạ mở mắt ra, vừa thấy đám nha dịch đã bất tỉnh bên đống lửa trại, liền huých huých khuỷu tay lên người kế bên mình: "Cha, cha......"
Lạc Khang bá bừng tỉnh lại.
"Cha, mấy tên nha dịch đó ngã ra ngủ sao có vẻ không thích hợp a, có phải rượu của bọn hắn đã bị người ta hạ dược rồi không, là Phạm bá bá phái người tới cứu chúng ta?"
Ánh mắt Lạc Khang bá đột nhiên trầm xuống, cơn buồn ngủ nháy mắt chạy đâu mất, hắn thẳng lưng lên, cảnh giác mà nhìn khắp mọi nơi.
"Phạm bá bá ngươi nguyện ý giữ được mệnh của chúng ta đã là tận tình tận nghĩa, nơi này cách kinh thành không đến hai trăm dặm, hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm lớn như vậy......"
Chung Bá Dũng nghe lời này, nhịn không được liền giật mình.
Từ lúc bị bỏ tù đến lưu đày, tuy chưa bị người tra tấn, nhưng hắn đã hiểu rõ cảnh cáo mà lúc trước hắn cha đã nói —— vì sao không thể đi trêu chọc Thẩm Nguyên Sách.
Tháng 5 năm trước, khi Thẩm Nguyên Sách ở Hà Tây gặp đại nạn sinh tử, một chi quân chủ lực của Huyền Sách Quân toàn quân bị diệt, hoá ra đều là bút tích của cha hắn.
Hắn cha vì tham ô quân lương, lúc trước bị Phạm Đức Niên bắt được nhược điểm, từ đó liền phải làm việc cho Phạm gia.
Cha hắn đã làm quân cờ dưới tay Phạm Đức Niên, nên cũng hoàn toàn đắc tội với Thẩm gia đắc.
Lúc trước hắn lại chỉ vì một chân của đệ đệ, mà không sợ chết đi khiêu khích Thẩm Nguyên Sách......
Đáng tiếc, hết thảy đều minh bạch nhưng đã quá muộn.
Hiện giờ ngoại trừ tham sống sợ chết, cố gắng để lại mạng này, ngày sau lại tìm cơ hội trả thù, hắn không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà giờ phút này, mấy tên nha dịch đó thật sự an tĩnh đến quá quỷ dị......
Chung Bá Dũng sởn tóc gáy, trừng lớn mắt: "Nếu người hạ dược trong rượu không phải tới cứu chúng ta, vậy......"
"Là tới giết các ngươi." Một giọng nam trẻ tuổi hơi có chút mỉm cười bỗng dưng vang lên sau lưng.
Lạc Khang bá Chung Bá Dũng lập tức xoay đầu về sau nhìn lại.
Trong bóng đêm đen đạc, thiếu niên một thân huyền y nắm lấy kiếm bên hông, dẫm lên đá vụn, cỏ cao, từng bước từng bước đi lên trước, ánh lửa trại đằng xa phản chiếu thân hình cao dài của hắn, chiếu lên gương mặt mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng.
Nguyên Sách: "Đã lâu không gặp, Chung tiểu bá gia."
Chung Bá Dũng cả người run lên một cái muốn bò dậy, nhưng vì xiềng xích trên chân vướng víu, lại lảo đảo một mông ngồi về trên mặt đất, chỉ có thể chật vật bò ra phía sau.
Mấy nhi tử còn lại của Chung gia cũng lục tục tỉnh dậy, thấy một màn này, liền đồng thời vừa lăn vừa bò ra sau trốn như thấy quỷ.
"Thẩm Nguyên Sách ——" Lạc Khang bá đã đứng lại được từ trên mặt đất, đứng chắn trước mặt mấy đứa con trai, giơ tay mang xiềng xích lên muốn trấn an Nguyên Sách, "Ta biết ngươi hận ta thấu xương, nhưng địch nhân chân chính của ngươi thật sự không phải là ta, ngươi tha cho chúng ta, ta có thể nói cho ngươi, chủ mưu của hết thảy chuyện này là ——"
"Là Hà Đông muốn làm suy yếu thế lực của Hà Tây, là Phạm Đức Niên muốn đẩy Nhị hoàng tử lên làm Thái Tử, là Nhị Hoàng Tử muốn bước lên đại thống." Nguyên Sách ôm kiếm dừng bước, "Mấy chuyện đó ta đã biết, Lạc Khang bá còn có lợi thế gì khác xứng đánh để đổi nhiều mạng nhà các ngươi thế này không?"
Sắc mặt Lạc Khang bá trắng nhợt, thở gấp nói: "Trong tay ta còn có chứng cớ Phạm Đức Niên cùng ngoại tộc cấu kết......"
"Nếu Phạm Đức Niên ngu xuẩn như vậy, thì Tiết độ sứ Hà Đông sao lại không phải là ngươi? Nếu Thánh Thượng của chúng ta thích xem chứng cứ, sao ngươi còn có thể đứng ở chỗ này?"
Lạc Khang bá hít sâu một hơi: "Vậy ngươi, ngươi có cái yêu cầu gì, ngươi có thể nói! Cho dù muốn ta từ đây về sau làm trâu làm ngựa, bán mạng cho ngươi, ta cũng tuyệt không nói hai lời!"
"Cái chủ ý này nghe cũng rất có thành ý," Nguyên Sách hơi nhếch khóe miệng, "Đáng tiếc ta không thiếu trâu, cũng không thiếu ngựa, chỉ muốn đưa ngươi xuống địa ngục."
Nhìn chằm chằm thấy đáy mắt Nguyên Sách chợt lóe lên một tia sát ý, Lạc Khang bá tự biết đã không còn khả năng thuyết phục, khẩn trương nuốt xuống một cái, cúi người, rút trong giày ra một thanh chủy thủ.
Nguyên Sách khẽ cười một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong kêu vút lên.
Lạc Khang bá nắm chủy thủ đẩy ra trước chắn, còn chưa đụng tới kiếm, Nguyên Sách bỗng nhiên quỷ mị lắc mình một cái lướt qua hắn.
Lạc Khang bá kinh hãi quay đầu lại, khàn cả giọng: "Không ——!"
Tay Nguyên Sách nâng kiếm lên, kiếm vuốt qua một đường dứt khoát.
Mấy cậu ấm che cái cổ đang đổ máu ào ạt lại, mắt trọn to, mồm không nói nên lời mà mềm mại ngã xuống.
Mấy sinh mệnh trẻ tuổi nháy mắt không còn tiếng động.
"Thẩm Nguyên Sách ——! Tháng giêng mười lăm châm đèn cúng Phật, người đang làm Phật đang xem, ngươi không chết tử tế được ——"
Xiềng xích leng ka leng keng rung động, Lạc Khang bá gào khản cả cổ, mắt đỏ như máu, tay nắm chặt chủy thủ xông lên.
Kiếm trong tay Nguyên Sách trở ra sau chém một phát, âm thanh kiếm đâm vào thịt vang lên, một kiếm xuyên tim.
Người một thân áo tù trừng mắt, chậm rãi quỳ sụp, ngã xuống.
Nguyên Sách quay người lại, nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra.
Máu bắn ba thước, cách đó không xa, ánh lửa trại đang đốt chợt lóe lại chợt lóe, chiếu thấy dưới mũi kiếm đang buông xuống mũi là từng giọt chất lỏng đặc sệt đang chảy tích táp.
Gió thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong bóng tối giữa nơi hoang dã.
Nguyên Sách nâng tay lên, cong ngón trỏ lại, lấy khớp xương lau máu trên mặt kiếm, liếc nhìn người dưới chân đã không còn động tĩnh ——
"Ngươi cũng biết tối nay là mười lăm tháng giêng."
"Vậy còn vội vàng đưa đám lưu đày này đến trước mặt ta."
"Hại vị hôn thê ta còn chưa được xem đèn.".