Vòng eo bị một bàn tay nắm lấy, giống như yết hầu bị bóp chặt, lưng Khương Trĩ Y liền cứng đờ lại như một cánh cung bị kéo căng, lạnh người nhìn về gương mặt sắc bén, góc cạnh rõ ràng trước mắt dưới ánh nến mờ ảo.
Nàng vốn bố trí cái "Linh đường" này cho tối tăm như thế là muốn mượn u ám này che giấu thần sắc mất tự nhiên của chính mình, cũng dễ nói chuyện với hắn, nhưng dưới ánh nến leo lét lại thỉnh thoảng nhảy lên một cái như thế này, gương mặt người trước mắt vốn đã âm trầm trầm như vậy, thì không khí lại càng thêm vài phần khủng bố, ngược lại còn có cảm giác như sắp tiễn chính mình đi...
Thẩm Nguyên Sách, ngươi ở trên trời có linh thiêng, ngươi mau quản tên đệ đệ điên này của ngươi đi!
Sau một lúc lâu, sét cũng không đánh, trời cũng không mưa, Khương Trĩ Y khẽ he hé mắt nhìn lại, vẫn thấy cặp mắt âm u kia đang nhìn chằm chằm mình, không chớp lấy một cái.
Nếu đã nén giận dùng lời ngon tiếng ngọt vẫn vô dụng, thì nàng cũng không nhịn nữa!
"......! Gạt người ta phát thề thì tính cái gì chứ? Ông trời cũng nhìn không được loại người gian tà xảo trá, quỷ kế đa đoan, phát điên phát rồ, táng tận thiên lương như ngươi ——" Khương Trĩ Y đổi giọng, tuy vẫn run run nhưng lại tức giận đến bộ ngực phập phồng, "Xem đi! Ông trời còn ứng lời thề đó hay sao?"
"Ông trời không ứng, ta tự mình ứng." Nguyên Sách một tay ôm lấy người, một tay đẩy cái bàn dài vướng bận trước mặt ra, hướng bên cạnh kéo một phát, "xoẹt" một tiếng, kéo xuống một miếng màn che.
Mắt thấy miếng màn che kia bị hắn một tay quấn lại thành một sợi dây thừng, đây là muốn trói tay chân nàng lại thật rồi.
Khương Trĩ Y mở to mắt, một bên nghĩ Kinh Chập lấy thuốc mỡ sao đến giờ còn chưa trở lại, một bên cái khó ló cái khôn, đá vào nến trắng bên chân.
Ngọn lửa trên cây nến bén vào màn che, nháy mắt liền nổi lửa lên tới.
Nguyên Sách ngoài ý muốn, liền trở tay dập lửa.
Khương Trĩ Y nhân cơ hội vội vàng tránh khỏi hắn, bò dậy chạy thẳng ra bên ngoài: "Hoả hoạn rồi...!"
Huyền Sách Quân trong viện đồng thời chạy như bay đến, mắt thấy thiếu phu nhân vội vàng mở cửa phòng lao ra, mà phía sau nàng, thiếu tướng quân đang dập lửa trên màn che trong phòng, một đám người toàn bộ ùa vào hỗ trợ.
Nhưng mới ùa vào lại đồng thời đứng lại, một người tiếp một người va vào nhau, kẹt lại ở ngạch cửa ——
Đây, đây là cái không khí gì đây, sao âm khí hôi hổi vậy, trong phủ có người mới qua đời sao?
Nhưng trong phủ chỉ có hai vị chủ tử là thiếu tướng quân cùng thiếu phu nhân, đều đang êm đẹp sống ở đây, chẳng lẽ là thiếu phu nhân gần đây giận dỗi thiếu tướng quân, nên lập....linh đường cho thiếu tướng quân chăng?
Nguyên Sách ba lượng hai hạ dập tắt lửa, ném màn che đi, giương mắt vừa thấy sắc mặt mọi người kinh tủng như vậy, nhìn về phía Khương Trĩ Y đang tránh ở sau người khác: "Thiếu phu nhân tế bái người thân, không cần để ý, đi xuống đi."
"Còn quận chúa, đi đâu?" Thanh âm như đòi mạng của Nguyên Sách đột ngột vang lên sau lưng.
Khương Trĩ Y giật mình một cái, lập tức cúi đầu thả nhanh bước chân hơn, còn chưa đi được vài bước, thân thể bỗng nhiên nhẹ hẫng, một cánh tay chặn ngang nàng bế lên, xốc lên đầu vai.
Khương Trĩ Y sợ hãi hô lên một tiếng, đầu cúi xuống ghé vào đầu vai hắn, đầu quáng mắt hoa nhưng vẫn cố nói: "......!Trong phòng toàn là nước, lửa thì mới dập tắt nguy hiểm như vậy, ngươi dám nhốt ta vào, ngươi chính là, chính là mưu hại quận chúa đương triều!"
"Phòng bị hoả hoạn tất nhiên không thể ở, suy nghĩ cho an nguy của quận chúa, đêm nay liền đi phòng ta ở đi." Nguyên Sách nói, khiêng người trên vai, sải bước đi ra ngoài.
Nửa khắc sau, Khương Trĩ Y sau khi phí công đá đánh giãy giụa đã kiệt sức, mặt xám như tro tàn mà bị that lên trên giường trong phòng ngủ của Nguyên Sách.
Đang đỡ eo thở dốc từng ngụm, thấy Nguyên Sách vừa vào cửa đã lục tung khắp nơi, không biết tìm được rồi thứ gì rồi, liền lập tức đi nhanh về phía nàng, Khương Trĩ Y lập vội vàng cong chân ôm đầu gối, rụt hai tay hai chân trốn vào trong góc.
Khương Trĩ Y bị doạ ra một trận khóc nức nở, ngửa đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Nếu ngươi thật sự dám trói ta, ta liền......"
Mu bàn tay bỗng dưng chợt lạnh, Khương Trĩ Y nói đến một nửa chợt dừng lại, co rúm người cúi mắt xuống.
Lòng bàn tay với vết chai mỏng bôi vào một ít thuốc mỡ lành lạnh, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa từng vòng lên vết đỏ ban nãy nàng bị tro nhang rơi trúng.
Nguyên Sách uốn gối ngồi xổm xuống trước giường, nhấc mí mắt lên: "Liền thế nào?"
Khương Trĩ Y chợt nghĩ mà sợ, khụt khịt mũi, im lặng ngồi ở trên giường.
"Trước khi cắm hương, phải xoay ngang rũ rũ cho tro hương dính trên đầu rớt hết đã." Nguyên Sách mặt vô biểu tình mà nói.
......!Đã lộ gương mặt thật như Diêm La ác quỷ, còn giả vờ làm người tốt cái gì?
Khương Trĩ Y rút tay về một phen: "Ai cần ngươi lo, ta vì người mình tâm duyệt dâng hương, đau cũng cam tâm tình nguyện!"
Nguyên Sách vuốt ve chút thuốc mỡ còn sót lại trong lòng bàn tay, căng đầu gối đứng dậy, nhếch khóe miệng: "Nàng là cam tâm tình nguyện, hay là một bên tình nguyện? Cũng biết người ngươi tâm duyệt đã sớm có người trong lòng, còn tư định chung thân cùng người khác rồi, nhỉ?"
Tuy không hiểu được một cô nương thanh tú, hiền dịu như Bùi Tuyết Thanh vậy lại bị ai bịt mắt mà đi coi trọng Thẩm Nguyên Sách, nhưng mà một tên cà lơ phất phơ, ăn chơi trác táng không đàng hoàng, lại cẩn thận trịnh trọng giấu tín vật trong cái bình sứ nhỏ không để ai trong thấy, một cô nương khuê tú đại môn không ra nhị môn không mại lại vì muốn một đáp án từ tình lang đã "Di tình biệt luyến" mà không sợ xuất đầu lộ diện trước mặt người, phần lưỡng tình tương duyệt này cũng rất làm người cảm phục.
Nếu không phải tình thế bức bách, nàng cũng không muốn đi sắm vai một người thứ ba sau khi đã thấy người khác lưỡng tình tương duyệt, huống hồ vị nam chính này lại là Thẩm Nguyên Sách, nàng phải ấp ủ cả ngày mới chịu đựng nổi cơn da gà, nghĩ ra mấy lời thoại như vậy.
Sớm biết có trả giá nhiều như thế cũng không đi được, nàng tội tình gì?
Thấy Nguyên Sách nheo mắt lại, giống như nghi ngờ tư thế dửng dưng không sao cả của nàng, Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, ưỡn ưỡn ngực: "Thì có sao? Khương Trĩ Y ta thích ai là chuyện của ta, chỉ cần hắn đáng giá ta thích, ta cho dù có là một bên tình nguyện, cũng không cầu hồi báo!"
Khương Trĩ Y trốn ra sau một phát, vừa nhấc mắt, thấy hắn dùng tư thế véo người mà nắm lấy vại thuốc mỡ đặt bên cạnh giường, rồi chậm rãi xoay cái nắp như đang vặn gãy cổ người, xoay người đi về hướng kệ cao.
Thấy hắn cất thuốc mỡ xong, tay chống lên một hóc bàn đưa lưng về phía nơi này, im lặng không lên tiếng, tựa hồ tức giận không nhẹ, Khương Trĩ Y tích cóp một một chút dũng khí, khẽ cắn răng một cái: "Tuy hắn thường xuyên chơi bời lêu lổng, chọc cho thanh danh không sạch sẽ, nhưng ở trong mắt ta, hắn liền giống như ánh trăng trên trời, sáng tỏ rạng ngời."
"Xa cách hắn đã hơn ba năm, ta ngày đêm tơ tưởng đến hắn, không có lúc nào là không tưởng niệm hắn, cho dù hiện giờ đã cùng hắn thiên nhân vĩnh cách, trong lòng ta hắn vẫn là dải chu sa, vĩnh viễn đỏ rực như thế, không bao giờ phai màu."
"Ta chỉ thích linh hồn trong nước bùn mà không hôi tanh của hắn, cho dù có đặt túi da giống hắn như đúc ở trước mặt ta, ta cũng, cũng —— không thèm liếc mắt tới!"
Răng rắc một tiếng vang lên, Khương Trĩ Y run rẩy cả người, ló đầu qua thăm dò, liền thấy cái cạnh bàn kia đã bị bẻ gãy một góc.
......!Tức chết hắn, tức chết hắn luôn, mình đi không được, vậy ngọc nát đá tan đi!
Đúng lúc lúc này, cửa phòng bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến một giọng nam nhân nôn nóng: "Thiếu tướng quân, không hay rồi, tỳ nữ của thiếu phu nhân đang đánh nhau cùng người của chúng ta!"
Khương Trĩ Y cả kinh.
Nhất định là Kinh Chập lấy thuốc mỡ trở về phát hiện nàng bị Nguyên Sách bắt đi, nên mới đánh nhau với người ta.
"Hai nước giao binh còn không chém sứ đâu, ngươi không được động đến tỳ nữ của ta!" Khương Trĩ Y sốt ruột mà nhìn về phía Nguyên Sách.
Nguyên Sách quay người lại, đi lên trước: "Người ta báo chính là tỳ nữ của nàng cùng người của ta đánh nhau, nàng có phải nên đi bảo tỳ nữ của nàng buông vũ khí trước không?"
Hiển nhiên Kinh Chập đánh không lại bọn họ, cứng đối cứng chỉ có đường làm bị thương chính mình, Khương Trĩ Y vội vàng hướng ra ngoài nói: "Ngươi đi nói cho Kinh Chập, bảo nàng ta cùng Cốc Vũ không cần lo lắng cho ta, ta đã nghĩ ra diệu kế để đối phó Thẩm Thiếu tướng quân."
Nguyên Sách: "......"
Ở đây hình như còn có người khác.
Ngoài cửa, binh lính "Ai" thật dài một tiếng, thấy Nguyên Sách không phản đối, vội vàng lĩnh mệnh đi xuống: "Dạ, thiếu phu nhân!"
Khương Trĩ Y vò vò vạt áo, lại kéo kéo tay áo, ngồi ngay ngắn ở mép giường, tiếp tục trò ăn nói khó nghe vừa rồi: "Nếu ngươi muốn giữ ta tiếp tục ở lại trong phòng ngươi, được thôi, đêm còn dài, ta cùng ngươi nói một chút chuyện xưa của ta cùng huynh trưởng ngươi đi."
"......"
Nguyên Sách: "Ta không có hứng thú."
"Thầm ái mộ huynh trưởng ngươi nhiều năm, phần tình cảm này trước sau vẫn chưa thể giãy bày cùng ai, rốt cuộc tối nay cũng có cơ hội tâm sự cả đêm, ngươi không có hứng thú ta cũng muốn nói, ngươi trói được tay của ta, chân của ta, nhưng ngươi quản không được miệng......"
Cằm bỗng nhiên bị kéo lên một phen, Khương Trĩ Y nghẹn lời, bị bắt ngẩng đầu lên.
Nguyên Sách khom người nhìn nàng: "Ta quản không được sao?"
Khương Trĩ Y rung rung lông mi, trong giây lát nhớ tới trước kia hắn làm như thế nào quản cái miệng nàng, khẽ nuốt xuống, bặm môi lại.
Nguyên Sách buông cằm nàng ra, từ xoang mũi hừ ra một tiếng, xoay người đi về hướng gian phòng tắm: "Tắm xong lại đến quản nàng."
"......" Vậy ra ngươi vẫn là tên ác nhân yêu thích sạch sẽ.
*
Khương Trĩ Y ngồi ở trên giường, tinh thần căng chặt, dựng tai lên nghe tiếng nước trong gian tắm truyền ra.
Chờ hắn tắm xong, sẽ không thật sự tới quản miệng nàng chứ?
Cửa sổ đều bị người canh phòng, chú định là ra không được, nhưng càng không xong chính là, tuy hiện tại canh giờ còn sớm, nhưng đêm qua nàng cả đêm không ngủ, sáng hôm nay cũng bận bịu nghĩ biện pháp chưa nghỉ được chút nào, lúc này nghe tiếng nước chảy đều đều cứ như thôi miên, lại nhịn không được cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Ác lang ở ngay bên cạnh, cứ như vậy thừ người ra ngồi chờ chết cũng quá nguy hiểm, nhưng không biết bao lâu nữa hắn mới tắm gội xong, mí mắt của nàng thực sự có chút chịu đựng không nổi.
Khương Trĩ Y nhịn lại cơn buồn ngủ nhìn nhìn khắp nơi, đứng dậy xuống giường, sau đó dùng sức đẩy cái bàn đã gãy mất một góc kia đến trước giường chặn lại, rồi buông màn cạnh giường xuống, còn cột mép màn vào chân cái bàn kia, coi như tạo ra một cái 'thành phòng thủ' tạm.
Sau đó một lần nữa trèo về trên giường, nắm chặt mép giường, nhắm mắt lại ——
Nếu hắn tiến vào giường, nhất định sẽ phải kéo màn lên, như vậy sẽ động đến cái bàn, bàn vừa động sẽ làm nàng tỉnh giấc.
Có cái công sự phòng ngự này, Khương Trĩ Y ngồi dựa vào trụ giường, hơi yên tâm một chút, trong tiếng nước chảy róc rách mà chìm vào cơn buồn ngủ.
Khi Nguyên Sách từ tắm phòng ra tới, liếc mắt một cái liền thấy một màn không biết nên khóc hay nên cười này, hắn dừng một chân trước ngạch cửa, xoay đầu qua một bên, không biết là tức giận hay phì cười.
Im lặng một lát, hắn thả nhẹ bước chân tiến lên, rũ mắt xuống nhìn nhìn cái 'công sự' này, tay hắn chống lên mặt bàn, không tiếng động xoay người nhảy lên giường.
Khi cúi đầu xuống, thì người đang nắm chặt mép giường như con sóc giữ hạt dẻ vẫn còn đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Sách nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, chậm rãi rút mép màn giường từ lòng bàn tay nàng ra.
Khương Trĩ Y mất đi điểm tựa, người mềm như bông mà ngã về sau, thả người vào trong lòng ngực hắn.
Nguyên Sách cúi đầu nhìn nàng trong chốc lát, đặt người nằm xuống trên giường, tay khẽ nâng cổ nàng lên, lót một cái gối nhỏ dưới đầu nàng, sau đó cũng nằm thẳng xuống bên cạnh nàng, nhìn đỉnh màn trên đầu thở nhẹ một hơi.
Người bên cạnh lại tựa hồ không quá vừa lòng với cái gối dưới đầu, nhíu mày không thoải mái động động, xoay người nằm nghiêng, cánh tay bỗng nhiên một choàng lên trên eo hắn.
Hô hấp của Nguyên Sách cứng lại, quay đầu đi.
Dường như Khương Trĩ Y vẫn chỉ lo tự mình tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái hơn, động đậy đầu lại động đậy chân, tay đặt trên eo hắn tiếp tục sờ soạng hướng lên trên.
Nguyên Sách bắt lấy bàn tay lộn xộn kia, rũ mắt nhìn nàng, im lặng một lát, liền ôm gọn người vào trong lòng ngực, để nàng gối lên ngực mình.
Khương Trĩ Y rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
"Thích tư thế này?" Nguyên Sách cúi đầu liếc liếc người trong lòng ngực, "Khi không thanh tỉnh liền thích lăn lộn người, tỉnh lại rồi thì lại không nhận nợ có phải không?"
Khương Trĩ Y mơ mơ màng màng bị đánh thức, mí mắt hấp háy mở ra, híp mắt nhìn thẳng hắn.
Tay Nguyên Sách ôm lấy người chợt cứng đờ, thoáng buông nàng ra một chút, giống đang chờ đợi mưa rền gió dữ sắp đến.
Lại thấy nàng chỉ hướng về phía hắn nhíu nhíu mày, liền tiếp tục nhắm mắt lại, tay vòng qua eo hắn: "......!Lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì, ta buồn ngủ quá, đừng ồn mà."
"?"Tay Nguyên Sách khẽ chần chờ, sau đó chậm rãi từng chút một, trở xuống trên người nàng.
Nháy mắt tiếp theo, người trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ, giống như đột nhiên tỉnh thần lại, như thấy quỷ mà chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Ngươi, ngươi......" Khương Trĩ Y nghẹn họng nhìn trân trối hắn.
Nguyên Sách giơ hai tay lên: "Nàng động tay trước."
"Ta, sao ta có thể......" Khương Trĩ Y quay đầu đi, nhìn nhìn tư thế hai người giờ phút này làm cho nàng vô pháp chối cãi, liền lập tức buông eo hắn ra, lồm cồm muốn chống ngực hắn bò dậy.
Nguyên Sách nằm thẳng, lấy cánh tay ban nãy ôm nàng gối đến sau đầu, nhướng mày: "Không phải nói là không thèm nhìn cái túi da như ta, hở? Xem ra nàng ôm rất vui vẻ, thiếu phu nhân.".