Trong thư phòng chính viện, Lý Từ Phong đưa tay căng căng thái dương, dựa người vào bàn cờ trên giường La Hán nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe một trận tiếng chân khi thì nhanh như bay, khi thì tiêu điều lạc thác vang lên trên đường hành lang.
Ba, hai, một.
Cửa phòng bị đẩy ra một phen, ánh nến trên bàn run lên.
Lý Từ Phong mở mắt ra.
Nguyên Sách một chân bước qua ngạch cửa, liếc mắt nhìn bức hoạ trong tầm tay hắn: "Không phải bảo ngươi cứ cất bức hoạ đi trước rồi hay sao?"
"Thiếu tướng quân dặn dò ta là đợi không được ngươi mới cất bức hoạ đi trước," Khoé miệng Lý Từ Phong cong lên, nở một nụ cười như đã lường trước được, "Nhưng ta vô cùng tin tưởng thiếu tướng quân, tin ngươi sẽ không để ta chờ lâu."
"Lý Quân Y am hiểu sâu việc này, xem ra khi tuổi trẻ cũng không thiếu vấp phải trắc trở."
"Thẩm Thiếu tướng quân đừng nghĩ nhiều, tại hạ chỉ là trùng hợp hiểu được đạo lý 'vui quá hóa buồn' trong cuộc đời mà thôi."
Đuôi mắt Nguyên Sách mang theo dao mà liếc liếc hắn, hồi tưởng lại chuyện mới vừa rồi.
Một khắc trước Khương Trĩ Y còn mở miệng an ủi hắn, một khắc sau đã đổi sắc mặt, phảng phất như bị hắn lừa gạt lòng quan tâm mà đuổi hắn ra ——
Không sao, hôm nay nghe nàng thuật lại chuyện xưa trong quyển thoại bản kia, nam chính hình như chính là được viết theo hình tượng của hắn và huynh trưởng hắn gộp lại, một nửa viết về huynh trưởng hắn, một nửa viết về hắn, bốn chữ A Sách ca ca này, hắn vốn chiếm nửa giang sơn.
Nếu trong lòng nàng đã không có huynh trưởng, thì nửa giang sơn còn lại kia sớm hay muộn cũng là của hắn.
Nguyên Sách: "Hôm nay là ngày vui của ta, chả có gì đáng buồn cả, không nhọc Lý Quân Y dạy bảo."
"Vậy tại hạ đây liền cáo từ, sáng mai còn phải phụng mệnh quận chúa đi đổi thuốc cho Bùi công tử nữa." Lý Từ Phong đứng dậy chắp tay, nhẹ nhàng hiên ngang đi ra ngoài.
Nguyên Sách đứng tại chỗ híp híp mắt, cái miệng không giống người này của Lý Từ Phong nhưng thật ra nhắc nhở hắn ——
Hôm nay Khương Trĩ Y từng thẳng thắn đứng trước mặt nói với hắn, chẳng lẽ phải nhất định chọn một trong hai huynh đệ của ngươi?
Là hắn từ trước tới nay trách lầm huynh trưởng.
Người chân chính hắn hẳn phải coi là địch, rõ ràng là cái tên Bùi Tử Tống phiền phức mà hắn tự mình kéo vào kia.
"Một chút tiểu thương như vậy, không nhọc Lý Quân Y hao tâm tốn sức," Nguyên Sách hừ nhẹ một tiếng, "Ngày mai tự ta sẽ đi gặp hắn."
Nguyên Sách cùng Bùi Tử Tống kéo tay áo ngồi đối diện ở hai bên bàn, đều vươn một bàn tay về phía đối phương ——
"Ta xuống tay thường không có chừng mực, Bùi công tử đau liền nói."
"......!Ta không ngại, phiền Thẩm Thiếu tướng quân phải tự mình phóng ngựa lại đây."
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh mỗi người đang đứng sau lưng một người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.
Chỉ thấy Nguyên Sách nâng cái tay bị thương của Bùi Tử Tống lên, lắc lắc bình thuốc, rải thuốc bột kim sang dược lên miệng vết thương trên mu bàn tay của Bùi Tử Tống, chờ Bùi Tử Tống thần sắc nhẫn nại mà nhịn qua trận đau này, liền cầm lấy một quyển vải mịn sạch sẽ trong tầm tay, quấn từng vòng quanh tay hắn, băng bó thoả đáng xong, liền nhét phần vải mịn dư thừa giấu vào dưới biên.
Khương Trĩ Y đứng ở phía sau Nguyên Sách, mạc danh giật mình một cái, nổi da gà từng trận.
Hôm qua sau khi chuyện giới nghiêm qua đi, thông hành bên trong thành đã khôi phục bình thường, sáng nay đứng dậy dùng đồ ăn sáng xong, nàng liền lại đây thăm Bùi tử Tống, khi ra cửa liền bị Nguyên Sách dính vào như thuốc dán dường, mỹ kỳ danh rằng trên đường đi quân doanh thuận tiện ghé qua khách điếm Thanh Nhạc một chút.
Nàng vốn tưởng rằng Nguyên Sách là tới để bới lông tìm vết, lại muốn nói chút thương thế của Bùi Tử Tống mà cũng đáng để mắt, không ngờ sau khi vào thượng phòng khách điếm, Nguyên Sách chủ động xin ra trận, muốn thay thuốc cho Bùi Tử Tống, lực tay cũng vô cùng ôn nhu cẩn thận, cũng giống như khi trước giúp nàng băng bó mắt cá chân vậy, ngay cả nàng cũng không thể soi ra được chút gì sai sót cả.
Bùi Tử Tống ở đối diện tuy đã tiếp nhận hảo ý của Nguyên Sách, nhưng mỗi ngón tay đều quỷ dị mà cứng đờ, hiển nhiên cũng từ đầu đến chân không được tự nhiên.
Nguyên Sách buông tay Bùi Tử Tống ra, nhìn người đối diện một chút xấu hổ nói: "Cổ có Quan Công rạch xương chữa thương vẫn chuyện trò vui vẻ, nay có Bùi công tử đổi dược băng bó không rên một tiếng, Bùi công tử thật là anh hùng hào kiệt."
Bùi Tử Tống sợ hãi lắc đầu: "Chút thương tích này của Tử Tống, sao có thể so sánh cùng Quan Công, hổ thẹn hổ thẹn......"
Miệng Khương Trĩ Y vừa há ra, định bảo hắn không cần khiêm tốn ——
"Bùi công tử không cần khiêm tốn, nếu không phải nhờ ngươi," Nguyên Sách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Trĩ Y, "Nội tử chỉ sợ không thể may mắn thoát nạn."
(Editor: 'nội tử' là 'vợ tui' nha!;))
Lỗ tai Khương Trĩ Y tê rần, thân thể lại thật sự run lên.
"Hôm nay đến đây, một là muốn đổi dược cho Bùi công tử, hai là đến đa tạ Bùi công tử ra tay cứu giúp nội tử." Nguyên Sách đứng dậy chắp tay vái chào Bùi Tử Tống.
Bùi Tử Tống cũng đứng dậy theo, trả về một cái hành lễ còn lớn hơn: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thẩm Thiếu tướng quân cùng quận —— cùng tôn phu nhân không cần khách khí."
Nguyên Sách nhướng mắt nhìn Bùi Tử Tống một cái, đầu cũng cúi đến càng thấp hơn một ít.
Khương Trĩ Y: "......"
Bùi Tuyết Thanh: "......"
Mắt thấy đầu đối đầu, người này lại càng cúi đầu thấp hơn người kia ấp, Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng: "Hai ngươi, được rồi, có thể đứng lên."
Hai người một người bất động, một người khác cũng bất động.
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh liếc nhau, đi ra phía trước, mỗi người kéo một người lên.
"Ngươi sáng nay ăn nhầm thứ gì......" Khương Trĩ Y kéo Nguyên Sách đến một bên nhỏ giọng nói thầm.
Nguyên Sách nhướng mày: "Đây không phải là lễ nhiều người không trách sao?"
"Ngươi lễ nhiều thì càng quái, đừng dọa người ta!"
Nguyên Sách không quá tán đồng mà nhìn Khương Trĩ Y, tiếp tục hướng về phía đối diện nói: "Bùi công tử gần đây nhớ chú ý ẩm thực thanh đạm, chớ để tay bị thương hoạt động nhiều hay dính nước."
"Lý Quân Y đều đã dặn dò, Thẩm Thiếu tướng quân
cứ yên tâm."
"Lần này đổi thuốc xong thì cách ba ngày lại đổi một lần, xem thương thế, sau này hẳn là không cần bọc vải mịn nữa."
"Đa tạ Thẩm Thiếu tướng quân quan tâm."
Nguyên Sách chuyển về hướng Khương Trĩ Y: "Còn có cái gì muốn căn dặn Bùi công tử sao?"
Khương Trĩ Y há miệng, phát hiện cái gì cần dặn dò cũng đã dặn dò hết rồi.
"Vậy chúng ta liền không quấy rầy Bùi công tử nghỉ ngơi nữa nhỉ?"
"Ngươi đi chuyện của ngươi đi, ta cùng Tuyết Thanh a tỷ lần trước đã hẹn rồi, lần sau gặp mặt phải cùng nhau đi thả diều."
"Ngoài thành còn chưa quá yên ổn, gần đây đừng ra khỏi thành." Nguyên Sách nhìn Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh, liếc mắt một cái.
Bùi Tuyết Thanh vội nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng ta cứ thả trong sân khách điếm đi, cả cái khách điếm này a huynh ta đã bao hết, người tạp vụ cũng không ở đây, sân đình viện phía sau cũng tính rộng rãi."
"Tuyết Thanh a tỷ đều đã mở miệng, ngươi cũng không lời gì để nói, có thể đi rồi chứ?" Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách hất cằm.
Nguyên Sách trầm mặc một buổi, mặt quay về hướng Bùi Tử Tống: "Đột nhiên nghĩ đến, ta cùng Tử Tống huynh cũng là đồng học một hồi, thế nhưng chưa bao giờ luận bàn cờ nghệ, không bằng hôm nay đánh cờ một lần?"
Trước khi Khương Trĩ Y kịp há miệng viện cớ tay bị thương để phản đối đề nghị này, Nguyên Sách bổ sung: "Có thể dùng cái tay không bị thương của ngươi."
"Nguyên Sách huynh có nhã hứng này, Tử Tống chắc chắn phụng bồi." Bùi Tử Tống gật đầu, "Vậy ngươi ở đây chờ một chút, ta đi cách vách lấy cờ, Tuyết Thanh, muội tới phụ ta một chút?"
Bùi Tuyết Thanh nghi hoặc chớp mắt một cái, thấy ánh mắt ám chỉ của Bùi Tử Tống, liền đi theo huynh trưởng đi ra ngoài.
Đi vào gian phòng cách vách kia, thấy huynh trưởng khép cửa phòng lại xong, liền đưa lưng về phía nàng một bộ khổ đại cừu thâm, khó có thể nói, Bùi Tuyết Thanh liền chủ động mở miệng: "A huynh đang có chuyện muốn nói với ta sao?"
Lấy cái cờ mà thôi, làm gì cần nàng giúp đỡ, lại nói a huynh từ trước đến nay lễ nghĩa chu đáo, không duyên không cớ tuyệt đối không thể để khách nhân lại một mình như vậy.
"Tuyết Thanh, a huynh biết muội cũng không phải người tùy hứng, khi muội nói muốn tới Hà Tây, a huynh không hỏi nguyên do liền theo muội lại đây, nhưng chuyện tới hiện giờ ——" Bùi Tử Tống thở dài, "A huynh thật sự không thể nhìn muội cứ tiếp tục như vậy, không nói đến xuất thân của muội, cho dù có là cô nương gia nhà bình thường, cũng tuyệt đối không có đạo lý vội vàng đi làm lẽ cho người ta được, muội có hiểu không?"
"......"
Bùi Tuyết Thanh cuống quít lắc đầu: "A huynh, huynh hiểu lầm ta, cũng hiểu lầm Thẩm Thiếu tướng quân rồi......"
"Thẩm Thiếu tướng quân làm người bừa bãi, có từng bao giờ khiêm tốn đối xử với người khác có chừng có mực đâu? Mới vừa rồi hắn đối với ta như vậy, chẳng lẽ không phải vì lấy lòng vị huynh trưởng như cha này, tiện thể đề cập đến chuyện nạp muội làm lẽ? Sợ là trong chốc lát nữa, khi đánh cờ liền muốn mở lời, a huynh thông báo cho muội trước, việc này muội chớ trách a huynh, a huynh tuyệt đối không khả năng đồng ý."
Bùi Tuyết Thanh vừa dở khóc dở cười, vừa sốt ruột đến giải thích không rõ: "A huynh, thật sự không phải như thế!"
"Vậy đến tột cùng muội tới Hà Tây là vì ai, hôm nay đến tột cùng hắn đến đây là đánh cái bàn tính gì?"
"Nguyên do ta tới Hà Tây đích xác không thể nói cho a huynh, nhưng có lẽ ta biết vì sao Thẩm Thiếu tướng quân lại như thế này ——" Bùi Tuyết Thanh suy nghĩ lựa lời một chút, "Không biết từ trước a huynh vậy mà lại cùng quận chúa từng có giao tình không giống bình thường, ta thấy hôm nay Thẩm Thiếu tướng quân rõ ràng giống như đang ghen, muốn biểu hiện với a huynh, công khai quan hệ của hắn cùng quận chúa đó."
Bùi Tử Tống sửng sốt, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền lắp bắp: "Ta, ta cùng quận chúa làm gì có cái gì không giống bình thường chứ!"
"Hôm nay vốn là Trĩ Y muội muội lại đây thăm thương thế của a huynh, Thẩm Thiếu tướng quân lại đảo khách thành chủ, đem mấy lời nàng ấy muốn nói nói ra hết một lần, sau đó muốn kết thúc đi về......!A huynh hỏi chuyện của ta, ta ngược lại cũng muốn hỏi a huynh một chút, a huynh đối với quận chúa rốt cuộc là có cái gì?"
"Tuyệt đối không có!" Bên tai Bùi Tử Tống đỏ bừng, "......!Ta chỉ xem quận chúa là vị đồng học nói chuyện được mà thôi, tuyệt không nửa phần niệm tưởng du củ!"
*
Cách vách, Khương Trĩ Y ngồi trên ghế cho khách trừng mắt nhìn Nguyên Sách: "Nhìn một cái đi, ta nói ngươi doạ người ta mà, hai huynh muội nhà người ta lúc này khẳng định ở cách vách châu đầu ghé tai cho xem."
"Người đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, cứ để cho bọn họ ghé tai nhau đi." Nguyên Sách tùy tiện ngồi ở bên cạnh nàng.
Khương Trĩ Y hừ nhẹ: "Ngươi thế này không phải trì hoãn chuyện ta đi thả diều sao!"
"Vậy là —— nàng thật sự thích là thả diều?" Nguyên Sách quay đầu tới.
Khương Trĩ Y không rõ nguyên do: "Cái gì kêu là ta thật sự thích?"
"Chính nàng nói, cái gì tháng hai đầu xuân, cỏ mọc dài, con diều của nàng không cẩn thận móc lên nhánh cây, ta đứng phía sau nàng giúp nàng tháo xuống, sau đó nàng vừa quay đầu lại, ta vừa cúi đầu, chúng ta liền ——"
Khương Trĩ Y sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra hắn đang nói cái gì, bỗng dưng nhào lên trước bịt miệng Nguyên Sách lại một phen.
Nguyên Sách dựa vào lưng ghế, rũ mắt cười liếc nàng: "Bịt ta miệng có ích lợi gì, người ta viết giấy trắng mực đen là như vậy."
Khương Trĩ Y hậm hực buông hắn ra, ngồi ngay ngắn trở về: "Cái chuyện xưa kia là giả, là nói bừa, ngươi làm như người ta viết chuyện của ta với ngươi hay sao ấy!"
"Vậy nàng hẳn là càng không muốn người ta viết chuyện của nàng cùng ——" Nguyên Sách ẩn ý lược bỏ bốn chữ "Huynh trưởng của ta".
......!Tướng quân mà thắng nhờ âm dương quái khí thì có còn quang vinh không!
May mà không mang theo quyển thoại bản kia bên người, bằng không chờ hắn xem cả một cuốn, không chừng mỗi ngày đều ngâm nga toàn văn lại bên tai nàng một lần.
Khương Trĩ Y lười tranh luận cùng hắn, vừa vặn huynh muội Bùi gia cũng từ cách vách trở về, liền bảo hắn cùng Bùi tử Tống chậm rãi đánh cờ đi, rồi kéo theo Bùi Tuyết Thanh đi thả diều.
*
Sân đình viện khách điếm là một khoảng trống khá rộng, cảnh xuân hiện ra phía trên như cái giếng trời thật xinh đẹp, trời xanh không mây.
Bùi Tuyết Thanh cầm hai con diều cho chính mình làm cho Khương Trĩ Y chọn, hỏi nàng muốn con nào.
Hôm nay Khương Trĩ Y mặc một cái váy tròn màu xanh đậm, liền chọn con diều màu xanh biếc tương xứng với nàng, nàng cảm khái với Bùi Tuyết Thanh: "Kỳ thật đã lâu ta không có thả diều, Bảo Gia a tỷ không thích chơi mấy trò trẻ con như thế này, ta cũng không có khuê mật nào, một mình thả diều thì cứ cảm thấy có vẻ ngu đần, cũng không gì mà chơi."
"Nếu như ngươi thích, sau này ngày xuân đều tìm ta thả diều đi."
Khương Trĩ Y nghĩ đến sau này, liền gật gật đầu: "Ngày xuân sang năm đi, khi đó ta nhất định ở Trường An."
Vì nhiều năm không thả diều Khương Trĩ Y đã không còn mấy quen thuộc, Bùi Tuyết Thanh thừa dịp gió lên liền quăng con diều của Khương Trĩ Y thả lên trời cao, lại đưa cuộn dây vào trong tay Khương Trĩ Y, chỉ cần nàng hơi lôi kéo một chút là được.
Khương Trĩ Y một tay nắm cuộn dây một tay kéo dây, cao hứng qua qua lại lại dạo một vòng, vừa cùng Bùi Tuyết Thanh tán gẫu: "Đúng rồi, lúc nãy khi ngươi và a huynh ngươi vừa mới trở về, sao mặt hắn lại đỏ hồng vậy?"
Bùi Tuyết Thanh thả con diều của chính mình lên trời cao, cười thở dài một tiếng: "A huynh quả thực hiểu lầm ta cùng Thẩm Thiếu tướng quân, chúng ta mới vừa rồi tranh chấp vài câu, nhưng mà ta đã giải thích rõ ràng, không có việc gì."
"Ngươi cùng Thẩm Thiếu tướng quân căn bản ngay cả ánh mắt đối diện cũng không có, a huynh ngươi thật là suy nghĩ nhiều!" Khương Trĩ Y nói tới đây bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đi đến bên cạnh Bùi Tuyết Thanh thì thầm, "......! Nói đến cái này, ta phát hiện mỗi lần ngươi cùng Nguyên Sách nói chuyện, hình như rất hiếm khi nhìn hắn, có phải khi nhìn hắn lại có cảm giác kỳ quái hở?"
Hai người không tiện nhắc tới chuyện quan trọng, nên chỉ nhìn vào mắt lẫn nhau đều hiểu, Bùi Tuyết Thanh gật đầu: "Tất nhiên, ta sợ nhìn liền xuất thần, mạo phạm thất lễ."
"Nhưng vì sao ——" Khương Trĩ Y thất thần mà kéo kéo cuộn dây trong tay, "Ta không có cảm giác như vậy nhỉ?"
"Thẩm Thiếu tướng quân cùng ngươi thân mật như vậy, ngươi nhìn hắn, sao còn sẽ nhớ đến người khác?"
"Ta cùng hắn mới không phải thân mật......" Nhiều lắm chỉ là giả thân mật, Khương Trĩ Y lẩm bẩm, vừa lơ đãng đứng tại chỗ hơi lâu, gió dừng lại, con diều liền rớt xuống thẳng tắp.
Khương Trĩ Y vội vàng chạy nhanh đi qua chỗ khác, nhưng đã không còn kịp, trơ mắt nhìn con diều kia rốt cuộc rơi xuống, vướng lên trên cành cây hoa đào ở trong sân.
"Ai nha......" Hai người vội chạy lên, kéo dây để lấy con điêu xuống, nhưng cọng dây nhỏ cứ mãi vướng vào trên nhánh cây, làm thế nào cũng không gỡ xuống được.
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh cao bằng nhau, nhón chân lên cũng với không tới nhánh cây kia.
"Ta quả nhiên lâu lắm không thả diều......" Khương Trĩ Y đứng dưới gốc cây bĩu môi.
"Không có việc gì, con diều vướng trên cây là chuyện thường thôi, ta đi lấy cái ghế con lại là được." Bùi Tuyết Thanh xoay người đi về hướng trong phòng.
Một mình Khương Trĩ Y ở tại dưới tàng cây, nghĩ thầm Nguyên Sách quả thật là miệng quạ đen, đều do mới vừa rồi hắn cứ lảm nhảm tình tiết trong thoại bản, giờ thì hay rồi, tuy rằng hiện tại không phải tháng hai mà là tháng ba, không phải nhánh cây hạnh mà là cây hoa đào, diều của nàng thật sự treo lên nhánh cây.
Khương Trĩ Y oán hận nhìn phiến cửa sổ thượng phòng trên lầu hai kia như muốn cắt nó ra từng mảnh, đang thầm mắng Nguyên Sách trong lòng, chợt nghe phía sau có bước chân tới gần, trên đỉnh đầu bỗng bị một cái bóng trùm lên, trong tầm mắt liền xuất hiện một cánh tay thiếu niên.
Đầu ngón tay kia nhẹ nhàng câu lại một cái, vô số cánh hoa đào trên táng cây bị chấn động đến ào ạt rơi xuống, con diều của nàng cũng được lấy xuống dưới.
Nhưng mà người phía sau lấy con diều xuống lại không hề nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đứng, cũng không giao con diều cho nàng.
Chóp mũi đầy mùi hương hoa đào ngọt lịm lẫn với mùi bồ kết quen thuộc, làm người say say đến tâm viên ý mã.
Như dự cảm được sắp sửa phát sinh cái gì, Khương Trĩ Y hoảng hốt đứng dưới tàng cây, trái tim trong lòng ngực nhảy lên thình thịch, làm cho đầu nàng cũng có chút say say nóng lên, Khương Trĩ Y chần chờ, do dự, chậm rãi quay đầu lại.
Người phía sau cong lưng, cúi đầu xuống.
Khương Trĩ Y run rẩy co rúm lại, bỗng dưng nhắm chặt mắt.
Nguyên Sách rũ mắt nhìn nàng, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, chậm rãi lướt xuống, cắn nhẹ vào cánh môi nàng, buông xuống một nụ hôn mà hắn đã trông đợi từ lâu ——
"Hiện tại, chuyện xưa đã trở thành sự thật.".