Động Xuân Tâm


Đêm dài, gió ngưng mưa tạnh, bên ngoài rừng mưa, Huyền Sách Quân đang dựng trại đóng quân, nghỉ ngơi chỉnh đốn sau trận chiến.
Thân phận Bùi Tuyết Thanh không thích hợp, liền được Bùi Tử Tống đón về chỗ đặt chân ở thành trấn lân cận, Khương Trĩ Y tất nhiên theo Nguyên Sách trở về doanh địa.
Mấy ngày nay, nàng cùng huynh muội Bùi gia đi theo con đường mà Huyền Sách Quân mở ra được, đợi Nguyên Sách đánh hạ một thành trì, liền đi về phía trước một thành trì, thẳng đến ngày hôm qua, khi đất quan nội (Editor: những vùng tỉnh, huyện) đã mất được thu phục lại toàn bộ, tạm thời chỗ giao giới giữa vùng quan nội cùng kinh đô và vùng lân cận cũng dàn xếp xong, thì cách nơi đây cũng không còn bao xa.
Tuy một đường thu phục quan nội khí thế như chẻ tre, liên chiến liên thắng, nhưng mấy ngày nay đánh trận suốt, toàn bộ trên dưới Huyền Sách Quân cũng đã là sức cùng lực kiệt.

Khương Trĩ Y đến đây lúc này không chỉ là vì muốn tự mình đưa Phạm Đức Niên lên đường, còn muốn sai người mang đến mấy ngàn cân thịt dê ủy lạo tướng sĩ.
Trong doanh địa, khói bếp từng đợt từng đợt bốc lên, lửa trại lẳng lặng đốt lách tách, cũng không còn tiếng reo la, hò hét rung trời, hay tiếng kèn báo động có thể thổi vang bất cứ lúc nào.
Khương Trĩ Y đi theo bên cạnh Nguyên Sách, nhìn hắn kẹp mũ giáp chiến đấu ở khuỷu tay, nghe binh lính hồi báo quân tình ở kinh đô và vùng lân cận, chờ binh lính đi rồi, nàng liền cầm lấy khăn muốn đi lau gương mặt đầy mồ hôi và vệt máu của hắn.
Khuôn mặt nghiêm túc khi Nguyên Sách nghe hồi báo chợt vỡ ra, ngăn tay nàng lại một phen: "Dơ muốn chết."
Động tác Khương Trĩ Y chợt dừng lại: "Ta còn chưa chê chàng đó."
"Ta chê, máu của những tên phản quân đó sao xứng dính lên khăn vị hôn thê của ta chứ?"
Tình cờ bên kia có binh lính tình cờ bưng thau rửa mặt đi ngang qua, Nguyên Sách vẫy tay một cái, găn người lại, cúi đầu nhúng mặt mình vào trong thau nước trong.
Cái câu "Đây là nước lấy cho Lý Quân Y" đến bên miệng người chợt nghẹn lại.
Nguyên Sách nâng mặt lên, đưa gương mặt đầy bọt nước đang nhỏ nước đầm đìa, cong cổ nhìn Khương Trĩ Y hất hất cằm: "Tới đây, giờ lau đi."
Khương Trĩ Y nghẹn lời cầm lấy khăn đi lau mặt cho hắn, khẽ dịch khăn lau qua trán hắn, gương mặt, chóp mũi, cảm giác được chung quanh có vô số ánh mắt đang hội tụ ở trên người bọn họ, liền thả chậm động tác.
Đuôi mắt như mang theo đao của Nguyên Sách đảo qua hướng bên cạnh: "Nhàn rỗi thì rửa mặt đi."
Một chúng binh lính vội vàng dời mắt đi, mỗi người đều cầm thau đi lấy nước.
"Đang muốn rửa mặt, nước của ta chạy đến đâu rồi?" Lý Từ Phong xốc màn doanh trướng lên, nhàn nhàn thả tay đi vào bên trong, vừa thấy cái thau bên cạnh Nguyên Sách, "Hoá ra là bị người cướp mất."
"Một chậu nước ngươi cũng so đo," Nguyên Sách nhướng mắt nhìn hắn, "Hay là ngươi so đo ta có người lau mặt, còn ngươi thì không?"
Khương Trĩ Y vừa vặn đang lau đến chóp mũi Nguyên Sách, nhẹ nhàng nhéo mũi hắn: "Bớt khoe khoang đi, Lý Quân Y chính là người tự mình lau người, thay đồ, chăm sóc cho chàng ở Hạnh Dương đó."
"Hắn lau người cho ta, ta có cái gì mà vui."

Khương Trĩ Y chớp chớp mắt: "Vậy nếu ta lau thì chàng có vui không? Không bằng lát nữa chàng cởi hết giáp trụ ra đi....."
Lý Từ Phong ho nhẹ hai tiếng, ý bảo hắn còn ở bên cạnh.
Khương Trĩ Y tằng hắng mấy tiếng, lấy khăn về, xoay người về hướng Lý Từ Phong: "Lý Quân Y, lần này xin lỗi ngươi, ta không thể hồi kinh trước sinh thần Bảo Gia a tỷ rồi, quà sinh thần ngươi gửi cho Bảo Gia a tỷ vẫn còn trong tay ta này."
"Chiến sự đột ngột, quận chúa bình an đã tốt rồi, chút việc nhỏ này không có sao, mà nghĩ hẳn là nàng ấy cũng không ăn mừng được sinh thần."
Đích xác, tháng sáu Trường An xảy ra cung biến, sau đó tuy rằng nguy cơ cung biến được giải trừ, nhưng kinh đô và vùng lân cận lại vẫn luôn trong tình trạng chiến sự.
May mà thiên tử vẫn ôm lòng phòng bị với chính con thứ hai của mình, lúc đó đã tự mình rút kiếm đối địch, nên mới chống đỡ qua được đợt cung biến ấy.
Tứ hoàng tử suất binh giải cứu hoàng cung, kịp lúc bảo hộ được các trọng thần trong triều và gia quyến trước khi phản quân thực hiện ý đồ khống chế bọn họ, bao gồm cả kễ mẫu của Nguyên Sách và thân nhân một chúng tướng quân.
Nhị hoàng tử vì thế không thể không rút khỏi Trường An, đi ra ngoài hội hợp cùng phản quân, tối nay Phạm Đức Niên đã bại, nhị hoàng tử hẳn cũng đã bị bắt.
Phỏng chừng chi phản quân này của Phạm Đức Niên là giao vào tay Huyền Sách Quân, còn chi phản quân của nhị hoàng tử kia đã giao cho tứ hoàng tử.
Vừa nghĩ đến đây, chợt có binh lính vội vàng chạy như bay tiến vào: "Báo ——!"
Khương Trĩ Y nghe cái tiếng này là đầu liền căng thẳng, cơ hồ trong nháy mắt, cả người lập tức căng chặt.
"Thiếu tướng quân, cách hai mươi dặm về phía Đông Nam, có đại quân từ hướng kinh thành và vùng lân cận đang tiến gần đến quân doanh ta!"
Khương Trĩ Y khẩn trương mà nhìn về phía Nguyên Sách: "Đại quân từ kinh thành và vùng lân cận —— đó là bạn đúng không?"
Nguyên Sách cùng Lý Từ Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, là bạn, nhưng chỉ sợ cũng không phải là bạn.
Hai khắc sau, Huyền Sách Quân chuẩn bị lên ngựa, xếp hàng trước doanh địa, nhìn đại quân kinh thành cũng quân cao mã đại ở phía đối diện.
Trên mặt đất bình thản dường như có một Sở hà Hán giới nhìn không thấy nào đó, hai đội quân một bên huyền sắc một bên kim sắc im lặng nhìn lẫn nhau, không ai bước qua ranh giới này.
Trong bóng đêm, kỵ binh hai bên từng người một như nước chảy mây trôi tản ra thành một chỗ trống, hai chủ tướng trên lưng chiến mã chầm chậm xuyên qua quân trận phía mình đi ra, tiến về hướng đối diện, đến cái ranh giới vô hình đó, hai người đồng thời xả dây cương ghìm ngựa, nhìn thẳng về hướng đối phương.
Khương Trĩ Y đứng ở bên cạnh, nương theo ánh lửa trong doanh địa nhìn thấy rõ diện mạo của người bên phía đối diện: toàn thân kim giáp, mày rậm mũi cao, mắt phượng uy lệ ngoan cường —— tứ hoàng tử Tề Duyên.
Sau khi nhìn nhau một chút, Nguyên Sách cùng Tề Duyên từng người xoay người xuống ngựa.
Người bên cạnh Tề Duyên, khâm sai đại thần giơ lên một quyển thánh chỉ vàng choé trong tay, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Thẩm Thiếu tướng quân bình định phản quân vất vả, ân chỉ của Thánh Thượng đã đến, thỉnh Thẩm Thiếu tướng quân tiếp chỉ."
Lông mi Nguyên Sách rũ xuống, ánh mắt liền rơi vào quyển thánh chỉ vàng nổi bật kia.
Tầm mắt Tề Duyên đảo qua Nguyên Sách cùng hắn một chúng Huyền Sách Quân sau lưng hắn, giơ tay nói: "Chư vị tướng sĩ thân mang giáp trụ nặng nề, cũng có người đang bị thương, không tiện quỳ xuống, liền lấy quân lễ thỉnh chỉ đi."

Nguyên Sách gật đầu chắp tay, lạy dài mà xuống.

Phía sau, một chúng Huyền Sách Quân cũng cùng hành lễ.
Khâm sai tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Nhi tử Nguyên Sách của Tiền Tiết độ sứ Hà Tây, Thẩm thị nay lĩnh suất Huyền Sách Quân khôi phục quan nội, tru diệt phản tặc, bảo vệ núi sông, bình an xã tắc, không phụ long ân, bình ngoại bang, dẹp nội loạn, trẫm rất lấy làm an ủi, ban thưởng 3000 hộ phong Thẩm thị Thẩm Nguyên Sách làm Chiết Xung Hầu, ban tên tự —— Phụng Chi (Editor: sinh ra để phụng hiến).

Khâm thử ——!"
Thời khắc mà Khương Trĩ Y nghe thấy hai chữ "Phụng Chi" kia bỗng chốc nâng mí mắt lên, nhìn về phía bóng dáng Nguyên Sách khom người.

Lại nhìn không ra giờ phút này hắn suy nghĩ cái gì.
"Chúc mừng Thẩm Thiếu tướng quân, chưa đến nhược quán liền lập được chiến công hiển hách như thế, trở thành Hầu tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Diệp ta." Khâm sai cười tít mắt, nâng thánh chỉ trong tay lên, "Thánh Thượng nói, mấy ngày liền ngài phải bôn ba tác chiến vất vả, hiện giờ phản loạn đã bình, cứ yên tâm khải hoàn về Tây, thưởng cho các tướng sĩ dưới trướng, để bọn hắn nghỉ ngơi thoải mái lấy lại sức."
Nguyên Sách trầm mặc, đưa tay nhận thánh chỉ: "Thần, tạ bệ hạ long ân."
Tề Duyên nhìn về phía Nguyên Sách mới ngồi dậy: "Đêm đã rất khuya, quân ta cũng cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, không biết Thẩm Thiếu tướng quân có nguyện chia cho ta một nửa địa giới rừng mưa, cho quân ta tá túc đêm nay ở đây không?"
"Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử," Nguyên Sách duỗi tay chỉ về hướng đối diện, "Xin điện hạ cứ tự tiện."
Quân kinh thành dựng trái đóng quân ở phía đối diện với Huyền Sách Quân, hai quân lặng lẽ tự mình về quân doanh của mình.
Khương Trĩ Y đi theo Nguyên Sách vào doanh trướng, giúp hắn tháo mũ giáp xuống, lại gỡ xuống từng miếng áo giáp, muốn nói với hắn cái gì, lại chậm chạp không thể mở miệng.
Diệt trừ Hà Đông, chính tay đâm kẻ thù, tất nhiên là đại khoái nhân tâm, nhưng cùng với chuyện Hà Đông bị thua, thì cái tam giác quyền lực triều đình, Hà Đông, Hà Tây đã đánh vỡ cân bằng, đôi mắt phòng bị của thiên tử cũng từ Hà Đông chuyển hướng về phía Hà Tây.
Qua chiến sự lần này, Huyền Sách Quân quét ngang qua với quân lực mạnh mẽ làm phản quân sợ hãi, cũng vô tình trồng một cây gai vào trong lòng thiên tử.
Cho dù thiên tử ngàn phòng vạn phòng Hà Đông, vẫn gặp phải sự cố lần này, đủ có thể chứng minh thực lực Hà Đông vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Hà Tây sau khi trải qua ba năm chiến đấu với ngoại ban, hao mòn sức lực, thế nhưng vẫn có thể đại thắng Hà Đông.

Thiên tử vừa kinh qua một trận mưu quyền soán vị, sợ hãi Hà Tây mượn cớ cần vương sẽ đánh thẳng vào kinh đô và vùng lân cận, uy hiếp hoàng quyền chính thống, cho nên mới đưa tới một phong thánh chỉ, phong hầu cho niên thiếu chính là Vinh, thưởng cho đất đai chính là Lợi, nhưng càng quan trọng hơn nữa chính là một câu: Ban tên tự —— Phụng Chi.
Giờ khắc này, Khương Trĩ Y bỗng nhiên hồi tưởng lại sự kiện mấy tháng trước.
Tháng ba, khi nàng vừa mới khôi phục ký ức, liều mạng muốn thoát khỏi Hà Tây, đã tìm được cọng rơm cứu mạng Bùi Tử Tống này.

Ngày ấy Bùi tử Tống hỏi nàng, Nguyên Sách có phải đang giam lỏng nàng, nàng lại nói dối rằng không có.
Sau đó Kinh Chập lại hỏi nàng, vì sao không nói thật, nếu nói thật, việc này đã không còn đơn thuần là chuyện giữa hai nhà nữa, Thánh Thượng chắc chắn nhúng tay hạ thánh chỉ, các nàng tức khắc có thể về kinh.
Khi đó nàng thuận miệng đáp, nói là vì sợ Bùi Tử Tống biết quá nhiều sẽ có nguy hiểm.
Nhưng kỳ thật không phải như vậy.
Ngay thời khắc Bùi Tử Tống hỏi nàng câu đó, nàng cũng đã định nói ra lời thật, nhưng lúc đó trong đầu lại hiện ra hình ảnh thánh chỉ hạ xuống, bộ dáng Nguyên Sách sẽ khom lưng gục đầu tiếp chỉ giống như tối nay vậy ——
Cho dù khi đó hiểu lầm của nàng cùng hắn vẫn chưa tiêu, rất sợ hắn, nhưng cũng không biết vì sao nàng thập phần mâu thuẫn với cái cảnh tượng kia.
Mãi cho đến giờ phút này, nàng mới hiểu rõ.
Nàng không muốn một người từ khi ra đời đã phải đấu đá vì cường quyền, giờ lại phải cúi đầu khom lưng trước cường quyền nữa.
Phụng Chi, Phụng Chi.

Nếu hắn muốn làm, đó là lựa chọn của hắn, chứ không phải cần người ta nói với hắn, là hắn cần phải phụng hiến.
"Chữ này không dễ nghe," Khương Trĩ Y kéo kéo vạt áo hắn, không hài lòng mà nhíu mi, "Ta không nhận đâu."
Nguyên Sách rũ mắt cười nhìn nàng: "Vậy cái gì dễ nghe?"
Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn ra bên ngoài: "Có người nào có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện không?"
"Lúc này không có ai, nói đi."
"Ta lại cảm thấy danh hào Gai Trúc đó không tồi, thật giống chàng."
Nguyên Sách cũng không ngoài ý muốn khi nàng đã biết thân phận quá khứ của hắn, khẽ nhướng mày: "Là vì nàng thích ăn măng hả?"
Khương Trĩ Y oán hận liếc hắn: "Ừ, đúng rồi, thích ăn chàng, được chưa?."
"Vậy khi nào mới ăn?" Nguyên Sách nghiêng đầu.
Giữa mày Khương Trĩ Y run lên, trong lòng hồ nghi có phải mình không hiểu nhiều lắm nên hay nghĩ nhiều hay không, trong óc chợt cứng lại một chút: "Ăn, ăn cái gì?"
"Vậy không có gì." Nguyên Sách chớp chớp mắt.

Mắt Khương Trĩ Y lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn, đang định hỏi thêm cái gì, chợt thấy hắn giơ tay ra dấu im lặng.
Quả nhiên một lát sau, có binh lính tới gần doanh trướng: "Thiếu tướng quân, tứ điện hạ đưa thịt bò tới khao thưởng tướng sĩ, giờ này đang ở bên ngoài doanh, có nên mời vào?"
"Điện hạ đã tự mình tới cửa, đâu có đạo lý không mời vào." Nguyên Sách hướng ra ngoài đáp xong, đợi binh lính rời đi, rũ mắt liếc Khương Trĩ Y, "Nàng mang thịt dê, hắn đưa thịt bò, thật ăn ý quá ha."
Khương Trĩ Y nhíu mắt nhìn hắn: "Khao thưởng tướng sĩ không phải đều tặng thịt sao? Có tặng cùng một loại thịt đâu mà kêu ăn ý? Ta là biết chàng không ăn thịt bò mới mang thịt dê mà."
"Vậy người bạn thanh mai trúc mã này của nàng quả thực không hợp với ta lắm đâu." Khương Trĩ Y thấp giọng làu bàu: "Người ta sắp tới rồi kìa, bớt nói chuyện kẹp dao giấu kiếm đi!"
Giọng nói vừa rơi xuống không lâu, binh lính ở cửa liền hô một câu "Tứ điện hạ tới", sau đó dẫn Tề Duyên đi vào doanh trướng.
Tề Duyên cũng giống Nguyên Sách, đều đã thay giáp trụ ra, chỉ mặc một thân thường phục nhẹ nhàng đơn giản, hắn cao cũng không kém Nguyên Sách, đứng ở cửa trướng cũng sắp chạm vào đỉnh đầu.
Khương Trĩ Y cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Tứ điện hạ."
"Không cần đa lễ," ánh mắt Tề Duyên dừng trên đỉnh đầu Khương Trĩ Y một giây liền rời đi, nhìn về phía Nguyên Sách, "Ta có chút thắc mắc về tình hình cụ thể khi bình định quan nội ở các châu muốn nhờ Thẩm Thiếu tướng quân giải thích cho, không biết Thẩm Thiếu tướng quân có nhàn rỗi?"
Nguyên Sách gật đầu: "Được, nhưng nếu điện hạ không vội, chi bằng cùng nhau dùng cơm xong lại bàn chính sự, ta không sao, nhưng nội tử đói bụng."
Khương Trĩ Y nghiêng tròng mắt nhìn về phía Nguyên Sách.
Nàng nói nàng đói bụng khi nào chứ!
Tề Duyên gật đầu: "Vậy cứ như thế đi."
"Điện hạ, mời." Nguyên Sách duỗi tay dẫn, đưa Tề Duyên vào một bên cái bàn dài, sau đó mời hắn ngồi xuống.
Khương Trĩ Y đi theo sau Nguyên Sách, thấy hắn ngồi đối diện Tề Duyên, liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thực nhanh liền có binh lính tiến vào đưa đồ ăn, bưng vào ba dĩa sủi cảo nhân thịt dê, sau đó đặt mỗi dĩa trước mặt mỗi người.
Khương Trĩ Y vừa thấy dĩa sủi cảo trước mặt, ánh mắt liền ngưng lại.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng đã không còn ăn sủi cảo nữa.
Nguyên nhân chả đâu xa xôi, chỉ là vì đêm trừ tịch năm ấy, khi nàng mới kẹp lên một con sủi cảo, thì nghe thấy từ miệng ma ma trong nhà rằng mẫu thân tự sát.
Từ đó về sau, trên bàn cơm của nàng không còn xuất hiện sủi cảo nưa, ngay cả tết cũng không ăn.
Bởi vì nhìn thấy sủi cảo liền sẽ nhớ tới cái ngày hôm đó, cũng liền cảm giác như sẽ có tin xấu sắp buông xuống, làm người hít thở không thông.
Nhưng mà nàng chỉ mới cùng Nguyên Sách ăn tết có một lần, lần đó cơm tất niên vẫn là do nàng cùng Bảo Gia a tỷ chuẩn bị, Nguyên Sách hình như không biết nàng kiêng ăn cái này.
Khi Khương Trĩ Y dừng ánh mắt lại, thì ánh mắt Tề Duyên cũng cứng lại, nhìn biểu tình khẽ biến đổi của Khương Trĩ Y, lại thấy Nguyên Sách vẫn chưa để ý, liền ngẩng đầu lên hỏi binh lính: "Các ngươi không biết quận chúa không ăn sủi cảo?"
Nguyên Sách chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía Tề Duyên, lại chậm rãi quay đầu đi, nhìn Khương Trĩ Y..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận