Cuối năm Kỷ Hợi, xuân Canh Tử, Ung Kỳ vào tiết Tiểu Tuyết.
Không có việc lớn phát sinh.
Lâm thái giám đóng quân tại Giang Tả, phụng chỉ hồi kinh.
Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống từ trên bầu trời xám xịt, phủ trắng miếu thờ cổ kính.
Dưới mái hiên của đình nghỉ chân trên núi, lớp băng trong suốt treo ngược, chứa đựng sương sớm, nhỏ giọt tí tách, dường như che giấu đi sắc bén cùng gai nhọn.
Không ít lữ khách trên đường về nhà đều dừng bước chân, cẩn thận chọn cách tạm lánh bão tuyết.
Ba mươi dặm ngoài Ung Kỳ là núi Mạc Tầm, dưới chân núi có một tòa Chân Tĩnh thiền tự mới tu sửa, thanh danh không cao, diện tích không lớn, lại có hương khói cường thịnh khác thường.
Lão phương trượng mặt mũi hiền từ, thường kết thiện duyên, mở rộng cửa nghênh đón các thí chủ lâm thời đến tá túc.
“Tuyết này cũng không biết khi nào mới có thể dừng lại, ôi chao.”
“Tới đâu hay tới đó, mặc dù hiện tại ngươi hồi kinh, cũng không vào thành được, trừ phi ngươi là quan lớn đến mức giờ giới nghiêm cũng có thể khiến cửa thành mở vì ngươi.”
“Hây da, không cần biết là hậu duệ quý tộc hay là dân thường, đứng trước thời tiết quỷ quái này đều như nhau.”
Khách tá túc từ Nam chí Bắc, tốp năm tốp ba ngồi ở hành lang tán gẫu việc nhà.
Trước đó bọn họ đã nói rất nhiều, từ liêu trai chí dị, con người địa phương, hiện giờ dân thường cúi đầu ngẩng đầu ai cũng thầm than.
Một khi rảnh rỗi, chuyện gì cũng làm được.
“Quan to hiển quý sao có thể giống với bá tánh bình thường?”
“Nói chuyện cẩn thận.
Ta nghe nói thái giám đóng quân tại Giang Tả cũng phải về kinh trong mấy ngày này, nếu người của Đông Xưởng ở quanh đây, nghe được ta với ngươi nói lời như vậy…”
Trong phút chốc, tất cả mọi người biến thành người câm, thậm chí chỉ muốn quay ngược thời gian, trở lại một khắc lúc trước khiến bản thân câm miệng.
Bầu không khí yên tĩnh một cách quái dị, không biết ai đột nhiên ngẩng đầu lên, tự dưng bắt đầu ca tụng triều đại này trời yên biển lặng, bình an được mùa.
Phải nói là khát vọng sinh tồn cực mạnh.
Ngay lúc này Trì Ninh đội gió tuyết mà đến, ngựa xe như nước, phô trương cực lớn.
Một chú tiểu nhỏ tuổi cầm đèn đi ở đằng trước, dẫn đường cho Trì Ninh khoác áo tơi đội nón rơm, tiền hô hậu ủng từ cửa miếu đi thẳng tới, bước qua ngạch cửa đỏ son, báo trước một đêm lạnh lẽo.
Sau khi vào cửa, tùy tùng giúp Trì Ninh cởi bỏ áo tơi, bên trong là thân hình một thiếu niên, áo rộng thùng thình bằng chất liệu đẹp đẽ màu trăng non, cùng với…
Một khúc gỗ mun được bảo vệ một cách thật tỉ mỉ, cẩn thận trong tay áo.
Nói cũng kỳ quái, khúc gỗ này rõ ràng bề ngoài bình thường, màu đen thường thấy, lại được hai bàn tay thuôn dài của Trì Ninh nâng niu cứ như trân bảo.
Đôi tay của Trì Ninh, cũng được khúc gỗ đen này tôn lên càng thêm trắng nõn không tì vết, tựa như mỡ dê.
Chỉ một động tác tầm thường, có thể khiến người khác nhìn không chớp mắt, kinh ngạc cảm thán liên tục.
Trong số lữ khách có một thế tử mập mạp, là một tên không sợ, vốn khinh thường biểu lộ thân phận, cùng dân thường nhập bọn, nhưng khi nhìn thấy khúc gỗ trên tay Trì Ninh, trong lòng cũng bứt rứt không yên, không nhịn được nhảy ra.
“Ta là Văn Thời Bảo.” Hắn chặn phía trước Trì Ninh tự báo gia môn, kiểu như hắn nói thế thì không có ai là không biết hắn.
Văn Thời Bảo dùng giọng điệu bố thí đi thẳng vào vấn đề: “Bổn thế tử không vòng vo với ngươi, tổ mẫu lão nhân gia của ta sắp nghênh đón 80 tuổi tròn, ta coi trọng khúc gỗ này trên tay của ngươi, muốn lấy làm lễ vật mừng thọ, ngươi ra giá đi.”
“???”
Trì Ninh tuy đã cởi áo tơi, nhưng còn đội nón, không tỏ thái độ gì, nhưng toàn thân y đã biểu lộ đầy đủ ý tứ trọng tâm —— ngươi, là ai?
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Văn Thời Bảo tự nhận mình phong lưu, mở quạt xếp trên tay ra, lại càng tô điểm thêm vẻ mặt dữ tợn, bộc lộ bộ mặt hung ác, bản thân hắn thì lo trình diễn một tiết mục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Bổn thế tử phiền nhất là cái kiểu tự cho mình thanh cao kia, gặp một lần, đánh một lần.”
Người này tám phần đầu óc có vấn đề.
Sau khi kết luận như vậy, Trì Ninh cũng chỉ bỏ lại một câu “Đồ vật yêu quý, khó lòng tuân theo”, liền trực tiếp dẫn người vòng qua Văn thế tử, chuẩn bị nghênh ngang mà đi.
Văn thế tử làm gì đã thấy cảnh này, lại có người dám không nể mặt hắn, lập tức nổi điên.
Vị thế tử mập này có đôi mắt không lớn, nhưng thật ra tính tình không nhỏ, “xoạch” một tiếng khép lại quạt xếp, đuổi theo Trì Ninh, muốn cho y đẹp mặt: “Ngươi đứng lại đó cho ta! Ai cho phép ngươi đi? Ngươi nghĩ không muốn bán thì không bán là được? Ngươi có biết tổ mẫu của ta là ai? Ta..”
Khi cây quạt của Văn Thời Bảo sắp đánh tới Trì Ninh, Trì Ninh đột nhiên xoay người, trở tay đánh ngược lại Văn Thời Bảo một cái không kịp đỡ, chân trước vướng chân sau, Văn thế tử cứ như vậy dùng tư thế chó ăn phân tiêu chuẩn, ngã trước Phật.
Tất cả mọi người không nhịn được cười ra tiếng.
Văn thế tử tức giận đến đỏ cả mặt, ngay sau đó hét lớn một tiếng, kêu người tới liều mạng với Trì Ninh.
Phía sau Trì Ninh, đám người mặc áo tơi tương tự, động tác chỉnh tề cũng không phải ăn chay, bọn họ vừa nghe tiếng gió đã lập tức hành động, cầm đao bước ra, bảo hộ Trì Ninh ở phía sau, đồng thời lưỡi đao sắc bén sắp ra khỏi vỏ nhắm ngay Văn Thời Bảo.
Đây căn bản không phải tay chân tầm thường được thuê để trông nhà giữ cửa, mà có tố chất quân đội đã qua huấn luyện!
Bọn họ dễ sai khiến, nhanh nhẹn dũng mãnh hiếu chiến, ngay cả ánh sáng lạnh lẽo trên mũi đao cũng đều tràn ngập khí thế hung ác dày đặc!
Văn Thời Bảo đã hoàn toàn bị dọa, nhưng người của hắn cũng kịp thời chạy tới đây, đỡ vị thế tử gia bất tài vô dụng này, cũng ghé vào tai hắn nói rằng bọn họ thấy trên xe ngựa Trì Ninh có chữ “Trì”.
Hai bên cứ đứng giằng co như vậy.
Chỉ có Trì Ninh không muốn kiên nhẫn, mở miệng hỏi một câu: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
Lạnh như suối băng trên núi cao.
Văn Thời Bảo lập tức bật cười, hắn cười lớn một tiếng nói: “Bổn thế tử cần biết cái gì? Tứ Cửa thành này, ta còn chưa từng nghe nói người nào có tên tuổi thuộc nhà họ Trì đâu.” Hắn cho rằng Trì Ninh chỉ là con nhà thương nhân phú quý, vì chưa hiểu việc đời mới dám kiêu ngạo như thế.
Văn Thời Bảo vừa chắp tay về hướng kinh thành, vừa tự báo gia môn, chờ đợi dáng vẻ đối phương sợ tới mức tè ra quần: “Đừng trách bổn thế tử không nói cho ngươi, ta họ Văn, Văn thị Đại Khải, thánh nhân đặc ân ban cho quốc họ.”
“Tổ mẫu của ta chính là Khang Nhạc đại trưởng công chúa!”
Lời vừa nói ra, cả hiện trường ồ lên một tiếng, phương trượng vốn dĩ muốn tiến lên khuyên giải cũng tạm dừng bước chân.
Công chúa đương triều bởi vì tổ huấn, phần lớn hành sự điệu thấp, nhưng dù sao thì cũng là công chúa, được phong đại trưởng công chúa, cũng đủ nhìn ra thánh ân che chở trên người.
Trì Ninh hoàn toàn là lấy trứng chọi đá!
Nhưng kể cả Trì Ninh và người mà y mang theo lại đều không dao động.
Người phía sau vừa cởi áo tơi cho Trì Ninh, tùy tùng thấp bé hiện giờ đang ôm mèo, hình như còn rất khinh thường mà cười một tiếng.
…
Mây bay che trời, không thấy Ung thành.
Còn chưa qua giờ giới nghiêm ban đêm, bảy cổng lớn bên ngoài kinh thành đã phá lệ theo thứ tự mở cửa.
Một đội Vệ sở quân áo đen nghiêm mặt cưỡi ngựa lớn, từ Tả An Môn phía nam kinh thành phô trương nối đuôi nhau đi ra.
Ngay khi vừa ra khỏi cổng thành, đội Vệ sở quân này liền bắt đầu phi nhanh như mưa tên, phóng đi như thoi đưa, thanh thế to lớn.
Vó ngựa tung bay cuốn theo từng trận bụi đất, đội quân nhanh chóng biến mất trong đồng ruộng mọc đầy cỏ lau bạc phơ, trong bóng đêm thăm thẳm để lại một dư ảnh không thấy rõ.
“Đông Xưởng làm việc, không phận sự dẹp ra!”
Đông Xưởng, một cơ cấu đặc thù khiến đủ loại quan lại đều e sợ cho tránh còn không kịp, hiện giờ đã hơi có ý áp đảo Cẩm Y Vệ về một phía, từ hai nhóm song song hành động, sắp chuyển thành một bộ phận trực thuộc chung thượng cấp.
Không cần tốn nhiều công sức, theo sau tiếng ngựa hí vang, Vệ sở quân cũng đã chạy tới Chân Tĩnh Tự ở ngoại thành, ba tầng trong ba tầng ngoài nhanh chóng vây chặt phía bắc chân núi Mạc Tầm đến con ruồi bay không lọt, sống sờ sờ biến ngôi chùa ngày thường nhìn cũng nguy nga trang nghiêm thành một cái sạp nhỏ quê mùa vô danh rối loạn, tràn ngập dáng vẻ “nhỏ yếu bất lực lại đáng thương”.
Người trẻ tuổi dẫn đầu là một hoạn quan, mặt trắng không râu, dáng người thon dài, mặc một bộ phi ngư phục, chỉ một ánh mắt đã làm người trong chùa định ra xem xét tình huống sợ tới mức không rét mà run, quên mất hít thở.
“Không biết vị công công này…” người trong chùa thật vất vả mới lấy hết can đảm tiến lên.
“Ta vẫn không phải thái giám.” Thái giám là chức vị, chỉ có công công làm thái giám mới có thể có được tôn xưng, người tới đơn giản giới thiệu chính mình một chút, “Ta chỉ là một thiếu thừa, họ Hạ.”
Có thể nói là cực kỳ nghiêm túc.
Hạ thiếu thừa xoay người xuống ngựa, phủi bụi tay áo, khi sắp tiến vào Chân Tĩnh Tự, hắn hiếm khi lộ ra một ít khẩn trương và ngây ngô đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trên mặt hắn.
Hắn lẩm bẩm nói: “Quần áo này nhìn vừa mắt chứ?”
“Nhìn được, nhìn được, không có ai khôi ngô tuấn tú hơn Hạ gia.” Nội thị nhỏ tuổi lấy lòng mà nói lời hay.
Hạ thiếu thừa lúc này mới ổn định tâm tình, bước nhanh vào trong chùa.
Hắn lập tức dẫn theo người đi tới chỗ hiện giờ mọi người tụ tập, trước kim thân Phật Tổ bảo tướng trang nghiêm, lấy ra Mai Hoa Bài của Đông Xưởng khi làm việc, lại lần nữa dẫn tới từng tiếng xuýt xoa hít khí lạnh.
Vậy mà Đông Xưởng thật sự xuất hiện!
Văn Thời Bảo thấy người tới, lại đắc ý lần nữa, hắn cảm thấy nội giám này chỉ có thể là tới tìm hắn.
Bởi vì trong đội ngũ về kinh chung với hắn, thật ra có hai nhân vật khó lường ẩn giấu, là người nhà của hoạn quan quyền lực trong triều.
Hoạn quan quyền lực này cũng không phải là thái giám tầm thường, mà là Tư Lễ Giám đại thái giám!
“Các ngươi cũng tới rồi, mau đem bắt đám loạn thần tặc tử lại cho bổn thế tử!” Văn Thời Bảo xoa eo, cực kỳ vênh mặt.
Hắn cũng không xem lại Hạ thiếu thừa đang nhìn ai, đã làm như đương nhiên mà ra mệnh lệnh: “Nhớ rõ đừng làm hỏng khúc gỗ, ta muốn nó!”
Mọi người ở đây đã không đành lòng ngẩng đầu nhìn tiếp…
Vị thiếu thừa nhìn có vẻ khí thế khiếp người, nắm quyền Đông Xưởng, mang theo Cẩm Y Vệ đã nhanh nhẹn quỳ tới xuống trước mặt Trì Ninh, giọng nói vang vọng gọi một tiếng: “Cha!”
“Ngoan.” Trì Ninh lấy chiếc mũ phảng phất còn tản ra trúc hương tươi mới trên đầu xuống, lộ ra gương mặt thật—— môi hồng răng trắng, đường nét nữ tính, chuỗi ngọc kim sắc thắt lại dưới chiếc cằm thon gầy, khiến gương mặt càng thêm nhỏ.
Trì Ninh tuổi tác không lớn, nhưng khí thế mười phần, trên mặt còn có thái độ quái lạ của người cha hiền.
Vị “lão phụ thân” này quanh năm sắc mặt tái nhợt, môi mỏng, mày liễu, dáng người mong manh, mang một vẻ gầy yếu bệnh tật khó diễn tả được, lại không có ai dám khinh thường.
Chỉ vì hắn, là Trì Ninh.
Trì Ninh đáp lễ câu nói lúc trước của vị thế tử gia Văn Thời Bảo này, không nhanh không chậm, giải quyết dứt khoát: “Bắt lấy đi.”
“Ta phạm vào tội gì, ngươi dám bắt ta?” Văn Thời Bảo không tin thế gian này còn có người ngang ngược vô lý hơn hắn, lúc hắn thấy Hạ thiếu thừa quỳ xuống với Trì Ninh, hắn đã ít nhiều đoán được bản thân bất hạnh đá phải tấm ván sắt, nhưng không nghĩ tới cái ván sắt này còn có độc.
Trì Ninh cười như không cười mà liếc mắt một cái, nhìn còn không giống người tốt hơn Văn thế tử, âm dương quái khí: “Còn thỉnh Thế tử gia nhìn xa trông rộng, tiểu thần họ Trì, tên Ninh, tự chỉ một chữ Lâm.
Đóng quân Giang Tả, kiêm chức thái giám phò trợ Đông Xưởng, hiệu là Ban Sự thái giám.”
Nói “Trì thái giám” xác thật không bao nhiêu người nghe qua, nhưng nếu gọi một tiếng “Lâm thái giám”, lại có thể khiến em bé ngừng khóc đêm.
Nghe nói vị này trong những năm Thiên Hà chính là một hoạn quan hô mưa gọi gió, nhân lúc bị liên lụy vì sư phụ phạm tội, mới bị tân hoàng vội vã đuổi đến Giang Tả dưỡng lão, không nghĩ chỉ mấy tháng ngắn ngủi, y liền lại được khôi phục về kinh.
“Thái giám Đông Xưởng thì thế nào?” Kỳ thật Văn Thời Bảo đã nhũn chân không đứng lên nổi, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể vịt chết miệng vẫn còn cứng, “Đông Xưởng thì có thể tùy tùy tiện tiện bắt người, không nói lý lẽ sao?”
Trì Ninh mở to mắt, trắng đen rõ ràng, thâm thúy xinh đẹp.
Y không thể tin nổi hỏi: “Đông Xưởng làm việc, có khi nào nói lý lẽ?”