Đông Xưởng Cần Nhân Tài Như Ngươi


Hạ Hạ đi rồi, Trì Ninh cũng không có vội xuống xe.
Bởi vì mỗi lần y mới vừa ngủ dậy, kỳ thật đều hơi ngốc, cần phải có một quá trình tỉnh táo thong thả.

Trong quá trình này, trạng thái toàn thân y chính là “Tuy mắt mở, nhưng đầu óc không có”.

Ngây thơ, trì độn, đuôi mắt còn có một vệt đỏ thắm, khiến cho vẻ ngoài vốn đã nữ tính yếu đuối lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Trì Ninh rất để ý dáng vẻ chính mình không đủ khôn khéo này, vô cớ bị người khác nhìn thấy… Y luôn cảm thấy không lợi dụng một lần, có hơi thiệt thòi.
Nhưng vào lúc này, gỗ mun trên tay Trì Ninh lại lên tiếng —— trong đầu Trì Ninh: [Có thể làm phép che giấu]
Đúng vậy, bảo bối gỗ mun của Trì Ninh có thể nói.
Khi còn nhỏ Trì Ninh phát hiện khúc gỗ mun tạo hình kỳ lạ này, nó biết đưa ra một vài nhắc nhở rất nhỏ, thông qua thay đổi nhiệt độ bề mặt, đưa ra cảnh báo cho những sự việc cụ thể, trợ giúp Trì Tiểu Ninh vượt qua những ngày tháng gian nan nhất trong cung.
Sau này gỗ mun dần dần tiến hóa, sẽ bắt đầu trả lời “Đúng” hoặc là “Không”, hỏi gì đáp nấy.
Sau đó nữa, bởi vì một vài sự cố ngoài ý muốn, Trì Ninh đánh mất bảo bối gỗ mun của hắn, sau khi tìm về được lần nữa, khúc gỗ này càng ngày càng thông minh, hiện giờ nói chuyện đã không khác gì người bình thường.

Không, còn thần kỳ hơn so với bình thường.
Nếu người thường nhặt được khúc gỗ kỳ quái như vậy, phần lớn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Trì Ninh thì không, y chỉ cảm thấy vật nhỏ này thật đặc biệt, bản thân đã nhặt được báu vật.
Trong đầu Trì Ninh khách sáo trả lời: [Vậy làm phiền ngài, Nguyên quân.]
Đúng vậy, bảo bối gỗ mun của Trì Ninh còn có tên, hẳn là nó tự đặt tên cho mình, tên chỉ một chữ “Nguyên”, không biết là ý gì.

“Quân” là Trì Ninh tôn kính xưng hô với gỗ mun, có đôi khi sẽ là “Nguyên quân đại nhân”, “Nguyên quân điện hạ”, xem tình huống mà quyết định trình độ tôn kính của mình cỡ nào.
Đối với bất kỳ thứ gì hữu dụng cho bản thân,Trì Ninh đều có sự kiên nhẫn cùng tôn trọng không tầm thường.
[Hửm?] Giọng nói của Nguyên quân như có thực thể, trầm thấp, từ tính, như có sức hấp dẫn tà ác, khiến cho ai chỉ cần nghe tiếng cũng đủ ở trong đầu phác họa ra hình tượng một ác ma cười như không cười, [Người bình thường gặp phải tình huống tự mình có thể nhanh chóng giải quyết, đều sẽ lựa chọn đợi chứ?]
[Đã có cách giải quyết nhanh hơn tốt hơn, vì sao ta phải đợi?] Trì Ninh đúng lý hợp tình trả lời.
Lúc trước khi Trì Ninh còn ở trong cung được trọng dụng, thường xuyên có người trước mặt tiên đế nói y say mê hưởng lạc, nghi ngờ y còn đỏng đảnh hơn cả nữ nhân.


Về việc này, Trì Ninh cần phải làm sáng tỏ một điều —— đây là sự thật.
Một người muốn bản thân sống hơi tốt quá mức, có gì sai sao?
Không sai.
Nếu có thể sử dụng pháp thuật giải quyết, thì vì sao y phải ngồi ngốc trong xe? Chẳng lẽ đam mê hành hạ bản thân sao?
Nguyên quân cười khẽ một tiếng, như nét bút phớt qua giấy Tuyên Thành, tựa lông vũ mơn trớn dây đàn, cần phải để tâm mới có thể nghe ra.

Hắn nói: [Có vay có trả, mượn thì không khó.

Sức mạnh mà ngươi mượn từ ta, ngươi đã nghĩ đến việc sau này sẽ trả lại như thế nào chưa?]
Trì Ninh trấn định tự nhiên hỏi lại: [Hiện tại ngài cần đến sao?]
Nguyên quân tạm dừng một lát: [… Tạm thời thì không.]
“Vậy không là được rồi sao?” Trì Ninh nhìn gỗ mun một cái, hết thảy đều ở trong ánh mắt không cần nói.

Thái độ của y với gỗ mun vừa trịnh trọng lại cung kính, giống như y thật sự sùng bái vị quân thượng này vô cùng.

Chẳng qua lời y nói ra lại là: [Vậy thỉnh ngài cho ta mượn trước, đợi sau này khi nào cần tới lại nói.]
Cực kỳ giống một kẻ mượn nợ chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào, hứa hẹn cũng chỉ làm cho có.
Nguyên quân không hổ là ác ma, không chỉ không tức giận, còn sung sướng cười lên lần nữa, hắn bị thái độ tận hưởng niềm vui trước mắt này lấy lòng.

Trong lúc làm phép, hắn đánh giá Trì Ninh một câu tế nhị: [Ngươi cũng thật thú vị.]

[Vì để làm ngài thích, ta sẽ luôn tiếp tục thú vị như vậy.] Trì Ninh cười đáp lại hắn
Nói xong, Trì Ninh liền cảm giác có một cơn gió phà vào mặt, lại như có một bàn tay vô hình mềm nhẹ mơn trớn gương mặt y, mát lạnh, như là một dạng kích thích nào đó.

Khó mà nói vẻ ngoài Trì Ninh thay đổi cỡ nào, ít nhất pháp thuật này thi triển khiến đầu óc rất tỉnh táo.
Sau đó, Trì đại nhân ôm bảo bối gỗ mun của hắn như nâng niu tổ tông xuống xe, khiến cho tiểu tùy tùng Khổ Thái đứng ở ngoài xe phụ trách ôm mèo, còn thoáng thấy hơi kỳ lạ trong lòng.

Dựa theo thói quen Trì Ninh trước đây, y sẽ không xuống xe sớm như vậy.

Nhưng Khổ Thái am hiểu nhất cách để sống sót của kẻ xu nịnh: Không nên tò mò chuyện tuyệt đối không được tò mò.
“Đại nhân.” Khổ Thái dẫn người tiến lên hành lễ, cái miệng giống như chim sáo, kêu chíp chíp báo cát tường.
Ngoài xe ngựa, ánh nắng mặt trời ấm áp, ngày đầu tiết kinh trập, từng nhà đều đã treo hình cắt giấy cúng tế Bạch Hổ.
Trì Ninh nâng một tay lên che trước mắt, nhìn ánh nắng xuyên qua đầu ngón tay trắng trẻo ửng hồng, dường như từng tấc da thịt đều bị soi rọi xuyên thấu.

Trong lúc hoảng hốt, lúc này y mới nhớ tới, hóa ra đã là kinh trập.

Y lặn lội suốt một đường ngày đêm đi từ Giang Tả chạy về kinh thành, sớm đã quên hôm nay là hôm nào.
Khổ Thái ôm mèo đen, đứng phía sau Trì Ninh, thấp giọng dò hỏi: “Đại nhân, năm nay chúng ta cúng tế Bạch Hổ không?”
Trì Ninh không có thói quen cúng tế Bạch Hổ, nói chính xác thì y không có thói quen cúng tế bất kỳ thần phật quỷ quái nào, kể cả phần lớn hoạn quan đều có kiêng có lành, trước khi vào ca trực làm việc nhất định sẽ bái lạy trước điện thờ, thì y cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Nhưng nay đã khác xưa.
Khổ Thái sợ đại nhân nhà y không biết, tích cực giải thích: “Lão nhân đều nói, Bạch Hổ quản lời ăn tiếng nói, là thần thị phi.”
Người bên cạnh Trì Ninh đều cảm thấy, sở dĩ mấy tháng trước Trì Ninh bị chuyển đến Giang Tả, một mặt là vì Trương thái giám xảy ra chuyện, một mặt khác không thể tránh khỏi bị tiểu nhân quấy phá.

Cả đời Trương Tinh Trung thu nhận vô số đồ đệ, thay mận đổi đào, nếu nói môn sinh thân thiết đắc ý cũng có hơn ba người, nhưng cố tình lại chỉ có Trì Ninh bị liên lụy.

Nghĩ thế nào thì cái nồi này cũng không thể đổ hết lên đầu Trương thái giám lão nhân gia.

“Ý của ngươi là, ta không quẹt máu lên miệng Bạch Hổ, sẽ có người khua môi múa mép châm ngòi ly gián trước mặt thiên tử?” Trì Ninh đứng nguyên tại chỗ, chống cằm suy nghĩ.
Khổ Thái kích động gật gật đầu, cuối cùng đại nhân cũng hiểu được ý của hắn, một mảnh lòng son của hắn, nhật nguyệt chứng giám.
“Vậy càng không thể bái lạy.” Trì Ninh nói xong, vén một góc áo choàng, chậm rãi đi về phía ông lão sớm đã chờ trước cửa phủ.

Dọc đường đi còn không quên hứa nguyện với gỗ mun với hắn: [Ngài nhất định phải phù hộ có người nói xấu ta trước mặt thiên tử nha, mạnh mẽ lên, đừng dừng lại.]
Dưới ánh mặt trời, gỗ mun dường như thật sự hiện lên một vầng hào quang, ta cần ta cứ lấy, đều được đáp ứng.
Vẻ mặt Khổ Thái cam chịu, đôi mắt nghi ngờ trừng to trừng nhỏ.

Hắn có lông mày chữ bát trời sinh, mặt như khổ qua, sau khi đề nghị của mình bị bác bỏ càng trở nên “khổ”.
Ngoại trạch của Trì Ninh ở hẻm đá xanh thành Nam, không có nhiều nhà xung quanh, bình yên giữa phố xa, vừa đủ để cảm nhận được khói lửa nhân gian, vừa có thể hưởng thụ bầu không khí ở sâu trong hẻm xưa.

Đây là một tòa nhà ba sân viện phỏng theo kiểu lâm viên cũ, không được xem là nổi danh, nhưng tốt ở chỗ rộng rãi sáng sủa không gây sự chú ý.
Trong viện có một cây cổ thụ ít nhất trăm năm tuổi, phải mấy người mới có thể ôm hết, quanh năm rợp bóng mát, sức sống dồi dào, nhìn qua là thấy được sự nhàn nhã tự tại mát lòng mát dạ thấm vào trong người.
Chưa có ai đến ngoại trạch này của Trì Ninh mà không lấy làm thích.
Ông lão trông nhà đi đến bên cạnh Trì Ninh, hỏi ý: “Ngài tắm gội, dùng bữa trước, hay là nghỉ ngơi?”
Trì Ninh không hề do dự chọn ăn cháo.

Y là người tham dục, ham thích ăn ăn uống uống, cúng tế ngôi đền cơ thể vĩnh viễn là chuyện quan trong lớn nhất đời y.
Trong phòng khách, bốn món rau một món cháo, đã sớm bày biện chỉnh tề.

Dưa muối thanh đạm, cháo đặc thơm ngon, cháo còn có cồi sò điệp mà Trì Ninh thích nhất, cá lóc xương hải sản các loại, một chén cháo hải sản ấm nóng vào bụng, không có chuyện gì sung sướng hơn.
Gỗ mun đặt ở nơi Trì Ninh liếc mắt một cái liền có thể thấy, một đoạn là có thể nắm lấy được, theo như Trì Ninh nói một cách nguy hiểm chính là, một khắc y cũng không muốn chia xa với Nguyên quân đại nhân.
Khi Trì Ninh ăn cơm, ông lão bắt đầu báo cáo công việc, đây luôn là thời điểm tốt nhất Trì Ninh sẵn lòng trò chuyện và vui vẻ giải thích.
Trì Ninh xuất thân không được tốt lắm, sau khi vào cung mới học vỡ lòng ở Nội Thư Đường, không đến mức thành thất học.

Cũng bởi vậy, ở nơi này của y không chú trọng lúc ăn không nói lúc ngủ không nói.

Ngược lại, y còn có kiểu lý luận bộ đường ngang ngõ tắt, cảm thấy thánh nhân nói “ăn không nói”, là khi trong miệng đang nhai đồ ăn thì không nói chuyện, chứ không phải toàn bộ quá trình ăn cơm đều không thể nói chuyện.


Nói kiểu đó nghe rất nặng nề, ăn cơm vốn nên là một chuyện vui vẻ, trời đánh tránh miếng ăn.
“Sổ con thỉnh an Khổ Thái đã đưa cho ta, ngài xem xem chúng ta tự mình trình lên, hay là nghĩ cách tìm một đại nhân khác?” Ông lão không chỉ là quản gia trong nhà của Trì Ninh, cũng phụ trách chuẩn bị những việc qua lại đối ngoại của Trì Ninh.
Hoạn quan hồi kinh phục mệnh, bước đầu tiên không có gì khác triều thần—— dâng tấu thỉnh an, sau đó ở nhà thành thật đợi thánh nhân cho gọi.

Vừa rồi ông lão hỏi câu này, là sợ người có tâm chèn ép sổ con của Trì Ninh.
Trong cung ngoài triều này có bao nhiêu người hy vọng Trì Ninh trở về, thì cũng có bấy nhiêu người không hy vọng y trở về.

Hơn nữa, nói trắng ra là kỳ thật thiên tử cũng hoàn toàn không cần có Trì Ninh, Trì Ninh cũng không phải là tâm phúc của vị hoàng đế mới lên ngôi này.

Ở thời khắc mẫn cảm này, thánh nhân đột nhiên triệu Trì Ninh hồi kinh, vốn chính là một hành động rất kỳ lạ, không thể không làm cho tất cả các bên phải suy nghĩ sâu xa.
“Không cần tìm.

Ta thì có thể liên hệ ai?” Trì Ninh ăn uống no đủ, duỗi người, dáng vẻ lười biếng mười phần giống với mèo đen y nuôi.
Cũng không biết có phải vì Nguyên quân làm phép thêm vào hay không, cho dù Trì Ninh làm ra động tác gì, đều có thể làm ra cảm giác cảnh đẹp ý vui, như một con hổ ngủ gật, nó muốn sao cũng được, người khác không dám tiến lên sờ thử.
“Dâng sớ như bình thường là được, suy cho cùng Trì gia gia nhà ngươi, chính là một thần thử trong sạch.”
Ông lão nghe thấy Trì Ninh không biết xấu hổ nói như vậy, mắt cũng không hề chớp, gương mặt nhăn nheo căng ra, cực kỳ bình thản.
Khổ Thái còn lợi hại hơn, lập tức bắt đầu tâng bốc không cần suy nghĩ: “Đúng vậy, trên dưới trong triều này, ai mà không biết ngài trung quân ái quốc nhất, không kết bè kết cánh chứ?”
Một nhà toàn kẻ ác, không lệch đi đâu được.

Trì Ninh lại đặt tay lên gỗ mun lần nữa, ánh mắt thâm tình: [Ngài biết thánh nhân gọi ta về, rốt cuộc là vì chuyện gì không?]
Nguyên quân: [Biết.]
Trì Ninh: [Vậy ngài có muốn nói không?]
Nguyên quân: [Xem mắt.]
Trì Ninh: Hả???



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận