Đốt Cháy Lãng Mạn

Cuối tuần ad bận đi chơi nên đăng muộn. 😊

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

~~~~~~~~

Chương 14

Chu Khởi đến làm cả phim trường trong khoảnh khắc an tĩnh.

Hắn tuy rằng đã thay đổi quần áo, nhưng hơi thở vô lại cùng bất chính trên người kia cũng không biến mất, ngược lại tăng thêm một phần hơi thở của thiếu niên.

Sự hòa trộn này cũng làm cho Hứa Nùng có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật là có chút giọng của học sinh đứng đầu trường trung học.

Thấy Hứa Nùng không đáp lại, Chu Khởi cũng không vội, liền tắm trong nắng sớm đứng ở nơi đó, miệng ngậm kẹo que, vẫn luôn cười như có như không.

Bên cạnh có mấy cô bé đều nhìn ngây đến người, mà ngay cả tổ cách vách có hai người cũng thò đầu nhìn sang bên này, giống như là muốn nhìn xem cái khuôn mặt mới xa lạ này rốt cuộc là ai.

Mạnh Tư Ngữ lúc này cũng đến, đi theo phía sau cô ta là Bạch Hiểu.

Có vẻ như chuyện ngày hôm qua quả thật ảnh hưởng đến Bạch Hiểu, hôm nay cô ta không hung hăng ương ngạnh giống ngày thường, cũng không có gặp mặt Hứa Nùng là gây gổ.

Nhưng ngoài miệng nhịn được, oán hận trong mắt lại vẫn còn rất nhiều. Khi cô ta nhìn thấy Hứa Nùng thì tránh ở phía sau Mạnh Tư Ngữ đảo mắt mấy lần.

Mạnh Tư Ngữ lúc này nhìn thấy Hứa Nùng tâm tình cũng có chút phức tạp, nhưng cô ta che dấu rất tốt, huống hồ lại bởi vì đứng đối diện cô ta là một gương mặt xa lạ, còn mặc trang phục biểu diễn của tổ bọn họ, sự chú ý của cô ta đều đặt ở trên người này.

Nhìn từ mặt bên, người thanh niên này ngược lại thật sự không tệ.

Thân hình còn muốn thon dài cao ngất hơn nam nhân vật chính của tổ bọn họ, đường nét trên mặt rõ ràng, làn da cũng rất trắng.

Mạnh Tư Ngữ không nghĩ tới, Hứa Nùng thật sự trong thời gian ngắn như vậy, tìm ra được một người thích hợp.

Cô ta thật ra lúc trước đã nghĩ xong hết rồi, chỉ cần người Hứa Nùng tìm tới có một chút điểm không phù hợp, cô ta cũng sẽ không chịu để yên. Bởi vì những lời nói của Hứa Nùng ngày hôm qua, không hiểu sao đối với cô ta liền sinh ra uy hiếp.

Cái tổ này mặc dù là của cô ta, nhưng mà phía trước phía sau bận việc nhiều nhất vẫn là Hứa Nùng. Cô ta cho dù mặt ngoài không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng so với ai khác đều rõ ràng hơn. Đặc biệt là còn có kịch bản kia, bản thảo cuối cùng trên cơ bản tất cả đều là ý tưởng cùng sáng kiến của Hứa Nùng.

Xử lý phía sau đoàn phim thì càng khỏi nói, từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng gần như đều qua tay cô. Lúc trước Hứa Nùng không ám chỉ cái gì, cô ta cũng có thể an tâm cảm thấy cô là cái bánh bao mềm, không nghĩ tới có bao nhiêu đúng. Nhưng là ngày hôm qua bánh bao mềm thay đổi, bản thân cũng không thể không tính toán nhiều hơn!

Nhưng mà Mạnh Tư Ngữ ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới, Hứa Nùng sẽ tìm đến một người có điều kiện tốt như vậy.

Trước mắt xem ra... Người thanh niên này thậm chí có tiền vốn để làm nam nhân vật chính, huống chi là cái nhân vật khách mời.

Cô ta vốn muốn nói mấy lời khó dễ, giờ phút này ngược lại một câu cũng cũng không nói ra được.

Nghĩ một chút, Mạnh Tư Ngữ mở miệng trước nói với Hứa Nùng: "Hứa Nùng, diễn viên nam cô mang tới?"

Hứa Nùng gật đầu, "Vâng, chính là thay thế diễn viên khách mời kia."

Bạch Hiểu vừa rồi cũng lén lút quan sát Chu Khởi, trong lòng cũng cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai. Nhưng ngoài miệng lại vẫn là dáng vẻ không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói cái gì thay thế, người này nào có bằng được nam diễn viên có nhân khí có nhan sắc tôi mời đến chứ, hừ, nhìn cũng không ra sao."

Mạnh Tư Ngữ nghe thấy được cũng giả thành dáng vẻ không nghe thấy, cũng không thuận theo ý tứ của Bạch Hiểu đi khó xử Hứa Nùng.

Cô ta lại nhìn kỹ Chu Khởi từ đầu đến chân, sau đó gật đầu với Hứa Nùng.

"Cô trước dẫn hắn đi điền một phần tư liệu, trước khi bấm máy đưa cho tôi."

Nói xong, liền dẫn Bạch Hiểu đi trước tiến vào lều nội cảnh bên trong phim trường.

Khi đi ngang qua bên người Hứa Nùng, Bạch Hiểu trợn con mắt, giống như là đang khắc chế, nhưng lại như là nhịn không được.

Những cái này Chu Khởi đều nhìn thấy, đầu lưỡi liếm một vòng quanh kẹo que, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.

Sau đó Hứa Nùng mang theo Chu Khởi đi đến mặt sau phim trường nơi để những đồ linh tinh, lấy ra một trang tư liệu đưa cho hắn.

Chu Khởi tiếp lấy tờ giấy A4 kia, không vội vã làm gì, chỉ nhẹ nhàng tựa ở nơi đó, hỏi Hứa Nùng: "Là cái đứa con gái xấu xí kia bắt nạt em à?"

Hứa Nùng lúc ấy đang uống nước, nghe xong lời hắn nói thiếu chút nữa bị sặc, nặng nề ho ra hai tiếng.

"Khụ khụ... Cái gì xấu nhất?"

"Thì cái đứa gỉ mắt cũng phát sáng kia, đứa con gái trên mặt một mảnh đen một mảnh đỏ kia ấy."

"......"

Hứa Nùng cẩn thận nhớ lại một chút, hắn nói hẳn là người trang điểm có chút đậm Bạch Hiểu đi...

Thấy cô không nói lời nào, Chu Khởi lại ung dung hỏi: "Muốn anh trai báo thù cho hay không?"

"..." Hứa Nùng sợ hắn gây chuyện, cũng không thuận theo lời hắn: "Chuyện của tôi anh đừng quan tâm, tôi có chừng mực. Anh nhớ kỹ nha, anh đến đây là làm diễn viên khách mời, nhiều lắm ngây ngốc ba ngày là có thể rời đi, ngoài quay phim ra bất cứ chuyện gì anh cũng không cần để ý tới."

Cô nói xong, thấy hắn còn không có tâm tư điền tư liệu, liền đem tờ giấy A4 kia rút trở về, từ bên trong bọc lấy ra cây bút bi màu đen, ngồi xổm xuống, đặt tờ giấy lên mặt thùng, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Tên họ?"

Cô vừa nói, vừa viết trước một chữ "Chu".

Chu Khởi ở phía sau im lặng nhướng mày nhìn, không mở miệng.

Hứa Nùng chờ đến sốt ruột, mới vừa quay đầu muốn lại hỏi hắn, thì thấy hắn thong thả khom lưng xuống, khuôn mặt tuấn tú tiến đến bên mặt mình.

Ánh mắt của cô buộc phải rơi vào cái cằm căng chặt cùng phía trên yết hầu của hắn, chóp mũi như có như không tản mát hương vị kẹo que hắn ngậm trong miệng.

Hương vị kia có chút quen thuộc, dường như là vị chuối tiêu của Alps.

Chỉ thấy hắn nắm chặt tay phải của cô, bàn tay dày rộng thon dài bao toàn bộ tay cô lại, tiếp đó, mang theo tay cô, từng nét từng nét viết một chữ "Khởi".

Chữ của hai người đều rất dễ nhìn, chẳng qua Chu Khởi viết chữ "Khởi" so với Hứa Nùng viết chữ "Chu", càng nhiều thêm một phần cứng cáp.

Sau một lúc, hắn ở bên tai cô lên tiếng, cũng không biết có phải là do khoảng cách quá gần, Hứa Nùng luôn cảm thấy giọng nói của hắn lúc này, so với trước kia nghe, có nhiều thêm vài phần từ tính.

"Nhớ kỹ, tôi tên Chu Khởi."

————————————

Hứa Nùng sắp xếp cho Chu Khởi ngồi ở vị trí hàng sau trong phòng học, cô lặp đi lặp lại dặn dò hắn, kêu hắn lát nữa an an ổn ổn làm nam bình hoa là được, tuyệt đối không cần gây chuyện.

Chu Khởi không thèm để ý chút nào, trong tay xoay cái đạo cụ bút bi cô chuẩn bị thay hắn, dáng vẻ bất cần đời.

"Sợ tôi gây chuyện, em ngồi bên cạnh nhìn tôi không phải là xong rồi sao?"

"..." diễn viên quần chúng đều đã thuê đủ rồi! Hắn cho rằng trong tổ này ai nghĩ muốn tới liền có thể tới sao?

Lười nói mấy chuyện vô bổ này với hắn, Hứa Nùng không lại trả lời hắn, đứng dậy cầm lấy trang tư liệu đã điền xong, đi về phía máy giám thị bên kia.

"Chị, đây là tư liệu của vị diễn viên khách mời kia." Hứa Nùng nói, rồi đưa tư liệu tới.

Mạnh Tư Ngữ tiếp lấy chỉ tùy ý quét mắt, dường như không quá để ý, im lặng giây lát, hỏi Hứa Nùng: "Người này có ý tham diễn thêm vài ngày không? Nếu hắn cảm thấy có thể, chúng ta có thể sửa kịch bản cho hắn thêm cảnh diễn."

Hứa Nùng sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt lại không lộ rõ.

Cô ngẫm nghĩ, nói: "Cái này có lẽ phải hỏi lại hắn một chút, em tạm thời không biết ý của hắn."

Mạnh Tư Ngữ gật gật đầu, nhưng trong lòng thật ra đã có mười phần nắm chắc, dù sao không ai sẽ ngại kịch dài, đặc biệt là loại khách mời diễn vai quần chúng này, phỏng chừng càng là muốn liều mạng để bản thân được thêm cảnh diễn đi.

"Được, lát nữa quay xong cô nói chuyện riêng với hắn chút đi, tôi..."

"Đạo diễn!" Có người đột nhiên vào lúc này lên tiếng, cắt đứt lời Mạnh Tư Ngữ, "Đạo diễn, xin lỗi... Tôi, tôi hôm nay có lẽ phải xin phép... Bụng tôi rất đau, muốn đi bác sĩ."

Nói chuyện chính là một diễn viên quần chúng hôm nay phải lên diễn, lúc này đứng ở đối diện máy giám thị, sắc mặt tái nhợt, trán còn toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt suy yếu.

Mạnh Tư Ngữ nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không khó xử cô ta, phất phất tay để cô ta đi.

Nhưng tổ bọn họ vẫn luôn là mỗi người mỗi việc, kinh phí gấp gáp, căn bản không dư thừa tiền để chi thêm bất luận cái gì. Lúc này một người đi rồi, thì lại phải tìm một người khác đến thay thế.

Mạnh Tư Ngữ cũng không biết nghĩ cái gì, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Hứa Nùng, cuối cùng nói với cô: "Cô đi đổi bộ đồng phục học sinh, ngồi ở vị trí của diễn viên quần chúng kia."

...

Lúc Hứa Nùng thay xong đồng phục học sinh đi qua, Chu Khởi đang bị một đám nữ diễn viên vây quanh muốn nick WeChat.

Hắn một tay chống mặt, một tay cầm bút viết lung tung cái gì đó trên giấy, mí mắt hơi hơi rủ xuống, ấn đường hơi nhíu, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngày thường đối với Hứa Nùng.

Cô có thể cảm nhận được quanh người hắn tản ra sự không kiên nhẫn, lại liên tưởng đến hắn lúc trước xuống tay tàn nhẫn với những người cho vay nặng lãi đó, Hứa Nùng chỉ sợ hắn lại nổi cáu mà gây chuyện.

Vì thế nhanh chóng tiến lên phía trước, đẩy những nữ diễn viên đó ra.

"Được rồi, sắp bấm máy rồi, có việc gì chờ buổi tối quay xong lại nói."

Chu Khởi thấy cô đi đến, mặt mày giãn ra một ít, giương mắt nhìn nhìn, thấy cô cũng thay đổi một thân đồng phục học sinh trung học, lưu manh vô lại hướng về phía cô huýt sáo một cái.

"Bạn học, bạn cũng là lớp ba trung học năm hai à."

Lớp ba, trung học năm hai là bối cảnh quay của tổ bọn họ, Hứa Nùng nói qua với hắn một lần, không ngờ hắn vẫn luôn nhắc tới.

Những nữ diễn viên ở xung quanh thấy vừa mới rồi soái ca đối với bọn họ hờ hững, chốc lát sau lại cười với cái phó đạo nhà quê kia, nhất thời trong lòng đều không bình tĩnh.

Tuy vậy, bọn họ cũng không dám nói gì nhiều, dù sao các cô vẫn là diễn viên quần chúng do Hứa Nùng tuyển vào, vì thế lúc này nhìn hai người tương tác, chỉ âm thầm nghẹn một bụng khí, mỗi người đều xoay người quay về vị trí của mình.

Sau khi Hứa Nùng ngồi xuống, Mạnh Tư Ngữ bên kia liền hô thư ký trường quay chuẩn bị, không bao lâu, thư ký trường quay ra hiệu bấm máy.

Người quay phim chậm rãi đẩy ống kính máy quay, từ trước ra sau, khi đi ngang qua trước mặt Chu Khởi, theo yêu cầu của Mạnh Tư Ngữ, cho hắn nhiều thêm vài cảnh đặc tả.

Nhưng hắn giống như là không để ý chút nào, một chút cũng không tiến vào trạng thái diễn.

Một tay chống lên trán, một tay xoay bút, chân ở phía dưới gác lên chân ghế của Hứa Nùng, thỉnh thoảng còn đá chân ghế của cô một cái, ngược lại là cực kỳ giống một học sinh cá biệt.

Hứa Nùng nhịn không được, liếc hắn một cái, sau đó thừa dịp thời điểm máy quay không quay bên này, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh thành thật chút."

Bên miệng Chu Khởi treo nụ cười xấu xa, khi mở miệng cũng không cố gắng hạ giọng, "Em còn không..."

Sau khi hắn lên tiếng Hứa Nùng cũng hết hồn, nhóm diễn viên quần chúng ở xung quanh cũng không khỏi hướng về bên phía hắn nhìn một cái.

Cô không có cách nào khác, đưa tay che miệng hắn, chặn đứng lời phía sau hắn chưa nói xong.

Tiếp theo, một tay khác tới tới lui lui viết vài chữ trên giấy, đẩy đến bàn học của Chu Khởi bên kia.

【 có chuyện gì, quay xong lại nói. 】

Chu Khởi nhìn những chữ nhỏ xinh đẹp trên tờ giấy, đuôi lông mày khẽ nhếch, một lát sau, đặt bút dưới hàng chữ mà Hứa Nùng đã viết kia, thêm một câu trả lời ——

【 không được, chuyện tôi hỏi rất gấp. 】

Hứa Nùng sắp bị hắn làm cho tức đến không nhịn được, nghĩ cũng không nghĩ, lại ở trên tờ giấy viết ——

【 vậy liền viết ra trên giấy đi! 】

Chu Khởi nhìn cô thêm mấy dấu chấm than phía sau, biết con mèo nhỏ bị mình chọc nóng nảy, không tự chủ ý cười trên khuôn mặt tuấn tú càng sâu.

Hắn chậm rì rì, ở mặt trên thêm một hàng chữ ——

【 tối nay rốt cuộc muốn sắp xếp cho tôi ở đâu? 】

...

Tờ giấy này truyền qua truyền lại ở giữa bọn họ mấy lần, trên bục giảng "Thầy giáo" đã sớm nhìn thấy, vị diễn viên lão làng kia nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm lấy phấn viết, ném về phía Hứa Nùng và Chu Khởi.

"Hai em kia! Đã vào học rồi, các em đang làm cái gì đó?!"

Phấn viết xẹt qua cánh tay Hứa Nùng, cô vừa nghe "Thầy giáo" trên bục giảng nói lời thoại không có trong kịch bản, quát bọn họ, nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Ngược lại là phía sau có một nam diễn viên quần chúng, vừa nãy vẫn luôn nhìn động tác nhỏ của hai người ở hàng trước, lúc này không nhịn được, rất muốn ăn đòn lên tiếng.

"Thưa thầy, bọn họ đang yêu sớm!"

Một câu làm "Cả lớp" cười vang, Hứa Nùng bị cười cho có chút quẫn bách không được tự nhiên, đầu cúi xuống càng thấp, nhìn từ góc độ của Chu Khởi, hai tai cô từ từ đỏ ửng.

Hắn liếm liếm môi, cười đến có chút phóng túng có chút hư hỏng.

"Thầy giáo" ở trên bục thấy Mạnh Tư Ngữ bên kia cũng không có ý hô "Dừng", chỉ có thể kiên trì tiếp tục thoát ly kịch bản diễn.

"Yêu sớm cái gì? Xảy ra chuyện gì? Em học sinh nam kia, em tự mình nói xem!"

Chu Khởi biết người trên bục giảng là đang gọi mình, cũng không gấp, ánh mắt còn nhàn nhã đặt ở trên người Hứa Nùng.

"Thưa thầy, không phải yêu sớm."

Hắn mở miệng, giọng nói mang theo ý cười, mang theo đùa giỡn, "Em tương tư đơn phương."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui