Đốt Cháy Lãng Mạn

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. 🤗

~~~~~

Chương 33

Lưu Ngải ở đối diện trí tưởng tượng vô cùng phong phú, sau khi nói xong "Máy đào móc", dường như quan sát thấy phản ứng của Chu Khởi không đúng lắm, lại bắt đầu cân nhắc tới cái chuyên môn khác.

Hứa Nùng sợ cô ấy lại nói ra lời gì kinh thiên động địa, vì thế nhanh chóng tiếp lời.

"Hắn học thi đấu điện tử!"

Trì Sa Sa "Ồ" một tiếng, "Trường khác thành lập chuyên ngành thi đấu điện tử chuyên nghiệp thì tớ biết, nhưng trường nghề cũng có sao? Theo kịp thời đại như vậy?"

Hứa Nùng nhớ lúc trước có từng nghe ai đó nói qua, đội thể thao điện tử của trường đối diện khá mạnh, hẳn là có cái chuyên ngành này đi...

Nhưng cô vẫn là theo bản năng nhìn về phía Chu Khởi, ánh mắt mang theo một tia do dự cùng không xác định, "Có... đi..."

Chu Khởi vốn lười biếng chống nghiêng mặt nhìn cô nói linh tinh, lúc này thấy cô khó xử, ngược lại không đành lòng.

Không chút để ý gật gật đầu, ung dung đáp: "Ừ, tôi chơi game."

Trường nghề đối diện có chuyên ngành thi đấu điện tử hay không Chu Khởi không biết, nhưng nếu cô gái của hắn đã nói, cho dù không có, ngày mai hắn cũng sẽ tìm người đập tiền vào để bọn họ thành lập ra.

Nghe thấy đáp án khẳng định của hắn, hai cô gái ở đối diện đều rất hào hứng.

Lưu Ngải: "Nếu chơi game lợi hại, vậy phương diện khác hẳn là anh cũng rất mạnh đi? Nhìn thân hình anh thế này hẳn là cũng rất yêu thích vận động đi? Anh chơi bóng rổ có tốt không? "

Hứa Nùng không biết làm sao, hai cô nàng này đều là hỏi cái vấn đề gì đây, tốc độ tay cô miễn cưỡng có thể lý giải, còn chơi game với chơi bóng rổ lại có cái quan hệ gì?

Không đợi Chu Khởi đáp lại, Lưu Ngải ở đối diện lại mở miệng: "Vậy... Nếu như anh có thể chơi bóng rổ, có hứng thú chơi hỗ trợ cho lớp chúng tôi hay không, thay lớp chúng tôi đấu một giải trong trường?"

Lưu Ngải là uỷ viên thể dục của lớp, lớp bọn họ lại thừa nữ thiếu nam, duy nhất vài nam sinh mỗi một người đều thanh tú yếu ớt, một vạn lần không muốn tham gia đấu bóng rổ, cảm thấy lãng phí thời gian.

Cô nàng mấy ngày nay bởi vì sự kiện này lo lắng đầu cũng cũng muốn rụng hết tóc, vừa đấm vừa xoa mất mấy ngày, cuối cùng mới xác định được ba người, còn thiếu hai chủ lực.

Cô ta thật sự là không có cách nào, nếu không cũng không cần nghĩ đến mời trợ giúp bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Lưu Ngải còn sợ Chu Khởi từ chối, nhanh chóng lại bổ sung một câu: " Trường chúng tôi lần này thi đấu nội bộ, vì để huy động sự nhiệt tình của mọi người, chính là dự tính tiền thưởng rất lớn! Chỉ cần đạt được thứ bậc, tiền thật sự không thiếu nha. Thế nào? Suy xét đi mà!"

Hứa Nùng vốn dĩ nghe xong lời Lưu Ngải, liền muốn trực tiếp thay Chu Khởi từ chối.

Trường học của hắn căn bản chính là nói linh tinh, còn đến làm cái gì hỗ trợ thi đấu.

Nhưng vừa nghe Lưu Ngải nhắc tới chuyện tiền thưởng...

Cô dường như có chút ấn tượng, lúc trước khi Lưu Ngải ở trong lớp khuyên bạn học nam tham gia thi đấu, vẫn luôn có nhắc đến, thắng giải này đội sẽ có tiền thưởng một vạn đồng. Chỉ tiếc bạn học trong lớp bọn họ... đều không quá thiếu tiền.

Vậy nên chuyện này đối với bọn họ mà nói, một chút lực hấp dẫn cũng không có.

Nhưng là với Chu Khởi mà nói...

Ánh mắt Hứa Nùng mang theo do dự nhìn về phía hắn, không nghĩ tới hắn cũng vẫn luôn đang nhìn mình, tầm mắt hai người ngay tức khắc gặp nhau.

Cô lại lặng lẽ thoáng nhìn về phía đối diện, sau đó tiến lại gần Chu Khởi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi hắn: "Anh chơi bóng rổ có được không vậy?"

Đuôi lông mày của Chu Khởi nhếch lên, cũng nghiêng nghiêng người về trước, môi mỏng gần sát bên tai Hứa Nùng, như có như không thở ra ái muội.

"Bạn học nhỏ, bạn xác định muốn hỏi một người đàn ông vấn đề "Được không" à?"

Hứa Nùng: "..."

Người này mười câu thì chín câu không đứng đắn, cô thật muốn đập vỡ đầu hắn!

Cô trừng mắt nhìn hắn, "Vậy anh rốt cuộc có muốn tham gia trận bóng rổ này hay không?"

"Em muốn anh tham gia không?"

Cái gì gọi là cô muốn hay không?

Lông mày Hứa Nùng nhăn tít, kiên nhẫn tiếp tục nhỏ giọng nói với hắn: "Không phải vấn đề tôi muốn hay không muốn anh tham gia, anh không phải là thiếu tiền sao?"

Đáy mắt Chu Khởi xẹt qua một tia ngoài ý muốn, hóa ra là bởi vì này cái?

Ánh mắt hắn đảo qua hai má trắng nõn mềm mại của cô, qua một lúc lâu, hắn mới lần nữa mở miệng: "Được, em nói cái gì thì là cái đó, em bảo anh tham gia anh liền tham gia."

Giọng của Chu Khởi lần này không có tận lực đè thấp, cho nên hai cô gái ở đối diện cũng đều nghe thấy được.

Lúc này hai người đều hít sâu vào một hơi, một bộ chống đỡ cảm giác bị thức ăn cho chó nhồi đầy mặt.

Lưu Ngải vươn tay gõ gõ mặt bàn, mặt không đổi sắc nói: "Tôi nói này, hai vị, đối diện còn có hai người đang thở dốc nè, các người có thể suy xét một chút cảm thụ của chúng tôi hay không vậy?"

Trì Sa Sa phụ họa mạnh mẽ gật đầu.

Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhưng hiện tại có mặt người khác, cô lại không dám giống như thường ngày lén lút oán giận người kia.

Vì thế, cô mặt đỏ bừng bừng thẳng người lên, sau đó chủ động nói với Lưu Ngải: "Hắn tham gia."

Sau khi nói xong, lại dường như là nhớ tới cái gì, hỏi câu: "Tiền thưởng kia... Là chia đều đi?"

Lưu Ngải gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần thắng liền có thể được chia."

Nói rồi, cô nàng lại cười hì hì hỏi Chu Khởi, "Cái đó, soái ca, anh có thể tìm giúp tôi một nam sinh hay không? Bạn học, huynh đệ đều được cả! Chỉ thiếu một người thôi! Đến lúc đó thật sự thắng rồi, tiền thưởng các anh liền có hai phần nha!"

Hứa Nùng nghe xong lời Lưu Ngải nói, ngay lập tức nghĩ tới Chu Khởi đã từng nói qua...

"Tôi có người anh em, bị truy khoản nợ, hai năm ăn hai cái chi giả, một cánh tay một cái chân."

Cô yên lặng ở trong lòng nghĩ, thật để người anh em của hắn tới mà nói...

Chống gậy ra sân sao?

Hứa Nùng sợ hắn không tiện từ chối, vì thế mới vừa muốn mở miệng thay hắn nói gì đó, lại không ngờ Chu Khởi ở bên kia, lên tiếng đồng ý trước.

"Được."

Ánh mắt cô mang theo nghi ngờ nhìn sang hắn, khi bốn mắt nhìn nhau, Chu Khởi lười biếng nhếch môi cười, đưa tay nhéo nhéo hai má cô.

"Yên tâm đi, Chu ca ca nhất định làm cho lớp bọn em thắng."

Hứa Nùng: "..."

Lưu Ngải: "..."

Trì Sa Sa: "..."

...

Ăn xong cơm trưa, Lưu Ngải và Trì Sa Sa rất tự giác đi trước, gần trước lúc đi vẫn luôn nháy mắt với Hứa Nùng, giống như đang nói "Yên tâm, bọn tôi rất có nhãn lực, không làm bóng đèn đâu!"

Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể kéo lê bước chân đi ở phía sau cùng với Chu Khởi.

Khi tới gần cửa đại học B, Hứa Nùng bất chợt xoay người, lòng bàn tay hướng lên trên, đưa bàn tay nhỏ bé về phía Chu Khởi.

Chu Khởi nhướng mày cười xấu xa, "Bạn học nhỏ, hôm nay chủ động như vậy? Muốn nắm tay có thể trực tiếp nói..."

Hắn nói rồi, liền cũng duỗi tay ra, nào ngờ lại bị Hứa Nùng tránh, mà còn "Bốp" một tiếng, bất ngờ bị đập một cái.

Hứa Nùng bây giờ đã biết cái tính tình không đứng đắn này của hắn, cho nên đối với hắn một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí là muốn làm gì liền làm cái đó, cũng không chịu đựng nữa.

Cô hung dữ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ai muốn tay anh chứ, tôi là kêu anh lấy di động ra."

Chu Khởi cũng không thèm để ý, lôi cái Nokia cũ kia ra giao cho cô.

Hứa Nùng nhìn điện thoại di động này, ngược lại không có phản ứng gì lớn, đầu ngón tay đặt ở trên bàn phím, nhanh chóng ấn mấy nút phía trên.

Trong khoảnh khắc, trong túi cô vang lên tiếng chuông, sau khi nghe thấy cô liền cắt cuộc gọi, sau đó lần nữa trả cái Nokia cũ kia lại cho Chu Khởi.

"Anh ghi lại số của tôi đi, về sau chuyện trận đấu bóng rổ có tin tức gì, tôi gọi điện thoại cho anh."

Chu Khởi lười biếng gật gật đầu, cũng không quá để ý.

Hứa Nùng nhìn thời gian, cách giờ lên lớp còn có hai mươi mấy phút, cô nên đi rồi.

Vì thế cô cuối cùng nhìn hắn một cái, nói: "Vậy tôi trước quay về trường học nha."

Nói xong, lại thuận miệng hỏi câu: "Anh lát nữa là muốn quay lại thành phố điện ảnh sao?"

Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, ánh mắt trong nháy mắt thêm sâu, trong tích tắc, hắn giống như không quá để ý nói: "Quay về làm gì? Tôi bị người phụ trách bên kia đuổi việc rồi."

"Hả?" Hứa Nùng sửng sốt, "Vậy anh hiện tại liền... chuyên môn... đòi nợ?"

Suy nghĩ nhanh chóng ở trong đầu xoay một vòng, Chu Khởi lại nói: "Chuyện thu nợ cũng không có, ông chủ kia bị bắt, thuộc hạ đều giải tán hết rồi."

"..."

Hứa Nùng đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, vốn dĩ cô cũng không quá để ý, nhưng nghe xong lời Chu Khởi nói, lúc này lại nhìn nhìn khuôn mặt hắn, dường như là... có chút mệt mỏi?

Dưới mắt giống như so với lúc trước nhiều hơn một ít nhàn nhạt xanh đen a.

Cô đứng ở tại chỗ muốn nói lại thôi, Chu Khởi biết mục đích của mình đã đạt được, vì thế lại nhéo nhéo mặt cô, "Được rồi, mau lên lớp đi, tôi lại không phải là chưa từng ngủ qua dưới gầm cầu, người lang thang bên đó còn rất tốt, không cần bạn học nhỏ em lo lắng."

Nói xong, đẩy hai vai Hứa Nùng, xoay người cô, sau đó ép cô đi về phía trước.

"Đi thôi, tôi nhìn em đi vào."

Chu Khởi cũng nói đến thế này, Hứa Nùng cũng không nói thêm gì nữa.

Cô khắc chế xúc động muốn quay đầu lại, một đường chậm rãi đi trở về phòng học.

Sau khi đến phòng học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa ngay lập tức chạy tới trước mặt cô.

Trì Sa Sa thần thần bí bí mở miệng trước: " Đồng chí Tiểu Hứa, bản nhân ban đêm xem thiên tượng..."

Hứa Nùng có chút bất đắc dĩ nói: "Bây giờ là ban ngày."

"..." Trì Sa Sa chọc chọc Lưu Ngải bên cạnh, kêu cô nói hai câu.

Vì thế Lưu Ngải tiếp lời: "Cô ấy chỉ là tò mò, cậu và đại soái ca vừa rồi rốt cuộc là quan hệ gì."

Hứa Nùng hiện tại ở trong lòng tất cả đều là việc Chu Khởi người không có đồng nào còn không nhà để về, không có nhiều tâm tư để ý tới bọn họ nhiều chuyện.

"Thật sự chỉ là bạn bè quen biết, sắp lên lớp rồi, các cậu nhanh chóng quay về vị trí của mình đi."

Hai cô nàng thoáng nhìn nhau, cũng nhìn ra cảm xúc của Hứa Nùng không đúng, không quấy rầy cô nữa, dắt nhau quay về hàng sau.

Sau đó trong giờ học Hứa Nùng vô cùng lơ đãng, cô không ngừng lấy di động nhìn số cô mới lưu vào ở phía trên, là số điện thoại của Chu Khởi.

Tới tới lui lui mấy lần, muốn gửi tin nhắn cho hắn, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.

Hai tiết học trôi qua, cũng đã gần 5 giờ chiều, Hứa Nùng không có tâm tư gì lại ở lại trường, thu thập túi đồ xong liền đi ra ngoài.

Trên đường đi tới cổng trường, cô lại một lần nữa do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Chu Khởi hay không.

Nào ngờ mới bước ra khỏi cổng trường, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy thân ảnh của người kia.

Hắn nhàn nhã đứng ở nơi đó, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

Trước mặt hắn đứng hai cô bé ăn diện rất thời thượng, cầm di động dường như đang hỏi cái gì.

Chu Khởi vẫn luôn không để ý bọn họ, nhưng lông mày cũng khẽ nhăn, có vẻ rất không kiên nhẫn.

Lưu Ngải và Trì Sa Sa lúc này cũng đi đến cổng trường, sau khi nhìn thấy một màn này, lặng lẽ tiến đến trước mặt Hứa Nùng.

"Nếu là tớ nói a, chị em tốt, có người đàn ông tốt thì phải nắm chặt, đừng lại bạn bè hay không bạn bè gì nữa, cậu thật sự nếu không cố gắng nắm chắc, „Người bạn" này của cậu sớm hay muộn sẽ biến thành bạn trai của người khác." Nói chuyện trước là Lưu Ngải.

"Chỉ là, con gái bây giờ rất chủ động." Trì Sa Sa vừa nhìn Chu Khởi bên kia, vừa nói, "Nhưng mà tôi cảm thấy soái ca kia giống như trước mắt còn chưa động phàm tâm với người khác đâu, thái độ của hắn đối với hai nữ sinh này hoàn toàn không giống đối với cậu a, chậc, quả nhiên được thiên vị đều không có sợ hãi."

Hứa Nùng không có tâm tư để ý tới trêu chọc của bọn họ, đang lúc cô do dự có muốn tiến lên tìm Chu Khởi hay không, người ở bên kia lúc này cũng nhìn thấy cô.

Trong nháy mắt, không kiên nhẫn cùng lạnh lẽo quanh người Chu Khởi toàn bộ biến mất, hắn sải chân dài mang theo một thân lười biếng đi về phía cô.

Sau khi đứng lại, cũng không nói thêm gì, trực tiếp nhẹ nhàng lấy xuống ba lô của cô, sau đó nhẹ khoác lên vai mình.

"Đi thôi, đưa em về nhà."

Lưu Ngải và Trì Sa Sa rất thức thời lui lại xoay người đi về hướng ngược lại, Hứa Nùng muốn nói câu tạm biệt với họ cũng không kịp.

Vẻ mặt cô phức tạp nhìn Chu Khởi, lại nhìn hai cô gái ở chỗ xa kia, vẫn có chút không cam lòng, hỏi: "Nếu không... Anh giải quyết một chút chuyện bên kia trước đi?"

Chu Khởi ngay cả nhìn cũng không nhìn bên kia, thuận miệng đáp: "Không cần, bọn họ lại không quan trọng."

Hắn vừa nói, vừa túm lấy cổ tay Hứa Nùng, kéo cô đi về phía trước, "Ngoài em ra, không ai đáng giá để tôi lãng phí thời gian."

Hứa Nùng ngẩn người, đầu óc trong nhất thời rất loạn, thậm chí cũng không kịp phản ứng việc hắn dắt mình đi, cứ như vậy cùng hắn đi gần hết non nửa đường.

Nhà trọ cô thuê cách trường học không xa, đi đại khái mười mấy phút đồng hồ thì đến.

Sau đó, khi đi tới dưới nhà trọ, cô cũng vẫn luôn không mở miệng, nhưng trong lòng liên tục do dự rối rắm.

Chu Khởi rủ mí mắt liếc cô, an tĩnh đợi một lúc lâu, thấy cô không lên tiếng, liền nói: "Đi lên đi, tôi lát nữa lại hút điếu thuốc rồi đi."

Hứa Nùng cúi đầu mím môi, hơn nửa ngày mới nâng mặt nhìn hắn, "Anh buổi chiều vẫn luôn ở bên ngoài trường chờ tôi sao?"

"Ừ, cũng không việc gì, liền muốn chờ em tan học, đưa em về nhà."

Hứa Nùng do dự, có chút không biết mở miệng như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi: "Vậy anh... Là không có nơi để đi sao?"

Chu Khởi lặng im nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười.

"Thế nào? Bạn học nhỏ, lại thương xót tớ à?"

"..."

"Thật thương xót tớ mà nói, vậy nếu không cho tớ nạp chút điện đi."

Hứa Nùng chớp mắt, không hiểu lời hắn nói cho lắm.

Nạp điện? Nạp điện gì? Nạp điện thoại di động sao?

Kết quả nghi hoặc còn chưa hỏi ra miệng, cô liền cảm giác cả người đột nhiên bị hắn dùng lực lôi kéo, cơ thể trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.

Trên người Chu Khởi vẫn là hương vị hỗn hợp của mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi nước giặt quần áo, có hoang dã lại mát lạnh, đầu Hứa Nùng bị hắn ghì trước ngực, bên tai là tiếng tim đập nhịp nhàng mạnh mẽ của hắn.

Xung quanh rất an tĩnh, xa xa là ráng chiều như lửa.

Quanh hai người phủ một tầng sáng màu cam đỏ, bóng dáng một cao một thấp, giống như trong tranh vẽ.

Sau khi Hứa Nùng kịp phản ứng lại, bắt đầu theo bản năng trốn tránh.

Lực ôm của Chu Khởi ngay lập tức càng chặt, không cho cô một chút cơ hội lùi bước.

"Trước đừng cử động."

Giọng nói của hắn giờ phút này đặc biệt trầm khàn, so với bình thường càng thêm từ tính say lòng người hơn

"Em thương xót, để anh nạp đầy đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui