Đốt Cháy Lãng Mạn

Trong phòng rất tối, Hứa Nùng cảm thấy toàn bộ giác quan vào giờ khắc này đều bị phóng đại vô hạn, không khí trở nên đặc quánh, thân mật lại nặng nề, tim đập giống như đánh trống, chấn động khiến thần kinh của cô cũng mạnh mẽ nhảy lên theo.

Chu Khởi vẫn đè ở trước người cô, hô hấp nóng rực vẫn luôn tản mạn ở bên tai cô, môi mỏng cũng không ngừng hôn mút khẽ cắn vành tai của cô.

"Vợ à, anh muốn quyến rũ con mèo."

Lúc Chu Khởi nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đôi môi nóng bỏng một đường từ tai hôn đến cổ của Hứa Nùng.

Khi hắn hôn lên cổ của cô, Hứa Nùng chỉ cảm thấy một mảnh da kia bị hắn cọ sát vừa nóng vừa ngứa, cô nhịn không được hơi ngửa đầu lên, trên mặt mang theo một tia khó nhịn.

Tuy rằng trước đây hắn cũng từng ôm cô làm chuyện đi quá giới hạn vô số lần, nhưng Hứa Nùng luôn cảm thấy hôm nay hoàn toàn không giống lúc trước.

Thật giống như là nước đã đun sôi vậy, hoàn toàn không có loại cảm giác có thể dừng lại lúc bình thường kia.

Hứa Nùng có chút sợ hãi, "Chu Khởi..."

Giọng nói của cô rất thấp, ngoài sự mềm mại lúc bình thường ra, trong vô thức còn mang theo một tia run rẩy.

Nhưng mà cô căn bản không biết, cô càng như vậy, càng dễ dàng khiến đàn ông nảy sinh ý muốn xé nát cô.

Chu Khởi cảm thấy bản thân hiện tại, toàn thân cao thấp căng chặt giống như tảng đá bị nung qua, hắn dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, cọ cọ lên cổ Hứa Nùng.

"Vợ à, hôm nay để anh thông qua sát hạch, cầm chứng nhận lên đường, được không?"

Hứa Nùng cảm thấy suy nghĩ của mình mơ mơ màng màng, sau một hồi khá lâu, cô dường như khẽ thở dài, sau đó nâng hai tay lên, nhẹ nhàng ôm cổ Chu Khởi.

Chu Khởi vốn đã muốn buông tha, nhưng giờ khắc này cảm nhận được động tác nhỏ của cô, nháy mắt liền phản ứng lại.

Căn bản không cho cô cơ hội đổi ý, một phen ôm ngang lưng cô, chân dài sải bước đi nhanh về phía giường lớn trong phòng.

Tiếp đến, động tác cẩn thận đặt người lên trên giường.

Bên cạnh giường là một cái cửa sổ sát đất cực lớn, ngoài cửa sổ có một suối nước nóng nhân tạo, trong ao hàng năm trữ nước nóng, mặc dù bây giờ là mùa đông, bên ngoài còn có tuyết bay lả tả, trong ao giống như trước bốc lên hơi nóng hầm hập như sương mù.

Lúc này ánh trăng rắc trên mặt nước, ánh nước lấp lánh hiện lên màu sáng bạc.

Hai người ở trên giường đè lên nhau, nghiêng người vừa vặn đối diện với suối nước nóng, không hiểu sao lây nhiễm chút hơi thở lãng mạn.

Sau khi Chu Khởi đè lên người ở dưới, không vội vã hành động, mà là thân mật cọ cọ hai má của cô.

"Vợ à, anh yêu em."

Hơi thở của người đàn ông vẫn còn mang theo hương rượu, trong ánh mắt cũng có chút chếnh choáng say, nhưng Hứa Nùng lại không hiểu sao, ở trong lời nói của hắn, nghe ra sự trịnh trọng và nghiêm túc.

Im lặng giây lát, cô nhắm hai mắt lại, ôm cổ hắn, nhẹ giọng đáp lại ——

"Ừ, em cũng thế."

.........

Ngày hôm sau là Chu Khởi tỉnh lại trước.

Tối hôm qua náo loạn quá muộn, sau khi hai người thật sự nằm xuống đều thở hổn hển không ra hơi, trực tiếp mệt đến mức cái gì cũng không quan tâm, ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Kết quả, ngày hôm sau mặt trời mới vừa nhô lên, ánh nắng lập tức chiếu vào trong phòng, lúc tia sáng quét về phía giường lớn, Chu Khởi lập tức bị nắng chiếu tỉnh lại.

Không thể không thừa nhận, loại chuyện tự mình động tay này, cùng với ôm cô nàng nhà hắn muốn làm gì thì làm... Là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Chu Khởi cảm thấy toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều thoải mái kêu gào, trong đầu không ngừng nhớ lại dáng vẻ của Hứa Nùng tối hôm qua ở trên người mình run rẩy cắn môi, trong lòng lại có ý muốn rục rịch ngóc đầu dậy.

Hắn mở mắt ra, trước tiên là cầm lấy điều khiển từ xa từ từ đóng bức màn lại, tiếp đến mượn ánh sáng mỏng manh còn sót lại, nghiêng đầu quan sát Hứa Nùng vẫn còn dang ngủ say trong ngực mình.

Cô nàng nhà hắn lúc này đang gối lên cánh tay hắn, cái chăn trắng như tuyết bởi vì động tác ngồi dậy của hắn vừa rồi mà trượt xuống một chút, đầu vai của cô hơi lộ ra trong không khí, phía trên, còn có mấy dấu vết màu đỏ tối hôm qua hắn bá đạo lưu lại.

Thật ra, không chỉ ở trên vai, mà cổ của Hứa Nùng, cánh tay, ngực, thậm chí đùi và chân... Đều bị hắn theo thứ tự để lại không ít dấu vết.

Chu Khởi lặng lẽ xuôi theo chăn quan sát vào bên trong, nhìn một mảnh cảnh xuân kia từ tối hôm qua liền bắt đầu thuộc về hắn, nhất thời dục niệm liền không khống chế được.

"Vợ à." Hắn khàn giọng dựa gần vào cô.

Sau đó, Hứa Nùng là bị hôn tỉnh, cảm giác hơi hơi khó thở khiến cô không thể không mở mắt ra, giữa lúc mơ mơ màng màng liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia dán ở trước mặt mình.

"Anh làm gì vậy?" Cô hơi hơi đẩy hắn một cái, mới vừa tỉnh ngủ giọng nói vẫn còn mềm mại, mang theo giọng sữa nhỏ nhẹ.

Chu Khởi hôn khóe miệng của cô, bàn tay ở dưới chăn đốt lửa khắp nơi.

"Vợ à, anh lại đói rồi."

"..."

Đã có kinh nghiệm của ngày hôm qua, Hứa Nùng đương nhiên nghe ra được lời này của Chu Khởi rốt cuộc là có ý gì, cô vốn suy nghĩ vẫn chưa tỉnh táo, bị hắn giày vò lại bắt đầu chìm chìm nổi nổi.

...

Sau đó, khi kết thúc, kim đồng hồ vừa vặn chỉ về phía mười giờ trưa.

Tấm màn trong phòng được kéo ra một nửa, xung quang không còn tối tăm như vừa mới rồi, nhưng ánh sáng lại cũng không mãnh liệt như lúc sáng sớm.

Chu Khởi đi vào phòng tắm trước xử lý bản thân sạch sẽ, sau khi đi ra rất tâm tình vô cùng sảng khoái.

Hắn nhìn Hứa Nùng còn mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường, không khỏi cúi người hôn hôn khóe môi cô.

"Vợ à, anh ôm em đi tắm nhé?"

"... Không cần." Hứa Nùng lúc này còn đang khôi phục trạng thái, không có chút sức lực nào, giọng nói cũng không quá lớn.

"Thật sự không cần?" Chu Khởi cười xấu xa nhếch môi, "Chân vẫn còn sức sao?"

Hứa Nùng tức đến muốn cắn người, cô giương mắt lên hung dữ trừng hắn một cái.

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói được!"

Một lần cuối cùng kia, cô rõ ràng nói hắn nhanh một chút, kết quả người đàn ông này cố chấp giày vò cô gần bốn mươi phút đồng hồ.

Cổ họng của cô cũng gào đến câm rồi, thậm chí còn nhịn không được dùng móng tay cào ra hai vệt máu ở trên lưng hắn, nhưng giống như trước không thể ngăn cản được thế tiến công vẫn luôn không dừng được của người đàn ông này.

Vì thế, hiện tại liền dẫn tới cô mệt đến mức cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm sấp ở trên giường không dậy nữa.

Chu Khởi biết bản thân vừa nãy có chút quá đáng, cho nên lúc này đương nhiên là vừa ôm vừa dỗ dành, không dám lại trêu chọc Hứa Nùng.

Hai người lại nằm nói chuyện một lát, điện thoại Chu Khởi liền đột nhiên vang lên.

Hắn ôm bả vai của Hứa Nùng, ấn nút nghe, sau đó tùy ý trả lời: "Mẹ."

Gọi điện thoại tới là mẹ Chu, tiếng của bà ở bên kia nghe rất vui vẻ, "Con trai, buổi tối có cùng Nùng Nùng về nhà đón năm mới không?"

Hai đứa trẻ mới lĩnh giấy chứng nhận không lâu, thân là trưởng bối thật ra hẳn phải cho hai người nhiều thời gian riêng tư hơn, cái này mẹ Chu cũng biết.

Nhưng mà, ngày Tết này là ngày đầu tiên của năm, mỗi năm toàn gia Chu gia đều tụ tập cùng nhau đón Tết, năm nay trong nhà có thêm thành viên mới, không cùng nhau tụ tập cũng có chút không hợp lý.

Hơn nữa, mẹ Chu có vài phần hiểu rõ về Hứa Nùng hơn hai người đàn ông trong nhà, cũng biết tình huống trong nhà cô,

vừa vặn kịp lần này ăn Tết, bà còn muốn làm thêm gì đó, cho đứa bé kia chút ấm áp của gia đình bình thường.

Chu Khởi không trực tiếp trả lời, mà là che micro, nghiêng đầu hỏi Hứa Nùng một tiếng: "Mẹ hỏi chúng ta buổi tối có trở về ăn Tết hay không."

Hứa Nùng chớp mắt một cái, có chút không kịp phản ứng.

"Về... nhà cũ Chu gia sao?"

Chu Khởi gật gật đầu.

Hứa Nùng không biết nên nói cái gì, do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: "Có phải quá nhanh hay không?"

Cô luôn có loại cảm giác không thật, tuy rằng bọn họ xác định quan hệ, nói chuyện yêu đương, thậm chí lĩnh giấy chứng nhận đều là vô cùng nhanh chóng, nhưng ở chỗ Hứa Nùng, luôn cảm thấy lâng lâng, cảm thấy mọi chuyện trải qua đều không quá chân thật.

Cho dù là tối hôm qua hai người đã thổ lộ với nhau, nhưng Hứa Nùng vẫn cảm thấy... Có chút quá nhanh.

Chu Khởi bất đắc dĩ, "Vợ à, chúng ta đều lấy chứng nhận rồi, quan hệ cũng hợp pháp, em cảm thấy anh đưa em về nhà ăn Tết còn coi là nhanh sao?"

Nếu có thể, từ khi hắn gặp cô mấy lần đầu, thì đã muốn lừa người về nhà gặp cha mẹ và ông nội rồi.

Cô nàng ngốc nghếch nhà hắn lại còn cảm thấy nhanh?

Nghe xong lời này của Chu Khởi, Hứa Nùng cắn môi lại nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Chu Khởi liền lười biếng đáp lại bên kia, sau đó cúp điện thoại, Hứa Nùng thì bắt đầu thấp thỏm lo lắng.

Mẹ Chu cô đã từng gặp qua, là người rất dễ dàng khiến người khác thân cận, nhưng mà cha Chu và ông nội Chu thì...

Hai người đều là người quản lý của công ty lớn, thật sự sẽ thích loại con gái không bối cảnh cũng không có ưu điểm gì như cô sao?

Con người đều là như vậy, một khi bắt đầu để ý, thì sẽ nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.

Trước kia, Hứa Nùng chưa từng nghĩ sẽ có tương lai cùng người có thân phận như Chu Khởi, vì thế cũng chưa từng nghĩ tới những điều này, nhưng hiện thực xô đẩy, cô liền bắt đầu lo lắng không yên.

Chu Khởi đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô, cho nên sau khi cúp điện thoại, ngay lập tức ôm lấy Hứa Nùng.

"Vợ à, em tin tưởng anh, đến Chu gia rồi, mấy người lớn chỉ biết đối xử với em còn tốt hơn đối với anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện mà em tưởng tượng đâu."

Đầu Hứa Nùng chôn ở trong ngực Chu Khởi, rầm rì nói: "Vậy nếu bọn họ không thích em thì làm thế nào?"

"Không có chuyện không thích, bọn họ đã sớm xem qua ảnh chụp của em."

"Không phải là bề ngoài..." Giọng nói của Hứa Nùng càng ấp úng, "Em nói chính là tính cách, còn có..."

Còn có chuyện trong nhà cô.

Tuy rằng, có lẽ Chu gia không quan tâm môn đệ, nhưng hẳn là sẽ để ý gia đình của cô đi, loại như cô này, cha còn ở trong tù, mẹ lại...

Cô là người như vậy, thật sự sẽ được người lớn của Chu gia thích sao?

Chu Khởi nghe ra ý tứ của cô, có chút đau lòng lại nắm thật chặt tay cô.

"Vợ à, cái gì cũng không có, những thứ em nghĩ đó đều không tồn tại. Bọn họ chỉ sẽ thương em, tin tưởng anh."

...

Ban đầu, mấy người giao hẹn ở trong biệt thự trên núi đón Tết xong rồi tách ra.

Nhưng bởi vì Chu Khởi và Hứa Nùng tạm thời có việc, cho nên kế hoạch liền hủy bỏ.

Lúc chia tay, Trần Tiến còn có chút không hài lòng.

"Việc gì thế, vội vã như vậy, nhất định phải gấp gáp xuống núi ăn Tết."

Chu Khởi không quá để ý đáp, "Đưa vợ tớ về nhà ăn Tết."

Trần Tiến vừa nghe lời này thì hứng khởi, "Ôi chao, đây là muốn mang em gái Nùng về nhà gặp người lớn trong nhà nha."

Vừa nói, hắn vừa chuyển tầm mắt nhìn về phía Hứa Nùng, "Em gái Nùng, sau khi trở về cố hết sức tố cáo nha, đem mọi uất ức mà bình thường em phải chịu đều nói một chút với cha Chu mẹ Chu, đến lúc đó để bọn họ giúp đỡ sửa trị hắn. Nếu thật sự không được, về sau em nói với anh cũng được, anh giúp em trừng trị hắn!"

Chu Khởi mặt mày đầy ý cười, "Cậu đã từng đánh thắng tớ?"

"..." Trần Tiến cạn lời, hắn đây rõ ràng là giúp Chu Khởi dỗ dành vợ, kết quả người anh em này quay đầu lại còn phá đám hắn?

"Thế nào? Một ngày không hại anh em cậu liền khó chịu có phải không? Không phá đám tớ thì chết à?"

"Không phá đám ngược lại là không thể chết được." ý cười trong mắt Chu Khởi càng đậm, "Nhưng là phá đám cậu có thể làm cho tớ càng vui vẻ hơn."

"..."

Trần Tiến không muốn nói chuyện, tình huynh đệ cái gì, chỉ như thế này thôi.

...

Hai người lái xe đại khái hơn hai giờ đường xe mới tới nhà cũ Chu gia.

Nhà cũ là một biệt thự kiểu sân vườn có niên đại rất lâu đời, bên này không tính là khu vực đắt nhất của Bắc thành, nhưng sống ở đây đều là một ít gia tộc lớn được gọi tên của Bắc thành.

Vẻ ngoài của biệt thự nhìn đã có chút cũ rồi, không giống một ít biệt thự có phong cách hiện đại bây giờ, sau khi Hứa Nùng xuống xe cẩn thận nhìn hai cái, cảm thấy có chút giống nhà cao tầng kiểu Tây thời dân quốc

Chu Khởi dừng xe ở trong sân, sau khi tắt máy đầu tiên là xuống xe, tiếp đến vòng qua đầu xe, đi về bên phía Hứa Nùng.

Hắn vươn tay về phía cô, dáng vẻ thong thả lười biếng, nhưng trong lời nói lại lộ ra một tia trịnh trọng.

"Đi thôi, bà xã, chúng ta về nhà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui