=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Ngày 1 tháng 7, giải thi đấu thể thao điện tử PUBG chính thức khai mạc.
Tô Mộ Mộc đã có mặt ở ngoài trường quay từ rất sớm. Quan Hi cầm cuốn sổ nhỏ dặn tới dặn lui: “Quy mô giải đấu thể thao lần này được mở ra rất rộng, BOSS của công ty game cũng sẽ đến và tham gia nên lát nữa cô phải làm cho tốt đấy biết không?”
“Vâng.”
“Nhớ kỹ! Không được nói những câu thô thiển! Vì sẽ có video trích dẫn câu nói sau trận đấu.” Hai tay Quan Hi lắc lắc, cố gắng nhấn mạnh, nói: “Trích dẫn sau trận đấu đó cô hiểu không? Tức là người ta sẽ cắt những lời cô nói trong lúc chơi rồi ghép lại thành một video đặc sắc đấy, tôi không muốn mở nó lên rồi nghe toàn là giọng cô đệt với mẹ nó đâu!”
Tô Mộ Mộc nhìn Quan Hi thật lâu: “Dữ dằn quá nha mẹ Quan, biết cả mấy từ mới mẻ như trích dẫn sau trận đấu luôn.”
“Uầy, làm quản cho cô anh cũng mệt tim lắm chứ.” Quan Hi thở dài: “Không biết khi nào camera livestream sẽ lia đến chỗ cô nên tốt nhất là cô nên chú ý hình tượng trong suốt quá trình đó cho anh, OK?”
“Hiểu mà hiểu mà.” Tô Mộ Mộc liên tục đáp lời: “Dù có thua em cũng sẽ ngồi đó như tiên nữ.”
“Trong ba ngày thi đấu sẽ có SOLO, DUO VÀ SQUAD. Thật ra với chúng ta mà nói thì trận đấu chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là buổi lễ tuyên bố của công ty game vào ngày cuối cùng.” Quan Hi đặt cuốn sổ xuống, nói: “Hôm đó cũng là ngày xác định người đại diện phát ngôn.”
Tô Mộ Mộc sợ hãi: “Vậy là ngày kia đó hả? Nhưng đến nay họ vẫn chưa chọn được người mà.”
“Đúng.”
Tô Mộ Mộc xỉa xói: “Sàng lọc khó khăn quá ha.”
Quan Hi nghiêm túc đè vai cô xuống, nghiêm mặt nói: “Anh lạy cô, xin cô hãy biến tất cả mọi người thành Lâm Trăn dùm anh.”
“Hả?” Tô Mộ Mộc chẳng hiểu mô tê gì.
“Bình thường anh thấy cô bẽn lẽn trước mặt cậu ta lắm mà.”
Tô Mộ Mộc đỏ mặt không chịu thừa nhận: “Em… Em nào có đâu.”
“Cô có!” Quan Hi nói: “Đừng nói bậy, đừng mỉa mai đối thủ, biết chưa?”
“Em có mỉa mai đối thủ hồi nào đâu?”
Quan Hi cười ha ha: “Cô tưởng anh chưa xem cái video cô với Lâm Trăn lao xe vào thành phố bấm còi inh ỏi cả đường đi ha gì?”
Tô Mộ Mộc: “……”
Tô Mộ Mộc đang nói chuyện với Quan Hi thì người ban tổ chức đến báo rằng bọn họ có thể vào trường quay.
Vì lần này đến để tham gia thi đấu nên Tô Mộ Mộc ăn mặc theo phong cách giản dị, tuy không có quần áo lộng lẫy để tô điểm thêm nhưng gương mặt có thể bù trừ cho tất cả kia vẫn khiến cô thành tâm điểm của sự chú ý, hút mắt vô cùng.
Thêm vào đó là những bước chân đầy tự tin trên thảm đỏ khiến con người ta chợt xuất hiện ảo giác—— Dù chụy đây có khoác miếng vải trên người thì lên thảm đỏ vẫn đầy khí thế OJBK.
Lúc trông thấy Tô Mộ Mộc, MC hơi giật mình vì tất cả các khách mời vào trước đều khoe hương khoe sắc rực rỡ như đi thi người mẫu, Tô Mộ Mộc chính là người đầu tiên xuất hiện với phong cách nhẹ nhàng và thoải mái thế này.
Khi cô đến gần, MC nở nụ cười chuyên nghiệp bước tới chào hỏi, sau đó bắt đầu phỏng vấn.
Tô Mộ Mộc khách sáo trả lời những vấn đề chương trình đặt ra theo kịch bản của Quan Hi.
“Hôm nay tôi hơi hồi hộp vì trình độ của tất cả mọi người đều rất cao và trong đó còn có các tuyển thủ chuyên nghiệp. Tối qua tôi đã căng thẳng đến nỗi không thể ngủ ngon đấy.”
Tiếng lòng Tô Mộ Mộc OS: Nói cho cô biết nhé! Thật ra là do tôi háo hức quá nên không ngủ được thôi!
“Nhưng tôi sẽ cố gắng làm thật tốt để sống đến phút cuối cùng, còn chuyện ăn gà thì… Ha ha ha, để xem hôm nay vận may có tìm đến tôi không.”
Tiếng lòng Tô Mộ Mộc OS: Phải ăn gà! Nhất quyết phải gặm sạch từng cái chân gà không chừa một con!
“Nương tay á? Không đâu, nếu không lên tiếng thì chẳng có ai trong game biết người trước mặt mình là ai cả.”
“Vấn đề đại diện game thì phải hỏi công ty game chứ.” Tô Mộ Mộc cười cười: “Tất nhiên là tôi sẽ rất vui khi được chọn làm đại diện cho PUBG.”
Tô Mộ Mộc vòng vèo với MC như rắn không xương, thỉnh thoảng lại bỏ thêm vài câu thú vị rồi bước xuống sân khấu. Tình cờ ở chỗ người lên sân khấu tiếp theo chính là Lâm Trăn, sau đó cô nghe thấy những câu trả lời chẳng mấy khiêm tốn đến từ đằng ấy.
“Có gì đâu mà phải hồi hộp? Bọn họ giỏi nhưng tôi cũng có kém đâu.”
“Đúng vậy, gần đây có bắn luyện với đám DDD, 4W. Thắng thua hả? Tầm 50-50 thôi.”
“Thật ra tối qua tôi cũng không ngủ được.” Nói đến đây, dường như ánh mắt ấy lại vô tình lướt sang Tô Mộ Mộc dưới sân khấu rồi cong môi lên, nói với giọng đầy bí ẩn: “Nhưng tôi không mất ngủ vì trận đấu.”
Lúc cậu ngó sang, ánh mắt lơ đễnh như có như không ấy dẫn kèm một luồng điện khiến tim chợt cô run lên, nở hoa và lan tỏa hương vị ngọt ngào không tưởng.
Quan Hi đứng bên cạnh thấy hai người vẫn còn liếc mắt đưa tình bèn thúc giục: “Được rồi, cô còn nhìn nữa chắc cả trường quay đổi thành màu hồng luôn quá.”
Bị Quan Hi khinh bỉ, Tô Mộ Mộc ho khẽ, quyến luyến theo chân anh vào khu vực thi đấu. Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn lướt qua Lâm Trăn đang bị MC bám mãi không rời trên kia.
Thấy cô dần đi mất, Lâm Trăn không thể tiếp tục kiên nhẫn được nữa, cứ đứng ngồi không yên như khỉ cháy mông, hận không thể đuổi theo bóng lưng ấy.
May là MC phát hiện ra tâm hồn cậu chẳng còn ở đây nên không làm khó cậu thêm nữa, sảng khoái thả người đi.
Chàng trai nhỏ vội vã nhảy xuống sân khấu đuổi theo người thương, nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: “Chị gái nhỏ ơi.”
Vì xung quanh đang đông người nên họ vẫn giữ một khoảng cách đủ xa.
Tô Mộ Mộc: “Ơi?”
“Tặng cho chị này.” Lâm Trăn vội nhét một món đồ nhỏ vào tay cô.
Thấy cậu cứ tỏ ra bí ẩn, Quan Hi cũng tò mò nghiêng đầu sang xem. Anh thấy Tô Mộ Mộc xòe lòng bàn tay ra và trong đó có một cái nút bàn phím.
Quan Hi: “……” Đây là cái mòe gì vậy? Đúng là không hiểu nổi thanh niên thời nay.
“Không phải cái nút chị tặng em đâu, đây là nút em từng sử dùng đấy. Em đã dùng nó thắng rất nhiều ván game nên mong rằng nó cũng sẽ mang may mắn đến cho chị.”
Tô Mộ Mộc cẩn thận cất chiếc nút đi rồi cười khẽ nhìn Lâm Trăn: “Không phải nó mang may mắn đến cho chị.”
“Hả?” Lâm Trăn tròn mắt nhìn.
Tô Mộ Mộc nhìn cậu chăm chú, nói khẽ: “Mà may mắn của chị đến từ em.”
“Ò!” Khóe môi Lâm Trăn nhếch lên, cười cực kì vui vẻ.
Quan Hi bị nhét thức ăn chó ngượng ngùng hắng giọng, nhắc nhở: “Hai người cẩn thận tí đi, không biết ống kính đang núp trong cái xó xỉnh nào nhắm vào chúng ta đấy.”
Đúng lúc đám người 4W đến, bọn họ vừa trông thấy Lâm Trăn lập tức nhào tới như chó thấy xương. Một kẻ đứng bên trái khoác vai cậu, kẻ kia từ bên phải giữ lấy cánh tay kia, giữ chặt cả hai bên trái phải.
Hai tuyển thủ của 4W chào hỏi Tô Mộ Mộc trước rồi mới tập trung chỉa súng ống đạn dược về phía Lâm Trăn.
“Chó Thụ! Tại hôm qua mày nhắc đội trưởng nên mới hại bọn tao phải ném flash cả đêm đấy!”
“Đúng vậy!! Nói cho mày biết, hôm nay bọn tao sẽ nhắm vào mày!”
Lâm Trăn vẫn tỉnh bơ: “Ờ, tao lại sợ chúng mày quá cơ.”
“Lên, đè đầu nó xuống xử lý!” Sniper* 4W gào thét rồi nhảy lên vò đầu Lâm Trăn.
(*) Sniper: Tay bắn tỉa
Lâm Trăn vội bảo vệ kiểu tóc của mình, cực kì sĩ diện nói: “Đệt, mấy thằng bay đàng hoàng tí coi, đừng có phá tao trước mặt chị gái nhỏ.”
Suy cho cùng vẫn là mấy chàng trai trẻ, bên cạnh có người đẹp nhìn chằm chằm nên hai đội viên 4W ngoan ngoãn ngừng lại, chần chừ nhìn cô.
Tô Mộ Mộc đảo mắt, vẻ gian xảo chợt lóe lên, cô thương lượng: “Nếu chị lờ đi thì tí nữa vào game các cậu tha cho chị một mạng được không?”
Đội viên 4W cùng hò hét đồng ý: “Được luôn! Bọn em sẽ nhắn cả mấy thành viên khác trong đội nữa! Chỉ cần gặp phải chị gái nhỏ lập tức buông vũ khí đầu hàng.”
Tô Mộ Mộc hài lòng bảo: “Thế thì được, vậy hai người có thể xứ lý em ấy thoải mái.”
Lâm Trăn diễn mặt hãi hùng rớt cả hạt dưa: “Chị gái nhỏ, sao chị lại bán em đi như thế.”
Tô Mộ Mộc cười rất mực hiền hòa: “Bây giờ chị phát hiện ra em rất là được giá.”
Nhận được sự đồng ý của Tô Mộ Mộc, hai đội viên túm cổ Lâm Trăn tha đi, Lâm Trăn cũng phối hợp phát ra những tiếng la lối giãy dụa các kiểu con đà điểu.
Thật ra thì đám Tô Mộ Mộc với thành viên 4W cũng chỉ đùa vậy thôi, vì trong game chẳng có ai thấy được tên đối thủ nên hoàn toàn không có chuyện tha mạng cho ai cả. Dù vậy, người nói cực kì vô tâm nhưng người nghe lại có ý.
Cam Phỉ Đình vô tình đi ngang qua, nghe thấy cuộc đối thoại bèn lên tiếng chào hỏi rồi cười cợt nói: “Chị Mộc Mộc này, em thấy quan hệ của mọi người tốt ghê, có phải đã bí mật hẹn nhau gì rồi không? Chị dẫn em theo chơi với dược không?”
Đừng tưởng những câu nói ấy chỉ là những lời bông đùa, thật ra cô ta đang ngầm hỏi xem có phải Tô Mộ Mộc và nhưng người khác có thỏa thuận hòa bình nào đó không, hơn nữa lúc cô ta hỏi có mặt streamer khác ở đây nên rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tô Mộ Mộc nhìn vẻ mặt thân thiết của Cam Phỉ Đình, chẳng biết lạnh lẽo đến từ đâu chợt len lỏi vào trong từng mạch máu, lạnh đến mức cô phải nổi hết da gà.
Cô nhìn Cam Phỉ Đình rồi lại nhìn sang đám streamer bạn cô ta đoạn vờ ngớ ngẩn cười giả lả: “Nào có, trong game này đâu có thấy được ID của người khác, đừng bảo là cô quên mất chuyện này rồi nha.”
“Thế cũng đúng.” Cam Phỉ Đình cười ha ha mấy tiếng rồi dắt người bạn streamer của mình bỏ đi.
Đến khi cô ta đi xa, Tô Mộ Mộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan Hi đề phòng nói: “Cô né cái nàng streamer tên GoGo gì đấy xa xa tí nha.”
“Có lẽ vụ scandal lần trước là do cô ta gây ra hả?”
Tô Mộ Mộc hết sức ngạc nhiên, dù vậy thì dường như mọi thứ vẫn nằm trong dự tính: “Chắc chắn?”
“Cô ta đã kí hợp đồng với studio hơn ba tháng trước, có thể thấy tham vọng của cô ta không hề dừng lại ở nghiệp streamer. Studio cô ta kí luôn giữ liên lạc với một vài tài khoản đã bôi nhọ cô hôm đó.” Nói đến đó Quan Hi lại vui vẻ bảo: “Bạn trai cô có đóng góp kha khá trong việc điều tra rõ ràng chuyện này đấy.”
Tô Mộ Mộc nhớ tới lần Cam Phỉ Đình kết bạn với mình, thật ra tất cả những lời an ủi đó đều ẩn chứa ý vị thăm dò tin tức. Cả lần chụp poster quảng cáo mấy hôm trước cô ta cũng cố tình nhắc đến chuyện nam streamer ngủ với fan nữa kia… Nghĩ đến những chuyện đó, Tô Mộ Mộc giật hết cả mình.
Nhưng trong cái làng giải trí này, chuyện đâm sau lưng nhau vì xung đột lợi ích nó bình thường như cá diếc sống dưới sông vậy, Tô Mộ Mộc sẽ không phí quá nhiều tình cảm cho việc này.
Tô Mộ Mộc nói: “Biết rồi, sau này em sẽ cẩn thận. Cơ mà có thể cô ấy đã đoán ra quan hệ của em với Lâm Trăn.”
Quan Hi nhíu mày: “Được, anh sẽ về bàn với đoàn đội về vấn đề này. Sắp tới cô với Lâm Trăn phải cẩn thận hơn, ở nơi công cộng thì đừng thân thiết với cậu ta quá để tránh bị người ta nắm thóp.”
Cô tán gẫu với Quan Hi thêm mấy vấn đề liên quan đến công việc rồi đi một mình vào khu vực thi đấu ngồi vào vị trí.
Vì ngày đầu tiên là trận SOLO nên bên trái Tô Mộ Mộc là Giang Trừng Vũ còn bên phải là một nghệ sĩ. Đến trận DUO và SQUAD ngày mai thì vị trí sẽ thay đổi tùy theo sắp xếp đội.
Vì tính công bằng của trận đấu nên công ty game đã cố tình ngăn cách vị trí của rất cả các khách mời.
Đương nhiên, dù có ngăn cách đến đâu thì cũng không cản nổi Giang Trừng Vũ.
“Mộc Mộc!” Giang Trừng Vũ rướn cổ sang chỗ cô, hai mắt sáng rỡ: “Tốt quá! Nếu chúng ta gặp nhau trong game thì cô nhớ che chở cho tôi với nhá.”
Tô Mộ Mộc vươn tay đè đầu cậu ta xuống, cười nói: “Được thôi, nếu gặp được nhau thì tôi vác cậu đoạn đường.”
Nhận được lời hứa của Tô Mộ Mộc, Giang Trừng Vũ ngây thơ hài lòng quay về chỗ ngồi.
Trận đấu chính thức bắt đầu, đường bay đi từ sân bay đến thành phố Severny.
Nhìn thấy đường bay, cô đã mất mấy giây mới quyết định nhảy thẳng xuống sân bay để mạo hiểm nhưng điều khiến cô phải giật nảy mình là Lâm Trăn đã la lên—— “Nhảy!”
Sau đó, N người nhảy soạt soạt soạt xuống theo cậu.
Nghĩ bằng đầu ngón chân còn biết những kẻ nhảy theo là ai nữa là!
Cái tên bẫy cha… À không, bẫy vợ này!
Bây giờ Tô Mộ Mộc rất muôn đi lột vỏ cây của ai đó!
Bất đắc dĩ, cô đành phải chuyển điểm đáp sang tháp cao. Sự thật là nhảy xuống đây thì phải đánh cược với thần may mắn, nếu loot được scope lớn với súng bắn tỉa ở đây thì có thể xơi được đám dưới sân bay dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu không có scope to thì đây chính là nơi có xác suất bị bao vây rất lớn. Nếu bị ai đó nhắm khi đang đứng trên tháp cao thì Tô Mộ Mộc sẽ gặp phải phiền toái lớn. Mà tháp cao lại cực kì khan hiếm vật tư, dù trốn được khỏi đó nhưng chắc gì đã may mắn trốn được đám bước ra từ nhà C* hay cái kho hàng khổng lồ kia.
(*) Nhà C: Khu có ba tòa nhà xếp thành hình chữ C tập hợp một lượng súng ống đạn dược vật tư cực kì phong phú.
Khi chọn nhảy xuống tháp cao, Tô Mộ Mộc phát hiện ra có người đi cùng đường với mình. Sau khi đáp xuống đất, trên mặt đất chỉ có một khẩu shortgun, cả Tô Mộ Mộc lẫn người kia đều trông thấy và nhào đến chỗ nó.
“Ha ha ha! Bợn không có nhanh bằng tôi rồi!” Tô Mộ Mộc cướp được súng và đạn.
Đối phương thấy Tô Mộ Mộc giành được súng lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng địa hình của tháp cao ở sân bay đã hạn chế không gian trốn của người đó nên không thể chơi lăng ba vi bộ*.
(*) Lăng ba vi bộ: Có nghĩa là “nhẹ nhàng đạp sóng”, trong game này thì nó là tên của chiêu chạy theo đường ziczac như rắn bò để tránh né đường đạn.
Khóe miệng cô nhếch lên thành một đường cong xinh xắn, đáy mắt ẩn chứa hơi thở của sự nguy hiểm.
Cô đã nghẹn mất mấy tháng trời! Chờ mãi mới tới trận đấu này để thể hiện tài năng.
Cho mấy đứa bay bảo chụy thuê người bắn thay này, cho mấy đứa bay nghi ngờ kỹ thuật bắn của chụy này.
Tô Mộ Mộc lắp đạn xong lập tức nhắm ngay đầu kẻ đang chạy trốn, người ngã, cô lấy được cái mạng đầu tiên của trận đấu.
Sự thật chứng minh, Tô Mộ Mộc cực kì may mắn……
Nicetree dùng S686 hehot BOSS.
Khi trông thấy cái ID đấy, mí mắt cô giật giật.
Còn Quan Hi đang ngồi trong phòng quan sát thì giật luôn cả người, thiếu điều nhảy dựng lên khỏi ghế.
PUBG được phát triển bởi công ty Blue Hole, ở trong nước thì được Chim Cánh Cụt ba ba đưa vào hoạt động. Người dùng ID BOSS đó chính là ông tổng của dự án phát triển trong nước, đồng thời là một trong những nhân vật quan trọng quyết định bản hợp đồng đại diện phát ngôn của cô.
Tô Mộ Mộc không thể kìm lòng được vỗ trán. Ai ngờ được cô lại bắn chết BOSS và biến người ta thành hộp ngay trong ngày thi đấu đầu tiên thế này.
Hợp đồng đại diện của cô! Tiền giấy bé nhỏ của cô! Đừng bay đi như thế!
Caster* A: “Ồ! Người lấy được first kill* của trận đấu hôm nay là Tô Mộ Mộc của chúng ta! Hơn nữa cô ấy còn hehot giết BOSS. Hành động 666 cực, ha ha ha ha!”
(*)Caster (viết tắt từ Game Caster) tức là bình luận viên của một trận/giải đấu.
(*) First kill: Mạng đầu tiên.
Tiếng cười của caster A chính là điệu cười sung sướng khi thấy người ta gặp xui xẻo.
Caster B: “Đạo diễn ới đạo diễn ơi, mau chuyển màn hình sang Tô Mộ Mộc để bọn tôi hỏi xem tâm trạng của cô ấy bây giờ thế nào.”
Tô Mộ Mộc: “……”
Tâm trạng của cô á?
Bây giờ cô chỉ muốn nuốt lại viên đạn đường kính 12mm mình vừa mới bắn ra thôi.
Dù sâu bên trong nước mắt là biển rộng nhưng ngoài mặt cô vẫn phải trả lời caster như không có gì xảy ra: “Thật á? Tôi lấy được first kill à? Xem ra số tôi cũng đỏ lắm, để lát nữa tôi ra ngoài mua xổ số, có ai muốn góp tiền không?”
Caster A lại quay sang hỏi BOSS: “BOSS thì sao, anh có cảm giác gì?”
BOSS đùa bảo: “Cảm giác game tệ quá, dứt khoát ra cửa bán xổ số có vẻ hợp lý hơn.”
Tô Mộ Mộc QAQ.