Trần Thất vốn định ăn chực một bữa không trả tiền, sau đó gây chuyện với người ta, rồi bị bắt đi đến Nha môn nhằm tránh đi tai họa lần này.
Nghe có người nói như vậy, không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, vỗ bàn quát lên: “Ta đang tự hỏi sao cứ thấy có gì sai sai, hóa ra tửu lâu nhà các ngươi lại là hắc điếm, dùng thứ thức ăn cho heo này lừa tiểu gia”
Trần Thất bỗng nhiên nổi giận khiến cho tiểu nhị phục vụ nhất thời sợ hết hồn, không kiềm được oán thầm trong lòng, thầm nói: "Là cái tên nào không có mắt mà cho người tới đây gây chuyện, không phải là muốn làm hỏng việc làm ăn của tửu lâu bọn ta?”
Tiểu nhị quay đầu lại nhìn, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn Trần Thất, toàn thân bạch y, là một công tử ca, thanh âm thanh thúy, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú.
Bên cạnh hắn là một thanh niên tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, người khoác thanh bào, diện mạo phổ thông, vóc người bậc trung, nhưng có một khí thế bức người.
Tiểu nhị của tửu lâu thấy hai người trẻ khí thế bất phàm thì không dám xúc phạm, chỉ có thể cười mỉm nói: “Hai vị khách quan cứ nói đùa, tửu lâu bọn ta nổi tiếng hơn trăm dặm, sao có thể lấy thức ăn cho heo ra đãi khách được?”
Trần Thất vốn có lòng gây chuyện liền lập tức tiếp lời, quát lên: “Nếu như không phải là thức ăn cho heo, tại sao hai vị huynh đài này cùng ta không thù không oán mà lại châm chọc ta như vậy? Đúng rồi, ngươi nhất định là khinh thường ta còn nhỏ tuổi nên muốn lừa gạt ta phải không, mau kêu chưỡng quỹ tới đây.”
Trần Thất quát to, vươn tay vỗ bàn rầm một cái, chiếc bàn được làm từ loại gỗ thượng hạng bỗng trở thành tấm gỗ nát bấy.
Hắn tùy ý ra tay, vốn là chỉ muốn tạo một tiếng vang thôi, không nghĩ tới một chưởng của mình lại đạt tới trình độ như vậy.
Một cái bàn gỗ thượng hạng bị hắn đánh nát bấy, mạt gỗ bay tán loạn, hắn cũng bị sợ hết hồn, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Tiểu nhị kia bị một chưởng của Trần Thất trấn áp, cũng không dám cãi lại, vội vã đi ra sau mời chưởng quỹ đi ra.
Chưởng quỹ tửu lâu này đã sớm đứng ở phía sau nghe chuyện, ông ta mở tửu lâu đã nhiều năm nên cũng khá hiểu chuyện.
Cũng không hỏi nguyên do của chuyện này, lập tức chắp tay với Trần Thất nói: “Xin vị tiểu ca này bớt giận, tửu lâu chúng tôi sơ ý.
Giá một bữa ăn và rượu này cũng không cao, tiểu nhị ở đây có chút tiền coi như là hối lỗi, mong rằng vị khách quan vui lòng nhận cho, đừng có so đo gì nhiều!”
Chưởng quỹ tửu lâu bước ra thấy chiếc bàn bị vỡ vụn, biết Trần Thất có võ công, lập tức chẳng những không đề cập tới tiền cơm mà còn chắp tay biếu tiền, khuôn mặt béo béo, nụ cười lấy lòng, bộ dáng vô cùng dễ bắt nạt.
Trần Thất mặc dù làm sơn tặc nhưng cũng không phải là người thích bắt bẻ người yếu, nghe thấy vậy lập tức ngượng ngùng cầm tiền rồi bỏ đi.
Thiếu niên bạch y thấy cảnh đó, không kiềm được lại giễu cợt, nói với thanh niên mặc thanh bào: “Quả nhiên là một kẻ chưa từng thấy thành thị, nhà quê lên tỉnh, vì mấy đồng tiền mà làm như thế.” Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn tới Trần Thất, đi cùng vị thanh niên mặc thanh bào kia lên trên lầu, sau đó lạnh lùng dặn dò một câu: "Ta không muốn ăn đồ của tửu lâu các ngươi, chỉ muốn mượn chỗ của các ngươi, lát nữa sẽ có người đến hầu hạ, mùi trên người của tiểu nhị quá nồng, chớ có đến gần ta.”
Mấy tiểu nhị trong tửu lâu đều bị làm cho tức chết, bọn họ mở tửu lâu, trên người mà không sạch sẽ thì làm sao có khách nào dám tới ăn chứ? Bị thiếu niên bạch y xúc phạm, mọi người đều cảm thấy tức tối.
Nhưng chưởng quỹ tửu lâu lại hiểu biết nhiều, Trần Thất nhìn qua thì thấy chỉ là người nhân cơ hội gây chuyện thôi, còn hai người tuổi trẻ này lại có vẻ lai lịch quá lớn, cho nên vội vàng ám chỉ mấy tiểu nhị nói nhỏ, ngay cả ông ta cũng không lên làm phiền.
Chỉ một lúc sau có hơn mười tên người hầu riêng mang theo hộp đựng thức ăn, rượu, thảm, nệm lên trên lầu, không để những người trong tửu lâu vào mắt.
Có một người trông giống như quản gia, thái độ hết sức kiêu căng, thấy chưởng quỹ tửu lâu thì lập tức giở giọng dặn dò nói: “Công tử nhà chúng ta đã bao căn phòng này, các ngươi nhanh chóng đuổi những vị khách còn lại đi đi, cũng không được đón thêm những người khác, tránh cho quá ồn ào, công tử nhà ta không thích.”
Trần Thất lấy tiền của chưởng quỹ xong lập tức xoay người rời đi.
Vị công tử tính khí kiêu ngạo này hẳn là người có lai lịch khủng.
Nếu như hắn đã tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết đến cảnh giới quá cao, kẻ tài cao gan lớn, dĩ nhiên sẽ không ngại nóng nảy, không quan tâm tới đối phương.
Tuy nhiên bây giờ thứ mà hắn có thể dựa vào chỉ là Thiết Cốt Công tu luyện tới tầng thứ ba cùng một món pháp khí tà môn là túi Ngũ Âm thôi, cũng chỉ dám vênh mặt hất hàm sai khiến lúc không có người ta thôi, huống hồ chuyện này cũng không hề liên quan tới nửa đồng tiền nào.
Trần Thất nhanh chân bước ra tửu lâu, trong lòng thầm nghĩ: “Hai công tử cứ kiêu ngạo đi, coi chừng đụng phải có ngày đá phải bàn sắt, Có điều...!Nhắc tới cũng thấy kỳ thật, vì sao trên người hai vị công tử ca này lại thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, cử chỉ cũng có chút ẻo lả vậy.
Dù sao cũng đã hành nghề cướp bóc lâu rồi, Trần Thất cũng coi như tầm hiểu biết rộng, ánh mắt sắc bén, dù cho chỉ thoáng nhìn một cái thôi cũng nhìn ra được chi tiết nhỏ.
Chẳng qua là hai vị công tử này cũng chẳng có dây dưa rễ má gì với hắn, mà hắn không gây hấn được ở tửu lâu đang tìm con đường khác nên cũng không suy nghĩ sâu xa được như thế.
Trần Thất rời khỏi tửu lâu, sờ sờ bụng thấy đã căng tròn lên đôi chút, đang muốn nghĩ cách khác, hay là đổi sang một tửu lâu khác thử xem thì bỗng nghe thấy một tiếng hờn dỗi, thanh âm dịu dàng đáng yêu, giống như muốn rót vào tận cốt tủy nam nhân.
“Đây không phải là Thất đương gia đó sao? Đêm qua sao ngài không cùng Lục tiên sinh tới phủ đệ của phủ lệnh Phàn Dương vậy, lại để cho tỷ tỷ nhớ nhung nhiều như thế.”
Một bàn tay nhỏ mềm mại không xương đặt lên vai của Trần Thất, Trần Thất không cần quay đầu lại cũng đoán được người này chính là Tam bang chủ của Trúc Chi Bang Lý Mị Mị.
Hắn cười gượng một tiếng, không chút nghĩ ngợi đáp: “Hôm nào ta cũng đến giờ là buồn ngủ, nếu không thì sẽ thấy khó chịu cả mấy ngày.
Cõ lẽ Lục nhị ca thấy ta ngủ rồi nên không gọi ta.”
Trần Thất mở miệng nói dối không một chút áy náy, Lý Mị Mị nhìn hắn một cái, bật cười nói: “Đúng vậy, ngươi còn trẻ, không chịu thức đêm được.
Vừa đúng lúc Lý tỷ đây có một số việc muốn...tiểu huynh đệ ngươi hỗ trợ." Hôm đó Lý Mị Mị không để ý tên tiểu quỷ này, giờ không nhớ nổi tên của Trần Thất nên hơi chần chừ thế là thuận miệng kêu một tiếng tiểu huynh đệ, nữ nhân này cũng không kiêng kỵ gì cả, lập tức kéo Trần Thất đi.
Trần Thất muốn giãy giụa, nhưng mà lực đạo từ tay của Lý Mị Mị truyền tới vô cùng lớn, dù cho hắn cũng có lực cánh tay tận ba bốn trăm cân nhưng rồi cũng bị Lý Mị Mị kéo đi, không tự chủ được mà cất bước đi theo.
Trần Thất âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: "Nữ nhân này không phải là người có lai lịch rõ ràng, rốt cục thì nàng muốn kéo ta đi làm cái gì? Bất luận là làm gì, tóm lại cũng không phải là chuyện tốt...!Có điều võ công của nữ nhân này rất giỏi, ta căn bản không thể nào thoát được.
Chẳng trách Nhị đương gia nói võ công của nàng so với Đại trại chủ cũng không kém là bao.”
Lý Mị Mị kéo Trần Thất đi, lại vòng về tửu lâu mà hắn vừa mới rời khỏi.
Nàng dường như rất có danh tiếng ở phủ Phàn Dương này.
Mới bước vào quán rượu, chưởng quỹ cùng mấy tiểu nhị vội vàng ra đón, trong lời nói tràn đầy sự khách khí, luôn mồm luôn miệng gọi Tam phu nhân, không biết được kính trọng bao nhiêu phần.
Nhất là chưởng quỹ kia, khi thấy Trần Thất và Lý Mị Mị cùng nhau trở về thì không kiềm lòng được mà lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "May mà mình còn biết điều, không tranh chấp với thiếu niên này, sớm biết hắn được Tam phu nhân nuôi, mình nên lấy lòng mới phải."
Dù cho mọi người đã bày ra tư thế như vậy nhưng Lý Mị Mị cũng chỉ trả lời nhàn nhạt vài câu rồi hỏi tư lịch của hai người vừa lên lầu kia.
Chưởng quỹ không dám giấu giếm, lập tức mang Lý Mị Mị với Trần Thất lên tới một nơi trang nhã trên lầu, cố ý ở ngoài cửa lớn giọng một tiếng: "Tam phu nhân Trúc Chi Bang tới." Bên trong một âm thanh thanh thúy dễ nghe, lại có chút vẻ non nớt lớn tiếng quát lên: “Vậy mau để cho nàng vào, bọn ta đợi nàng đã lâu lắm rồi, Tam phu nhân gì đó có mặt mũi lớn như vậy sao?”
Trần Thất lập tức kinh sợ, thầm nghĩ: “Trúc Chi Bang vốn có quan hệ với Thái thú bản quận, thế lực rất to lớn vậy mà tiểu tử này cũng không để vào mắt, không biết là lai lịch thế nào mà lại kiêu ngạo đến thế.”
Lý Mị Mị bị người ta quát thẳng mặt như thế nhưng vẫn không để ý chút nào, cười khẽ một tiếng, ngang nhiên đi vào, nhìn thấy thiếu niên bạch y kia cùng với thiếu niên thanh bào thì nhẹ nhàng hành lễ, tự cho mình ở hàng dưới, cười yếu ớt nói: “Lý Mị Mị để cho Vạn đại tiểu thư cùng Tình Vũ kiếm Nhâm cô nương phải chờ lâu, thật sự tội đáng chết vạn lần, mong rằng hai vị cô nương đây thấy thái độ nhận tội của Mị Mị coi như đàng hoàng thì bỏ qua cho lần này”
Trần Thất im lặng đứng sau lưng của Lý Mị Mị, giờ hắn đã biết lai lịch của bọn họ thực sự quá lớn, Lý Mị Mị lại gọi “bọn họ” là hai vị cô nương, Trần Thất âm thầm nhìn mấy lần, đáy lòng lại nói: “Tuy rằng gương mặt của hai người này có chút nữ khí nhưng tướng mạo không hề ôn nhu, chẳng lẽ ta đoán sai, đây không phải là hai nữ nhân mà lại là nam nhân à?”
Thiếu niên bạch y kia bị Lý Mị Mị gọi là Vạn đại tiểu thư lặng lẽ cười nói : “Những thứ hư danh này thì bỏ đi, không cần mượn cớ ta cũng không động tới được Lý Mị Mị ngươi.
Lần này chúng ta tới đây cùng Vương Sư Quân chia ra làm hai đường, hắn tới vì cả chuyện công lẫn chuyện tư, bọn ta thì lại vì chuyện công mà tới.
Trúc Chi Bang các người hỏi thăm tin tức người đó, có đầu mối gì chưa?"
Lý Mị Mị khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu mỹ nhân đó của Linh Kiệu tiên phái đang ở ẩn trong núi Chú Sơn cách phủ Phàn Dương bảy trăm dặm, chỉ cần đủ nhân lực thôi thì bắt nàng ta chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Chẳng qua là..."
Vạn đại tiểu thư quát lên: “ Cái gì mà chẳng qua, các ngươi chỉ là bang hội trong giang hồ, căn bản không có tư cách đề bạt điều kiện với ta.
Tuy nhiên các ngươi cũng yên tâm, nếu như ngươi có thể hoàn thành chuyện này, Ngụy công công đã đồng ý, có thể để cho các ngươi đầu quân cho triều đình, phong làm võ quan.
Không cần phải lo những thứ tiện nghiệp này nữa, cũng không cần lo lắng Linh Kiệu tiên phái tới trả thù.”
Lúc này Lý Mị Mị mới yên tâm, thái độ càng thêm kính cẩn hẳn lên, các nàng thương nghị mấy câu, Lý Mị Mị lập tức mang theo Trần Thất cáo từ.
Từ đầu tới cuối, cả ba người đều không để ý tới hắn, một tiểu nhân vật thế này chỉ cần liếc mắt thôi cũng được gọi là cao lắm rồi, thái độ vô cùng kiêu căng, thật xứng với câu “Cả vú lấp miệng em*.”
(*: Chỉ hoàn cảnh người dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át người khác)
Trần Thất cũng không so đo chuyện này, chỉ là có hơi chút hứng thú với cuộc đối thoại giữa Vạn đại tiểu thư với Lý Mị Mị, đợi đến lúc Lý Mị Mị ra khỏi tửu lâu lập tức không nhịn được nữa: “Tam bang chủ, vị Vạn đại tiểu thư này là ai thế? Tại sao lại kiêu ngạo như vậy?”
Lý Mị Mị thản nhiên cười một tiếng vô cùng quyến rũ, thấp giọng xuống, ghé sát đôi môi anh đào vào bên tai Trần Thất, bật cười nói: "Ngươi thế này là không có kiến thức rồi, vị Vạn đại tiểu thư này chính là cháu gái duy nhất của trấn quốc Thái sư Vạn Tiêu Cổ, tương lai được định sẵn làm hoàng phi của bổn triều, có thể gặp được nàng đã coi như phúc đức tám đời tu luyện rồi.
Cho dù…thứ mà ngươi thấy không phải diện mạo thật của nàng.”.