Đốt Thiên Tiên Đạo


Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão trong lòng cùng giật mình, không biết tại sao động Phù Tiền nhân xuất hiện lại kéo rất nhiều đại tu sĩ tới đây.

Lý trưởng lão suy nghĩ một lúc, sau đó mới gọi La Phù lục nữ tới, cẩn thận nói ra nghi vấn, nhưng hồi lâu sau vẫn không thể lí giải.

Đúng vào lúc này xuất hiện một luồng ánh sáng tối đen như mực, thời điểm bay tới ngọn núi mới thấy rõ là một đạo sĩ mặc đồ đen, bàn tay nâng một cái hồ lô da đen, cười ha ha tán đi ánh sáng, nghênh ngang hạ xuống.
Lý trưởng lão thấy được người này thì trong lòng chấn động, quay đầu lại liếc mắt nhìn Điêu trưởng lão một cái, hai người không làm chủ được khí thế thúc giục, Đào Hoa Cương Khí toàn thân ngưng tụ thành một đường thẳng tắp xông lên không trung.

Điêu trưởng lão vỗ eo bay ra hai đạo Tiễn Vĩ Song Hồng, hai người như thể gặp phải đại địch.
Trần Thất thấy thế cũng khẽ giật mình, tuy rằng hắn không biết tại sao hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo lại đề phòng như vậy nhưng cũng đè tay xuống thu La Phù lục nữ, Vạn Kỳ cùng hai vị bàng môn tán tu, Hứa Lý, Ứng Ưng vào Kim Cương Tháp, hai tay khẽ nắm lại chuẩn bị xuất ra bốn đạo Hỏa Long Phi Vũ.
Trần Thất ứng biến cực nhanh, ngay cả Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão cũng âm thầm khen một tiếng, các nàng lặng lẽ bảo hộ Mã Ngọc ở phía sau, lúc này Lý trưởng lão mới trầm giọng hỏi:
- Hóa ra là Đồ Ma Quân, không biết vì sao cũng đến Dương Châu, chẳng lẽ động phủ cổ tiên nhân kia cũng khiến cho Ma Quân động lòng sao?
Đạo sĩ áo đen ngửa mặt lên trời cười to, nói:
- Một tòa động phủ thượng cổ luyện khí sĩ đương nhiên chẳng đáng làm ta để ý.

Nhưng ta nghe người ta nói tòa động phủ này có thể sinh ra Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm, nên không nhẫn nại được mà động tâm tư.

Hai vị không phải cũng vì vật ấy mới phá quan mà ra sao?
Lý trưởng lão và Điêu trưởng lão nét mặt không đổi, thấp giọng cười yếu ớt, nhưng Trần Thất từ phía sau nhìn rõ hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo này đầu vai đang hơi buông lỏng, cột sống bỗng trở nên thẳng tắp, liền biết được tin tức này gây chấn động lớn đối với các nàng.


Trần Thất tuy rằng không biết Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm là thứ gì, nhưng hắn có thể đoán rằng, có thể khiến lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm bậc này động lòng thì chắc chắn là linh vật có thể luyện chế tiên đan.

Chỉ là Bích Ngọc Hà Hoa này có thể luyện ra tiên đan dạng gì thì Trần Thất hắn không thể biết được.
Vị đạo sĩ áo đen kia vô cùng thích thú, thấy Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão ngầm thừa nhận việc này, liền cười ha hả nói:
- Đời này ta tu luyện tuy rằng cũng có chút pháp lực đạo hạnh, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên, không thể thoát khỏi thân thể trần tục mà thọ đến cuối cùng.

Bích Ngọc Hà Hoa kia là một vị thuốc làm chủ của Đại Khô Vinh Đan, đan này có thể khiến người ta như cây khô gặp mùa xuân, thanh xuân phơi phới, ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ lão quái ta đến một hai trăm năm nữa.

May mắn sao người biết tin tức này không nhiều, bằng không cả ngươi lẫn ta chưa chắc đã có phần.
Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão trong lòng có biến động lớn, các nàng đã tu luyện hơn ba trăm năm, sống không được bao nhiêu nữa sẽ lực hết người mất, dù có pháp lực khôn cùng cũng không ngăn được sinh mệnh tiêu tán.

Nhưng nếu có thể kéo dài tuổi thọ thêm một hai trăm năm thì nói không chừng còn có cơ hội nhòm ngó kim đan, sau khi có thành tựu kim đan thì tuổi thọ kéo dài hơn nữa, không chừng còn có thêm bảy tám trăm năm tươi đẹp.
Tâm tư Lý trưởng lão thay đổi thật nhanh, thầm nghĩ:
- May mà lần này vì Mã Nguyên xung đột với đệ tử phái Thanh Thành mà tới phủ thành Phúc Dương, bằng không cơ hội lớn cỡ này chẳng phải sẽ bỏ qua công cốc sao? Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm này nhất định phải đoạt về tay…
Lý trưởng lão tâm tư dao động, trên mặt lại thản nhiên cười nói:
- Trong trường hợp đó, Đồ Ma Quân tới hỏi tỷ muội chúng ta là có việc gì sao?
Đạo sĩ áo đen ha hả nói:

- Lần này tin tức trong động phủ cổ tiên nhân có Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm thập phần bí ẩn, chỉ hai ba người, trừ ngươi và ta thì chỉ có vài lão yêu, bọn họ đã kết thành một đám, nếu ta không có sự giúp đỡ thì muốn tranh giành linh vật cỡ đấy cũng chỉ có thể nằm mơ.

Nhưng dựa vào mỗi hai vị thôi thì cũng khó mà đoạt được Bích Ngọc Hà Hoa từ trong tay của mấy lão yêu đó.
Lý trưởng lão cũng là người sảng khoái, lập tức nói:
- Đồ Ma Quân một khi đã nói như vậy thì tỷ muội chúng ta cũng nguyện ý hợp tác với ngươi, mọi người cùng có lợi.
Điêu trưởng lão mặc váy hoa ngũ sắc không lên tiếng, hiển nhiên ngầm đồng ý Lý trưởng lão thay nàng quyết định, cũng thu lại hai đạo pháp khí Tiễn Vĩ Song Hồng.
Đạo sĩ áo đen nói hai ba câu đã thuyết phục được hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo, liền quay mặt sang phía Trần Thất lạnh lùng cười, trong ánh mắt tất cả đều là luồng khí xơ xác tiêu điều, Lý trưởng lão khẽ giật môi, muốn khuyên bảo vị Đồ Ma Quân này nhưng nghĩ đến việc kéo dài tuổi thọ một hai trăm năm sắp tới, dù là phải trở mặt với phái Thanh Thành âu cũng đáng giá, nên cũng không mở miệng, còn tự nghĩ: "Thiếu niên này số phận không tốt, ta còn có chút kiêng dè, dù sao cơ nghiệp Đào Hoa quá lớn, người dù chạy cũng không chạy thoát được cơ nghiệp.

Nhưng lão ma Đồ lẻ loi một mình, hành tung mơ hồ, cho dù đắc tội phái Thanh Thành thì phái Thanh Thành cũng không làm gì được hắn.

Thiếu niên này tư chất xuất chúng, chết cũng được, tránh cho sau này phái Thanh Thành lại có một truyền nhân đạo hạnh xuất sắc."
Suy nghĩ trong đầu Trần Thất xoay chuyển cực nhanh, thấy Đồ Ma Quân có ý định giết người diệt khẩu, lập tức lạnh lùng cười nói:
- Là Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm cũng không phải tùy tiện một con chó con mèo là có thể luyện ra Đại Khô Vinh Đan.
Một câu này của Trần Thất nửa trào phúng nửa mỉa mai, liền không lên tiếng nữa.

Đạo sĩ áo đen hơi sửng sốt đưa mắt nhìn Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão.

Hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo này tâm tư vừa động, đúng lúc này mới nhớ tới thân phận của Trần Thất.

Lý trưởng lão ảm đạm cười:
- Vị tiểu ca này chính là cao đồ của phái Thanh Thành, đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, nguyện ý mời một vị trưởng lão tu ẩn trong môn phái ra tay luyện chế Đại Khô Vinh Đan.

Không biết Đồ Ma Quân có trợ thủ luyện đan thủ đoạn lợi hại hơn không?
Đạo sĩ áo đen hơi chần chừ, hắn xưa nay nổi danh lòng dạ độc ác, làm sao có thể có bạn tốt nào? Nếu có bạn tốt thì hắn cần gì liên minh tạm thời với hai trưởng lão của Đào Hoa giáo? Về chuyện luyện chế Đại Khô Vinh Đan, hắn căn bản tính tự mình ra tay, chỉ là thủ pháp luyện đan của hắn là bậc ba, cũng không nắm chắc có thể luyện chế ra một lò tiên đan thành phẩm hay không.

Chỉ là loại chuyện này hắn không chuẩn bị tốt, chỉ cần có ba phần nắm chắc thì thậm chí một phần cũng có thể làm được việc rồi.

Hiện tại nghe được trưởng lão Đào Hoa giáo dường như còn "chuẩn bị" tốt hơn mình, thậm chí còn mời đệ tử phái Thanh Thành, nhờ ẩn tàng trưởng lão của đạo môn đại phái ra tay luyện đan, lập tức có thêm vài phần hy vọng, nói với Lý trưởng lão:
- Hóa ra Lý trưởng lão đã mời Đan vương Thanh Thành An Thạch Thanh ra tay sao? Đây chính là một chuyện tốt, nếu có vị Đan vương này ra tay, chỉ sợ có thể luyện ra gấp mười lần Đại Khô Vinh Đan.
Lý trưởng lão chỉ cười, thâm ý liếc Trần Thất một cái, Trần Thất thấy chiêu này có tác dụng mới chậm rãi thả La Phù lục nữ, Vạn Kỳ cùng hai vị bàng môn tán tu, Hứa Lý cùng Ứng Ưng ra.

Sau đó có chút khinh thường nói:
- Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm rơi vào tay kẻ phàm tục nào đó luyện chế lung tung, chỉ sợ một lò đan dược cũng không luyện ra được.

Chớ có dát vàng lên mặt mà nói cái gì gấp mười, người trong thiên hạ có thể luyện Đại Khô Vinh Đan hai tay mười ngón đếm không xuể, nhưng cam đoan chắc chắn luyện ra một lò thì ngay cả một bàn tay đếm cũng không hết.
Trần Thất cố ý không nhìn sắc mặt của đạo sĩ áo đen, nhưng ý tứ miệt thị này lại không hề che giấu.
Đồ Ma Quân lặng lẽ cười, nói:
- Quả nhiên thiên hạ anh hùng xuất thiếu niên, vị tiểu ca này dũng khí hơn người, người trẻ tuổi dám ở trước mặt ta nói như vậy cũng không nhiều.
Hắn là người co được duỗi được, nói xong những lời này cũng không nhìn Trần Thất mà đi tới một chỗ trong núi ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc, nhìn sáu luồng ánh sáng bất định xoay quanh trên trời.
Sáu luồng ánh sáng này trong nháy mắt hợp lại một chỗ, tuy rằng người trên đó cũng chú ý tới nơi này, nhưng danh tiếng Đồ Ma Quân rất lớn, hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo cũng không dễ trêu chọc, người trong sáu luồng ánh sáng đó cũng không muốn tùy tiện khiêu khích, tụ họp tại một chỗ sau đó đi tới nơi khác.

Lý trưởng lão lờ mờ nhận ra một người trong đó, thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới mười chín đại tặc trong thiên hạ mà sáu kẻ đã đến rồi.

Vạn pháp yêu vương, Bạch Mi Thần, Hoa Liễu Ma, Bạch Hạc Đồng Tử, Tiên Viên lão tổ, Ngũ Thông Ma Quân, ngần này lão quái liên thủ quả thật có hung uy khiến quỷ thần cũng phải tránh lui.
Đồ Ma Quân lặng lẽ cười nói:
- Nếu không như vậy thì ta cũng không mặt dày tìm tới cửa hợp tác cùng hai vị.

Sáu lão yêu này từng người đối mặt thì ta không sợ, nhưng hai ba người cùng lúc thì Đồ Tam Tô ta đành phải nhượng bộ lui binh, đấu không lại bọn họ.
Đạo sĩ áo đen này nói chuyện quả thực thành thật, thẳng thắn thừa nhận chính mình đấu không lại sáu lão yêu liên thủ, Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão biến sắc, hai nàng tuy rằng luyện khí đã đạt đỉnh phong, nhưng vẫn không bằng Đồ lão ma đầu này, hiện tại tuy rằng ba người hợp sức cũng vẫn yếu hơn sáu lão yêu kia.

Mắt thấy động phủ thượng cổ tiên nhân xuất thế, thế nhưng phong ba đủ đường, khó khăn như vậy, hai người đều hối hận đã không kêu gọi người giúp đỡ.

Nhưng việc đến nước này, hai người đều là tu sĩ tu luyện thành công đọa thuật, liền định ra tâm tư, không để ý tới Đồ Ma Quân mà nhắm mắt ngồi xuống chờ tòa động phủ thượng cổ tiên nhân kia xuất thế.
Trần Thất thấy các đại lão này đều tính kế cũng không xen vào, chỉ cùng Hứa Lý, Ứng Ưng nhìn nhau, sau đó toàn bộ suy nghĩ đều chìm vào trong tòa đạo cảnh kia.

Đạo cảnh của Trần Thất vừa mở ra liền hóa thành một ngọn núi mây mù giăng kín, như thể lơ lửng trên không, trên núi ánh sáng lấp lánh, dường như có rất nhiều hoa cỏ, chim bay cá lượn, nhưng suy nghĩ khẽ chuyển, lại tựa như trụi lủi hoàn toàn không có một sinh mệnh, cho dù bản thân Trần Thất không biết cảnh vật trong núi đâu là thực đâu là giả.

Trong lúc Trần Thất chìm vào suy tư, liền bỗng pháp quyết, bản thân hóa thành một con vượn già trong núi khẽ buông cánh tay dài, ở trong núi lăn qua lăn lại, tâm tình rất thoải mái.
- Lòng ta như vượn già, nguyện ở lại trong núi rừng, ai truyền được đạo này thì về sau sẽ làm yêu tiên.
Trần Thất đang bừa bãi phóng đãng bỗng nhiên nghe được có người ca hát, bài ứng đối này rất có tư vị núi rừng, làm hắn nghe được trong lòng thấy xấu hổ, không biết vì sao đạo cảnh của chính mình lại có nhiều thứ kỳ dị như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận