Đốt Thiên Tiên Đạo


Hòa thượng Phục Yêu vừa đi, khẩu khí của hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo, Đồ Ma Quân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Sáu đại yêu vương trên đụn mây muộn hơn một khắc mới lại tiếp tục nổi trống nhạc lên.

Về phần hai vị đạo nhân vô danh kia thì dứt khoát không lên tiếng.

Còn lại cao thủ võ lâm, bàng môn tán tu, các lộ yêu quái đang vây quanh hồ Sấu cũng mất một lúc lâu sau mới bắt đầu nhẹ nhàng phát ra tiếng ồn, hiển nhiên là có vài phần kiêng kị cùng khiếp sợ Phục Yêu tôn giả hung hăng bá đạo này.
Khi Phục Yên tôn giả dẫn theo Hứa Lý, Ứng Ưng đi rồi hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo và Đồ Ma Quân nhìn Trần Thất với một ánh mắt kiêng nể.

Tam phái Lục đạo oai phong lừng lẫy nhất giới này, nội tình hùng hậu không ai sánh bằng, ngoài ra giống như Diệt Tình Đạo và Vong Tình Đạo có mối hận cũ, vậy ít nhiều cũng có chút giao tình, Trần Thất sớm đã để lộ ra điều này vì có lần đã xuất hiện cùng ba đệ tử truyền nhân lớn của Kim Bát Tăng Vương.

Hòa thượng Như Ý và Xá La vẫn chưa khiến những đại tu sĩ luyện đến cương khí xem trọng, nhưng chỉ cần hòa thượng Phục Yêu xuất hiện một cái là mọi người đều kiêng nể.

Trần Thất mới bước vào giới tu hành còn không biết danh tiếng của Phục Yên tôn giả, nhưng những Yêu Vương và đại tu sĩ có tiếng tăm lâu năm đều biết đến sự lợi hại của tên ngốc này, nhất là hắn có sở trường thông hiểu hơn mười loại Phật môn, trước nay đều được gọi là Phật Môn Thần Thông Đệ Nhất Quảng Đại, mặc dù đạo hạnh không bì được với sư phụ hắn nhưng tìm hiểu rất nhiều về Tiểu Thần Thông nên trở thành số một Phật môn.
Đồ Ma Quân đáy lòng suy tính một hồi lâu rồi mới cười khà khà nói với Trần Thất:
- Hai vị bằng hữu của Thất công tử thế mà lại có thể chọc cho Phục Yêu lão trọc đích thân đến đón, thu làm đồ đệ, cho dù là lão Đồ ta cũng vô cùng hâm mộ.
Trần Thất cười nhạt nói:
- Lúc đầu ta muốn đem hai vị bằng hữu Hứa Lý và Ứng Ưng nhập vào sư môn nhà mình, chỉ là ta thấp cổ bé họng, vả lại cũng không chắc chắn, may mà hai vị đại ca có cơ duyên, nếu không có lẽ ta đã để lỡ tiền đồ của họ rồi.

Việc tu đạo ba phần xem thiên tư, ba phần xem cơ duyên, còn ba phần phải nhìn vào nỗ lực, cuối cùng một phần chính là xem số mệnh hư vô mờ ảo, hai vị đại ca Hứa Lý và Ứng Ưng đây chắc chắn là người có số mệnh.

Đồ Ma Quân lặng lẽ cười, cũng không phải nói chuyện gì nghiêm trọng, chỉ nói đến những truyền thuyết ly kỳ trên đường tu đạo mà ít ai biết đến, Trần Thất chính bởi vì tự mình đơn độc tu hành nên không có những kinh nghiệm này nên khi nghe được cũng vô cùng say mê.

Hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo thấy Đồ Ma Quân như vậy đều thầm nghĩ: “Lão ma đầu này thật giả dối.”
Trần Thất cùng Đồ Ma Quân tán gẫu hồi lâu, ngược lại cũng rất khâm phục sự hiểu biết sâu rộng của lão ma đầu, hắn nhân cơ hội này mà thỉnh giáo chút ít những gì hắn còn thắc mắc trong quá trình tu đạo, ngược lại Đồ Ma Quân đã nói là nói cho tới cùng, hai người đang có chút nguyện ý kết làm vong niên.

Trần Thất đương nhiên sẽ không tùy ý tán dóc vài câu với người ngoài mà không còn sự đề phòng, hoàn toàn tin tưởng người khác.

Hắn cũng xuất thân từ sơn tặc nên chắc chắn sẽ không bị người khác lừa gạt một cách dễ dàng.

Nhưng Đồ Ma Quân lại cố ý từ bỏ thân phận, điều này khiến cho Trần Thất cảm thấy rất ngạc nhiên, trong tâm xuất hiện vô vàn những suy nghĩ khác nhau, vị lão ma đầu này vì cớ gì mà lại thay đổi thái độ như vậy?
Trải qua câu chuyện hòa thượng Phục Yêu thay sự phụ thu nạp đồ đệ khiến cho Vạn Kỳ càng nóng lòng hơn, khi nãy hòa thượng Phục Yêu áp khí toàn trường, hắn cũng không dám đi lên để tiếp lời.

Lúc này hòa thượng Phục Yêu đi đi rồi, Vạn Kỳ cảm thấy có chút hối hận vì đã không tiến lên để bái cầu nhập môn.

Trong lòng Vạn Kỳ vô cùng hối hận nhưng cũng tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ: “Làm hòa thượng cũng chẳng có gì thú vị cả, đệ tử cửa Phật đều phải khổ hành tu luyện, ta nào đâu chịu được? Vẫn là người trong tiên đạo sống ung dung tự tại, vả lại có người như Trần Thất này, ta và hắn cũng đã kết tình bằng hữu, chung quy lại có thể đưa ta vào một môn phái đại phái.

Có thể thấy những người như Đồ lão ma này lúc nào cũng phải nịnh bợ hắn.”
Ai cũng có tâm tư riêng của mình, thoáng cái đó đã là ngày kết thúc, vầng trăng đã lên giữa trời.

Lúc này Đồ Ma Quân dường như đã có chút mệt mỏi, vẫn một mình ngồi thiền ở một góc, Trần Thất cũng để tâm tư chìm vào trong đạo cảnh, rèn luyện đạo tâm như sớm nắng chiều mưa, chỉ là không không còn dám xâm nhập sâu giống như lần trước nữa.


Hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng mắt thấy động phủ của thượng cổ tiên nhân đã chuẩn bị xuất hiện rồi, có lẽ bên trong vẫn còn Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm có thể đem đi luyện thành tiên đan để kéo dài tuổi thọ, hai người cũng đều đang rất nóng lòng.

Lý trưởng lão nhả Ngũ Độc Đào Hoa Trướng của mình ra, xung quanh Ngũ Độc đều đã trở thành màu khói, Điêu trưởng lão cũng thả ra hai đạo Tiến Vĩ Kinh Hồng của mình.

Hai người từ khi bái nhập vào Đào Hoa giáo đã tu hành cùng nhau, dù là lúc song tu nhất định không bao giờ tách biệt, dù là một người hay mười người đi chăng nữa thì hai bọn họ cũng cùng nhau tiến lên, gây dựng được tình cảm.

Mỗi người đều tự tế luyện pháp khí, một người chuyên về thủ một người chuyên về công, khi cả hai người kết hợp lại thì các tu sĩ mạnh nhất đến từ khắp nơi đều phải tháo chạy.
Lần này có động phủ của thượng cổ tiên nhân xuất thế, vốn dĩ hai người đều không quá mức để ý.

Nhưng đối với tu sĩ cấp bậc như các nàng mà nói, ngoại vật đã không phải rất quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng khi Đồ Ma Quân nói ra tòa động phủ này có thể có Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm thì tâm tư của hai người linh hoạt hẳn lên.

Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão đều là người có kinh nghiệm phong phú, biết trước khi động phủ của thượng cổ tiên nhân chưa xuất hiện hiện thì mọi người còn có thể bình an vô sự.

Nhưng sau khi mục tiêu xuất hiện thì ai cũng sẽ không nương tay nữa.

Lần này tu vi như bọn họ không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay nhất định sẽ không nương tay.


Ai cũng thoáng mềm lòng, thoáng giữ sức, nói không chừng thân tử đạo tiêu không có khả năng xoay chuyển tình thế nữa.
Đồ Ma Quân liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo rồi đem hồ lô đen ra cúng tế.

Chiếc hồ lô này có tên là Huyền Âm Thất Sát, bên trong ẩn dấu rất nhiều thủ pháp lợi hại, cái hồ lô này chính là pháp khí của tu sĩ, giao ra cái này cũng đồng nghĩa với việc giao tính mạng của mình ra vậy.

Đồ Ma Quân chính là nhờ vào cái Huyền Âm Thất Sát hồ lô này mà tên tuổi nổi danh khắp nơi, pháp lực của hắn còn cao hơn cả hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo, lúc này hai vị trưởng lão không khỏi thoáng có chút căng thẳng.
Hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo và Đồ Ma Quân như vậy không thể tránh khỏi cảnh sáu đại yêu vương càng ngày càng náo loạn, gạt đám thuộc hạ của mình qua một bên, sáu đám yêu khí vô cùng ngang tàng ngưng lại thành sáu đám mây phát ra hào quang sáng chói, bay vụt qua vụt lại trên không chung.

Yêu quái tu luyện còn không bằng tán tu, có thể được truyền lại một chút hoặc cùng đồng đạo luận đạo, thu thập sở trường của mọi người.

Yêu quái trước khi tu luyện thành người đều phải dựa vào chính mình để lĩnh ngộ, sau khi đã tu thành người thì đại đa số những chiêu thức đã hoàn thành rồi khó mà có thể thay đổi được, do đó yêu quái có thể tu luyện nhiều nhưng phải tu thành những chiêu thức thiếu khuyết.

Đa số yêu quái đều khổ luyện từ những cái đơn giản nhất, sau rất nhiều biến đổi, biến hóa thì sẽ đạt đến trình độ cao thâm, ngược lại cũng không thể thiếu những pháp thuật khác để có thể đạt đến trình độ cao hơn.
Yêu khí của sáu con yêu quái này đều là khác thường, đều là mấy trăm năm khổ tu rèn luyện, gặp những pháp khí lợi hại trong Tiên đạo cũng có thể ngăn cản, sáu đám yêu khí này hợp lại thành một uy lực càng là mạnh thêm hơn gấp bội.
Hai bên thoáng thể hiện uy thế càng khiến cho các yêu quái, tán tu, võ giả xuất hiện ở đó nhanh chóng núp vào xung quanh, có rất nhiều người cũng vận dụng xuất ra pháp lực, thoáng chốc đã làm cho hồ Sấu có thật nhiều hào quang lóng lánh, mặc dù là ban đêm nhưng lại được ánh sáng chiếu rọi khiến cho nơi đây sáng như ban ngày.
Trần Thất đang ở trong thức hải đạo cảnh rèn luyện đạo tâm bỗng nhiên Tử ngọc giản giấu trong người khẽ lay động, hắn hơi giật mình, ý thức đang ở đạo cảnh trên núi nhanh chóng xuất ra trở về với cơ thể.

Trần Thất dùng ý niệm thăm dò ba mươi sáu viên Tử ngọc giản, liền phát hiện trong đó có thật nhiều biến hóa.
Ba cái Tử ngọc giản bị Trần Thất, Hứa Lý, Ứng Ưng dùng qua đều đã trống, giữa cánh cửa đó vô cùng rõ ràng có ba mươi ba viên ngọc còn lại ngưng kết lại một chỗ giống như vật gì đó lơ lửng ở giữa, ở bên dưới cũng xuất hiện một cánh cửa mới.
Trần Thất đem ý niệm của mình hóa thành một ánh hào quang, lúc này ba mươi sáu Tử ngọc giản biến mất, bỗng nhiên một viên Tử ngọc giản tấn công vào giữa cửa, thế nhưng Trần Thất chỉ khẽ động, tiếp đó một viên Tử ngọc giản khác liền từ trong cánh cửa bay ra ngoài.

Trần Thất liên tục thử mấy lần, lúc này mới hiện cái cánh cửa trong Tử ngọc giản này quả nhiên không như mình dự đoán, có liên quan đến tòa Động phủ cổ tiên nhân đó, mà là một loại vận chuyển trận pháp.
Trần Thất thoáng giật mình, ngay sau đó liền mừng rỡ, thử đem Thái Thượng Hóa Long quyết vận lên, Thái Thượng Hóa Long quyết này tác dụng mạnh nhất chính là cắn nuốt pháp lực, cắn nuốt chân khí lạc ấn trong pháp khí thì càng đơn giản, không đến một lúc liền liên tục đột phá, tế luyện ba mươi sáu miếng Tử ngọc giản đến tầng cấm chế thứ chín.


Trần Thất vừa tế luyện đến tầng cấm chế thứ chín thì ba mươi sáu miếng Tử ngọc giản liền sinh ra biến hóa trước giờ chưa từng có.

Hắn có thể thông qua cánh cửa không gian trong Tử ngọc giản mà cảm ứng được những ngọc giản còn lại.
“Thì ra pháp khí này lại vận dụng như thế, ta chỉ cần đem ba mươi sáu cái Tử ngọc giản rải ra, hình thành một tòa trận pháp thì có thể ở trong đại trận tùy ý di dời, bằng năng lực một người, liền có thể vây bắt quân địch mạnh hơn ta nhiều lần.

Hiện tại tu vi của ta còn thấp, nếu ta có thể tu thành cương khí, phi độn biến hóa, bằng rồi bộ pháp khí này thì gần như sẽ mạnh nhất, thậm chí có thể đấu một trận với tu sĩ kim đan."
Trần Thất đang thể nghiệm sự biến hóa của Tử ngọc giản, đột nhiên trong hồ Sấu sóng lớn dâng lên cuồn cuộn, một luồng khí tức hung ác bỗng nhiên từ trong hồ dâng lên, bao trùm cả thiên địa.

Gần như tất cả tu sĩ cùng với yêu quái đều chú ý đến biến hóa của hồ nước.

Mấy lần trước, khi tòa động phủ của tiên nhân thượng cổ này xuất hiện đều không có tu sĩ có tu vi cao thâm tới, lần này một hơi tụ tập hơn mười vị cao thủ có tu vi Luyện cương.

Vạn Pháp Yêu Vương, một trong sáu đại yêu vương gần như là không chút nghĩ ngợi vung tay lên, một đoàn mây màu vàng đen hạ xuống, muốn tóm lấy thứ trong hồ nước.
Đồ Ma Quân cũng nâng hồ lô trong tay lên, từ trong hồ lô bay ra một đám khói đen lượn lờ, ngưng tụ thành một đoàn trên không trung, sau đó lại có năm đoàn khói đen thật nhỏ bay ra hóa thành một bàn tay lớn do khói đen tạo thành, hung hăng từ trên trời chụp xuống, tựa như không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo đều tự ngưng thần, các nàng biết pháp lực của mình không cao nên không muốn ra tay lỗ mãng, nhưng mỗi người đều chuẩn bị sẵn pháp khí, chuẩn bị sẵn sàng cướp đoạt bất cứ lúc nào.
Dưới hồ Sấu có một tiếng gầm rú:
- Giang Ngang.

Giang Ngang.
Bỗng nhiên có người kinh hô lên, dưới hồ bay ra bảy đạo hắc khí, chẳng những ngăn chặn đám mây của Vạn Pháp Yêu Vương mà còn chặn lại bàn tay to do khói đen của Đồ Ma Quân tạo thành, năm đạo khói đen còn lại ở trên bờ khẽ cuốn, liền cuốn năm tên tu sĩ có tu vi không tầm thường vào trong hồ.

Năm tên tu sĩ vô danh này ngay cả kêu thảm cũng không kịp, liền nghe thấy dưới hồ nước có tiếng nhai nuốt răng rắc răng rắc vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận