Đạo sĩ râu đen thở dài một tiếng, khẩn trương nói rằng:
- Chủ nhân ban đầu của toàn động phủ kia để lại một viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan, đủ để cho một tu sĩ luyện cương tăng lên đến cảnh giới kim đan… Đáng tiếc một trang sách vàng của hắn không biết đã rơi vào tay ai, nếu không cho dù là một tên tu sĩ có tu vi hơi thấp hơn một hai cấp độ cũng có thể phát huy ra một nửa uy lực của Long Hổ Hỗn Thiên Đan.
Sư huynh của ta để cho ngươi mang viên đan dược này về sư môn của chúng ta, cũng là bởi vì do ngươi căn bản không dùng được viên tiên đan này.
Tên ma đầu Diệp Pháp Thiện này đang dùng một món pháp khí do mình tế luyện ra hòng thu tòa tiên phủ kia.
Đạo hạnh của hắn đã vượt ra khỏi cấp độ kim đan, một khi hắn thoát khỏi đó thì chỉ sợ trong thiên hạ không có người nào có thể trị được hắn.
Vì bá tính thiên hạ, mong rằng tiểu hữu không sinh ra lòng tham.
Đạo sĩ râu đen nói xong mấy câu này bỗng nhiên thở dài lần nữa, có chút thê lương nói:
- Chuyện đến nước này ta cũng không che dấu nữa.
Huynh đệ chúng ta là đệ tử đã bị trục xuất khỏi phái Thanh Thành, sau khi chúng ta chết ngươi có thể chôn chúng ta tại Bích Cương, lấy hai thanh Bạch Hồng phi kiếm làm tín vật đi tìm chưởng môn của phái Thanh Thành, đồng thời dâng lên viên thiên đan này, chắc chắn có thể xin được sự giúp đỡ của hắn.
Chưởng môn đời này của phái Thanh Thành là sự đệ của chúng ta, có được sự trợ giúp của viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan này là có thể ngăn cản được Diệp Pháp Thiện.
Trần Thất nghe đến đây, trong lòng đã oán thầm trong bụng: “Ai muốn dâng chỗ tốt cho người khác chứ? Hai người này nói năng lộn xộn, quả nhiên là cách cái chết không xa.
Chẳng qua bọn họ vậy mà cũng là người của phái Thanh Thành, lẽ nào ta giả mạo đệ tử Thanh Thành một lần lại sinh ra mối liên hệ với môn phái này hay sao?”
Đạo nhân râu đen còn muốn tiếp tục nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể kêu lên một tiếng quái dị, hét:
- Đáng thương thay đệ tử Bạch Nhiêm Hóa, Lý Nguyên Công không thể quay về phái Thanh Thành một lần nữa, hết sức hối hận…
Còn chưa nói hết câu, đạo nhân râu đen đã đi đời nhà ma.
Trần Thất lấy tay sờ soạng trên người hai đạo nhân này, liền móc ra hai túi pháp bảo, hắn lần lượt mở hai túi pháp bảo ra, quả nhiên từ trong một cái túi tìm được một viên tiên đan đan vàng óng, thế nhưng lại không tìm thấy hai thanh Bích Cương và Bạch Hồng phi kiếm mà hai gã đạo nhân kia sử dụng.
Trần Thất cảm thấy hơi kỳ quái, liền điểm một ngón tay, lập tức có một con rồng bay ra, lượn một vòng trên xác của hai hai đạo nhân này, trong thân thể của hai người bọn họ lần lượt bay ra hai thanh Cương Hồng kiếm, đánh nhau với thanh long do Trần Thất thả ra.
Hai gã đạo nhân cả đời luyện kiếm, chân khí của bản thân sớm đã kết hợp chặt chẽ với hai thanh phi kiếm, tuy hai mà một.
Hai người họ lại đã tu luyện đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, hai thanh phi kiếm Bích Cương và Bạch Hồng đã bị bọn họ luyện hóa vào trong thân thể, bình thường đều giấu ở bên trong một chỗ khiếu huyệt.
Lúc Trần Thất phái Thái Thượng Hóa Long quyết đi tra xét, hai thanh phi kiếm tự cảm ứng thấy có kẻ địch nên cùng nhau bay ra.
Đây còn là vì hai gã đạo nhân này tuy đã chết, nhưng linh khí trong thân thể vẫn chưa tiêu tan, vì thế hai thanh phi kiếm mới có thể có linh tính như vậy.
Nhưng tối đa mấy canh giờ nữa, hai thanh phi kiếm này sẽ giống như phi kiếm bình thường, không có ai sử dụng liền không thể nhúc nhích.
Trần Thất cũng cảm ứng được lực lượng của hai thanh Cương Hồng này quá yếu, vì vậy cũng không khách khí mà nghịch chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết nuốt lấy linh khí bên trong hai thanh phi kiếm này.
May là chủ nhân cũ của hai thanh phi kiếm này đã chết, Trần Thất vẫn phải tốn hơn nửa canh giờ mới thu phục được hai thanh phi kiếm, đưa chúng vào bên trong Kim Cương Tháp.
Hai gã đạo nhân mất đi phi kiếm, chân khí trong cơ thể cũng tan hết, bị pháp thuật Hỏa Long Phần Dã đè ép một cái, thi thể lập tức đều hóa thành tro bụi.
Mắt thấy tu vi hai đạo nhân này đã đến cảnh giới cương khí, thế mà cứ như vậy người chết, đạo pháp cũng tiêu tan trước mắt mình, Trần thất cũng không tránh khỏi âm thầm thay hai người họ thở dài một tiếng.
Hai đạo nhân này cũng xem như là có cơ duyên được phái Thanh Thành thu làm đệ tử, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì lại bị đuổi ra khỏi sư môn, nhưng chỉ xem bọn họ có thể nắm giữ hai thanh phi kiếm Bích Cương và Bạch Hồng thì có thể biết lúc trước bọn họ cũng rất có địa vị ở trong phái Thanh Thành, nếu không sao có thể đoạt được loại pháp khí truyền thừa này?
Tu vi hiện tại của Trần Thất đã có đột phá lớn, vì vậy mới hàng phục hai thanh phi kiếm, tên tiểu tặc này đã dùng ý niệm thăm dò xem hai thanh phi kiếm này có bao nhiêu tầng cấm chế.
Hai thanh phi kiếm Bích Cương và Bạch Hồng đều là pháp khí lục giai, Bích Cương có năm mươi lăm tầng cấm chế, Bạch Hồng có năm mươi sáu tầng, không chênh lệch lắm so với thanh Trảm Tình kiếm của Điêu Tuyết.
Trước khi chết, hai tên đạo nhân Bạch Nhiêm Hóa và Lý Nguyên Công sợ Trần Thất nuốt mất hai thanh phi kiếm, vì vậy liền đem tu vi suốt đời ngưng tụ trong hai thanh phi kiếm, làm cho người đời sau trừ khi có kiếm quyết đích truyền của phái Thanh Thành, nếu không thì không thể tế luyện hai thanh phi kiếm này.
Nếu không phải Trần Thất nắm trong tay môn đạo quyết Thái Thượng Hóa Long quyết, có thể thôn phệ tất cả pháp lực với linh khí thì chỉ e hắn chưa chắc có thể dễ dàng hàng phục được hai thanh phi kiếm này.
Sau khi Trần Thất hàng phục được hai thanh phi kiếm thì trong lòng hơi lười biếng, thầm nói: “Tuy hai gã đạo nhân này keo kiệt, nhưng bọn họ cũng không biết bản lĩnh của Trần Thất ta, chút thủ đoạn này còn chưa thể cản nổi ta.
Thứ tốt đến tay ai còn muốn nhả ra ngoài? Hai thanh phi kiếm nay ta nhất định phải giữ lại, viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan kia ta cũng tuyệt đối không dâng cho kẻ khác.”
Tràn Thất xuất thân là sơn tặc, không đi cướp người ta đã coi như là có đạo đức, làm gì có chuyện đồ đạc tự nhiên đưa tới tận tay còn muốn phun ra ngoài? Sau khi hắn trấn áp hai thanh phi kiếm liền suy xét đến viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan kia.
Viên tiên đan này vốn dĩ là nội đan của một con đại yêu quái, sau khi trải qua tế luyện của chủ nhân cũ của tòa tiên phủ kia thì cuối cùng trở thành một đồ vật nằm ở giữa ranh giới pháp khí và tiên đan.
Pháp khí trong thiên hạ có ngàn vạn loại, công năng của mỗi loại đều không giống nhau, chủ nhân cũ của tòa tiên phủ luyện ra viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan này chính là vì đề thăng pháp lực, nâng cao chân khí.
Sau khi tu vi của hắn ngày càng cao thâm, vượt qua trình độ Kim đan, Long Hổ Hỗn Thiên Đan dần dần trở nên vô dụng, bị hắn để ở trong động phủ làm vật trấn áp để khởi phát đại trận.
Long Hổ Hỗn Thiên Đan có hai cách dùng, một loại là cần người tu luyện thành cương khí, dùng viên tiên đan này thuần hóa chân khí, phát huy ra toàn bộ uy lực của nó.
Một loại khác là cần truyền nhân lu luyện Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, pháp môn tương hợp với viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan này sẽ không phải chịu hạn chế là phải có tu vi luyện thành Cương khí, chẳng qua có thể phát huy bao nhiêu phần uy lực thì phải xem tu vi Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp thế nào.
Đạo nhân râu đen cho rằng tung tích của trang sách vang ghi lại Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp đã không rõ, lúc này mới có suy nghĩ nhờ Trần Thất mang vật ấy về sư môn của mình.
hắn cũng tin tưởng, đạo hạnh của bản thân Trần Thất cũng không cao bao nhiêu, không thể sử dụng viên Long Hổ hỗn Thiên Đan này, cũng không thể khống chế hai thanh phi kiếm Bích Cương và Bạch Hồng.
Trần Thất từ từ thưởng thức viên tiên đan này, Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh từ bên cạnh hắn bay ra, con cóc Tiểu Kim kia thấy được viên Long Hổ Hỗn Thiên Đan này liền kêu ba tiếng oa oa oa, lúc này mới nịnh nọt nói:
- Chủ nhân quả nhiên lấy được viên tiên đan này, tu vi hiện tại của ngài còn nông cạn, nhưng chỉ cần đem vật ấy cùng chân khí của bản thân tế luyện thành một thể thì ít nhất cũng có thể đề thăng tu vi đến ngưng sát đỉnh phong, thậm chí có thể phát huy được một hai thành pháp lực của cấp bậc luyện cương.
Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh này có chủ nhân của chính mình, đó chính là con cóc Tiểu Kim kia.
Vì vậy Trần Thất cũng không có cách nào tế luyện cái đỉnh này, chỉ có thể mang theo bên người.
Con cóc này có rất nhiều tự chủ, không hoàn toàn chịu sự khống chế của Trần Thất.
Lúc này nó chạy ra ngoài, ngược lại là khiến cho Trần Thất có chút suy nghĩ, hắn hòa khí hỏi:
- Tiểu Kim, ngươi đã biết chuyện về tên sư đệ Diệp Pháp Thiện của chủ nhân nhà ngươi?
Tiểu Kim mở to con mắt, biểu thị không biết.
Trần Thất thấy nó vẫn tỉnh tỉnh mê mê thì cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ vỗ nó, một lần nữa đưa về trong Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh.
Thu món pháp khí này xong, lần đầu tiên hắn có ý nghĩ có nên tế luyện viên tiên đan này không.
- Tuy vật ấy có thể khiến cho pháp lực của ta đột nhiên tăng mạnh, thế nhưng lại không phải bản lĩnh chân chính của mình.
Nếu ta quen dựa vào vật ấy thì tu luyện sau này tất nhiên sẽ có chút trở ngại.
Vẫn là tạm giữ lại vật này, nếu thật sự gặp gỡ đại địch không vượt qua được cửa ải khó khăn thì sử dụng vật ấy cũng không muộn.
Đạo tâm của Trần Thất nháy mắt thông suốt, cơ hồ là trong chốc lát đã ra quyết định.
Hắn tỉ mỉ suy xét một lúc lâu, liền thu Long Hổ Hỗn Thiên Đan thu vào bên trong Kim Cương Tháp, cùng trấn áp với hai thanh phi kiếm kia.
Trong túi pháp bảo của hai tên đạo nhân Bạch Nhiêm Hóa cùng Lý Công Nguyên còn có rất nhiều đồ vật khác, nhưng đối với Trần Thất mà nói, thứ đáng giá nhất chính là trong túi pháp bảo của mỗi người đều tự ngưng tụ ra hơn một nghìn miếng ngũ đẳng Cương tiền.
Lại nói, hạng người như Bạch Nhiêm Hóa, Lý Công Nguyên đã sớm tu đến cảnh giới luyện thành Cương khí đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước là rất khó, bình thường pháp lực tu luyện đều tích góp từng chút một, biến thành từng miếng Phù Tiền.
Sau này lúc mà hai người dự định tu luyện pháp thuật gì đó, hoặc là mạnh mẽ vượt qua cửa ải hay là tế luyện pháp khí gì đó sẽ mang chúng nó ra để dùng, có thể nhân đó tăng gấp đôi uy lực, nhưng bây giờ đều làm tên tiểu tặc này được lợi.
Trừ những Phù Tiền này ra thì những đồ vật khác trong túi pháp bảo của Bạch Nhiêm Hóa, Lý Nguyên Công đều không so được với giá trị của hai chiếc túi pháp bảo này.
Phàm là người tu đạo, bất kể là pháp lực cao hay thấp, chỉ cần có đủ khả năng thì hơn phân nửa đều sẽ tự mình tế luyện một cái túi pháp bảo, tuy là số tầng cấm chế trong túi sẽ không quá nhiều, nhưng túi pháp bảo có rất nhiều tác dụng, lúc ra ngoài cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hai người này dùng pháp thuật đích truyền của phái Thanh Thành tế luyện ra túi pháp bảo vừa nhỏ vừa nhẹ, cầm trong tay như không có vật gì, thế nhưng bên trong lại cực kỳ rộng rãi, so với ba túi Ngũ âm của Hòa Sơn Đạo còn rộng lớn hơn.
Chẳng qua số tầng cấm chế trong đó cũng khá là bình thường, một cái chẳng qua có bốn tầng cấm chế, một cái có năm tầng, ngay cả nhất giai pháp khí cũng không được tính.
Tuy là như thế, lần thu hoạch này cũng không thua gì so với thu hoạch mà Trần Thất đoạt được trong tòa động phủ của cổ tiên nhân kia.
Long Hổ Hỗn Thiên Đan, hai thanh phi kiếm truyền thừa không biết mấy đời của phái Thanh Thành, cũng đủ để địch lại Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh cùng ba nghìn lẻ một khối Tinh thần thạch, cùng với hơn trăm mẫu dược ruộng thuốc và rất nhiều linh dược.
Trần Thất tuy là quen làm sơn tặc, thế nhưng tài sản của bản thân chưa từng phong phú như vậy.
Hắn kiểm tra tài vật của mình mấy lần, lúc này mới hài lòng thu lại Ô Kim Vân Quang, yên lặng hạ xuống ở một nơi vắng vẻ, một lần nữa đi vào thành Phúc Dương.
Hắn còn phải báo thù cho cha, cướp đoạt gia tài của Vạn gia, sao có thể dễ dàng bằng lòng rời đi? Vừa rồi hắn bỏ lại Dương Châu Bát Anh chẳng qua là ra vẻ ngạo mạn, để cho những cậu ấm trong chốn võ lâm này biết hắn cũng không phải người thường, cũng có thân phận cùng tính tình.
Trần Thất dự định tìm nơi ở trước, lại cố ý lộ ra hành tung, đợi Vạn Kỳ tự tìm đến cửa, lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội để bắt chẹt..