Lục Hạo Chi vốn cũng là người thông minh, chỉ là vì xảy ra chuyện của Trần Thất mà tâm tư hỗn loạn chưa nghe ra được Lạc Phụng cố ý trêu chọc.
Thật thà nói cảm ơn vài câu còn hỏi chuyện làm thế nào ra khỏi thành.
Lạc Phụng nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên cười nói: “Lục đương gia còn muốn giao dịch gì? Không phải ta nói ngươi, hiện giờ Phàn Dương phủ thành rất hỗn loạn, cho dù Trúc Chi bang chúng ta cũng đang lo lắng, ngươi vẫn nên thu tâm tư về đi.”
Lục Hạo Chi nghe ra có điều không ổn, nhíu nhíu lông mày, Lạc Phụng nhìn quanh vài lần rồi bỗng nhiên khoát tay áo nói: “Thôi được, các ngươi cứ đi theo ta trước, nơi này không phải nơi nói chuyện.
Mặc dù ta cũng không thích ngươi nhưng ngươi chung quy cũng có chút quan hệ với Trúc Chi bang bọn ta, không nói với ngươi vài câu thì tới khi có gì nhiễu loạn khó tránh khỏi liên lụy đến Trúc Chi bang bọn ta.”
Lục Hạo Chi chắp tay nói cảm ơn, dẫn theo Trần Thất đi theo Lạc Phụng đến một võ quán rất lớn.
Ở một góc của võ quán có hơn mười tấm đệm, Lạc Phụng ngồi xuống cũng không quan tâm Lục Hạo Chi và Trần Thất, ngông nghênh hỏi: “Lúc này Thái thú với phủ lệnh phong tỏa tòa thành này là có hai nguyên nhân lớn.
Các ngươi muốn ra khỏi thành phải biết hai nguyên nhân lớn này.”
Lục Hạo Chi cũng tò mò hỏi: “Hai nguyên nhân đó là gì? »
Lạc Phụng cười nhạt tùy ý nói : ‘Bên ngoài có một đội quân của triều đình đến đây, tên là Thú Vương Doanh muốn bao vây tiêu trừ yêu quái trên núi.
Trên thực tế là bởi vì trong phủ đệ của phủ lệnh đã có hai người chết.’’
Lục Hạo Chi thoáng ngạc nhiên nhưng rồi sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại, từ từ nói: ‘Việc trước ta không biết nhưng sau đó ta có biết một chuyện, ngày đó ta có mặt ở tiệc rượu trong phủ lệnh, nghe nói là một đồ đệ mà Vương Trường Sinh yêu quý nhất đã chết.
Đồng thời một vị thiếp của phủ lệnh cũng lâm nạn.’’
Lạc Phụng ung dung cười nói: “Ngày đó trên yến hội rất hỗn độn, tin tức để lộ không ít, nhưng còn có một sự tình có lẽ ngươi không biết.
Lão tổ Vương Trường Sinh là quan tứ phẩm triều đình sắc phong, có phong hào sư quân, hơn nữa ông ta lại còn là cao nhân tinh thông pháp thuật, đồ đệ của mình bị chết, sao có thể không tức giận? Vị lão tổ lần này đến Phàn Dương phủ thành chính là để đuổi bắt một tên phản đồ của Hòa Sơn Đạo, tên là Tiêu Bình Nam.
Người này là gian tế của Ngự Thú Trai, ăn cắp kinh sách của Hòa Sơn Đạo, giờ còn chưa thấy bóng dáng của Tiêu Bình Nam đã bị người ta đánh lén giết chết một tên đồ đệ.
Vị lão tổ này nghi rằng Tiêu Bình Nam đã liên lạc với người của Ngự Thú Trai, Ngự Thú Trai phái cao thủ ra muốn ám hại mình.”
Lục Hạo Chi thoáng kinh ngạc nói: “Nếu ông ta nghi ngờ thì dùng sức mạnh đi tìm kẻ địch.
Đóng cửa thành làm gì? Phải biết đối với người có pháp thuật, tường thành không đáng là gì, căn bản sẽ không chịu ảnh hưởng gì.”
Lạc Phụng lắc đầu nói: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai.
Lão tổ Vương Trường Sinh đã từng nói với sư phụ ta, Mặc dù Ngự Thú Trai cũng là một môn phái tiên đạo, còn sở hữu một loại pháp thuật có thể thuần hóa linh thú nhưng họ chỉ biết võ công mà không biết các loại pháp thuật khác.
Cho nên khi đóng cửa thành, bọn họ cũng giống những nhân vật giang hồ bình thường, không ra được khỏi Phàn Dương phủ thành.”
Hai người một hỏi một đáp, Lạc Phụng dần dần giải thích rõ ràng nguyên nhân vô cùng phức tạp này, Trần Thất đứng bên cạnh nghe cũng rõ ràng.
Vạn đại tiểu thư cùng người của Thú Vương Doanh chính là phụng ý chỉ của thiên tử làm việc, tất nhiên không có cố kỵ.
Bọn họ nói muốn bao vây tiêu trừ yêu quái ẩn thân trên núi, Lương quận thủ và Phàn Dương phủ lệnh đều chỉ là người phối hợp.
Nhưng đóng cửa thành Phàn Dương không liên quan gì đến Vạn đại tiểu thư mà chủ yếu là ý của Vương Trường Sinh.
Nhưng Vương Trường Sinh mặc dù là quan tứ phẩm sư quân của triều đình nhưng tứ phẩm sư quân từ trước đến nay đều chỉ là hư danh chưa từng có thực quyền, căn bản cũng không có quyền lệnh cho ngũ phẩm Thái thú, lục phẩm phủ lệnh.
Nhưng Vương Trường Sinh là người trong tiên đạo, Thái Thú và phủ lệnh cũng muốn lấy lòng nên mới mượn cớ lôi kéo đến Vạn đại tiểu thư.
Dù sao cuối cùng nếu như Vạn đại tiểu thư có hỏi đến thì cùng lắm là chịu tội nịnh nọt mà thôi, không có trách nhiệm gì.
Vương Trường Sinh cũng không biết dùng ưu đãi gì mới đả động được tới Lương quận thủ và Phàn Dương phủ lệnh.
Thái thượng trưởng lão của Hòa Sơn Đạo này vì tìm kẻ địch trốn trong thành mà đã phải dùng độc môn pháp thuật mai phục tại cửa thành.
Chỉ cần Tiêu Bình Nam cùng người của Ngự Thú Trai muốn rời Phàn Dương phủ thành tất nhiên sẽ bị pháp thuật của ông ta phát hiện.
Lạc Phụng cũng không muốn một chút công phu như Lục Hạo Chi trốn ra khỏi thành rồi bị pháp thuật Vương Trường Sinh vây khốn.
Một khi Lục Hạo Chi bị bắt tra hỏi rồi khai ra Trúc Chi bang thì lớn nhỏ thế nào cũng là một hồi tai họa.
Bởi vì sự việc này liên quan đến nhiều người.
Nên lúc này Lạc Phụng mới không quan tâm đến yêu ghét mà giải thích rõ ràng với Lục Hạo Chi.
Lục Hạo Chi nghe xong không khỏi nhìn Trần Thất một cái, mặc dù hắn không tin Trần Thất vì gặp được kỳ ngộ mà có thể giết chết đồ đệ của quan tứ phẩm triều đình Thái thượng trưởng lão trong chốc lát như vậy.
Hơn nữa còn có thể ra vào phủ đệ của phủ lệnh ngay cả Vương Trường Sinh cũng không thể bắt giữ.
Nhưng dù sao Trần Thất cũng là nhân vật có hiềm nghi rất lớn khiến cho Lục Hạo Chi ít nhiều gì cũng có suy nghĩ này trong đầu.
Trần Thất lại đang cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: "Nếu chỉ là tin đồn thất thiệt, không có ai đoán được ra ta thì đương nhiên là tốt.
Nhưng Vương Trường Sinh mượn lực lượng của quan phủ phối hợp với pháp thuật của mình đóng cửa Phàn Dương phủ thành, ta muốn trốn cũng không trốn thoát, chuyện này có chút đại sự không ổn rồi."
Mặc dù Trần Thất chưa từng tự mình luyện pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh nhưng có tế luyện mấy món pháp khí nên cũng từng đọc qua đọc lại cuốn Hòa Sơn Kinh này mấy lượt, có hiểu biết về mọi loại pháp thuật trong này.
Hắn không cần suy nghĩ cũng đoán ra được Vương Trường Sinh chỉ dùng Độc Lâu Yêu để che Phàn Dương phủ thành lại thôi.
Độc Lâu Yêu xếp thứ hai trong Hòa Sơn Kinh, gần với thuật Thất Sát Nguyên Thần, mỗi một đầu Độc Lâu Yêu đều phải đả thương vô số sinh linh mới có thể tế luyện ra được.
Có một lần Trần Thất nhìn thấy Vương Trường Sinh thi triển pháp thuật này, biết trên người Vương Trường Sinh phải ít nhất có hơn trăm đầu Độc Lâu Yêu, cũng đủ để mai phục chung quanh Phàn Dương phủ thành.
Độc Lâu Yêu lợi hại vô cùng.
Trần Thất nắm giữ năm loại pháp thuật của Hòa Sơn Kinh cũng không đối phó được.
Lần đó hắn có thể chạy trốn khỏi miệng của Độc Lâu Yêu là bởi vì có tác dụng của trang sách vàng trong Thái Thượng Hóa Long Quyết, hóa thành kim hồng đánh nát Độc Lâu Yêu đang đuổi giết hắn.
Nhưng ba trang sách vàng mà hắn đoạt được đều thần diệu khó lường, Trần Thất căn bản không biết điều khiển như thế nào.
Một khi trộm ra khỏi thành, bị Độc Lâu Yêu phát hiện nói không chừng cái chết sẽ ngay trước mắt.
Huống chi Trần Thất cũng biết trong Hòa Sơn Kinh còn có một loại pháp thuật tên là Liên Tâm Cổ.
Liên Tâm Cổ không thể hại người, chỉ có thể theo dõi người khác, câu thông lẫn nhau, cho dù trăm ngàn xa cách cũng có thể như đang đối thoại mặ đối mặt.
Ngộ nhỡ Vương Trường Sinh giấu Liên Tâm Cổ trong cơ thể Độc Lâu Yêu, có thể tùy thời biết Độc Lâu Yêu đang làm gì thì cho dù hắn có thể ứng phó một đầu trong đó cũng sẽ bị Vương Trường Sinh lập tức phát hiện, không ngừng triệu tập toàn bộ Độc Lâu Yêu tới đó, thậm chí còn dùng Thất Sát Nguyên Thần để khống chế mình rồi tiến đến lấy mạng.
Tính toán một hồi lâu, Trần Thất cảm thấy xông thành lúc này thật sự nguy hiểm, trong lòng đã có tính toán khác.
Vì để đánh mất suy nghĩ rời khỏi thành của Lục Hạo Chi mà Lạc Phụng phải tốn rất nhiều lời.
Lục Hạo Chi không ra khỏi thành không sao cả, hắn cố ý vô tình dùng ánh mắt liếc nhìn Trần Thất, nhìn xem hắn ta có quyết định gì.
Trần Thất suy tư một hồi bỗng nhiên lên tiếng nói: “Nhị ca, nếu hiện giờ đã nguy hiểm như vậy thì chi bằng chúng ta cứ ở lại Trúc Chi bang đi, đỡ bị người khác coi là gian tế hoặc là bị người của Ngự Thú Trai bắt đi, như vậy chẳng phải là oan uổng sao?”
Lục Hạo Chi còn chưa kịp tiếp lời Lạc Phụng đã lặng lẽ cười: “Vị tiểu huynh đệ nói rất hợp ý ta, đã như vậy rồi thì các ngươi cứ ở lại nơi này trước, không có lời của ta không được rời đi nửa bước.
Võ quán này là nơi sư phụ ta truyền thụ võ nghệ cho ta, tuy rằng đơn sơ nhưng lại đủ rộng cũng đủ chắc chắn.
Các ngươi ở trong này luyện tập thế nào cũng không lo bị thương.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ta còn có một số việc, xin lỗi không đi cùng hai vị được.”
Lạc Phụng nói xong liền đứng dậy bước đi, lúc sắp rời khỏi còn không quên gọi mười bang chúng của Trúc Chi bang tới canh giữ bên ngoài võ quán này giống như hai người là tù nhân vậy.
Nếu bình thường bị Lạc Phụng sỉ nhục như vậy Lục Hạo Chi chắc chắn sẽ tức giận đến chết nhưng lúc này tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Trần Thất cho nên cũng không so đo chuyện này.
Thấy Lạc Phụng đi rồi Lục Hạo Chi quay đầu hỏi Trần Thất: “Thất ca, ngươi thấy thế nào?”
Trần Thất cười nói: “Đúng là quá tiện.
Chúng ta ở lại đây thật sự rất an toàn, lại không sợ bị người khác quấy rầy có người cung cấp đồ ăn nước uống còn cần thêm gì nữa?”
Trong võ quán này có một giá để binh khí.
Đại trại của Trần Thất ở Thiên Mã Sơn tuy rằng cũng có đao thương nhưng binh khí đắc thủ rất ít.
Hẳn chỉ có một con đao bình thường.
Lần này thấy những vũ khí hoàn mỹ này thì lại không kìm lòng được mà lần lượt lấy xuống múa may lung tung một phen.
Trần Thất dù sao vẫn là đứa trẻ, tuy lớn lên trong giới sơn tặc, chút bản chất thuần khiết thiện lương đã bị mấy chuyện đánh đánh giết giết dần dần che khuất.
Nhưng tính tình hiếu động ham chơi này vẫn không bị ảnh hưởng.
Lục Hạo Chi thấy Trần Thất khua múa những binh khí này đều không có chút quy tắc nào cả, không nhịn được mà thầm cười, hắng giọng nói: “Thất ca hình như cũng không hiểu cách dùng những binh khí này.
Lục mỗ bất tài, năm đó học nghệ ở Âm Sơn phái, cùng từng tìm hiểu qua các loại binh khí này, chi bằng ta dạy Thất ca mấy chiêu, thấy thế nào?”
Trần Thất lập tức trầm trồ khen ngợi, trừ Thiết Cốt Công ra, đao pháp hắn cũng chỉ chắp vá lung tung mà học thành.
Bình thường lúc cướp bóc đều gặp một chút thương nhân cũng mấy tên hộ tống tầm thường.
Thật sự chỉ cần một đao nhanh chóng giết chết.
Nhưng lần trước hắn ra tay với võ tướng bên cạnh Vạn đại tiểu thư, tuy rằng khí thế không thua nhưng hắn biết đao pháp của mình kém quá xa.
Nếu không dựa vào túi Ngũ Âm để ám toán thì Trần Thất cũng không thắng nổi trăm chiêu, sẽ bị đối phương phá vỡ đao pháp mèo què ba chân.
Tuy rằng Lục Hạo Chi cũng chỉ có sở trường là Thất Bộ Âm Phong Chưởng thôi nhưng dù sao cũng xuất thân từ môn phái quy chuẩn, đều từng được học qua các loại đao thương, kiếm kích, búa rìu, múa xích, nhuyễn tiên và ám khí, lúc này dốc một lòng truyền thụ thật sự cũng có chút ra dáng vẻ của thầy tốt bạn hiền.
Ban đầu vốn hắn chỉ muốn lấy lòng thôi nhưng rồi ngay lập tức Lục Hạo Chi không thể không sợ hãi.
Hắn phát hiện chỉ cần hắn dạy một lần thôi là Trần Thất lập tức có thể nhớ kỹ hết các chiêu thức này.
Lục Hạo Chi giải thích thêm một chút là Trần Thất có thể hiểu được ngay điểm mấu chốt, hiểu được điều cốt lõi, thậm chí có thể từ một suy ba, sửa cũ thành mới.
Hiểu rõ từng chiêu thức mà hắn chưa từng học, đồng thời biến hóa chúng.
Lục Hạo Chi không hề biết rằng Trần Thất cũng thầm giật mình, thiên phú võ học của mình sao lại trở nên cao minh như vậy chứ.