Đốt Thiên Tiên Đạo


Tuy rằng Trương Du vì đoạt được Kim Nha Thần cùng Ngũ Thải Thần mà không đem Vạn Kỳ để vào mắt nữa, nhưng lại luôn có chút kiêng kị với Trần Thất.

Hắn thấy trên Kim Cương Tháp nở rộ ánh lửa màu vàng, từ trong mặt trời bắn xuống một luồng chân hỏa vàng ròng, không biết Trần Thất đang cảm ngộ đạo tâm, còn tưởng rằng tiểu tặc này chuẩn bị vận dụng pháp thuật lợi hại gì để tiêu diệt mình, lập tức hét to một tiếng, tung Thừa Long niệm pháp ra, dưới chân một đạo long ảnh màu vàng nâng hắn bay lên chín tầng trời, cùng lúc đem Đại Phược Long Chú phát ra, muốn trói chặt Vạn Kỳ trước.
Vạn Kỳ thúc giục Ngũ Đại Minh Vương niệm pháp phân công đón đánh, chỉ là hắn không giỏi thuật phi độn, mắt thấy Trương Du đã muốn chạy trốn đi, không nhịn được quát to:
- Thất thiếu giúp ta ngăn lại người này.

Hắn giết chết hai huynh đệ Hứa Câu Dương cùng Tôn Phương Kiệt, ta phải bắt sống hắn để tế điện cho hai người kia.
Trần Thất phất tay một cái, trong bàn tay liền xuất hiện một Thái Dương Thần Lô, hắn liếc nhìn Vạn Phương cùng Lô Hồng Anh, Dung Dung đang chạy lên, hơi hơi lắc đầu nói:
- Vạn Kỳ trộm sáu con vương trùng của ta từ khi nào rồi? Giờ tự nhiên lại chọc ra chuyện lớn như vậy?
Vạn Phương thấy Trần Thất đánh mắt nhìn về phía nàng, sắc mặt lập tức ửng đỏ, nàng tuy không phải cố ý nhưng Vạn Kỳ là ca ca nàng, chuyện này dù có thế nào cũng không thể không liên quan tới nàng.

Nhưng Vạn Phương lại thấy Trần Thát tựa như cũng không có ý tức giận, ánh mắt nhìn về phía nàng ngược lại lại có rất nhiều ám muội, bỗng nhiên đáy lòng thấp thỏm, thầm nghĩ: “Thất ca ca xem ra chưa từng trách ta, nhưng nếu hắn coi đây là cái cớ để muốn ta lần sau chơi nhiều trò hơn thì phải làm sao bây giờ?”
Tạm không đề cập tới Vạn Phương thấp thỏm, Lô Hồng Anh cùng Dung Dung đều có chút buồn bực, Vạn Kỳ đã qua mặt các nàng mà trộm đi sáu con vương trùng.

Các nàng dù sao cũng là đồ đệ của Trần Thất, sao có thể không tức giận hành vi của người này? Cho dù Trần Thất không trách phạt các nàng, nhưng gia sản của sư phụ mà đồ đệ không trông coi tốt, dù thế nào cũng là một loại tội, cộng thêm việc hai nàng cũng không quá coi trọng đám người Vạn Kỳ.

Tuy cũng nghe Dương Châu Thất Anh lại chết thêm vài người, nhưng không hề có chút lòng thương hại hay lo lắng nào, cả hai người đều cảm thấy vui vẻ vì những người này đã bị trừng phạt đúng tội, gieo gió thì ắt phải gặt bão thôi.
Lô Hồng Anh tự nghĩ không địch lại được vương trùng Trương Du, liền nói với Dung Dung:
- Sư muội có thể thu hồi sáu con vương trùng dó không?
Dung Dung gật gật đầu, nói:

- Tuy ta chưa từng tế luyện, nhưng ta bây giờ sử dụng Kim Lân Thần, so với Bích Lân Thần, Kim Nha Thần hay Ngũ Thải Thần mà bọn hắn sử dụng thì đều cao hơn.

Khống chế hai người bọn hắn không khó, đợi ta đi thu hồi vương trùng, cứ để cho bọn họ đánh nhau đi.
Trần Thất nhẹ nhàng mở lời, nói:
- Hồng Anh, Dung Dung không cần nhiều chuyện, vi sư tự có quyết đoán.
Trần Thất đem Thái Dương Thần Lô ném ra, cái pháp khí này lập tức hóa thành một đoàn kim quang sáng lạn giống như mặt trời chói chang, trong giây lát đã phong tỏa phương hướng Trương Du bỏ chạy.

Trương Du vốn định ỷ vào Thừa Long niệm pháp mà bỏ chạy, nhưng Trần Thất vừa ra tay, hắn đã lập tức cảm thấy trên người nặng trĩu đi, tựa như có một ngọn núi lửa đè ép xuống dưới.

Hắn vội đem Ngũ Thải Thần bay ra, muốn dùng con cổ trùng này ngăn cản pháp lực của Trần Thất, nhưng hắn nào biết đạo pháp của Trần Thất lợi hại đến cỡ nào? Trần Thất liền đem Thái Dương Thần Lô khẽ lật, lập tức thả Ngũ Thải Thần Trương Du ra trấn áp.
Thật ra những vương trùng này có được Đại Nhật Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh của Trần Thất nên đã sớm vui lòng phục tùng với hắn, cho dù có ai dùng pháp thuật Thiên Cổ giáo truyền xuống tế luyện cũng không thể hàng phục được nó.

Huống chi Vạn Kỳ chỉ mới trộm được cổ trùng chứ vẫn chưa được truyền pháp thuật Thiên Cổ giáo.

Đám người Trương Du cùng Vạn Kỳ hoàn toàn không biết những cổ trùng này còn cần phải tế luyện, chỉ nghỉ có thể tùy ý vận dụng.

Nếu Trần Thất mà muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi sáu con vương trùng này về, hắn bây giờ chỉ muốn giả bộ chút mà thôi, để cho người ta nhìn không ra sơ hở, không biết Dương Châu Bát Anh đều chết ở trên tay hắn.
Trần Thất khẽ động ý niệm, Ngũ Thần liền ngoan ngoãn nhảy vào trong Thái Dương Thần Lô, con cổ trùng này bản thân có tu vi luyện cương, Thái Dương Thần Lô của Trần Thất còn chưa luyện hóa được, cộng thêm Trần Thất cũng sẽ không luyện nó.

Ngũ Thải Thần sau khi trốn vào lập tức ự mình yên lặng, chờ đợi Trần Thất giao cho nó mệnh lệnh khác.
Trương Du vốn nghĩ mình đem Ngũ Thải Thần thả ra, Thái Dương Thần Lô của Trần Thất cho dù không bị đẩy ra thì cũng phải níu giữ lẫn nhau không thôi.


Mình chỉ cần vận Thừa Long niệm pháp, giây lát bay đến ngoài trăm dặm, lại đem Ngũ Thải Thần thu hồi là được.

Lại không nghĩ tới Trần Thất tùy ý phất tay là lập tức thu được Ngũ Thải Thần về, trong lòng hoảng hốt không thôi, thế là Trương Du liền muốn khống chế long ảnh màu vàng dưới thân quay đầu tránh né, không dám dễ dàng chống đỡ mũi nhọn Thái Dương Thần Lô.
Trần Thất đã ra tay thì phải xác định chấn nhiếp những người này, hắn lạnh nhạt quát:
- Sáu đại vương trùng đâu có dễ khống chế như vậy, các ngươi mới vội vàng có được, cách tế luyện thành thục còn chưa biết, mau trả hết lại cho ta đi.
Trần Thất quát một tiếng này, chẳng những con Kim Nha Thần kia trong cơ thể Trương Du đột nhiên bay ra, ngay cả Bích Lân Thần trong cơ thể Vạn Kỳ cũng đều bay ra.

Trong lòng ba người Tư Mã Trác Liêu, Bạch Quý Lễ, Vương Phu Chỉ cũng đều tự bay ra ba con cổ trùng Thải Dực Thần, Thải Yên Thần, Thanh Vương Thần, Trần Thất vận dụng Thái Dương Thần Lô thu hồi lại.

Tiểu tặc này sau khi thu sáu con vương trùng thì cũng không làm gì nữa, trái lại là Vạn Kỳ bổ nhào lên trước, cùng Trương Du bị buộc rơi xuống mặt đất hung hăng ác đấu với nhau.
Trần Thất tùy tay khẽ quay, đem sáu con vương trùng thả ra, mang tầng thứ ba Kim Cương Tháp cất giấu.

Nâng một cái Thái Dương Thần Lô, nhìn Vạn Kỳ cùng Trương Du hung hăng chiến đấu, nhíu nhíu mày nói:
- Thoạt nhìn thì thấy Vạn Kỳ huynh không phải đối thủ của Trương Du rồi.
Trương Du vốn ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn, lần này bị Trần Thất thu hai con vương trùng trong cơ thể, nhất thời cắt đứt mong muốn, chỉ muốn giết chết Vạn Kỳ để trút mối hận trong lòng mà thôi.
Vạn Phương cũng từng luyện võ nghệ, nhìn thấy ca ca mình quả thật không phải đối thủ của Trương Du, trong lòng rất lo lắng.

Tiểu cô nương này nào chịu đi quan tâm cái gì mà quy củ giang hồ, lập tức thả hồ lô Kim Ngân ra, đưa tay một cái, từ trong cái hồ lô Kim Ngân lập tức bay ra một cơn Kim Ngân Sa, xoay một vòng quanh Trương Du rồi lập tức xay người này thành thịt vụn.
Vạn Kỳ thấy muội muội mình đã giết chết Trương Du rồi nhưng vẫn còn không chịu hết giận, đi lên đạp hai cước, nói với Tư Mã Trác Liêu, Bạch Quý Lễ cùng Vương Phu Chỉ:

- Đáng tiếc cho hai vị huynh đệ Tôn Phương Kiệt cùng Hứa Câu Dương, bị kẻ này hại chết, là ta có lỗi với các vị huynh đệ, không nên đánh cắp sáu con vương trùng kia từ trong tay Thất thiếu.
Vạn Kỳ quỳ gối hướng về phía Kim Cương Tháp, sau đó lập tức liên tục dập đầu, Trần Thất khẽ thở dài một tiếng, tùy tay vung lên, liền có một luồng lực lượng ngầm sinh ra ngăn cản Vạn Kỳ.

Trần Thất có thể thao túng nguyên khí thiên địa trong vòng trăm dặm, ý niệm có thể đạt tới, tuy còn cách Vạn Kỳ hơn trăm trượng nhưng vẫn có thể dễ như sử dụng cánh tay.
Hắn sau khi ngăn cản Vạn Kỳ thì thở dài một tiếng nói:
- Sáu con vương trùng này vốn cũng không quá quý hiếm, Vạn Kỳ huynh nếu thích thì ta tặng ngươi cũng không có gì.

Nhưng thấy mấy vị có hành vi như thế, vì những vật ngoài thân này mà ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng không để ý, bọn vương trùng này ta cũng không tiện giao cho các ngươi nữa.

Chuyện này các ngươi tự đi xử lí, ta cũng không quan tâm.
Trần Thất thu lại sáu con vương trùng của Vạn Kỳ.

Vạn Kỳ thì không nói làm gì, bi ai rất nhiều, đối với chuyện này cũng có chút phai nhạt.

Nhưng trong mắt Tư Mã Trác Liêu lại lộ ra rất nhiều biểu cảm phức tạp.

Hắn cũng không ngờ tới, Trương Du lại xuống tay với mình.

Nhưng đặt Trương Du trước mặt Trần Thất, còn chưa kịp đối mặt với nhau thì đã bị Trần Thất thu vương trùng về, Tư Mã Trác Liêu thầm nghĩ trong lòng: “Thì ra khống chế những cổ trùng này còn cần đạo quyết tương ứng, chỉ là không biết đạo quyết này nên lấy như thế nào đây? Vạn Kỳ làm ra chuyện này rất mất lòng Thất thiếu, cộng thêm Dương Châu Bát Anh liên tục có người bị giết chết, bây giờ cũng chỉ còn lại bốn người, chỉ sợ sẽ bị người ta xem nhẹ...”
Tâm tư Tư Mã Trác Liêu quay đi quay lại, suy nghĩ phải làm như thế nào, từ trong tay Trần Thất đem vương trùng cùng pháp môn tế luyện cùng nhau lấy ra, nhưng nhất thời lại không có kế sách, không khỏi mắng thầm trong lòng: “Vạn Kỳ chẳng qua là dựa vào muội muội nhà hắn, Vạn Kỳ ngươi có muội muội, Tư Mã Trác Liêu ta không có sao? Lúc quay về ta sẽ gọi hai muội muội Tư Mã Tử Yên cùng Tư Mã Thanh Yên tới đây, cho các ngươi biết nữ nhi của Tư Mã gia ta đây hơn xa nưc nhi của Vạn gia.”
Bạch Quý Lễ cùng Vương Phu Chi ở trong sự kiện này không có động tác gì, tuy cũng tiếc vương trùng bị Trần Thất thu hồi, nhưng trong lòng cũng mười phần bi thiết.

Cùng với Vạn Kỳ nhào tới trên mặt đắt gào khóc, trong lúc nhất thời làm cho cảnh tượng bên ngoài động Kim Ngân vô cùng bi thảm.
Trần Thất cũng không đi quan tâm những người này, về phần giết chết Dương Châu Tứ Anh còn lại như thế nào, hắn cũng sớm đã có kế hoạch, việc này đối với hắn mà nói, ngay cả tay chân cũng không cần động, trái lại chưa từng làm cho Trần Thất quan tâm.


Tiểu tặc này chỉ đang lo lắng mình ngưng sát như thế nào, còn có phản ứng của Thiên Cổ Tiên Nương nữa.
Thiên Cổ Tiên Nương chịu thiệt ở trong tay Trần Thất, sau khi về tới Cổ Thần cốc không khỏi có chút bi thương.

Nàng vốn thu nhận tám đồ đệ, còn có một trượng phu không nên thân, nhưng bây giờ trượng phu không còn, tám đồ đệ chỉ còn lại có hai người, ngay cả mười ba con cổ trùng cũng chỉ còn lại sáu con trong người.
Trong lúc Trần Thất đang lo lắng về nàng, Thiên Cổ Tiên Nương cũng đang lo lắng Trần Thất sẽ bỗng nhiên lại ra thủ đoạn độc ác gì.

Nàng sau khi trở lại Cổ Thần cốc, liền bảo Chi Chỉ rời đi, cũng đuổi cả Tửu Tỉnh đồng tử đi nốt.

Một người một mình tiến vào Dương Kính cung.

Thiên Cổ Tiên Nương sau khi dùng pháp thuật phong tỏa Dương Kính lại thì hóa tấm cô kính này thành một đoàn kính quang, như có như không, sau đó chìm dần vào dưới lòng đất.
Âm Kính Cung cùng Dương Kính Cung, tuy có thể ẩn độn, nhưng lại chỉ là địa độn chi khí.

Trần Thất có được trong tay, cũng chưa từng nghiên cứu, còn không quen thuộc bằng so với Thiên Cổ Tiên Nương.

Thiên Cổ Tiên Nương vận dụng đoàn kính quang này, sau khi chìm vào dưới lòng đất trăm ngàn trượng, liền xuất hiện rất nhiều con sông ngầm giăng mắc khắp nơi dưới lòng đất, nước những con sông ngầm này đục ngầu, phát ra mùi tanh tưởi làm người ta khó có thể tin, ngay cả Thiên Cổ Tiên Nương thúc dục kính quang, bị sông ngầm tanh tưởi lây dính, cũng hiện ra tối tăm.
Thiên Cổ Tiên Nương giơ tay, phát ra một đoàn kiếm quang xanh lét, kiếm khí bức bách, đẩy lùi khí dơ bẩn mà con sông ngằm dưới lòng đất phát ra, lúc này mới men theo một con sông ngầm trong đó mà chậm rãi bay đi, bay ra mấy trăm dặm nữa, ở nơi mười mấy con sông ngằm giao hội, liền xuất hiện một cái kén không lồ tựa như trái tim người.

Cái kén khổng lồ này theo nhịp đập sông ngầm dưới lòng đất, một trầm một bổng, chấn động nước sông, cứ như đầu nguồn của sông ngầm dưới lòng đất, quấy động mười mấy con sông ngầm dưới lòng đất giao hội ở đây cùng nhau rung chuyển.
Thiên Cổ Tiên Nương bay tới gần cái kén khổng lồ tựa như tim người này, sau đó thu kính quang lại, nhìn về vật ấy.

Cái kén lớn này có thể tích khổng lồ, tựa như một ngọn núi nhỏ, Thiên Cổ Tiên Nương ở bên người nó chẳng khác nào đặt muỗi cạnh voi, Thiên Cổ Tiên Nương khẽ thở dài lẩm bẩm: “Không biết Xích Thần cùng Ngũ Nhãn Thân đặt ở nơi này mà nuôi thì sẽ như thế nào, có thể gánh vác trọng dụng hay không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận