Vương Trường Sinh, Vạn đại tiểu thư và mấy nhóm người của đội ngũ Thú Vương Doanh trú tại núi Chú Ấn, Phiên Vân lĩnh, nán lại ở đó hơn mười ngày.
Vương Trường Sinh ngoài việc mỗi ngày quan sát người đi đường, chính là trông nom tình hình của đám hoạt thi Lục Hạo Chi, lúc này cần được vun trồng, sớm tối đều phải rót nước thuốc độc môn được chế tạo bí mật nên lão cũng không quan tâm Trần Thất thế nào.
Vạn đại tiểu thư và người của Thú Vương doanh càng không có bất cứ động tĩnh gì, cứ giống như tới đây ẩn cư.
Trần Thất cũng lười đi quản chuyện những người này muốn làm, hắn chỉ mỗi ngày tu luyện, còn có mấy lần tìm tòi và dùng thời gian từ sáng sớm tới giữa trưa để tu luyện Hỏa Nha trận.
Sau đó từ chiều đến đêm thì cố gắng tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết.
Ngẫu nhiên trong lúc ngồi thiền mệt mỏi liền diễn luyện mấy lần tư thế quyền pháp của Thiết Cốt Công, còn về phần pháp thuật của Hòa Sơn Đạo luyện thành thì là luyện thành, Trần Thất cũng không biết làm thế nào mới có thể có tiến cảnh, liền không để ý tới.
Mười mấy ngày qua, Thái Thượng Hóa Long Quyết của Trần Thất cũng không tiến bộ nhiều, chỉ là đả thông thêm khiếu huyệt hai nơi, nhưng tu vi của Hỏa Nha trận lại làm cho hắn có chút vui mừng, bởi vì Trần Thất có thể cảm ứng được mình sắp tạo được “Mầm mống chân hỏa” đầu tiên.
Trần Thất tầm tuổi này vốn là không phân biệt được thiện ác.
Nếu như hắn lớn lên ở một gia đình lương thiện, có phụ mẫu dạy đạo đức, bây giờ cũng là một thiếu niên thư sinh tao nhã nho nhã.
Nếu hắn lớn lên trong một nhà buôn bán nhỏ, liền từ nhỏ theo phụ mẫu học tính toán, làm sao để kiếm sống, làm sao để kiếm tiền, làm thế nào để nuôi sống cả nhà.
Nếu hắn lớn lên ở nhà quan lại, nói không chừng liền học được đạo tùy cơ ứng biến, bản lĩnh luồn cúi.
Nếu hắn lớn lên trong nhà đế vương, đã sớm hiểu rõ chuyện tranh đấu với nhau, tình thân mỏng như giấy, từng bước kinh sợ hoảng hốt, người nhà trời vô tình, lòng người lạnh nhạt.
Từ nhỏ hắn đã sinh sống ở trong ổ cướp, lớn lên cùng một đám giặc cướp hung ác cực kỳ, nghe quen tai nhìn quen mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Trời đất bao la, nắm đấm lớn nhất”.
Chỉ cần đủ bản lĩnh thì cái gì cũng có thể cướp được, nếu không đủ bản lĩnh thì cái gì cũng không phải của mình, bao gồm cả cái mạng nhỏ kia.
Cho nên, mặc dù còn nhỏ tuổi như vậy nhưng Trần Thất đã học được thủ đoạn độc ác, làm việc hoàn toàn không chút kiêng kị.
Đối với hắn, tất cả các việc làm của mình là đạo lý, cho nên hiển nhiên là đúng.
Dao của mình sắc bén, có thể chặt đầu người khác, người khác ác hơn mình, giết mình rồi cũng không có gì oán trách.
Thành ngữ có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” Trần Thất tất nhiên là không thể ngoại lệ.
Bởi vì nguyên nhân này, nên khi ở trong sơn trại Trần Thất luôn liều mạng kiếm tất cả cơ hội học võ nghệ.
Nếu không phải chính hắn thông minh, chỉ cần có chút ngu ngốc, năng lực phân biệt tốt xấu có hạn, nói không chừng đã bị một tên giặc cướp nào đó tiện tay giết chết từ lâu rồi, cũng không sống tới hôm nay.
Lần này gặp may, có được Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng, Trần Thất vui mừng xong cũng cực kỳ cố gắng.
Huống chi trên đầu hắn còn có một áp lực cực kỳ lớn, pháp lực của Vương Trường Sinh cao hơn hắn gấp mười lần, thủ đoạn độc ác hơn hắn gấp mười lần, nếu như không có chút thủ đoạn trong tay, Trần Thất căn bản ngay cả ngủ yên giấc cũng không thể, lúc này mới ngày ngày cố gắng không dám có chút lơi lỏng.
Trần Thất nhận ra Hỏa Nha trận của bản thân sắp tạo ra viên “Mầm mống chân hỏa” đầu tiên, biết phải bế quan toàn lực tu luyện, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Vương Trường Sinh sẽ không cho mình có cơ hội như vậy.
Chỉ sợ bây giờ hắn có hành động khác thường lập tức sẽ sử dụng pháp thuật tà môn ép hỏi chân tướng.
Cho nên Trần Thất lập tức ngừng tu luyện, dùng túi Ngũ Âm đi vào trong con suối nhỏ giữa núi hút đủ nước uống trong mười mấy ngày, còn săn giết mấy con thú hoang, chuẩn bị xong tìm chỗ giấu đi, sau đó cũng mặc kệ Vương Trường Sinh, dù sao lão đạo sĩ này cũng chưa từng theo dõi hắn, thuận theo Phiên Vân lĩnh đi sâu vào trong núi lớn.
Với Trần Thất mà nói, Vương Trường Sinh chỉ là một kẻ địch tiềm tàng, Lục Hạo Chi cũng chẳng qua là một người không có gì quan trọng, trở mặt liền có thể giết ngươi luôn, muốn đi cũng sẽ không chút quan tâm.
Chuyện tu luyện mới quan trọng, ai đi để ý tới hai kẻ lừa đảo đó ?
Núi Chú Ấn địa thế phức tạp, Trần Thất lại là lần đầu đến nơi này, lúc tới Phiên Vân lĩnh có Độc Yêu Lâu dò đường, bây giờ hắn tự mình tìm đường đi liền có chút mơ mơ màng màng.
Cũng may Trần Thất cũng không mong đợi đi ra ngoài, chỉ là muốn tìm một nơi đủ bí ẩn để dễ dàng tiếp tục tu luyện Hỏa Nha trận mà thôi, đi đến nơi nào cũng không cần bận tâm.
Trần Thất quan sát sau lưng, đi hết bảy tám canh giờ liền thấy một nơi xung quanh trũng thấp, cây cối quái dị, đá lởm chởm, âm u che hết bầu trời, trong lòng hết sức hài lòng nơi yên tĩnh này, ở xung quanh tìm kiếm một lần, vừa hay nhìn thấy một cái hang không lớn lắm.
Cái hang núi này chia làm hai nơi trong ngoài, bên ngoài hang có chút rộng rãi, cửa hang cũng cực kỳ rộng rãi thoáng mát, không che chắn gì.
Nhưng cửa hang bên trong lại có một hòn nham thạch nhô ra, nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không thấy.
Đặc biệt là cửa hang bên trong cực nhỏ, nhưng phía trong hang còn lớn hơn bên ngoài.
Hơn nữa cũng rộng rãi sạch sẽ, không khí không bị đè nén, nghĩa là ở nơi nhìn không thấy còn có khe hở lưu thông không khí.
Trần Thất nghiên cứu hết một lượt trong ngoài hang núi, trong lòng hết sức hài lòng, liền tìm một ít cỏ khô trong rừng, còn dời một hòn đá lớn về, để trong lúc mình tu luyện chắn ở ngoài cửa động, tránh cho thú hoang rắn rết chui vào.
Trần Thất làm xong những chuyện này, liền chìm vào suy nghĩ, đã trốn vào bên trong hang núi dốc lòng tu luyện Hỏa Nha trận rồi.
Hắn dành dụm sức lực của chân hỏa đã đủ, chỉ là chưa đủ ngưng kết, bài thần chú của Hỏa Nha trận cực kỳ giản lược, cũng chỉ yêu cầu trong lúc này tĩnh tâm ôn dưỡng, chân khí pháp môn cũng không vận chuyển quá nhiều.
Trần Thất cũng không biết cần dùng bao nhiêu thời gian mới có thể ngưng kết ra viên “Mầm mống chân hỏa” đầu tiên, cho nên mới tính toán tu luyện lâu dài.
Sau khi bế quan, Trần Thất dùng toàn lực tu luyện Hỏa Nha trận.
Mấy ngày đầu, chân hỏa trong đan điền giống như sương khói hư vô trôi giạt, chỉ là không ngừng xoay quanh, đợi tới bảy tám ngày sau, Hỏa Nha chân khí mới dần dần ngưng tụ, hội tụ thành một đám ánh lửa đỏ mờ giống như ánh đèn.
Trần Thất biết “Mầm mống chân hỏa” sắp cô đọng, cho nên càng chú tâm.
Cũng may là Trần Thất có kinh nghiệm tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết, tu luyện Hỏa Nha trận mới thuận lợi như vậy, Hỏa Nha chân khí ngưng tụ thành một đám xong, “Hình dáng ban đầu của Mầm mống chân hỏa” ở trong một đám giống như ánh lửa này, liền có biến hóa thay đổi hoàn toàn.
Trong bài chú Hỏa Nha trận, có một tấm bùa chú, cần phải ngưng kết tấm phù chú này ở trong đám “Hình dáng ban đầu của Mầm mống chân hỏa” này, đám Mầm mống chân hỏa này mới xem như là *đại công cáo thành thật sự, có pháp lực kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, đủ để có thể thay đổi chim muông bình thường trở thành Hỏa Nha dị chủng.
Làm sao để khắc một tấm phù chú vào bên trong ngọn lửa, Trần Thất lại không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể dựa theo bài chú của Hỏa Nha trận, vừa nghiền ngẫm vừa thử nghiệm.
Tấm phù chú kỳ dị trong Hỏa Nha trận này tổng cộng có chín phù văn, mỗi một loại đều vô cùng phiền phức, hình như có hiệu quả kỳ diệu, chín miếng phù lục tạo thành một đạo chú Hỏa Nha trận, liền có thể sinh ra cách dùng kỳ diệu cơ bản nhất.
Trần Thất xem như đánh bậy đánh bạ, bước vào con đường tu hành, phù lục thuật cần tồn thần*, ải này ở trong môn phái tiên đạo đúng đắn tất nhiên còn rất nhiều pháp môn, gì mà tĩnh tâm chú, yểm thần pháp, thanh tâm quyết, cửu pháp ngồi thiền, ngay cả môn phái tiên đạo tương đối giàu có còn có thể bày an hồn hương, băng tiên hương các loại vật phụ trợ.
So với loại người tu luyện lung tung như hắn dễ hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Trần Thất lại có một chỗ tốt, chính là không kiêu ngạo không vội vàng, sơn tặc giống như hắn, ngay cả mạng nhỏ cũng không để ý, thật sự có thể làm cho lòng không lo lắng, vạn sự giai không*.
Đời người đều nhìn thấu rồi, chấp nhất đối với con đường tu luyện cũng gần như không.
Loại tâm cảnh này cực kỳ phức tạp, lại phải nhanh chóng luyện thành bản lĩnh, trong lòng cũng không sốt ruột để ý nhiều tới kết quả tu luyện.
Nói đến mâu thuẫn, thật ra lại có một loại cân bằng vi diệu, chỉ có cao nhân đạo môn mới có thể nắm chắc loại tâm cảnh hợp nhất hai cực này, người bình thường mới tu luyện, căn bản không lĩnh ngộ được.
Trần Thất cũng xem như một trường hợp đặc biệt, bởi vì một chút tâm cảnh này, sau khi cực khổ rèn luyện một ngày một đêm, bỗng nhiên trong lòng trống rỗng, một đám Hỏa Nha chân khí như lửa đèn bỗng nhiên sinh ra thay đổi, một đạo chú Hỏa Nha trận tươi thắm thành hình.
Chín miếng phù lục hợp thành một đạo, ở nơi trung tâm của ngọn lửa lù lù bất động, chỉ có ngọn lửa của mép ngoài mong chờ nhảy lên.
Đám mầm mống chân hỏa thành hình này, liền quấn một vòng kinh mạch quanh thân của Trần Thất, làm cho kinh mạch của hắn nóng lên, cảm giác ấm áp dễ chịu, giống như rất nhiều khiếu huyệt đều bị một đám Mầm mống chân hỏa này làm nóng tới buông lỏng ra.
Trần Thất luyện thành một hạt mầm mống chân hỏa này, tự mình cũng rất vui sướng, vừa suy nghĩ tới lửa liền có một ngọn lửa xuất hiện ở đầu ngón tay.
Ngọn lửa này màu đỏ sẫm, thoạt nhìn không khác ngọn lửa bình thường lắm, nhưng nhiệt độ ẩn chứa bên trong lại cao hơn không chỉ gấp mười lần.
Trần Thất tu luyện đám Mầm mống chân hỏa này cũng rất khó khăn, không dễ dàng lãng phí, sợ hơi lửa ở trong không khí sẽ dần tan ra, sau khi nhìn một lượt vội vàng thu về bên trong đan điền.
“Không ngờ Trần Đại đương gia ta đây cũng có ngày hôm nay.
Thế mà có cơ hội luyện thành pháp thuật kỳ diệu như thế.
Hỏa Nha trận này đường hoàng chính đại hơn những pháp thuật tà môn của Hòa Sơn Đạo rất nhiều, uy lực giống như cũng hơn không ít.
Nhất là chỉ cần đạo hạnh cao thâm, uy lực của pháp thuật liền tự tăng lên, uy lực pháp lực tăng lên, thuần hóa Hỏa Nha nhiều rồi, đạo hạnh cũng sẽ ngày càng sâu thêm.
Không nghĩ pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, tế luyện pháp khí thì phải giảm bớt thời gian tu luyện đạo pháp, tu luyện đạo pháp thì không thể có quá nhiều thời gian đi tu luyện pháp thuật.
Rất nhiều chỗ bất tiện.”
Trần Thất chiếm được Hòa Sơn Kinh, tổng cộng có sáu mươi bảy loại pháp thuật, mỗi loại đều cần thời gian ba năm mới có thể luyện thành.
Hắn là chiếm được lợi, có được mấy loại pháp khí, túi Ngũ Âm, cờ Hỗn Thiên, phù Huyền Âm Trảm Quỷ, Lục Đạo Hắc Tác, phù Định Hồn đều là người khác tế luyện sẵn, cũng không biết tốn bao nhiêu tâm tư bị hắn cướp về, lúc này mới luyện thành mà không cần nhiều thời gian.
Nếu tế luyện từ đầu không biết gian nan đến mức nào, lại phải tốn bao nhiêu thời gian.
Chỉ góp đủ các loại vật liệu tế luyện pháp thuật đó là một chuyện vô cùng hao phí tâm huyết.
Trần Thất ngưng tụ thành một viên Mầm mống chân hỏa trong lòng sung sướng thầm nghĩ: “ Đáng tiếc Thái Thượng Hóa Long Quyết và Thôn Nhật Thần Viên Biến không có pháp thuật tương ứng, bằng không chẳng phải là càng thêm tuyệt vời?” Trong lòng hắn suy nghĩ thoáng qua, chỉ nói mình *được Lũng trông Thục, tham cầu toàn, cười ha ha, đẩy hòn đá chắn bên trong động ra, lại tự mình chui ra nhìn lại mặt trời.
Trần Thất chạy trốn Vương Trường Sinh, tính toán một chút đã qua gần hai mươi ngày, trong lòng hắn nghĩ: “Chỉ sợ chuyện mà đám Vương Trường Sinh và Vạn đại tiểu thư cần phải làm đều đã qua rồi nhỉ? Ồ, Vương Trường Sinh muốn bắt Tiêu Bình Nam, đó là chuyện không thể được, Tiêu Bình Nam đã chết trong tay ta rồi, lão ta chỉ phí công chờ thôi, nhưng bên Vạn đại tiểu thư đó, hẳn là đã sớm ra tay…”.