Đốt Thiên Tiên Đạo


Trần Thất thấy không ra khỏi núi Chú Ấn được, chỉ có thể trở về lại hang động kia.
Hung Thú Sát Trận biến thành mây đen, đã phong tỏa toàn bộ núi Chú Ấn làm cho cả tòa núi đều đen kịt, giống như lâm vào một màn đêm tối, vĩnh viễn không còn bình minh nữa.

Đến nỗi Trần Thất phát hiện, bây giờ ngay cả hút lấy sức lửa của mặt trời mình để tu luyện Hỏa Nha Trận cũng không thể.

Trong lòng liền không ngừng nghi ngờ, ngẫm nghĩ nói: “Vạn đại tiểu thư đang làm pháp thuật gì, lại có thể che hết bầu trời thế này? Hỗn Thiên Phiên của ta cũng có thể bao phủ phạm vi hơn mười trượng, so với pháp thuật này thì có khác nào gặp phải sư phụ.”
Trần Thất cũng không biết ai là người dẫn đầu Thú Vương doanh, chỉ nói thi triển pháp thuật là Vạn đại tiểu thư.

Lúc trước hắn đoán Vạn đại tiểu thư biết pháp thuật, cho nên bây giờ cũng cho rằng Vạn đại tiểu thư làm nên chuyện này.
Không thể ra khỏi núi Chú Ấn, Trần Thất cũng không hoang mang, thầm nghĩ: “Bọn họ cứ ở ngoài đánh nhau đi, ta tự mình ở trong hang động này tu luyện bình thường, không thể luyện Hỏa Nha Trận nữa thì ta còn có thể tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết.

Chờ đến khi ta tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết có thêm chút tiến cảnh, Thiết Cốt Công còn có thể đột phá thêm một lần nữa.”
Trần Thất đã đả thông gần hai mươi chỗ khiếu huyệt, Chân Long Kình trong cơ thể cũng từ từ thành hình, có chân khí giúp đỡ Thiết Cốt Công tiến cảnh cực nhanh.

Dù sao thì từ nhỏ Trần Thất đã phải trầm luân trong đám sơn tặc, tập võ nhiều năm, chỉ mới học được cách luyện pháp thuật thôi nên luôn cảm thấy không chắc chắn bằng một thân võ nghệ.

Cho nên sau khi có được ba trang sách vàng và Hòa Sơn Kinh xong, cũng chưa từng từ bỏ tu luyện Thiết Cốt Công.
Trang sách vàng có ghi chép bài chú Thái Thượng Hóa Long Quyết, lúc đầu bài chú chỉ có vẻn vẹn mấy trăm chữ, về sau trang sách vàng này chém chết một Độc Yêu Lâu xong, liền xuất hiện Chân Long Khiếu Huyệt Đồ.
Trần Thất dựa theo Chân Long Khiếu Huyệt Đồ đả thông khiếu huyệt, tu vi tiến bộ cực nhanh, chỉ là Thái Thượng Hóa Long Quyết hình như ngoại trừ tu để ngưng tụ chân khí ra thì không còn tác dụng gì khác, chỉ là để Trần Thất có thể thao túng mấy loại pháp khí của Hòa Sơn Đạo.

Do tu luyện đúng đắn nên tu vi của Thiết Cốt Công tiến bộ nhanh hơn.

Bằng không hắn cũng không chuyển qua tu luyện Hỏa Nha Trận.

Nhưng núi Chú Ấn đã bị Tần Thông dùng Hung Thú Sát Trận phong tỏa rồi, Trần Thất không còn lựa chọn nào khác liền đặt hết tâm tư vào tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết như cũ.
Chỉ là sau khi Tần Thông phong tỏa núi Chú Ấn, nơi này liền không thể yên tĩnh nữa, mỗi ngày đều có tiếng chém giết đánh nhau, đó là giáp sĩ Thú Vương doanh bắt đầu tấn công núi.
Chỗ Trần Thất tu luyện, ngẫu nhiên có thể thấy ánh lửa hừng hực trên bầu trời, không biết chỗ nào bị lửa của trận chiến đốt cháy, về phần binh khí va chạm, tiếng hò hét chém giết, tiếng trống trận tiếng chiêng kèn cũng thỉnh thoảng nghe thấy, thậm chí mấy lần Trần Thất nghe được tiếng hành quân đi lại ở bên cạnh.

Cũng may chỗ hắn chọn có chút bí ẩn, Thú Vương doanh tiến đánh Núi Chú Ấn mấy ngày, từ đầu tới cuối đều không có ai phát hiện chỗ hắn ẩn thân.
Trần Thất ẩn náu ở trong hang núi, cố gắng chăm chỉ, mấy ngày sau lại đả thông thêm một khiếu huyệt, trong lòng hắn có chút vui mừng, chợt cảm thấy bụng trống rỗng.

Trần Đại đương gia nghe thấy xung quanh không có tiếng chém giết, liền muốn ra ngoài đi săn, bổ sung thức ăn.
Trần Thất ra khỏi chỗ ẩn náu tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy con chim hay thú nào.

Hắn hơi suy nghĩ một chút liền biết nguyên nhân, trong núi đã ồn ào náo động tới mức này, chim thú cũng đều sợ hãi, tất nhiên là trốn mất tích.

Cũng may vận khí của Trần Thất không tệ, đi ra xa mấy dặm liền nhìn thấy mười mấy giáp sĩ áo đen bị giết chết, hắn tìm được lương khô hành quân trên người mấy người này, đủ cầm cự chừng hai mươi ngày.

Trần Thất xưa nay làm đạo tặc không tuân theo khuôn vàng thước ngọc gì, nhặt lương khô để hành quân của những giáp sĩ áo đen này, tiện tay lấy luôn khôi giáp binh khí của họ, còn mò ra một miếng ngọc bội ở trên người một tên nhìn như có chút phẩm cấp.

Miếng ngọc bội nhìn qua cũng thấy có giá trị không nhỏ.

Sau khi quay về nghề cũ xong, Trần Thất cũng có chút buồn rầu, thầm nghĩ : “Ở Đại Trại Thiên Mã sơn đánh cướp, tiền tài cũng không rơi vào tay mình, không nghĩ tới tự mình đi ăn riêng một phần, vậy mà không cướp được nửa văn tiền, chỉ có chút khôi giáp binh khí này không biết có dễ bán không.

Ta đã có một thanh Miến Đao, nhiều binh khí như vậy lấy cũng không có chỗ dùng.”
Trần Thất ở Đại trại Thiên Mã sơn mặc dù cũng có tên tuổi là Thất trại chủ, nhưng trong tay vốn không dư tiền, Đại trại Thiên Mã sơn chỉ có Đại trại chủ mới có túi dày, mỗi lần đánh cướp đồ vật hơn chín phần đều chảy vào hầu bao của Đại trại chủ.

Canh thừa còn sót lại cũng phải bị Lục Hạo Chi và Tam trại chủ Trần Huyễn Cơ lấy đi.

Trần Thất sợ bị người ta cướp nên ngay cả mấy lượng bạc vụn cũng không dám đem lên núi, chỉ tìm một nơi chôn giấu ở dưới núi.
Trần Thất lấy xong một số lương khô và đồ vật, lúc này mới cẩn thận quan sát.

Thấy trên thân những tên giáp sĩ áo đen này không có vết thương, chỉ là thân thể khô héo, giống như máu tươi toàn thân đều bị đồ gì đó hút đi.
Trần Thất nói thầm một tiếng kỳ lạ, trong lòng nghĩ ngợi nói: “Yêu quái trên Núi Chú Ấn vậy mà lại hút máu người sống, không trách được triều đình phái người đến chinh phạt, chỉ sợ ngoài việc bắt mỹ nhân Tuân Kim Linh, đây cũng là một nguyên do.

Chẳng qua..., lỡ như mỹ nhân đó cũng biết thủ đoạn tà môn này, hút luôn máu của thiên tử đương triều thì như thế nào?”
Loại thảo dân như Trần Thất, chỉ mong sao một lần có thể giết chết mười người tám người của thiên tử đương triều, quan lớn triều đình mỗi ngày đều bị người ta chặt đầu, những việc đám người này làm còn ác độc hơn loại sơn tặc như hắn, cho nên trong đầu không có chút thiện cảm nào với họ.
Vơ vét xác của đám binh sĩ giáp đen này, Trần Thất còn chưa hết hi vọng, thầm nghĩ: “ Vạn đại tiểu thư tiến đánh Núi Chú Ấn đã nhiều ngày, người chết chắc không ít, ta tìm thêm một lần nữa, nói không chừng còn có một chút thu hoạch.

Khi nào hai bên ngừng công kích, ta có thể tùy cơ ứng biến.”
Trần Thất để những đồ thu hoạch được vào túi Ngũ Âm, chỉ để lại một túi lương khô, vừa di chuyển trong núi vừa ăn một chút lương khô.

Thú Vương doanh chính là quân đội có năng lực chiến đấu rất mạnh của vương triều Đại Vân, lương khô mang theo đều được chế biến đặc biệt, dùng thịt mặn và bột mì làm thành từng miếng bánh, mùi vị mặc dù không ngon lắm, nhưng Trần Thất ở Thiên Mã sơn cũng chưa ăn qua đồ ngon, cũng không so đo mùi vị, chỉ cần lấp đầy bụng.
“Ồ! Có tiếng động.”
Trần Thất vừa cất túi lương khô đi, tinh thần run lên, vội vàng đuổi theo mấy bước đã thấy một đám giáp sĩ áo đen đánh nhau với một đám thanh niên cường tráng quần áo tả tơi, hành động chậm chạp.

Theo lý mà nói giáp sĩ áo đen của Thú Vương doanh đều có chút võ nghệ, còn cầm binh khí sắc bén, những tên thanh niên quần áo tả tơi kia tay không tấc sắt, rất nhiều người nhìn giống như không biết công phu quyền cước, tình cảnh này nên nghiêng về một bên mới đúng.
Nhưng những thanh niên quần áo tả tơi kia, người nào người nấy sức lực lớn vô cùng, cho dù bị chém một đao, chọc một thương, nhưng máu không chảy, giống như không có chuyện gì.

Những giáp sĩ áo đen bị bọn hắn đè chặt, cũng không vung tay đánh đập mà đi lên cắn một cái.
Trần Thất nhìn mấy tên giáp sĩ áo đen bị những thanh niên quần áo tả tơi cắn một cái xong, liền có tiếng hút chậc chậc, rất nhanh làn da liền khô cạn, lập tức sợ hãi.

Sau đó lập tức hiểu ra, vừa mới gặp phải những tên giáp sĩ áo đen chết rồi kia, cũng là bị những thanh niên quần áo tả tơi này giết chết.
“ Những thứ này làm sao lại giống như cương thi hút máu trong truyền thuyết? Núi Chú Ấn thế mà còn có thể nuôi những thứ này hả?”
Lúc Trần Thất đang suy nghĩ, những tên giáp sĩ áo đen kia đã bỏ lại mấy cái xác chết của đồng bọn, nháo nhào rút lui.

Một thanh niên quần áo tả tơi bỗng nhiên giơ tay, đánh đá lửa đốt một bó đuốc lên.

Ánh lửa chiếu rọi xuống, Trần Thất run sợ khi nhận ra dáng người tên nam tử gầy gò này chính là Nhị trại chủ Lục Hạo Chi của Thiên Mã sơn.
Lục Hạo Chi sai bảo những đại hán quỷ dị kia, hành động khá quy củ, Trần Thất lại thấy có chút rét run, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Những người này ta đều nhận ra, chính là đám người đi cùng ta tới Núi Chú Ấn kia.

Làm sao đều biến thành quái vật hút máu vậy? Bọn hắn bị đao thương chém trúng cũng không chảy máu, bị thương nặng như vậy mà vẫn hành động tự nhiên.

Xem ra đã không phải là người sống, may mà chạy nhanh, bằng không thì cũng có kết quả giống như bọn hắn.”
Trong lòng Trần Thất kinh sợ, liền không nhịn được đi theo sau những người này, hắn thấy Lục Hạo Chi dẫn theo những người kia đi dọc theo giữa núi, trên đường còn có những tên thanh niên quần áo tả tơi khác như thế tụ tập lại với nhau, cuối cùng ước chừng có hơn một trăm người, xem ra chính là đám người đi cùng với bọn họ tới đây, số lượng không thay đổi.
Cuối cùng những người này dừng ở một rừng cây, chỉ nghe một tiếng thét dài, Trần Thất liền nhìn thấy Vương Trường Sinh, lão đạo sĩ hắn rất kiêng kị này.
Sắc mặt Vương Trường Sinh tái mét, nhìn những tên hoạt thi này lạnh giọng quát: “ Các ngươi tìm được Trần Thất chưa?”
Trần Thất trốn sau cái cây to nghe được câu nói này thì hơi dao động, trong lòng phát lạnh, nghĩ thầm: “Xem ra Lục Hạo Chi cuối cùng cũng bán ta.

Tên lão đạo sĩ này đã biết là ta có được Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng.”
Thật ra Trần Thất là trách nhầm Lục Hạo Chi.

Lục Hạo Chi bị Vương Trường Sinh luyện thành hoạt thi, tự nhiên có pháp môn khống chế, khai ra tự nhiên.

Lục Hạo Chi bị người giữ lấy tâm thần, tự nhiên bí mật gì cũng không giữ được nữa, bị Vương Trường Sinh vô ý hỏi ra.

Điều này làm cho Thái thượng trưởng lão Hòa Sơn Đạo lập tức nổi giận, hắn hoàn toàn không đoán được đồ vật mình muốn ở ngay bên cạnh mình, vậy mà còn bị mình nhẹ nhàng bỏ qua.
Lục Hạo Chi cầm đầu một đám hoạt thi cùng nhau lắc đầu, Vương Trường Sinh càng tức giận hét to: “Tên tiểu tặc, tại sao trên đường đi ta không nhìn ra manh mối? Hắn thế nào cũng là người được xem trọng nhất trong hàng đệ tử mới do Ngự Thú trai bồi dưỡng ra, vậy mà gan lại lớn như thế, ngay cả Vương Trường Sinh ta cũng dám đùa bỡn trong lòng bàn tay.

May là Tần Thông dùng Hung Thú Sát Trận phong tỏa Núi Chú Ấn, hắn tuyệt đối không chạy thoát được, ta bắt được tên tiểu tặc này nhất định phải nghiền hắn thành tro.”
Vương Trường Sinh mặc dù lửa giận phừng phừng, lại cũng chỉ có thể nhảy loạn lên mắng chửi một hồi, chứ cũng không còn cách nào khác.
Trần Thất thấy Vương Trường Sinh tức giận xong lại dẫn Lục Hạo Chi và hơn trăm tên “quái vật” giống hắn, còn có Độc Yêu Lâu của mình bay ra, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi nghĩ thầm: “Lão đạo sĩ Vương Trường Sinh này rất đáng chết, nếu đánh nhau bình thường, ta tất nhiên không phải đối thủ của lão ta.

Lão ta tu luyện mấy chục năm pháp thuật của Hòa Sơn đạo, ta chẳng qua mới vận khí đủ tốt, nhặt được pháp khí của Hòa Sơn đạo, làm thế nào có thể chống lại lão ta? Chẳng qua bây giờ Núi Chú Ấn bị phong tỏa rồi, khắp nơi đều giống như trời tối, vươn tay không thấy được năm ngón, dưới hoàn cảnh thế này, ta chưa hẳn không có cơ hội đánh lén người này.”
“Chỉ cần giết lão đạo sĩ này thì không còn ai biết ta có được Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui