Tuy Chân Long Kình nuốt khẩu phi kiếm màu bạc kia xuống, nhưng dù sao tu vi của Trần Thất vẫn còn thấp, tu luyện ra Chân Long Kình vẫn còn yếu chưa thể tiêu hóa hết phi kiếm này.
Trần Thất vận chuyển Thái thượng hóa long quyết hai ba canh giờ cũng mới luyện hóa được một phần mười của phi kiếm màu bạc này.
Dù là như vậy, uy lực của Chân Long Kình cũng tăng gấp ba lần, khiến Trần Thất rất vui mừng.
“Mỗi lần chia ra linh khí luyện hóa khẩu phi kiếm này uy lực của Chân Long Kình có thể tăng cường một chút, hiệu suất luyện hóa cũng nhanh hơn.
Cứ tiếp tục như vậy, không cần hai ba ngày có thể luyện hóa xong khẩu phi kiếm màu bạc này, Chân Long Kình của ta cũng có thể tăng trưởng mấy chục lần.
Nếu có thể đoạt được mấy khẩu phi kiếm còn lại trong tay của Nhâm Mai Phi và Vạn đại tiểu thư, nói không chừng trong mấy ngày ta có thể đả thông hết ba trăm sáu mươi năm khiếu huyệt quanh người.
Khi đó Trần đại đương gia ta lúc đó cũng không phải là kẻ có thể dễ dàng bị xem thường như vậy.
Muốn giết Vương Trường Sinh cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
Trần Thất dựa theo lộ tuyến của Thực Long Khiếu Huyệt đồ hơi vận chuyển Chân Long Kình, thử đánh sâu vào khiếu huyệt.
Lần này có tích lũy hùng hậu, tất nhiên là một lần đã xong.
Chân Long Kình từ sau lưng xông lên đến đỉnh đầu hơi hơi tạm dừng, tựa như thiên ngoại phi thân, ngân hà đổi chiều, dọc theo sống mũi, mũi, thiên trung một đường tuần hoàn xuống đến đan điền.
Thái Thượng Hóa Long quyết nặng nhất là những khiếu huyệt trên lưng.
Lần này rất nhiều khiếu huyệt trên lưng được đả thông.
Trần Thất cảm thấy ngứa ngáy trên người, muốn gãi cũng khó.
Mũi được đả thông cũng là chỗ quan trọng, thở một hơi cảm thấy cổ họng ngứa, ngực buồn bực, ho khan vài tiếng sau đó phun ra một cục đờm màu đen, khiến Trần Thất cảm thấy ngực nhẹ đi, hít thở mấy hơi chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng.
"Một hơi của ta vốn có thể nhịn nửa nén hương, hiện giờ một hơi lại kéo dài gấp mười lần.
Hơn nữa, trước đây không biết, hiện giờ đem hết khí buồn bực trong lồng ngực nhổ ra, những bức bách chất chứa trong phế trung cũng bị bức ra, cảm giác hơi thở trước kia giống như bị người bóp cổ, làm sao có thể vui sướng như bây giờ?"
Hai tay Trần Thất luyện kình, cơ khớp xương rung động.
Từ sau khi tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết xong, Thiết Cốt Công giống như lại có phát hiện đột phá.
Chân Long Kình lại một lần nữa tẩy rửa sạch cả người hắn, làm cho Trần Thất trở nên trong suốt và dũng mãnh hơn.
Đả thông rất nhiều khiếu huyệt này xong, uy lực của Chân Long Kình cũng liền tự tăng vọt, tốc độ luyện hóa khẩu phi kiếm màu bạc cũng tăng lên hai lần.
Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi không còn có thể hòa hợp được với thanh kiếm, nàng ta mờ mịt còn không biết một thanh phi kiếm báo tin của mình bay ra đã bị Trần Thất lấy mất.
Nàng đợi hồi lâu cũng không thấy khẩu phi kiếm màu bạc kia quay lại, trong lòng có rất nhiều lo lắng.
Nhưng Nhâm Mai Phi ở đây có trách nhiệm rất nặng nề, nàng cũng không dám rời đi, tránh cho Vạn đại tiểu thư gặp nguy hiểm nàng không thể tiếp ứng, chỉ có thể dùng cách không để triệu tập phi kiếm.
Lo lắng một hồi lâu, Nhâm Mai Phi mới có chút bất đắc dĩ đề khí quát một tiếng, một lát sau Lý Mị Mị liền mỉm cười chạy lại đây.
Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi lạnh lùng nói:
- Ta có một tin tức muốn ngươi truyền cho Vạn đại tiểu thư.
Ngươi hỏi nàng ấy có nhận được phi kiếm truyền âm của ta không?
Lý Mị Mị âm thầm căm tức, thầm nghĩ: "Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một hạ nhân, không ngờ còn coi ta là người hầu để hô quát." Nhưng trên mặt Lý Mị Mị cũng không dám lộ ra bất mãn.
Không nói Nhâm Mai Phi là người bên cạnh Vạn đại tiểu thư, địa vị khác với một lùm cỏ giang hồ như nàng, mà võ nghệ của nàng cũng không sánh bằng một thân kiếm thuật của Nhâm Mai Phi.
Lý Mị Mị mỉm cười đáp ứng một tiếng, dùng khinh công đi về phía Tuân gia.
Đi được nửa đường, bỗng có một con con chim quái dị bay đến, tung móc bắt lấy vai của Tam bang chủ Trúc Chi bang kéo nàng lên không trung.
Võ nghệ của Lý Mị Mị cũng đã đả thông hơn mười khiếu huyệt.
Bình thường nàng không dễ để bị bắt đi như vậy, nhưng nàng vừa mới bị Trần Thất lấy đi ba thành công lực, vẫn luôn mệt nhọc lại không có thời gian tĩnh tâm tu luyện.
So với trước đó không những không khôi phục mà chân khí còn càng tán loạn hơn.
Thêm nữa, con hỏa nha này nguyên bản chính là Điểu Tiên Phong, thủ hạ của Tần Thông, bản lĩnh đã ở phía trên Lý Mị Mị.
Lại đột nhiên đánh lén nên mới bắt sống được vị Tam bang chủ này.
Lý Mị Mị muốn vận công giãy dụa, đã thấy hai cánh của con chim này rung lên, bay lên cao mười trượng.
Từ chỗ cao như vậy ngã xuống, Lý Mị Mị không chết cũng là bị trọng thương, nên nàng không dám giãy dụa, thầm nghĩ trong lòng: "Con chim kỳ quái này không biết có lai lịch gì?"
Hỏa nha bay ba dặm liền hạ xuống.
Vừa xuống Lý Mị Mị lập tức nhìn thấy một thiếu niên dáng người gầy yếu nhưng gân cốt như sắt, nàng hướng về phía hắn chắp tay cười, không khỏi nói một câu hờn dỗi:
- Ta còn tưởng người nào, hóa ra là Trần đại đương gia.
Chim của ngươi…cũng thật sự lợi hại.
Không ngờ có thể nhấc ta lên không trung
Trần Thất vừa rồi thấy Lý Mị Mị rời khỏi Nhâm Mai Phi thì thầm nghĩ: "Người phụ nữ này thật ra là một người có thể mượn sức".
Liền cử hỏa nha bắt sống Lý Mị Mị.
Hắn nghe Lý Mị Mị khen "chim" hắn cũng không khỏi mỉm cười nói:
- Một chút kỹ xảo nhỏ, chẳng có gì kỳ lạ.
Lần này mời Tam bang chủ đến Trần Thất còn có một việc muốn nhờ.
Trần Thất lấy một ngón tay, hỏa nha lại tự bay lên không trung giám sát động tĩnh chung quanh.
Lúc này mới cười hì hì lôi tay Lý Mị Mị nói về kế hoạch của mình.
Lý Mị Mị lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thất, chỉ cảm thấy hắn là một kẻ không quan trọng gì, chỉ là một thiếu niên để mình trêu đùa.
Lần thứ hai nhìn thấy, liền bị Trần Thất hấp thụ ba thành công lực, hơn nữa đoán được lai lịch của Trần Thất quả thật không giống bình thường.
Lúc này chính là lần thứ ba gặp mặt, hơi thở trên người Trần Thất lại khác biệt, trong lòng Lý Mị Mị thậm chí có chút sợ hãi, suy nghĩ này khiến cho chính bản thân Lý Mị Mị cũng chấn động.
Lúc này Trần Thất trong mắt nàng đã giống như Tần Thông, Vạn đại tiểu thư, Đại bang chủ của Trúc Chi.
Cho dù như thế, nhưng nghe Trần Thất nói xong nàng vẫn trợn mắt há hốc mồm, cả người toát mồ hôi lạnh.
-Nếu dựa theo ngươi nói chỉ sợ Lý Mị Mị gánh vác không nổi hậu quả.
Cho dù cả Trúc Chi chúng ta giúp đỡ thì sợ là cũng không giúp nổi, ta sợ rằng không thể đáp ứng ngươi.
Tuy rằng hơi có chút sợ hãi đối với Trần Thất, nhưng Lý Mị Mị vẫn quả quyết từ chối.
Trần Thất cũng không cảm thấy lạ mỉm cười nói:
- Chuyện này tuyệt đối không có ai biết là Tam bang chủ làm.
Huống chi ta cũng dành nhiều ưu đãi cho ngươi.
Trần Thất lại thì thầm với Lý Mị Mị vài câu.
Lý Mị Mị nghe xong chần chừ thật lâu sau vẫn lắc đầu.
Trần Thất cũng không khuyên bảo, chỉ lạnh lùng cười nói:
- Nếu Tam bang chủ không muốn thì đừng trách Trần Thất độc ác.
Ngươi đã biết ít nhiều bí mật của ta, nếu không muốn theo ta cũng sẽ không thể sống sót
Trần Thất vốn xuất thân từ sơn tặc, làm sao có thể nói nhân nghĩa? Hắn muốn giật dây Lý Mị Mị giúp hắn đối phó với Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi, Lý Mị Mị hai lần đều từ chối, khiến hắn liền nổi ý muốn giết hại nàng.
Lý Mị Mị than nhẹ một tiếng cười khúc khích nói:
- Trần đại đương gia muốn giết ta, chẳng lẽ không thể sao?
Trần Thất nhớ đến hình ảnh kiều diễm của lần trước, trong lòng hơi hơi rung động, nhưng ý muốn ra tay vẫn chiếm thượng phong.
Hắn chỉ cần vung một tay lên, một luồng khí màu đen phun ra nuốt vào sẽ đánh chết Lý Mị Mị.
Lý Mị Mị không chút hoang mang nói:
- Người mà Trần đại đương gia muốn là Nhâm Mai Phi, cũng không phải Lý Mị Mị ta, ngươi giết ta cũng không có gì tốt.
Không bằng ta cho Tam đương gia một chủ ý, chẳng những có thể vẹn toàn đôi bên, khiến Trần đại đương gia có người âu yếm, cũng có thể làm cho Lý Mị Mị bảo toàn tính mạng.
Vừa rồi khi Trần Thất nói chuyện với Lý Mị Mị chỉ nói mình coi trọng Nhâm Mai Phi, cũng chưa đề cập đến mấy khẩu phi kiếm màu sắc kia, để tránh cho Lý Mị Mị biết nhiều bí mật của mình.
Lý Mị Mị tuy rằng không biết vì sao Trần Thất bỗng nhiên nảy sinh tâm tình đối với Nhâm Mai Phi nhưng cũng hiểu được, chuyện này giống như Trần Thất đã nói, bản thân mình cuối cùng không tránh được bị thiếu niên này giết người diệt khẩu.
Nàng không chịu đáp ứng Trần Thất chính là do đã có hơn phân nửa kinh nghiệm giang hồ, nhìn ra sơn tặc như Trần Thất chính là hạng máu lạnh vô tình, thủ đoạn độc ác.
Lý Mị Mị cũng là lần đầu nhìn thấy Trần Thất sử dụng pháp thuật.
Nàng thấy Trần Thất chẳng những có thể sử dụng một quái điểu lợi hại như vậy, mà còn có thể thả ra một vòng hắc quang.
Mặc dù Lý Mị Mị không nhận biết túi Ngũ âm nhưng cũng cảm giác được vòng hắc quang kia có nhóm máu khí, là pháp thuật cực lợi hại.
Không dám lấy thân phạm hiểm.
Bất đắc dĩ, Lý Mị Mị chỉ có thể cố gắng bình tĩnh để cò kè mặc cả với Trần Thất.
Trần Thất thấy Lý Mị Mị hiểu lầm là hắn có tâm tình với Nhâm Mai Phi nhưng cũng không giải thích, chỉ hỏi:
- Không biết Tam bang chủ có chủ ý gì?
Lý Mị Mị thản nhiên cười nói:
- Lý Mị Mị vốn nghĩ đến Trần đại đương gia là anh hùng hào kiệt, không ngờ cũng thích người đẹp.
Ngay cả tướng mạo Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi ngươi cũng chưa từng thấy, chỉ bằng một câu nói của ta liền dám phiêu lưu như vậy.
Phải biết rằng Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi chính là một người quan trọng bên cạnh Vạn đại tiểu thư, đắc tội nàng chẳng khác nào đắc tội Vạn đại tiểu thư, càng có thể kinh động đến Trấn quốc thái sư.
Trần Thất cười ha hả, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ, không biết Lý Mị Mị rốt cuộc nói gì, dù sao hắn cũng không sợ Lý Mị Mị có thủ đoạn gì, nên kiên nhẫn nghe.
Lý Mị Mị thấy Trần Thất trầm ngâm như vậy cũng thầm khen một tiếng, trong lòng nghĩ: "Tiểu tặc này lòng dạ như thế, thật cũng là một nhân vật lớn, giữ mối quan hệ với hắn so với lấy lòng kẻ lạnh lùng như Tần Thông kia không phải dễ dàng hơn, nhưng nhất định sẽ tốt hơn."
Lý Mị Mị nghĩ như vậy, liền sáng khoái nói chuyện với Trần Thất:
- Trần đại đương gia đúng là không biết, Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi có thể xem như được người Trúc Chi bang cứu giúp.
Nàng có nhược điểm ở trong tay ta, nếu ngươi muốn khống chế nàng ta hoàn toàn thì không thể thiếu nhân vật quan trọng là Lý Mị Mị ta.
Trần Thất hơi sửng sốt, không biết vì sao Trúc Chi bang có thể liên quan đến Trấn quốc thái sư, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Nhưng hắn suy nghĩ lại bỗng nhiên có một ít ý niệm trong đầu, có chút phiền não nói:
- Chẳng lẽ Trúc Chi bang buôn bán người, mà Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi chính là người mà các ngươi bán cho phủ Thái sư?.