Tuân Ngọc Tảo cùng Lý Mị Mi, một người là tiểu thư nhà giàu, một người là bang chủ của một bang hội, cũng đều không biết hầu hạ người, chỉ được người khác hầu hạ.
Đối với Trần Đại đương gia mà nói, đây quả thực là một cái kết không được hoàn mỹ… Cũng may, Lục Hạo Chi đã có chút ánh mắt, tự cam tâm làm tiểu đệ, chào hỏi thật là nịnh hót, làm cho Trần Thất có nhiều thích thú.
Ăn cơm xong, bốn người liền đi nghỉ ngơi.
Trần Thất không chút khách khí đem đuổi Lục Hạo Chi ra ngoài, đem Lý Mị Mị và Tuân Ngọc Tảo lưu lại.
Tuy rằng, gian phòng lớn này đã được sửa chữa lại, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn, Trần Thất đương nhiên sẽ không chia cho Lục Hạo Chi.
Lục Hạo Chi liền sớm có chuẩn bị, cũng không có xấu hổ một chút nào, chỉ là Lý Mị Mị có chút ngượng ngùng.
Trần Thất giống như là tuyên bố, vị tam bang chủ xinh đẹp này hắn độc chiếm, đem vị trí hai người hoàn toàn định ra.
Như vậy thì thôi, Lý Mị Mị tuy rằng phóng đãng, nhưng cũng chưa từng có kinh nghiệm cùng nữ tử khác cùng nhau trên giường, thấy vị “Trần đại đương gia” này có ý định nhất phượng nhị hoàng, trong lòng thấp thỏm không yên? Nhưng thật ra Tuân Ngọc Tảo này như tiểu hồ ly, coi như không biết gì, làm một bộ dáng ngoan ngoãn, dáng dấp nói rõ tuỳ thời gặt hái, chẳng qua trong nội tâm của tiểu hồ ly này, không ai nắm bắt được.
Trần Thất đâu quản những cái này? Hắn ở Thiên Mã sơn trại, thời điểm thấy Đại trại chủ trái ôm phải ấp, có hơn mười mấy áp trại phu nhân hầu hạ chăm sóc.
Đáy lòng hết sức hâm mộ thèm muốn, hiện tại có cơ hội liền phải nếm thử.
Về phần Lý Mị Mị cùng Tuân Ngọc Tảo nguyện ý không muốn, làm sao hắn quản được? Huống chi thân là sơn tặc, áp trại phu nhân nào là tự nguyện ý? Đều là đánh cướp mà đến, mạnh mẽ mà cưỡng ép.
Trần Thất đối với Lý Mị Mị tất nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, đối với Tuân Ngọc Tảo thì có chút mới mẻ.
Hắn lớn gan song chưởng ôm lấy, Lý Mị Mị giãy dụa tượng trưng, Tuân Ngọc Tảo giống như ngọn cỏ mềm yếu, thuận thế dựa vào.
Trần Thất cảm thấy thích thú, ha ha cười, kéo hai nàng đi lên giường nằm xuống.
Hắn ban ngày đều luyện tập phi hành trên không, lại nhảy xuống ngọn núi, sống chết trước mắt chỉ một tia, tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi, sau khi kéo hai nàng lên giường, liền ngủ say đi.
Một đêm không nói chuyện, đợi đến bình minh, Trần Thất ngủ dậy, đã thấy hai nàng đều đã thức dậy, không có ở trong phòng.
Hắn lững thững đi ra phòng lớn, gặp Lý Mị Mị đang vận dụng khẩu xa đao.
Khẩu xa đao này được hắn đánh vào một Huyền Âm trảm quỷ phù, có thể cách không thao túng.
Nếu như vận dụng tốt, cho dù võ công so với Lý Mị Mị cao hơn thì cũng phải nuốt hận dưới đao.
Tuân Ngọc Tảo nuốt tinh hoa nhật nguyệt, dùng hồ tộc bí thuật tu luyện.
Lục Hạo Chi cùng hơn trăm thi binh, đều chôn mình vào đất, chỉ để lại bên ngoài một cái đầu, hấp thu địa khí.
Trần Thất không muốn theo chân cùng bọn họ tu luyện, hắn như cũ hướng về phía sau Tuân gia trang yên lặng tu luyện.
Hắn đêm qua liều chết phá vỡ hơn mười chổ khiếu huyệt, luyện thành Chân Long Pháo, vừa hay học tập lại một phen.
Trần Thất vận khởi Thái Thượng Hoá Long quyết, Chân Long Kình ở trong một trăm lẻ tám khiếu huyệt đã đả thông lưu chuyển.
Pháp môn vận kình của Chân Long Pháo liền chủ động nổi lên trong lòng.
Trần Thất cũng không biết, bất luận một loại tu đạo, pháp quyết gì, phương pháp công kích sơ cấp đều đem chân khí phóng xuất ra ngoài, Tuy rằng Chân Long Pháo là một thủ đoạn bá đạo nhất của loại này, nhưng cơ bản cũng không khác là mấy.
Trần Thất yên lặng vận chuyển Chân Long Kình, dựa theo tâm pháp Chân Long Pháo, hai tay hợp lại, đột nhiên co rút xuống dưới, sau đó ầm ầm đẩy đi, một đạo khí kình mang hình rồng kim quan lấp lánh liền nhô lên mà ra.
Trần Thất đánh ra một Chân Long Pháo, căn bản chủ đích vốn không có mục tiêu, thế nhưng vừa đúng lúc một đầu thỏ rừng vừa đi qua bị Chân Long Pháo đánh trúng.
Một đạo kình khí mang hình rồng phát ra, Trần Thất không những không cảm thấy được hao tổn quá lớn, mà ngược lại Chân Long Kình còn hơi mạnh lên một phần.
Hắn đã sớm biết Thái Thượng Hoá Long quyết bá đạo, nhưng cũng ngoài ý liệu của hắn.
“Chân Long Kình có thể cắn nuốt máu huyết sinh linh, linh khí pháp bảo, không nghĩ Chân Long Pháo còn từng bước làm cho đặc tính này tăng thêm một bước nữa.
Ta cố gắng luyện tốt một chiêu này, lần sau gặp tên Huyết Văn Tử kia, sợ không cần chạy nữa.
Chỉ cần làm cho hai con hoả nha này dây dưa với hắn, dùng Chân Long Pháo đánh tám lần, mười lần, liền đủ để đánh chết đầu yêu này”.
Trần Thất thử vài lần, càng dùng càng thuần thục.
Chân Long Pháo uy lực mạnh mẽ, nếu đánh trúng lên núi đá, thì như thuốc nổ nổ tung, nếu đánh vào cây cối, dã thú thì lập tức cắn nuốt tinh khí.
Đánh núi đá bùn đất phải tiêu hao chân khí, Trần Thất nhiều nhất chỉ có thể đánh một vài mươi lần.
Nhưng nếu đánh trúng hoa cỏ cây cối, dã thủ cầm điểu, Chân Long Kình sẽ lập tức cắn nuốt tinh hoa, ngược lại có chút lợi ích.
Trần Thất luyện tập đến buổi trưa, đem Chân Long Pháo vận dụng thuần thục, trong lòng rất vui vẻ.
Buổi chiều thì bắt đầu đem Hoả Nha trận cùng với Thái Thượng Hoá Long quyết chia ra phân biệt tu luyện.
Tới buổi chiều, hắn vẫn như cũ trở về Tuân gia trang để nghỉ nghơi.
Đối với Trần Thất như vậy mà nói thật là tiêu dao, hắn lại không biết Thái Hồ Bát Yêu đã đem Đô Lương quận nháo đến đại loạn, vài toà thành lớn đều bị làm cho long trời lỡ đất, nhưng vẫn không tìm thấy “Tiêu Bình Nam”.
Hoàng Tinh sơn quân nhìn chằm chằm vào Vương Trường Sinh, trong ánh mắt như có truyền lời làm cho vị Hoà Sơn Thái thượng trưởng lão này run sợ.
Vương Trường Sinh mấy ngày nay bị Hoàng Tinh sơn quân tra tấn hơn mấy chục lần, mỗi lần đều muốn chết đi sống lại, ngay cả bản thân có một thân tà thuật cũng không làm gì được đại yêu này.
Hoàng Tinh sơn quân quát lạnh nói:
- Ngươi nói Tiêu Bình Nam có thể còn ở tại Bà Dương phủ thành, chúng ta đã tìm kiếm qua, ngươi nói Tiêu Bình Nam có thể tiềm ẩn vài toà thành khác, chúng ta cũng tìm qua, vì sao lại không thấy tung tích của hắn? Ngươi đang muốn gạt Hoàng Tinh sơn quân ta sao?
Trong lòng Vương Trường Sinh kêu khổ, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ta đương nhiên là lừa ngươi, nhưng ta nói thật, ngươi lại không chịu tin, ta chỉ biết nhận định tặc tử Tiêu Bình Nam đó rơi xuống.
Ta nào có biết hắn đang ở phương nao.
Nếu ta đã biết thì sớm tìm kiếm, còn ở Chú Ấn Sơn chờ đợi khổ sở.”
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng Vương Trường Sinh lại không dám nói ra ngoài miệng như vậy.
Hoàng Tinh sơn quân lại không phân biệt phải trái khiến lão đạo sĩ đã bị nếm mùi lợi hại sớm đã trở nên ngoan ngoãn.
Hắn có chút nịnh nọt nói:
- Hoàng Tinh sơn quân thần uy quá thịnh, chắc là Tiêu Bình Nam từ xa đã thấy, liền lập tức chạy trốn.
Bất quá, ta đoán hắn trốn cũng không xa, dù sao thì hắn đã muốn tiết lộ hành tung, ta xem hắn chỉ cũng có thể ẩn thân tại Thiên Mã Sơn cùng Chú Ấn Sơn, chính là một trong hai tòa danh sơn cảnh nội Đô lương quận.
Nhưng Chú Ấn Sơn có diện tích rộng hơn, là nơi dễ giấu người trong tối nhất.
Vương Trường Sinh hồ ngôn loạn ngữ, ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng “Tiêu Bình Nam” sẽ đi đến cái loại địa phương này.
Chẳng qua Hoàng Tinh sơn quân cũng thế, Thái Hồ yêu quái cũng thế.
Đều cùng một ý nghĩ cảm thấy nhân loại này luôn giả dối, luôn có nhiều biện pháp.
Cũng thật sự không nghĩ tới Vương Trường Sinh không nghĩ ra biện pháp mà là muốn kiên trì đang lừa bọn họ.
Hoàng Tinh sơn quân hơi trầm ngâm, nhìn Huyết Văn Tử nói:
- Lão Thất.
ngươi trước đi hết Thiên Mã sơn xem đến tột cùng, nếu phát hiện có người chúng ta cần tìm thì trước hết báo ra phương hướng, chớ có tham công, chờ ta cùng các huynh đệ cùng nhau tới rồi mới ra tay.
Huyết Văn Tử đáp ứng một tiếng, rồi hóa thành một con muỗi to màu đỏ sậm, bay thẳng lên trời.
Nó bay mấy canh giờ, cách Thiên Mã Sơn không xa, trong lòng âm thầm suy nghĩ nói: “Lúc này lão đại muốn dẫn theo chúng ta, muốn đoạt được thiên thư từ Thiên Hà lão tổ, nếu thật sự thành công ta cũng có thể học được mấy chiêu pháp thuật của Thiên Hà lão tổ, chắc chắn phải so với hiện tại cường đại gấp trăm lần.
Tuy rằng lúc này vất vả, nhưng cũng đáng giá.”
Huyết Văn Tử bay xa, đã bay qua đỉnh cao nhất của Thiên Mã Sơn, hắn ỷ vào phi hành nhanh chóng, lướt qua đỉnh núi cao, hướng về chỗ sâu.
Hắn xẹt qua đỉnh Thiên Mã sơn cao nhất, lại thấy có một thiếu nữ mười ba tuổi có đôi mắt đẹp mê ly nhìn quanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng bỗng nhiên nói:
- Như thế nào mà đến Thái Hồ Bát yêu cũng đến đây? Gã Huyết Văn Tử này cũng đáng ghét, lại diễu võ dương oai như vậy.
Tuy tiểu cô nương mỹ mạo không giống loài người này nói như thế, nhưng cũng không có bất cứ hành động gì đối với Huyết Văn Tử, nàng chỉ ở trên đỉnh núi cao nhất Thiên Mã sơn lẳng lặng nhìn bầu trời, bỗng nhiên thở dài nói:
- Lần này khảo nghiệm xuất sư, cũng không biết ta thắng, hay là sư muội thắng.
Tiêu Bình Nam trúng một đòn của ta, hẳn là mạng không còn dài, chỉ hận ta tìm như thế nào cũng không được tung tích thằng nhãi đó, cũng không cách nào có được Hòa Sơn Kinh cùng thiên thư của Thiên Hà lão tổ....
Tiểu nữ hài nhi này cảm khái trong chốc lát, liền thướt tha đi xuống núi .
Huyết Văn Tử vẫn không biết, hắn vừa rồi đã bỏ lỡ nhân vật lợi hại thế nào.
Thái Hồ Bát Yêu lần này gắt gao đuổi theo Trần Thất, Trấn Thất lại ở Tuân gia trang tu hành rất tốt .
Hắn được Kim Ô Khiếu Huyệt cùng với Chân Long Khiếu Huyệt đồ, đem tinh lực tu luyện chủ yếu đều dùng trên hai môn khẩu quyết này.
Hai bộ khẩu quyết này cũng rất cổ quái, tiến cảnh mau cực kỳ mau lẹ, hắn ở Tuân gia trang mười mấy ngày, chẳng những cô đọng ra thêm bảy đoàn mầm mống chân hỏa, loại pháp thuật công kích đầu tiên Chân long Pháo của Thái Thượng Hóa Long quyết.
Trần Thất cũng tu luyện đến tùy tay có thể phát, không giống như ban đầu cần tồn thần các khiếu huyệt, rất nhiều cấm kỵ, mỗi một phát Chân Long Pháo đều phải chuẩn bị thời gian ba năm chiêu.
Trần Thất cũng biết, Chú Ấn sơn không phải chỗ gì tốt cho tu luyện, nhất là Chú Ấn sơn sau khi trải qua hung thú sát trận của Tần Thông cùng ma hỏa của Vương Trường Sinh đốt núi, ngay cả cầm điểu cũng đã tuyệt tích, Trần Thất muốn bắt một con để tế luyện hỏa nha cũng khó.
Chỉ là Trần Thất trong một chốc lát cũng không nghĩ ra chỗ nào tốt hơn.
Trước sau hàng phục Điểu Tiên Phong cùng Ưng Cửu Tiêu, Trần Thất đã từng được “ăn ngon ngọt” nên đối với cầm điểu bình thường thì không xem vừa mắt, chỉ muốn tìm kiếm một ít cầm điểu tu luyện thành tinh, chỉ là loại cầm điểu này nào dễ tìm như vậy?
Đủ loại nguyên nhân như thế thêm lại cùng một chỗ, Trần Thất vẫn là quyết định nán lại ở Chú Ấn sơn một thời gian, ít nhất phải đem công pháp Thái Thượng Hóa Long quyết cùng Hỏa Nha trận tu luyện đến khiếu huyệt toàn thân viên mãn, mới thong dong rời khỏi.
Một ngày này Trần Thất đang vận chuyển tâm pháp Hỏa Nha trận, bỗng nhiên tâm thần có chút không yên định đứng lên.
Hắn trước sau tổng cộng ngưng tụ chín đoàn mầm móng chân hỏa, trong đó hai luồng dùng để thu phục Điểu Tiên Phong cùng Ưng Cửu Tiêu.
Hỏa nha chân khí này một khi ngưng tụ trở thành mồi lửa thực tế, tu vi liền khác rất lớn.
Tâm pháp Hỏa Nha trận sáng lập bởi thượng cổ tu sĩ, thần diệu khó lường, đặc biệt mầm móng chân hỏa này cũng có rất nhiều diệu dụng.
Trần Thất tâm thần không yên, không biết có phải như trong truyền thuyết hay nói tu sĩ luyện thành thần thông thật lớn, có thể “Tâm huyết dâng trào”.
Hay là Hỏa Nha trận hắn tu luyện sau khi đã thông bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, tâm pháp Hỏa Nha trận của hắn liền dừng lại không tiến lên, Trần Thất cảm thấy mình tu luyện có chỗ nào đó không đúng.