Trần Thất tu luyện tâm pháp Hỏa Nha trận, sau khi đả thông được bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, chân hỏa ngưng tụ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng lại cũng không thể đả thông khiếu huyệt còn lại nữa.
Sau khi hỏa nha chân khí đánh ra bảy mươi hai hỏa khiếu này liền lờ đờ, tản mạn không chịu nổi, mất đi thực tính lúc ban đầu.
Trần Thất đau khổ suy tư, nhưng chung quy lại luôn không có được then chốt trong đó, chỉ nói là bản thân tu hành không đủ, không thể dùng bảy mươi hai hỏa khiếu để thu phục một con hỏa nha.
Hỏa Nha trận có chút trở ngại khác, Thái Thượng Hóa Long Quyết từ sau khi đột phá một trăm lẻ tám khiếu huyệt, Chân Long Kình ngày càng hùng hậu, các khiếu huyệt Trần Thất đã được thông cũng cảm thấy dễ dàng hơn ban đầu.
Hắn đả thông mỗi một chỗ khiếu huyệt, Chân Long Kình liền tăng thêm một phần, uy lực Chân Long Pháo cùng mạnh thêm một phần, chỉ tiếc trên Chú Ấn Sơn đã không còn điểu thú gì, Trần Thất muốn tìm chút mục tiêu để đánh giết, cắn nuốt tinh huyết cũng không có.
Nhưng dù không có cơ hội mưu lợi gì, Trần Thất làm từng bước, cũng đã tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết đến một trăm ba mươi khiếu huyệt, chỗ Chân Long Kình hùng hồn lại dần dần vượt qua hỏa nha chân khí.
Trong cơ thể của Trần Thất có hai loại chân khí, đả thông khiếu huyệt cũng có hơn hai trăm, còn có mấy chục khiếu huyệt là hai cỗ chân khí đều có.
Nhưng nói đến cũng lạ, lúc hai cỗ chân khí này cùng khiếu huyệt, phân biệt rõ ràng, cũng không xung đột nhau.
Trần Thất cho rằng ba trang sách vàng này có cùng nguồn gốc nên hẳn là như thế, lại không biết hai loại chân khí khác nhau mà không bị xung đột cực hiếm thấy.
Người cùng tu nhiều loại tâm pháp khác nhau, tám chín phần đều là nửa đường thì xung đột chân khí, khiếu huyệt bị phá vỡ, hắn dường như bình thản như vậy, thì cực kỳ ít thấy.
Đó là rất nhiều đạo môn của đại môn phái, truyền xuống vô số bí quyết thượng thừa, nhưng môn hạ đệ tử cũng nhiều sẽ chọn một tinh tu, sẽ không đọc lướt qua tâm pháp khác.
Kiêm tu hai loại tâm pháp, thời gian chia đến trên hai môn tâm pháp so với chỉ tu một loại ít hơn một nửa, thành tựu so với chỉ tu một loại chung quy kém hơn chút.
Hơn nữa tâm pháp xung đột, đủ loại tai hại, mất nhiều hơn được.
Trừ phi có loại đạo quyết cực hiếm thấy, từ vài loại tâm pháp tạo thành, vài loại tâm pháp có thể hỗ trợ lẫn nhau, cũng không xung đột tuy tu luyện khó khăn gấp bội và gian nan, nhưng ngày sau thành tựu cũng lớn, chỉ có đệ tử chọn nó mới tự đánh giá thiên phú dị bẩm, tư chất vô song, căn cốt siêu phàm, ngộ tính thông thiên.
“Hiện giờ ta tu luyện dần chậm lại, phải rời núi đi tìm một ít cầm điểu hung mãnh, chỉ là đi lại bên ngoài, không có an ổn như tu luyện ở Chú Ấn Sơn, cũng chưa hẳn là tốt? ”
Trần Thất suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy tiềm tu ở Chú Ấn Sơn tốt hơn, liền định ra tâm tư, thầm nghĩ: “Tâm pháp Hỏa Nha Trận, tuy tiến cảnh thong thả, nhưng cũng không phải không có tiến cảnh, Thái Thượng Hóa Long Quyết lại không quá trở ngại.
Ta vẫn chờ ngưng tụ chân hỏa trong bảy mươi hai hỏa khiếu, Thái Thượng Hóa Long Quyết đều đả thông ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt quanh thân, mới rời khỏi Chú Ấn Sơn..”
Trần Thất định ra chủ ý xong, thu tâm pháp Hỏa Nha Trận, thấy sắc trời còn sớm, cũng không muốn tu luyện nữa, nghĩ hôm nay chi bằng thả lỏng một lúc, liền thoải mái trở về Tuân Gia Trang.
Trải qua nhiều thời gian như vậy, Lục Hạo Chi đã sớm xây dựng Tuân Gia Trang thêm vài gian phòng, tuy hắn và thuộc hạ hơn trăm thi binh làm đến buổi chiều, thì phải chôn vùi vào trong đất hấp thu địa khí, ban ngày cũng không tiện thấy ánh mặt trời quá nhiều, nhưng thói quen làm người của hắn, chung quy vẫn là cảm thấy ở trong phòng thoải mái hơn.
Lúc Lục Hạo Chi ở Thiên Mã Sơn đại trại làm Nhị trại chủ, liền chủ trì kiến trúc sơn trại, lần này xây dựng lại Tuân Gia Trang, cũng coi như quen tay.
Lúc Trần Thất trở về, Lục Hạo Chi đang chỉ huy thi binh xây dựng một chỗ tường cao, Tuân Ngọc Tảo cùng Lý Mị Mị đang nói chuyện phiếm bên cạnh.
Thấy Trần Thất trở về, Lục Hạo Chi, Tuân Ngọc Tảo và Lý Mị Mị cùng nhau đi lên, Tuân Ngọc Tảo có chút ngượng ngùng hỏi: “ Trần ca ca vì sao hôm nay trở về sớm như vậy ? ”
Trần Thất cười nói: “Hôm nay tu luyện có chút trở ngại, liền thả lỏng một hồi.
Lục Nhị ca huynh xây dựng tòa tường cao này làm gì vậy? Chúng ta ở lại đây cũng không bao lâu? ”
Lục Hạo Chi hơi có chút xấu hổ, nói:
- Thất huynh có điều không biết, Chú Ấn Sơn này địa thế phức tạp, thích hợp xây dựng Sơn trại hơn so với Thiên Mã Sơn.
Nhưng Thiên Mã Sơn cũng chỉ có nhiều hơn một ít phòng so với nơi này, còn nhiều hơn mấy trăm huynh đệ, nếu chúng ta có thể dựng lên cờ hiệu thì sớm muộn gì cũng sẽ có loại liều mạng phạm vào con đường khởi nghĩa rồi mất mạng.
Nếu có thể tuyển nhận thêm một ít nhân mã, so với trở về Thiên Mã Sơn cũng không quá khác nhau.
Trần Thất hơi sửng sốt, thật ra hắn chưa từng nghĩ đến cái này.
Hắn xuất thân Thiên Mã Sơn nên trong tiềm thức cứ cảm thấy cướp được tên tuổi Thiên Mã Sơn Đại trại chủ mới là chính đạo.
Nghe Lục Hạo Chi nói như vậy, đáy lòng hắn cũng suy nghĩ: “Lục Hạo Chỉ nói cũng phải, Chú Ấn sơn cũng không kém hơn Thiên Mã Sơn, huống chỉ cách nơi này không xa có vài con đường, vào nhà cướp của cũng tiện hơn”
Trần Thất suy nghĩ một hồi, đáy lòng cũng rất tán thành suy nghĩ của Lục Hạo Chi, Lục Hạo Chi nổi tiếng với danh hiệu Song Âm tú tài, loại chuyện nghiền ngẫm tâm tư người khác tất nhiên là am hiểu, hắn thấy Trần Thất có ý ngầm đồng ý, liền thêm mắm thêm muối nói:
- Thất huynh có điều không biết, sáu con đường ở Chú Ấn sơn giao thoa lẫn nhau, so với Thiên Mã Sơn náo nhiệt hơn nhiều.
Dưới Thiên Mã Sơn chỉ có một con đường, miếng béo bở cũng không quá nhiều.
Chỉ là ban đầu nơi này chính là địa bàn của Tuân gia, không cần nói quan phủ, cho dù các hào kiệt các nơi cũng không dám đến ngấp nghé, bằng không nơi này đã sớm dựng lên một tòa sơn trại, mấy ngàn hảo hán gào thét.
Trần Thất suy nghĩ một lát, liên mỉm cười nói:
- Lục Nhị ca đã nghĩ chu toàn, liền bắt tay vào làm đi thôi, chỉ là nơi này đã bị quan binh dùng mồi lửa tàn phá, xây dựng lại phiền toái hơn rất nhiều.
Đáy lòng Lục Hạo Chi mừng rỡ, vội nói:
- Những cái này cũng không tính là gì, mấy ngày nữa ta còn muốn về Thiên Mã sơn một chuyến, dắt vài thuộc hạ trung thành với ta đi theo, Chú Ấn sơn nơi này lập tức có thể hưng thịnh hẳn lên.
Trong lòng Lục Hạo Chi cũng có chút tính toán, hắn tuy bị Vương Trường Sinh luyện thành xác sống, nhưng võ nghệ lại từ từ tinh tiến, lại có thêm trăm thuộc hạ dũng mãnh, tự nghĩ cùng Hắc Toàn Phong cũng có thể địa vị ngang nhau.
Nhưng nếu là trở về Thiên Mã Sơn đại trại, sơn tặc Thiên Mã Sơn rất phức tạp, cho dù đoạt cơ nghiệp một chỗ đó, cũng không dám cam đoan thuộc hạ đều một lòng với hắn, trái lại bị cản trở rất nhiều, không bằng mình tự lập môn hộ.
Huống chi địa thế Chú Ấn Sơn quà thật so với Thiên Mã Sơn tốt hơn nhiều, thương nhân qua lại chung quanh cũng phồn hoa hơn so với Thiên Mã Sơn, Lục Hạo Chi tất nhiên là không muốn trở về Thiên Mã Sơn.
Trần Thất cũng không nghĩ đến cái này, liền đồng ý.
Lục Hạo Chi tuy đã biết rất nhiều bí mật của hắn, nhưng bí mật này đã tiết lộ ra, cũng sẽ không cần thiết che dấu thêm nữa.
Trần Thất cũng không có lòng khống chế Lục Hạo Chỉ, dù sao hắn chỉ cần tu vi ngày càng tinh thâm, cái gì cũng có thể bằng một thân pháp lực áp chế, đối với những thế tục lục đục với nhau này thì càng ngày càng không có hứng thú.
Trần Thất và Lục Hạo Chi, hai người nói dăm ba câu, Lý Mị Mị và Tuân Ngọc Tảo ở bên cạnh đều có tâm trạng khác nhau.
Quan hệ giữa Lý Mị Mị và Trần Thất không gần gũi, nàng là Tam bang chủ bang Trúc Chi, chỉ cần không cùng Trần Thất lăn lộn, cũng sẽ không có phiền phức như vậy.
Nhưng mà nàng thấy được pháp thuật của Trần Thất lợi hại, trong lòng liền có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng không nói phải đi.
Tuân Ngọc Tảo gặp Trần Thất chiếm lấy nơi ở cũ của Tuân Gia Trang, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Lúc Tuân Ngọc Tảo nhà tan cửa nát, Trần Thất đối tốt với nàng, nàng liền toàn tâm dựa vào.
Trần Thất vui vẻ tiếp nhận, thu nhận nàng thì không nói làm gì vậy mà còn muốn chiếm nơi ở cũ của Tuân Gia Trang, trong lòng Tuân Ngọc Tảo hoảng hốt, liền âm thầm nghĩ: “Thôi, Tuân Gia đã sớm không còn, chỉ còn lại một mình ta, ngay cả người cũng đã là của hắn, còn để ý tới những phế tích này làm chi?”
Tâm tư Vương Trường Sinh không yên, không biết kết cục của mình thế nào.
Huyết Văn Tử tuần sơn trở về, nói vẫn chưa phát hiện dấu vết để lại của Tiêu Bình Nam, Hoàng Tinh Sơn Quân trầm ngâm hồi lâu, lại vẫn chưa ra tay trừng phạt Vương Trường Sinh, mà là dẫn theo lão đạo sĩ này cùng sáu huynh đệ, cưỡi một trận gió đen, lao đến các nơi ở chung quanh cảnh nội quận Đô Lương.
Tuy tu vi của Thái Hồ Bát Yêu tất cả đều mạnh, nhưng yêu quái biến hóa đầu óc chung quy không phải thông minh như vậy.
Hoàng Tình Sơn Quân vốn nghĩ lần này mình tính kế chuẩn xác, đi theo Vương Trường Sinh tất nhiên có thể dễ dàng đoạt được thiên thư của Thiên Hà lão tổ.
Nhưng lại ở lúc quan trọng nhất mất dấu tung tích “Tiêu Bình Nam”, trong lòng dường như phát sầu cho nên lười bức bách Vương Trường Sinh nữa, chỉ muốn náo loạn khắp nơi ở quận Đô Lương, thử vận khi tìm người.
Hoàng Tinh Sơn Quân ở cảnh nội quận Đô Lương náo loạn lớn như vậy, mọi người khắp nơi vì thiên thư cũng đều bị kinh động, thấy cảnh hỗn loạn như vậy cũng đều không có cố kỵ nữa, cũng đều bắt đầu ra tay tìm kiếm người.
Thái Hồ Bát Yêu đã liên tục nổi xung đột cùng ba nhóm nhân mã, ỷ vào Thái Hồ Bát Yêu nhiều người, Hoàng Tinh Sơn Quân lại luyện tu vi thành sát khí, nhiều lần đều chiếm thượng phong, nhưng ba nhóm nhân mã đó cũng cực lợi hạ, chỉ bị Thái Hồ Bát Yêu đánh lui, vẫn chưa xem như thật sự đánh bại.
Đáy lòng Vương Trường Sinh thầm nghĩ: “Đến tột cùng là ai thao túng tất cả cái này? Trong kinh văn Hòa Sơn Đạo ta có dấu thiên thư của Thiên Hà lão tổ, ngay cả Thái thượng trưởng lão ta đây cũng không biết, cho dù chưởng môn bổn phái cùng chưa chắc đã biết.
Sao Tiêu Bình Nam mới trộm kinh thư ra, thì thiên hạ đều biết, trêu chọc rất nhiều nhân vật lợi hại xuất hiện như vậy?”
Vương Trường Sinh nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ ra được, chuyện này sao lại quỷ dị như vậy.
Vốn là Hoà Sơn Đạo cùng Ngự Thú Trai, phái một đệ tử kiệt xuất muốn đánh cắp Hoà Sơn Kinh, biết người biết ta, đánh bại môn phái đối địch.
Sau lại không biết như thế nào, Hoa Sơn Kinh có dấu thiên thư của Thiên Hà lão tổ, liền truyền ra, Hoa Sơn Kinh chuyển thành thứ không được xem nhẹ.
Vương Trường Sinh còn không biết, ngay cả Tiêu Bình Nam cũng vậy, đến ngay cả chính mình cũng không biết Hòa Sơn Kinh có dấu thiên thư của Thiên Hà lão tổ.
Trần Thất lấy được Hoà Sơn Kinh đúng thời điểm, bộ đạo thư vẫn hoàn hảo, bằng không thì đầu óc hắn cũng mơ hồ gấp trăm lần.
Ngay cả người khởi xướng, cũng không biết việc Trần Thất sẽ xuất hiện.
Lúc này, tiểu cô nương cực thần bí kia chân trần nhẹ bay, dung nhan không giống nhân loại đã muốn rời khỏi Thiên Mã Sơn.
Nàng cô đơn một mình, cách ăn mặc cổ quái, tuổi nhìn thì lại cực nhỏ khiến dọc đường đi không biết bao nhiêu người chú ý đến.
Chính nàng cũng không cảm thấy được cái gì, cứ nhướng mày lên giống như rất phiền não..