Trần Thất đang tự tu luyện trong dinh thự của mình thì bỗng nhiên con dơi tinh bay vào, chít chít kêu loạn trước mặt hắn, Trần Thất nghe được tin tức con dơi tinh mang về thì không khỏi cười ha ha, nói:
- Hóa ra các nàng đang ngầm tính kế với Trần đại đương gia ta à, nếu đã như vậy thì ta có tính kế lại các nàng cũng không có gì đáng nói.
Hai tiểu nương này nhìn vậy mà cũng có chút tâm kế, nhưng không lường trước được Trần Thất ta mệnh tốt, sớm đã biết được lai lịch của các nàng.
Trần Thất đuổi con dơi tinh kia đi, trong lòng thầm suy nghĩ hồi lâu: “May mà khi nãy con heo yêu báo lại thì ta mới biết được hai người này chính là người đã truyền thụ pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng cho Hắc Công Trác.
Các nàng nói muốn lấy được một món bảo bối Phật tông, phải chăng chính là cổ tháp trong tay ta? Nếu như vậy thì ta càng không thể dễ dàng bỏ qua cho các nàng.”
Trần Thất suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định không đợi tới sáng mai nữa, bây giờ lập tức động thủ, lấy ra một món Mê Hồn Yên từ trong pháp khí Hòa Sơn Đạo mình đoạt được.
Mê Hồn Yên là một vài loại sương mù chướng khí ở gần Nam Cương, tùy chủng loại mà có uy lực khác nhau, người trúng phải không chết cũng bị bệnh nặng một hồi, ít nhiều cũng phải giảm đi mấy năm tuổi thọ.
Trần Thất lấy ra vật này liền lẳng lặng ra khỏi phủ đệ của mình, đến thẳng gian nhà của hai người đẹp núi Linh Thức.
Hắn vừa mới tới bên ngoài gian nhà, hơi giương mắt lên đã thấy hiện ra một tầng lưu hỏa hóa thành một tấm màn bao phủ khắp không gian phía trên tòa nhà rủ xuống.
Trần Thất âm thầm cười nói:
- Hóa ra các nàng cũng không yên tâm về ta nên mới dùng một món pháp khí bảo vệ nơi mình ở.
Có điều thứ này thì có thể làm gì được ta chứ?
Trần Thất đi đến gần liền vận dụng Thái Thượng Hóa Long quyết, hai tay kết ấn bên ngoài tấm màn, Chân Long Kình như đuôi một con hỏa long theo hai tay Trần Thất mà chạy lên trên Lưu Hỏa Thiên Mạc.
Trên Lưu Hỏa Thiên Mạc bỗng có thêm một hoa văn hình rồng vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như hoa văn vàng nền đỏ, hơn nữa con rồng vàng kia lại sinh động như thật, di chuyển qua lại trên Lưu Hỏa Thiên Mạc, thoạt nhìn tăng thêm vài phần kỳ dị.
Hoa văn hình rồng vàng chầm chậm chuyển động mấy chục lần thì ánh lửa trên Lưu Hỏa Thiên Mạc cũng dần trở nên ảm đạm, sau cùng Chân Long Kình đột ngột run lên một cái, món pháp khí này đã bị đánh cho tan tác, rách tả tơi thành mấy mảnh lưu hỏa, còn bị Chân Long Kình mở to miệng nuốt gọn.
Bên trong Lưu Hỏa Thiên Mạc này có bảy tầng cấm chế đã coi như một pháp khí thập phần lợi hại.
Thế nhưng Thái Thượng Hóa Long quyết lại kỳ diệu vô cùng, không những cắn nuốt hết pháp lực bên trong Lưu Hỏa Thiên Mạc mà ngay cả pháp khí cũng không buông tha.
Trần Thất vô cùng tiếc nuối, vốn dĩ hắn còn muốn thu thêm một pháp khí nữa.
“Thái Thượng Hóa Long quyết cũng thật sự quá mức bá đạo, cái gì cũng có thể nuốt ăn, chẳng qua nó nuốt pháp khí này thì Chân Long Kình trong cơ thể ta mạnh mẽ thêm hai ba phần, cũng coi như đoạt được.
Nếu lại có thêm mười món pháp khí thì không chừng Thái Thượng Hóa Long quyết của ta có thể đột phá đến mức trọn vẹn khiếu huyệt quanh thân.”
Đáy lòng Trần Thất nghĩ thế, liền vận dụng Thiết Cốt Công nhún người một cái nhảy qua tường bao, lén lút đến bên ngoài cửa sổ phòng hai thiếu nữ núi Linh Thức.
Hắn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của hai thiếu nữ trong phòng, tựa hồ đã ngủ say, liền liếm một ngón tay chọc vào cửa sổ, khoét ra một lỗ nhỏ, sau đó mới thả Mê Hồn Yên ra, hóa thành một làn sương trắng chui vào bên trong phòng.
Trong những pháp khí của Hòa Sơn Kinh, Mê Hồn Yên được xếp cuối cùng, uy lực cũng chẳng ra làm sao, nếu dùng khi đấu pháp chính diện với người ta, nếu hành động bất ngờ thì còn có chút hiệu lực, nếu chẳng may bị đối phương phát hiện, họ lập tức bịt chặt mũi miệng không hô hấp thì chẳng thể làm gì được kẻ địch.
Tuy rằng dính vào da thịt cũng có thể khiến cho người ta bệnh nặng một hồi, nhưng sau đó cũng không thể đẩy ngã đối phương được.
Nhưng nếu dùng khi nửa đêm đánh lén, cạy cửa nhà khác thì Mê Hồn Yên lại là thứ tốt số một, thắng lợi mà không gây ra động tĩnh, thần không biết quỷ không hay.
Trần Thất thả Mê Hồn Yên vào trong, chốc lát sau tính toán hai nàng hẳn là đã hôn mê, hắn cũng không dám thử uy lực của Mê Hồn Yên, liền vung hai nắm tay thả ra hai con hỏa nha bắt lấy hai cô gái.
Thật không ngờ hai con hỏa nha vừa mới phá tung cửa sổ nhào xuống giường, Trần Thất đã nghe thấy hai tiếng quát, hai nàng đều cầm trong tay một đao một kiếm nhảy ra từ nơi ẩn náu, may là hai con hỏa nha của Trần Thất cũng có bản lĩnh không tầm thường, lúc này mới tránh được nguy hiểm.
Vân sư tỷ tay trái cầm đao, tay phải cầm kiến, trên người chỉ có áo lót, mày liễu dựng thẳng, mặt đầy vẻ giận dữ, chỉ đứng thôi cũng mang phong thái tuyệt vời, y phục hai nàng đều mỏng manh, dễ dàng lộ ra dáng người thon thả.
Trần Thất tuy rằng đọc qua chút thơ văn, nhưng lúc này trong đầu chẳng giống như những đại văn hào thời xưa Tào Tử Kiến hay Tống Tử Uyên, những người sinh hoa diệu bút nghĩ ra những lời phong nhã miêu tả mỹ nhân, mà ngược lại tự nhiên nhớ tới trong đại trại Thiên Mã Sơn có một sơn tặc háo sắc thân thiết với hắn, từng miêu tả nữ nhân bằng những lời không đàng hoàng cho lắm.
Chân dài, eo nhỏ, ngực to...
Nhân tiện hắn còn nhớ lại lời giải thích tiếp theo của tên sơn tặc kia, gặp được món hàng thượng đẳng này thì nên dùng một gậy đánh ngất đem về sơn trại, thoải mái ăn sạch.
Lúc ấy hắn còn không hiểu rõ được thoải mái ăn sạch là ý gì, tưởng rằng lão sơn tặc này thật sự muốn ăn thịt người, tuy rằng Trần Thất giết người không ghê tay, nhưng cũng không hề có loại khẩu vị buồn nôn này, rất lâu sau này hắn mới biết được là mình đã hiểu sai rồi, lão sơn tặc háo sắc kia cũng dùng sai từ rồi.
Rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Trần Thất, nhưng hắn cũng không vì vậy mà thân thủ chậm chạp.
Hắn biết hai nữ tử xuất thân Linh Thức sơn có võ nghệ pháp thuật hẳn là không hơn Hình Vô Cực là mấy, hắn còn từng đánh thắng được Hình Vô Cực, phá hỏng Thương Lang Thần Xạ của đối thủ.
Nhưng đạo pháp trong thiên hạ có nhiều loại, nói không chừng kẻ địch có thủ đoạn mình không ngờ tới, cho nên Trần Thất cũng không dám lơ là.
Hắn trước tiên thả ra hơn ba mươi con hỏa nha, sau đó mới vận dụng Chân Long Pháo, ầm một quả đánh qua.
Vân sư tỷ phóng đao kiếm trong tay ra hóa thành hai luồng ánh sáng rực rỡ, trường kiếm hóa thành ba đầu linh thứu, cương đao hóa thành hư ảnh bảy tám đầu thương lang, ra sức đánh về phía Trần Thất.
Đệ tử của núi Linh Thức này đều được học hai loại pháp thuật, một đao một kiếm đều có chiêu thức riêng, trên dưới phối hợp, phút chốc vây kín quanh Trần Thất.
Trần Thất nhìn thấy pháp thuật của hai nàng cũng không khỏi hơi kinh ngạc:
- Vì sao thanh đao mà hai nàng ta dùng lại có phần giống với thanh cương đao đen của Diêu Tử đại vương vậy, chẳng lẽ lại có cùng xuất xứ? Có điều hai tiểu nương này có vẻ lợi hại hơn Diêu Tử đại vương kia nhiều.
Trần Thất nhấc tay phóng ra hơn mười mũi Hỏa Vũ Tiễn, biến ảo quấn quýt cùng hư ảnh linh thứu, thương lang, sau đó chỉ thấy mười ánh hồng quang cùng tam đầu linh thứu và bảy tám thương lang quyết đấu bất phân thắng bại, chỉ là pháp thuật Trần Thất sử dụng không thể kéo dài, hắn không chặn được một đao liền quát một tiếng, ném ra mười mũi Hỏa Vũ Tiễn nổ ầm một cái, lập tức đánh rớt Linh Thứu kiếm.
Vân sư tỷ đau lòng không thôi, bàn tay trắng nõn muốn thu hồi lại Linh Thứu kiếm, nhưng Trần Thất nào có để nàng làm thế? Một con hỏa nha nhanh nhẹn bay xuống, hai móng lập tức quặp chặt lấy Linh Thứu kiếm.
Lý sư muội thấy sư tỷ túng quẫn cũng lập tức thả Linh Thứu kiếm cùng Thương Lang đao của mình ra, hóa thành tam đầu linh thứu năm đầu thương lang, cùng Vân sư tỷ giáp công Trần Thất.
Chín tầng luyện khí công phu, tầng thứ nhất thôi động chỉ cần tu luyện chân khí là được.
Tầng thứ hai nhập khiếu mới có thể đả thông khiếu huyệt quanh thân.
Nhưng chỉ tới cấp độ của tầng thứ thì mới có thể thông hiểu nguyên khí trời đất, ngự kiếm hơn trăm bước, giết chết kẻ thù.
Muốn điều khiển được pháp khí ở tầng thứ nhất thứ hai, phần nhiều sẽ phải tìm đến vài phương thức kì lạ hoặc là pháp môn tà đạo.
Ví dụ như pháp khí của Hòa Sơn Kinh đều là âm hồn uế khí, cho dù pháp lực không cao cũng có thể khống chế.
Linh Thứu kiếm với Thương Lang đao này cũng thế, chỉ cần có chút pháp lực là có thể kêu gọi âm hồn linh thứu và thương lang ở bên trong, thông qua hồn phách hai loại linh thú mới có thể điều khiển đao kiếm bay múa.
Bởi vì tòa cổ tháp mà Trần Thất đoạt được có cấp bậc rất cao, vì thế không yêu cầu nhiều đến tu vi.
Nói vậy tức là bước tới tầng luyện khí thứ ba, mọi người đều là đấu pháp thuật thì nhiều mà đấu pháp khí lại ít.
Trần Thất vừa phóng Hỏa Vũ Tiễn ra ngăn cản, vừa để cho tất cả ba mươi con hỏa nha bay quanh trợ chiến, lập tức áp chế được hai nàng, lại liên tiếp dẫn nổ Hỏa Vũ Tiễn đánh rớt cả Linh Thứu kiếm và Thương Lang đao của hai nàng xuống đất.
Vân sư tỷ không ngờ được pháp lực của Trần Thất lại cao hơn mình, hai tỷ muội liên thủ cùng nhau liên thủ rồi cũng không thể địch lại.
Dưới tình thế cấp bách, nàng cắn chặt hàm răng trắng bạc, định liều mạng dùng một pháp thuật cuối cùng.
Trần Thất vốn muốn bắt sống thì sao lại để các nàng có cơ hội động thủ thêm nữa, thấy hai nàng đã không còn vũ khí thì ngay lập tức ném Lục Đạo Hắc Tác bay qua trói chặt cả hai người lại.
Hai nàng đều không có sát khí, cương khí hộ thân, bị uế khí của Lục Đạo Hắc Tác dồn ép thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trần Thất sợ làm hai nàng bị thương nên nhanh chóng thu Lục Đạo Hắc Tác về, hắn cười khà khà nhìn hai người đẹp hôn mê, thân thể ngọc ngà nằm trên đất, lẩm bẩm:
- Đây là lần đầu tiên Trần đại đương gia ta giở thủ đoạn cướp áp trại phu nhân về.
Tam bang chủ Lý Mị Mị tự đến quyến rũ ta, tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo cũng là tự nguyện.
Lúc này nếu không cướp về mấy tiểu mỹ nhân thì sao có thể coi là giặc cướp mạnh mẽ, sơn tặc hùng mạnh được? Những kẻ được mỹ nhân nhung nhớ chỉ có giang hồ thiếu hiệp, mà Trần Thất ta lại hận nhất là đám giang hồ thiếu hiệp ấy.
Phụ thân Trần Hoành Giang của Trần Thất chính là bị mấy tên giang hồ thiếu hiệp “trừ hại cho dân, diệt gian trừ ác.” Trần Thất khi nhỏ khắc sâu hình ảnh phụ thân bị trúng mấy đao, toàn thân đẫm máu, trọn đời không quên, vì vậy xưa nay Trần Thất chưa từng có thiện cảm với đám giang hồ thiếu hiệp.
Hắn cũng không muốn làm giang hồ thiếu hiệp, trong tiềm thức luôn khao khát trở thành một sơn tặc lợi hại hơn nữa, cũng là vì mối thù sâu đậm này.
Khi ấy hắn không biết được bản thân mình có thể có bản lĩnh báo thù được hay không, cho nên liều mạng muốn làm một sơn tặc không đội trời chung với giang hồ chính đạo.
Chỉ là đến Trần Thất cũng không tự ý thức được tâm tư nhỏ nhoi ấy, bình thường hắn tự coi mình là Trần đại đương gia lâu ngày đã thành thói quen, vì thế cũng quên đi ước nguyện ban đầu.
Trần Thất khiêng hai nàng trên vai, thong dong trở về phủ đệ của mình.
Tu vi Thiết Cốt Công của hắn hết sức lợi hại, khí lực có thể nâng hơn ngàn cân, vì thế thân thể mềm mại của hai nàng đối với hắn chẳng có gì là nặng nề cả.
Vào tới bên trong phủ đệ của mình, trước hết Trần Thất sử dụng tâm pháp Hỏa Nha Trận loại bỏ uế khí trong cơ thể hai người đẹp, sau đó dùng Chân Long Kình khóa chặt hai nàng lại.
Cuối cùng mới đánh thức hai đệ tử núi Linh Thức dậy..