Lúc mà Loan Hề nghĩ thế thì thật trùng hợp, Trần Thất cũng có ý nghĩ giống nàng.
Hắn cũng thầm nghĩ: “Ta dũng mãnh hung hăng như vậy, tiểu cô nương này chắc cũng sắp quên ta đây cũng biết pháp thuật nhỉ? Vừa hay cho nàng nếm đủ mùi bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn ta mới luyện thành.”
Trần Thất đột nhiên thu chiếc côn thép lại, sau đó đột nhiên từ dưới sườn đâm ra, thế tựa linh xà chui vào hang, vù một cái bay ra khỏi tay.
Loan Hề dùng chiếc đao cán dài trong tay chắn ngang, đẩy cây trường thương này ra, cũng mượn lực nhảy ra mấy bước… Bên này nàng đang muốn vận dụng Diệt Tình Sát lên chiến đao cán dài, bên kia Trần Thất đã nâng lên hai tay, bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn cùng nhau bắn ra.
Pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất là môn pháp thuật thứ hai hắn học được trên cuốn sách vàng Hỏa Nha Trận Đạo Quyết.
Loại pháp thuật thứ nhất chính là mầm mống chân hỏa.
Tuy rằng sau khi tế luyện lại một lần nữa, sách vàng Hỏa Nha Trận đã xuất hiện toàn bộ đạo quyết cùng bốn mươi chín loại pháp thuật, nhưng Trần Thất tự biết công lực không đủ, vì thế chỉ một lòng tu luyện Hỏa Vũ Tiễn, những pháp thuật còn lại hắn định để đến khi tu luyện thành hỏa nha biến hóa mới bắt đầu bắt tay vào học tập
Một lòng tu luyện một môn pháp thuật mới có thể sử dụng nó triệt để, mang đến lợi ích tối đa cho bản thân.
Trần Thất tuy còn chưa lĩnh ngộ Hỏa Vũ Tiễn đến trình độ có thể sửa nó từ cũ thành mới, sinh ra biến hoá khác, nhưng đã tu luyện Hỏa Vũ Tiễn đến thuần thục trôi chảy.
Ý nghĩ vừa động, bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn lập tức đồng loạt bắn ra, bọn chúng có nhanh có chậm, có chính có tà, tạo nên một tấm lưới mũi tên, chặn đứng tất cả đường lui của Loan Hề.
Loan Hề bỗng nhiên nhìn thấy Trần Thất có thể phát ra pháp thuật mạnh mẽ như vậy, trong lòng cũng chấn động mạnh, vô cùng giật mình.
Thế nhưng dù sao nàng cũng đã tiến vào cảnh giới ngưng sát, tâm pháp Diệt Tình Sát của Diệt Tình Đạo lại quỷ dị khó lường, thế là nàng liền vứt bỏ tất cả, phóng chiến đao cán dài, xuyên qua hai gã yêu binh là thủ hạ của Trần Thất.
Trên đôi tay nhỏ bé của nàng tràn ngập ngân quang, vẽ ra một đạo bùa chú vô cùng huyền ảo, hét lên một tiếng, bảy bùa chúa lập tức xuất hiện.
Bảy bùa chú do Diệt Tình Sát ngưng tụ mà ra này gặp được Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất thì lập tức giống như nước sôi hắt vào tuyết, bỗng hoá đi hỏa lực ẩn chứa trong Hỏa Vũ Tiễn.
Nhưng số lượng bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thật thật sự quá nhiều, Loan Hề vội vàng ngưng tụ ra bảy bùa chú màu bạc này cũng chỉ có thể phá vỡ một mặt trong đó.
Chẳng qua đối với Loan Hề mà nói, có thể phá ra được một lỗ hổng cũng là cố hết sức rồi.
Nàng ỷ vào Diệt Tình Sát hộ thể, muốn mạnh mẽ lao ra khỏi tấm lưới do Hỏa Vũ Tiễn tạo thành.
Trần Thất sao có thể để cho nàng thực hiện được? Thuận tay bắn tiếp ra hơn ba mươi mũi Hỏa Vũ Tiễn, muốn mạnh mẽ cưỡng ép Loan Hề trở về.
Chỗ lợi hại nhất của Hỏa Vũ Tiễn không phải là sắc nhọn, mà là thái dương chân hỏa ẩn giấu ở bên trong, mãnh liệt táo bạo, vừa chạm liền nổ.
Một Hỏa Vũ Tiễn nổ tung có có thể tiêu diệt một tảng đá cao bằng nửa người.
Bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn cùng nổ tung, người phát ra pháp thuật là Trần Thất cũng phải vội vàng tránh ra, đồng thời dùng hết sức Kim Cương Tam Muội Pháp, huyễn hóa ra hư ảnh của một tòa kim quang bảo tháp để hộ thân.
Tiểu cô nương Loan Hề ở trung tâm của cơn gió lốc thì càng không phải nói.
Loan Hề cũng biết đây là do mình đã coi thường Trần Thất.
Trong khoảnh khắc sống chết trước mắt này, nàng cố hết sức vận dụng Diệt Tình Sát mới có chút thành tựu, ngón tay ngọc thon dài giống như long xà bay nhanh, dùng Hủy Tình Chỉ Pháp đến mức cực hạn, liên tục điểm bảy cái trên bảy mũi Hỏa Vũ Tiễn.
Uy lực của Diệt Tình Sát lần lượt tiêu diệt bảy mũi Hỏa Vũ Tiễn.
Cùng lúc đó, Loan Hề kích phát một đạo kiếm khí sư phụ ẩn tàng trong khiếu huyệt của cơ thể nàng, thân hóa cầu vồng nhảy vọt lên, thân thể nhỏ bé co lại thành một đoàn, từ lỗ hổng của bảy mũi Hỏa Vũ Tiễn vừa bị tiêu diệt kia chui ra ngoài.
Tất cả những thứ này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Loan Hề vừa mới phá tan lưới Hỏa Vũ Tiễn, phía sau liền truyền ra hỏa lực kinh thiên động địa do cú nổ vừa rồi tạo thành.
Lực lượng bạo tạc truyền đến sau lưng, nhưng mà nàng không có cách nào giảm bớt, chỉ có thể dựa vào cỗ kiếm khí này bay thẳng, tận lực rời đi cỗ lực lượng bạo tạc không thể chống đỡ kia.
Loan Hề trước lúc xuất môn, được sư phụ La Băng Tâm của nàng truyền thu cho năm Diệt Tình Kiếm Khí.
Vốn nghĩ đồ đệ của mình hành tẩu giang hồ, có năm đạo kiếm khí này bảo vệ thì có thể bình an vô sự.
Lần trước ở trong Vạn Quỷ Âm Trì đại trận trong Lăng gia trang, Loan Hề đã dùng mất một đạo, lúc này lại dùng thêm một đạo.
La Băng Tâm chính là đạo chủ của Diệt Tình Đạo, một thân tu vi có thể nói là kinh thiên động địa, một đạo kiếm khí này lão luyện lại ngoan độc, cao thủ cùng cấp bậc cũng chưa chắc có thể đỡ được.
Nhưng tâm pháp của Diệt Tình Đạo đi theo con đường quỷ quyệt hung ác, không đủ ôn hòa bình thản, đạo Diệt Tình Kiếm này đi công kích kẻ thù thì thừa sức, nhưng để bảo vệ bản thân thì lạ có chút không đủ dùng.
Mặc dù Loan Hề hết sức ứng đối, lại ỷ vào Diệt Tình Sát mình mới luyện thành, vẫn không thể hoàn toàn né được chiêu thức mạnh mẽ này của Trần Thất, người đến giữa không trung liền hộc ra một búng máu, bị nội thương rất nặng.
Uy lực của bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn đồng thời nổ tung hất Loan Hề bay ra xa sáu bảy mươi dặm, sau khi rơi xuống đất, tiểu cô nương này lảo đảo một cái, nàng cắn răng dẫn ra một ngụm chân khí, điên cuồng chạy một mạch không quay đầu lại.
Bản thân Trần Thất cũng chịu chấn động từ vụ nổ của bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn mà lùi ra ngoài mấy chục bước, lúc này mới có thể ỷ vào hư ảnh do Kim Cương Tam Muội Pháp thúc dục ra để hóa giải cỗ lực trùng kích này.
Mặc dù thấy Loan Hề chạy trốn, thế nhưng Trần Thất cũng không rảnh đuổi theo, chỉ có thể đợi uy lực của vụ nổ giảm xuống, lúc này mới bắn ra một mũi Hỏa Vũ Tiễn truy kích, nhưng mà cũng không có đánh trúng Loan Hề.
Trần Thất tu thành bảy mươi hai mầm mống chân hỏa, nhưng chỉ có ba mươi con hỏa nha kia là có thể tiếp tục thúc dục Hỏa Vũ Tiễn, bốn mươi hai con còn lại chỉ có sức làm một lần.
Hắn cũng không biết tình trạng của Loan Hề ra làm sao, thấy tiểu cô nương này vẫn nhảy nhót như bay liền không dám sử dụng ra bản lĩnh áp đáy hòm, vì vậy chỉ thả ra mười con hỏa nha, gắt gao đuổi theo Loan Hề.
Loan Hề bị thương không nhẹ, nàng nghe thấy trên đầu có tiếng cánh chim tung bay, có mười đầu quái điểu toàn thân là lửa đuổi theo, trong lòng khẽ phát lạnh, trong lòng cuối cùng cũng xem trọng tên tiểu tặc này, nàng lần đầu tiên coi Trần Thất như đối thủ mà đối đãi.
“Ta hiện tại bị trọng thương, ngay cả ba phần công lực cũng không dùng được, mấy con hỏa nha này cũng thật làm cho người ta chán ghét, xem ta giết chết hết chúng nó đây…”
Loan Hề cầm kiếm quyết, nhìn lên trời rồi vung lên, lập tức có một đạo kiếm khí vắt ngang qua chín tầng mây, vạch ra một đường ánh sáng màu bạc.
Trần Thất vội vàng triệu hoán mười con hỏa nha, xem xét bốn phía để tránh né, thế nhưng vẫn có ba con hỏa nha tránh né không kịp, bị một đạo kiếm này của Loan Hề chém thành hai nửa.
Trần Thất dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể vội vàng thu hồi tất cả hỏa nha, cũng không dám tiếp tục truy kích nữa.
Loan Hề bắt được chỗ trống, chớp mắt một cái liền trốn mất tăm mất dạng.
Trần Thất thu dọn toàn cục, một kích vừa rồi hắn đã sử dụng hết toàn lực nhưng vẫn không thể giữ lại Loan Hề, lại còn nổ chết bốn năm mươi tên thuộc hạ tạo thành Linh Thứu Vạn Sát đại trận, số trọng thương còn nhiều gấp đôi.
Kết quả này là còn nhờ Linh Thứu Vạn Sát đại trận đã san sẻ đi rất nhiều uy lực, bằng không tổn thất còn lớn hơn nhiều.
Tính thêm ba con hỏa nha vừa nãy, lần này Trần Thất tổn thất vô cùng nặng nề, không thu được bất kỳ thành quả thắng lợi nào.
Trần Thất thầm than một tiếng: “Xem ra nữ nhân Loan hề kia còn gian xảo hơn ta, đạo hạnh pháp thuật cũng cao minh hơn ta nhiều.
Lần này ta chiếm được lợi là vì nàng không hiểu biết nội tình của ta, nếu như lần sau nàng ta lại đến, ta phải ngăn cản như thế nào đây? Trong lúc đấu pháp, Linh Thứu Vạn Sát đại trận chẳng có chút tác dụng nào.
Xem ra ta phải bỏ thêm nhiều công sức hơn vào Hỏa Nha Trận.”
Trần Thất mặc dù có lòng muốn đi bắt thêm mấy con điểu yêu nữa, nhưng dù sao hắn cũng là người không có bao nhiêu kiến thức địa lý, cũng không biết ở đâu có nhiều điểu yêu có thể cung cấp cho hắn luyện pháp thuật Hỏa Nha Trận..
Sau khi Lý Yên Yên thu thập tàn binh, thấy Linh Thứu Vạn Sát đại trận còn chưa phát huy tác dụng đã bị người ta phá hủy đi ba phần binh sĩ thì cũng có chút đau buồn.
Nàng thấy Trần Thất rầu rĩ không vui, cũng chẳng thèm quan tâm những binh sĩ kia, đến bên cạnh Trần Thất, dùng giọng nói dịu dàng an ủi hắn.
Nàng dùng rất nhiều câu chuyện cũng không gợi lên sự hứng thú của Trần Thất, nữ đệ tử của núi Linh Thứu này đột nhiên nhớ đến một chuyện, nàng nói với Trần Thất:
- Ta cũng không phải nhân sĩ trung thổ, không biết ở đâu có nhiều điểu yêu có thể giúp lão gia tăng uy lực của đạo pháp.
Nếu như gần đây có đệ tử của Ngự Thú Trai thì tốt rồi, mặc dù pháp lực của đệ tử Ngự Thú Trai không cao lắm, nhưng bên người đều mang theo rất nhiều điểu thú, chúng nó đều là do một vài phi cầm tẩu thú có chút thành tựu biến thành, đủ để cho lão gia luyện thêm mười mấy con hỏa nha nữa.
Lý Yên Yên chẳng qua là thuận miệng nói ra, nhưng Trần Thất đột nhiên nhớ tới, lúc chính mình đoạt được ba trang sách vàng cùng với Hòa Sơn Kinh từ trong tay Tiêu Bình Nam thì còn có mấy chục miếng thiết bài có điêu khắc phi cầm tẩu thú.
Bởi vì hắn không có tâm pháp của Ngự Thú Trai, tuy biết rõ những thứ này cũng là một loại pháp khí, nhưng không có cách nào sử dụng được.
Đến sau này, Trần Thất đều sắp quên hết những thiết bài đó rồi.
Lý Yên Yên cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, muốn an ủi Trần Thất một chút, không ngờ lại nhắc nhở Trần Thất, khiến hắn nhớ ra những thiết bài đó.
Trần Thất thầm nghĩ: “Tiêu Bình Nam vốn dĩ là đệ tử Ngự Thú Trai, chỉ là trà trộn vào Hòa Sơn Đạo, lúc này mới trộm ra Hòa Sơn Kinh cùng với ba trang sách vàng.
Vốn pháp lực của ta không đủ, những thiết bài này ở trong tay ta cũng chỉ giống như mấy món đồ chơi nho nhỏ, chẳng dùng được vào việc gì.
Hiện tại pháp lực của ta đã cao hơn nhiều, nói không chừng có thể tế luyện những tấm thiết bài này....”
Trần Thất chính là người có tính tình nhanh nhẹn quyết đoán, nghĩ tới gì liền làm cái đó, tuyệt đối sẽ không do dự kéo dài thời gian.
Sắc mặt hắn hơi khỏe hơn một chút, Lý Yên Yên thấy vậy cũng hết sức vui mừng, đang muốn nói thêm cái gì, Trần Thất lại dắt tay nàng đi thẳng về phòng.
Trong lòng Lý Yên Yên không khỏi nhảy loạn, thầm nghĩ: “Tên tiểu tặc này đúng là vẫn chưa trải sự đời, mới gặp phải một chút thất bại đã muốn đưa ta về phòng giải tỏa.
Thôi vậy, thôi vậy… Liền tùy hắn vậy.”
Trần Thất về tới phủ đệ của mình liền đem thiết bài điêu khắc phi cầm tẩu thú từ trong túi Ngũ Âm lấy ra.
Tỉ mỉ đếm một chút, những tấm khắc hình cầm điểu có hai mươi ba tấm.
Trần thất cũng không biết đạo thuật của Ngự Thú Trai như thế nào, làm thế nào để luyện hóa chim muông thành diễn tử, lại làm sao để điều khiển đấu pháp.
Nhưng mà Thái Thượng Hóa Long quyết của hắn có am hiểu nhất là pháp lực cắn nuốt, Hỏa Nha Trận lại có thể ngưng tụ ra mầm mống chân hỏa, cho nên Trần Thất cũng không phải đi tìm pháp môn của Ngự Thú Trai, trực tiếp vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết là có thể hóa giải cấm chế của những tấm thiết bài này.
Cấm chế pháp lực trên những tấm thiết bài này vừa mất đi, những con cầm điểu ấy nhất thời đều sống lại....