“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tu thành vô thượng đạo pháp, đốt hết bát hoang vạn dặm, làm thần tiên tiêu dao cửu châu! Khiến cho không còn ai dám đến gây chuyện với ta, khiến cho bản thân không gò không bó, tự do tự tại, không thứ gì có thể ngăn cản.”
Từ sau khi Trần Thất có được ba trang sách vàng và Hòa Sơn Kinh, tuy cảnh ngộ có biến hóa long trời lở đất, nhưng cũng không còn tiêu diêu tự tại như lúc trước làm sơn tặc.
Lúc nào hắn cũng phải lo lắng bị người ta đuổi giết, luôn dồn nén tâm sự, làm Trần Thất luôn cảm thấy bực bội.
Mấy ngày trước cùng Loan Hề chiến một trận, Trần Thất lại chịu thiệt to, ngay cả hỏa nha dưới trướng cũng bị chém giết hơn mười con, nữ nhân mới thu nhận Lý Yên Yên sống chết không biết, ngay cả cơ nghiệp khó khăn lắm mới giành được cũng bị ép phải từ bỏ, làm trong lòng Trần Thất ẩn giấu một cơn giận dữ hơn gấp mười.
Lúc này đây hắn gặp Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng, tuy biết rõ không phải đối thủ của người ta nhưng vẫn muốn làm Tiểu long vương buồn bực, hàng phục bầy yêu dưới trướng Tiểu long vương, đó là bởi vì lúc trước hắn bị ấm ức dữ dội.
Nay hắn chẳng những tu vi khôi phục toàn bộ, còn so với lúc trước càng có tiến cảnh hơn, làm cho tên cướp này nhịn không được phát tiết.
Trần Thất vung hai tay lên, năm mươi hai con hỏa nha ở trên trời xoay quanh một vòng, cuối cùng đều hóa thành từng mầm móng chân hỏa, hạ xuống trong Nê Hoàn cung của hắn, chạy đến trong hỏa khiếu còn lại.
Hắn thu thập tâm cảnh, oán hận nói:
- Chỉ cần ta bế quan thêm mấy ngày nữa, biến hóa hỏa nha chân thân, có thể phi hành xa hơn.
Một lần trước Loan Hề đánh nhau với ta, nàng tuy cũng có thể bay lượn, nhưng tựa như không thể kéo dài, đợi ta thu hoạch một lần này củng cố cho tốt, trở về xem lại một chút, cũng khiến nàng chịu một cái đau khổ.
Trần Thất tuy lo lắng Lý Yên Yên cùng cơ nghiệp ở huyện thành Tiểu Phái nên sẽ không mạo hiểm.
Hắn mới thu phục mười lăm con hỏa nha này, phần lớn đều có tu vi như Điểu Tiên Phong, thậm chí mấy con cuối cùng, so với tu vi của Ưng Cửu Tiêu cũng không kém hơn, nhất là lão điểu yêu kia, tu vi so với Ưng Cửu Tiêu còn cao thâm hơn vài phần.
Có được mười lăm con hỏa nha mới này, Trần Thất liền có mười phần nắm chắc, lại chuyển dời mấy chục khiếu huyệt đều đến trong hỏa khiếu, làm cho hỏa nha biến hóa càng thêm hoàn mỹ.
Trần Thất ôm tâm tư này, liền cũng không sốt ruột lên đường, chỉ là định ra phương hướng, biến hóa thành hỏa nha bay hai ba canh giờ, tìm một chỗ núi hoang đặt chân, tùy tiện tìm một chỗ sơn động, liền bắt đầu bế quan tu luyện.
Hắn dốc lòng tu luyện như vậy hơn mười ngày, hai đạo thuật Hỏa Nha Trận cùng Thái Thượng Hóa Long quyết mỗi ngày đều có tăng tiến.
Thái Thượng Hóa Long quyết vẫn chẳng qua là đả thông thêm mười mấy chỗ khiếu huyệt, tâm pháp Hỏa Nha Trận, Trần Thất tiến bộ lớn hơn, hắn đã có thể dời đi hơn hai trăm sáu mươi chỗ khiếu huyệt vào trong bảy mươi hai hỏa khiếu, bằng tu vi này, tuy thân thể còn so với chim chóc tầm thường nặng nề hơn chút, lại đã có thể ở trên không bay lượn khoảng cách ngắn, linh hoạt như ý không thua loài chim.
Pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn và tu vi mầm móng chân hỏa liên quan với nhau, Trần Thất bế quan khổ tu lần này, còn tu luyện bảy mươi hai mầm móng chân hỏa trong cơ thể từ đầu mấy lần.
Tâm pháp Hỏa Nha Trận cũng không phải không có tai hại, ví dụ như ở dưới tình huống chưa thu phục hỏa nha, mỗi một mầm móng chân hỏa đều phải một mình tu luyện, tiến cảnh ngược lại so với đạo quyết tầm thường chậm hơn một chút.
Nhưng nếu đã thu phục hỏa nha, mỗi một mầm móng chân hỏa liền đều có thể theo tu vi hỏa nha tăng tiến mà tăng trưởng, người tu luyện Hỏa Nha Trận, chỉ cần bất cứ lúc nào từ bên cạnh điều động pháp lực, giúp đỡ hỏa nha thu phục vượt ải, liền có thể thu được hiệu quả rất lớn.
Trần Thất đã dần dần quen thuộc bí quyết tu hành Hỏa Nha Trận, cho nên cũng không lãng phí thời gian, đi tu luyện mỗi một mầm móng chân hỏa, hắn bỏ những mầm móng chân hỏa chưa từng thu phục hỏa nha kia, chỉ chờ ngày sau thu phục hỏa nha mới nổ lực.
Tinh lực chủ yếu đều đặt ở trên năm mươi hai mầm móng chân hỏa đã thu phục hỏa nha.
Trần Thất thu phục hỏa nha, tu vi ban đầu có cao có thấp, tư chất có mạnh có yếu, cho nên trải qua một lần tu luyện này, một con hỏa nha mạnh nhất, mầm móng chân hỏa trong cơ thể đã tu luyện đến tầng pháp lực thứ mười sáu, tu luyện đến năm pháp lực thứ mười lăm cũng có hơn ba con, hỏa nha còn lại mạnh yếu khác nhau, nhưng một con kém cỏi nhất, mầm móng chân hỏa trong cơ thể cũng đã tu luyện đến tầng thứ năm.
Trải qua một phen tu luyện này, pháp lực Trần Thất ít nhất tăng trưởng gấp đôi, đồng thời hắn cũng biết thu phục điểu yêu, tu vi cao thấp, tư chất không đồng đều, đối với Hỏa Nha Trận của mình cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu đây là mười lăm con hỏa nha, đều có tu vi của Ưng Cửu Tiêu, hoặc là lão điểu yêu, hắn tất nhiên đã không ngại Loan Hề, Trư Cửu Cương, Hoàng Tình Sơn Quân đứng đầu Thái Hồ bát yêu đại yêu.
Chẳng qua khi Trần Thất thu phục được những hỏa nha đó thì cũng đã hao hết tâm lực, căn bản cũng không có tư cách chọn lựa.
Không cần biết là Thái Thượng Hóa Long quyết hay Hỏa Nha Trận, đều phải tranh đấu mới có thể càng ngày càng lớn mạnh, đóng cửa tu luyện, tiến cảnh đổi lại sẽ cực kỳ chậm chạp.
Cho nên Trần Thất tiêu hóa bảy tám phần những thu hoạch trong chuyến đi Hồ Huyện đã đoạt được, liền xuất quan, không chịu dừng lại nữa, biến hóa thành hỏa nha chân thân, chạy về huyện thành Tiểu Phái.
Trần Thất vốn nghĩ mình không có mặt, huyện thành Tiểu Phái tất nhiên đã hỗn độn, nhưng khi hắn bay đến trên không huyện thành Tiểu Phái, lại thấy trong thành so với mình trước khi rời đi càng gọn gàng ngăn nắp hơn chút.
Ngay cả binh lính các tòa cửa thành tựa như cũng so với trước nhiều hơn.
Trần Thất khôi phục thân người, tìm thẳng tới phủ đệ ở ban đầu, lại thấy Bức Cát lão nhân đang xử lý công vụ.
Trần Thất vốn để Bức Cát cùng Tuân Ngọc Tảo đều ở trong Phù Lăng sơn, hắn thấy lão nhân này bỗng nhiên trở về, liền không khỏi có chút nghi ngờ.
Bức Cát nhìn thấy Trần Thất thì vui mừng không thôi, vội bỏ xuống bút lông đang phê công văn, chạy như điên tới, quỳ gối xuống đất, hướng Trần Thất bẩm báo:
- Lão gia trở về thì quá tốt rồi, nay Tiểu Phái thành đã có danh phận.
Trần Thất hơi cảm động, vội hỏi:
- Chuyện này lại là thế nào?
Bức Cát lập tức liền kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Trần Thất vừa trốn, Loan Hề cũng tự đi, Lý Yên Yên và Vân sư tỷ đều bỏ lại, cũng không để ý tới tạp binh dưới trướng Trần Thất trong thành.
Bức gia hai vị công tử biết tình huống không ổn, cho nên lúc này mới cuống quít mời cha mình và Tuân Ngọc Tảo đều trở về.
Bức Cát ở Phù Lăng sơn lâu, đối với bầy yêu trong núi đều rõ như lòng bàn tay.
Trần Thất sau khi thu phục bầy yêu trong núi, cho dù có chút yêu quái tán tu, còn có tàn quân của các đại yêu vương, cũng đều ở dưới hắn khuyên bảo nhất nhất tới quy thuận.Lúc Bức Cát từ Phù Lăng sơn đi ra thì dẫn theo cả những yêu binh này ra, sắp xếp chúng trong thủ hạ của Trần Thất.
Bức Cát biết nếu lão gia không có mặt ở đây, chỉ với một mình ông ấy thì cho dù có nhiều thêm những yêu binh này cũng không chống lại được đại quân của Triệu Hồng Bào, liền cắn chặt răng, dẫn theo hai đứa con đi gặp mặt Triệu Hồng Bào.
Lão nhân này trái lại cũng biết chí hướng của Trần Thất, cũng hiểu được điểm mấu chốt của hắn, thế là một bữa tiệc Hồng Môn Yến diễn ra, chẳng những không bị cưỡng bức gì, ngược lại từ chỗ Triệu Hồng Bào nhận làm huyện lệnh huyện Tiểu Phái.
Lúc ấy Triệu Hồng Bào đã biết Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng sắp tới, tuy pháp lực Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng cao hơn hắn, nhưng Triệu Hồng Bào cũng có chút tâm tư, sợ Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng không coi trọng mình, nhưng cũng chưa từng có ý định nhờ người giúp đỡ.
Khó được chiếm loạn quân của huyện Tiểu Phái đồng ý đầu hàng về trận doanh nhà hắn, Triệu Hồng Bào cũng vui vẻ vui lòng nhận.
Bức Cát biết lão gia nhà mình không có mặt, cho nên liền cho rằng Trần Thất đã có chuyện, cần chỉnh đốn một phen, mới có thể ra khỏi thành đến hàng.
Triệu Hồng Bào cũng bận về việc lui binh, đi nghênh đón Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng hai bên liền dẹp binh đao, phân công nhau đi làm việc.
Chuyện về sau, Trần Thất đã tự biết.
Triệu Hồng Bào đem Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng đón vào Hồ huyện tu sửa, hiển nhiên là có ý đem tòa đại huyện này tặng cho Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng.
Về phần chuyện hắn hạ độc thủ đối với Tiểu long vương, dù sao không ai nhìn thấy, Trần Thất trái lại cũng không để ý như thế nào.
Bức Cát kể lại việc này rõ ràng, sợ hãi vô cùng quỳ gối xuống đất, xin lỗi Trần Thất nói:
- Tiểu lão nhân không biết ý của chủ công thế nào đã tự chủ trương.
Ưng thuận quy hàng việc lớn đến mức này.
Mong chủ công thứ tội!
Trần Thất cười ha ha nói:
- Lúc ta không có mặt, ngươi có thể làm tốt đến như vậy, đã vượt ngoài dự đoán của ta, cái này sao lại tính là tội gì, có thể coi là có công lao mới phải.
Sau này hòa hay chiến, chỉ cần bảo vệ binh lực trong tay, luôn có lựa chọn.
Nếu ta trở về, chỉ thấy một mảng đồ nát, bộ chúng dưới trướng tất cả đều bị chiến bại chạy tứ tán, đó mới là hỏng việc lớn rồi.
Trần Thất sau khi an ủi Bức Cát, liền hỏi tới chuyện Tuân Ngọc Tảo cùng Lý Yên Yên.
Bức Cát nhất thời có chút xấu hổ, không dám nói rõ, chỉ nói với Trần Thất:
- Chủ mẫu Lý Yên Yên sau khi cứu sư tỷ của mình trở về, ngoại trừ chọn lựa người mới,mỗi ngày đều thao luyện Linh Thứu vạn sát đại trận, không thì là bế quan tu luyện.
Tuân Ngọc Tảo cô nương trái lại là mỗi ngày nhớ thương lão gia, luôn mặt ủ mày chau.
Trần Thất nghe thấy hai người các nàng đều an ồn, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy rằng vẻ mặt Bức Cát rất xấu hổ, nhưng Trần Thất cũng không để ý, chỉ nói hai nữ nhân kiểu gì cũng có xung đột, dù sao hắn cũng đã trở về, có thế nào cũng sẽ an ủi các nàng.
Trần Thất phân phó Bức Cát vài câu, liền vào nhà đi gặp Lý Yên Yên và Tuân Ngọc Tảo.
Lý Yên Yên ngồi khoanh chân, trước người một đao một kiếm, mặt mày đều là sát khí.
Sư tỷ nàng Lý Vân Nương thấy vị sư muội này phẫn nộ như thế, không khỏi khuyên:
- Sư muội cũng không cần tức giận như thế đâu, ngươi cũng là do trúng Tình Cổ của Loan Hề nên mới cùng tên cướp Trần Thất kia có một đoạn nghiệt duyên này.
Chuyện này, cũng không thể trách hắn...”
Trong giọng nói của Lý Yên Yên cực kỳ lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ trong sạch của muội cứ vậy mà bị hắn phá hỏng hay sao? Muội nhất định phải đòi lại công đạo với tên tiểu tặc này.
Lý Vân Nương thở dài trong lòng, ruột mềm trăm mối, chỉ có thể khuyên nữa:
- Tên tiểu tặc này pháp lực cao thâm khó dò, ngay cả Loan Hề cũng không thể làm gì được hắn, sư muội sao có thể là đối thủ của hắn?
Lý Yên Yên quát:
- Sư tỷ chớ khuyên nữa, muội biết tỷ đã bị Loan Hề hạ Tình Cổ, một lòng đều hướng về tên cướp kia.
Đồng môn tỷ muội, muội cũng không đến trách tội tỷ, nhưng nếu tỷ tính cản muội thì muội không chết không ngừng đâu.
Lý Vân Nương không thể làm gì được, cũng đành phải thầm than một tiếng.
Vốn dĩ giữa hai sư tỷ muội, nàng luôn là người làm chủ, thế nhưng sau khi trải qua chuyện này, tình hình lập tức đảo ngược lại.
Lý Yên Yên sau khi bị Loan Hề lấy đi Tình Cổ, một người vốn dĩ dịu dàng bỗng trở nên lạnh lùng vô tình như băng tuyết, làm cho nàng cũng có vài phần sợ hãi..