Điêu Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve linh thú, nằm ở trên người nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tất cả đều là nụ cười.
Con thú nhỏ trên vai nàng có lai lịch rất kỳ lạ.
Từng có vị trưởng bối kiến thức uyên bác trong môn nói nó được gọi là Hương thú, thích nhất là sử dụng hoa tươi, cho nên cả người lúc nào cũng có hương thơm ngọt ngào, thường xuyên đi theo bên người chủ nhân, vì vậy mà có thể làm cho chủ nhân cũng có mùi hương kỳ lạ khó mà che giấu được.
Mặc dù đặc tính này sẽ khiến Điêu Tuyết không thể che giấu hành tung của bản thân được nữa, nhưng nàng là đệ tử chân truyền của Vong Tình Đạo, một trong Tam phái Lục đạo, làm sao Điêu Tuyết lại không biết sự thay đổi nhỏ này? Điêu Tuyết chưa từng cho rằng trên đời này còn có chuyện khiến nàng phải lén lút đi làm.
- Lần này Loan Hề của Diệt Tình Đạo gây ra phiền toái lớn rồi.
Từ xưa tới giờ Vong Tình Đạo của chúng ta và Diệt Tình Đạo đều coi nhau là thù địch, mỗi lần môn hạ đệ tử của hai đạo xuất môn đều phải so đấu một phen, điều này đã trở thành truyền thống suốt ngàn năm qua.
Hiện tại đệ tử đối đầu của hai nhà chính là ta với nàng ta, nàng ta muốn lấy được sách của Thiên Hà lão tổ thế nhưng lại gặp khó khăn.
Thú nhỏ, ngươi nói có đúng hay không?
Điêu Tuyết nhẹ nhàng cười, Hương thú trên vai nàng liền dụi dụi vào người chủ nhân, cực kỳ thân thiết.
Con linh thú này được Điêu Tuyết nuôi dưỡng từ nhỏ, tình cảm dành cho chủ nhân rất thân mật, giống như bạn thân nơi khuê phòng, chưa từng xa cách.
Điêu Tuyết cũng chỉ mới một cô gái nhỏ tầm mười ba, mười bốn tuổi, trên lưng nàng là một thanh trường kiếm, thân kiếm hẹp dài, vỏ kiếm làm từ bạch ngọc.
Một thân áo trắng, lúm đồng tiền như hoa, lại thêm Hương thú ở trên vai, thoạt nhìn Điêu Tuyết rất đáng yêu, ai cũng không nghĩ tới nàng xuất thân từ đại tiên phái Vong Tình Đạo, không chỉ vậy nàng còn là đệ tử chân truyền của Vong Tình Đạo.
Ở môn phái thượng cổ, trừ phi có tu vi luyện đan tới tầng thứ sáu trở lên thì phải thành công luyện được một viên kim đan thì mới được gọi là đệ tử chân truyền của một phái.
Nhưng từ nghìn xưa tới nay, tiên đạo trở nên suy yếu nên không có bất cứ môn phái nào có được đệ tử tư chất ưu việt, thiên tài xuất chúng, tự tôi luyện đạo hạnh.
Chẳng qua là địa vị của đệ tử chân truyền vẫn vô cùng quan trọng như trước, mấy chục năm sau bất cứ ai trong số họ đều có khả năng trở thành trụ cột vững chắc của môn phái, bất cứ đệ tử chân truyền của đại môn phái nào từ khi nhập môn đều được truyền dạy những đạo pháp thượng thừa, còn những người có tư chất không tốt thì chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử ngoại môn.
Vào một khắc kia khi Điêu Tuyết đặt chân vào quận Thiên Đô, cuộc tranh đấu của đệ tử trong thế hệ này của hai đại môn phái trong giới tiên đạo Diệt Tình Đạo và Vong Tình Đạo đã chính thức bắt đầu.
Chỉ là Loan Hề lúc này còn chưa biết kẻ địch định mệnh của mình đang ở một nơi cách mình chưa tới trăm dặm.
Đương nhiên Điêu Tuyết cũng không biết, nàng chỉ đi theo lời đồn.
Điêu Tuyết xinh đẹp thướt tha đi được mười mấy dặm đường bỗng dưng dừng chân lại, thấp giọng khẽ kêu lên, vỏ kiếm bạch ngọc ở sau lưng tự dưng chấn động lên, trường kiếm trong vỏ bỗng nhiên rời khỏi vỏ bay lên hóa thành đường sáng hồng bay theo đường cung, đánh thẳng vào một cây to cách đó trăm bước chân.
Một thanh niên áo đen có chút chật vật từ sau thân cây bước ra, nhưng trên mặt trước sau vẫn có loại khí phách huy hoàng, khiến cho người khác không kìm được ý nghĩ thần phục, muốn quỳ xuống bái lạy hắn.
Hắn chỉ quát một tiếng, đôi tay tung ra một luồng pháp thuật kỳ quái, liền có một quầng chân khí bùng nổ, hóa thành một bàn tay khổng lồ từ trên không trung chụp lấy trường kiếm của Điêu Tuyết.
Điêu Tuyết hơi kinh ngạc, nói:
- Thì ra là Chân Không đạo hữu, không biết ngươi đi theo sau Điêu Tuyết là có ý gì?
Mặc dù lúc Điêu Tuyết hỏi với ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng thanh trường kiếm kia lại chưa từng chậm lại chút nào, nhanh chóng khai triển kiếm thuật tuyệt thế của Vong Tình Đạo, ngay tức khắc phát ra ánh sáng lạnh giống như thủy ngân cuộn trào, kiếm quang cuốn lấy liền chém bẻ bàn tay khổng lồ của đối phương.
Sau đó không chút nương tay chém thẳng tới, khiến thanh niên áo đen nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, nếu không phải nhờ có kỹ năng hóa chân khí thành bàn tay khổng lồ có thể ngăn cản kiếm phong những lúc nguy cấp thì đã sớm bị Điêu Tuyết giết chết rồi.
Hầu Đông Thần không khỏi tức giận, mắng thầm: “Người ta vẫn nói phụ nữ hai nhà Diệt Tình Đạo và Vong Tình Đạo đều là bọn điên, ai ai cũng không có thất tình lục dục, xưa nay giết người không chớp mắt, mình chỉ mới đi theo sau lưng nàng ta, cũng chưa làm gì cả, vậy mà nàng ta đã muốn ra tay giết người.
Dù biết mình là truyền nhân của Chân Không Đạo cũng không chần chừ chút nào…”
Thanh niên áo đen chính là một trong bảy đại đệ tử thế hệ này của Chân Không Đạo, hắn được sư môn truyền tin bảo hắn đi đến quận Đô Lương cướp lấy sách của Thiên Hà lão tổ.
Đáy lòng Hầu Đông Thần có chút mâu thuẫn, hắn đã vượt qua ải Luyện khí Cảm ứng, đang bế quan tu luyện Chân Không Âm Dương Sát của sư môn, một lòng muốn tu luyện đạo thuật này đến trình độ cao nhất, thuận tiện trở về sư môn, mượn sư môn một món pháp khí để tu luyện cương khí.
Đối với những tán tu kia mà nói, đạo thư của Thiên Hà lão tổ là bảo vật vô giá, nhưng đối với đệ tử của đại môn phái trong Tam phái Lục đạo mà nói thì cũng không thể so với những đạo quyết giá trị mà bọn họ đã tu luyện được.
Trừ phi bọn họ tự mình phế bỏ, bằng không thì căn bản không có cách nào thay đổi con đường tu hành.
Cho dù có đoạt được thì cũng chỉ để cất trữ trong môn phái, để cho sư đệ sư muội nhập môn sau này, thậm chí có thể để đệ tử của mình lựa chọn.
Coi như là tu luyện từ đầu, nhưng Hầu Đông Thần cũng không tin đạo pháp của Thiên Hà lão tổ có thể cao minh hơn so với đạo thuật chân truyền của Tam phái Lục đạo.
Nhiệm vụ lần này đúng kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, Hầu Đông Thần vốn không muốn đi, cùng lắm chỉ là đi qua lấy lệ.
Nhưng khi hắn biết tin Loan Hề của Diệt Tình Đạo cùng với Điêu Tuyết của Vong Tình Đạo cũng tham dự vào chuyện này thì hắn mới xuất phát tới quận Đô Lương.
Chỉ là lúc Hầu Đông Thần tới nơi thì Trần Thất đã sớm bỏ trốn không chút dấu vết, Hầu Đông Thần không tìm thấy được tiểu tặc này, trong lúc vô tình lại phát hiện ra tung tích của Điêu Tuyết, bỗng chốc nổi lên lòng hiếu kỳ, liền đi theo phía sau vị nữ đệ tử của Vong Tình Đạo này.
Tuổi của hắn so với Điêu Tuyết và Loan Hề đều lớn hơn mười tuổi, tích lũy sát khí cũng đã năm sáu năm rồi, từ lâu đã tu luyện tâm pháp Chân Không Âm Dương Sát của Chân Không Đạo đến cảnh giới thứ năm, nên cũng không đặt hai vị đệ tử của Diệt Tình Đạo và Vong Tình Đạo vào trong mắt.
Dù sao mọi người đều xuất thân từ môn phái tiên đạo lớn trong Tam phái Lục đạo, trong khi đó Hầu Đông Thần lại tu hành nhiều hơn mười mấy năm, vì vậy hắn quả thật có suy nghĩ muốn đùa bỡn Loan Hề và Điêu Tuyết trong lòng bàn tay, đoạt lấy tâm hồn thiếu nữ của hai nàng ta.
Thế nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới, mặc dù Điêu Tuyết tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa lại độc ác, thủ đoạn cũng ác không kém, cách đối nhân xử thế lại không khéo lanh lợi, ra tay tàn nhẫn không nương tình.
Tuy tu vi của Điêu Tuyết không bằng hắn, nhưng lại mang theo một thanh vô thượng kiếm khí ở bên người.
Thanh Trảm Tình kiếm này ở trong tay Điêu Tuyết tựa như sinh ra linh thức, phối hợp với kiếm thuật vô thượng của Vong Tình Đạo, lại có thể khiến hắn có chút chật vật.
Ngay cả Chân Không Đại Thủ Ấn của hắn cũng không ngăn cản được.
Điêu Tuyết thấy Hầu Đông Thần bị mình đuổi giết đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lúc này mới bỗng nhiên cười, nói:
- Thanh phi kiếm này chính là một trong mười sáu thanh phi kiếm tốt nhất của Vong Tình Đạo, tên là Trảm Tình.
Sư huynh dùng tay không thì làm sao có thể ngăn cản được? Hay là huynh cũng lấy pháp khí tùy thân ra đi.
Hầu Đông Thần vận Chân Không Đại Thủ Ấn, liên tục vỗ gạt phi kiếm của Điêu Tuyết, lúc này mới miễn cưỡng nói:
- Ta chỉ là thấy sư muội đi một mình, có chút tò mò nên mới đi theo, tại sao sư muội lại động thủ với vi huynh, còn không mau thu lại Trảm Tình tiên kiếm? Trảm Tình tiên kiếm là thanh phi kiếm thiên hạ đều biết, pháp khí của vi huynh sao có thể ngăn cản được.
Lúc Hầu Đông Thần nghe được thanh phi kiếm này là Trảm Tình thì đã nhanh chóng không nhịn được âm thầm kêu khổ, huống chi Chân Không Đạo cũng không am hiểu về tế luyện pháp khí, pháp thuật trong môn cũng thiên về pháp vũ song tu, cũng chẳng khác gì đánh tay không.
Mặc dù trên người hắn có một món pháp khí hộ thân, nhưng hắn biết không thể so được với Trảm Tình kiếm của Điêu Tuyết, cho dù có đem ra cũng sẽ bị Trảm Tình kiếm phá hủy, thà không lấy ra đỡ phải mất mặt xấu hổ.
Điêu Tuyết cười một tiếng, giống như hoa nở rộ, vẻ đẹp có thể làm cho người trước mắt sáng lên, trợn mắt há mồm.
Nhưng một câu kế tiếp của vị nữ đệ tử Vong Tình Đạo này lại làm cho Hầu Đông Thần suýt nữa hộc máu.
Điêu Tuyết khẽ thở dài nói:
- Sư phụ ta từng nói bộ dạng của ta rất đẹp, khó tránh sẽ có kẻ xấu đánh chủ ý không sạch sẽ lung tung sau lưng.
Người bảo ta nếu gặp tên đàn ông nào có ý đồ gây rối thì nhất định phải chém chết hắn, không được do dự.
Tuy sư huynh là truyền nhân của Chân Không Đạo, có lẽ không phải là người xấu, nhưng Điêu Tuyết còn quá nhỏ, không phân biệt được người nào tốt người nào xấu, với cả lời sư phụ khó trái nên đành phải coi huynh như người xấu mà đánh, sư huynh chớ nên trách Điêu Tuyết.
Mặc dù Hầu Đông Thần trời sinh đã có khí phách rất lớn, nhưng nghe Điêu Tuyết nói xong, cũng không nhịn được mắng:
- Đồ điên, Diệt Tình Đạo cùng Vong Tình Đạo các ngươi đều là đồ điên.
Trách không được mọi người đều nói nữ đệ tử hai nhà các ngươi đều là ni cô trời sinh, người hói đầu không tu phật…
Điêu Tuyết xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu mày, khẽ quát một tiếng, Trảm Tình kiếm bỗng hóa thành cầu vồng kinh động trời đất, uy thế rất khác so với lúc trước.
Hầu Đông Thần vận một lúc chín đại ấn quyết Chân Không Đại Thủ Ấn phá, diệt, toái, không, tuyệt, vô đoạn, hư, pháp cùng nhau.
Chín bàn tay khổng lồ ở trên không trung biến hóa chín loại ấn quyết, sau đó chín đại ấn quyết hợp nhất trở thành một chiêu ấn pháp vô cùng mạnh mẽ.
Chín đại ấn quyết cơ bản của Chân Không Đại Thủ Ấn giao hòa với nhau có thể biến hóa ra mấy chục chiêu sát thủ rất lợi hại.
Hầu Đông Thần thực sự khá sợ thanh Trảm Tình kiếm đó, vì vậy hắn liền vận một lúc chín đại ấn quyết căn bản của Chân Không Đại Thủ Ấn, biến hóa thành một chiêu sát thủ lợi hại nhất mà gần đây hắn vừa luyện thành, Phá Toái Hư Không Ấn Pháp.
Một chiêu này của hắn khiến không khí đánh đùng đoàng giống như sét đánh, nghe nói nếu có thể tu luyện một chiêu này đến cảnh giới cao nhất, tức là ở tầng thứ bảy mươi hai thì có thể đánh vỡ hư không, vạn vật đều vỡ nát.
Tuy Hầu Đông Thần không có tu vi như vậy, nhưng Phá Toái Hư Không Ấn Pháp vừa vận xong vẫn giữ được uy thế kinh thiên động địa như cũ.
Điêu Tuyết nửa phần cũng không kinh hoảng, thấy được uy thế hào hùng của Phá Toái Hư Không Ấn Pháp của Hầu Đông Thần, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia sáng kỳ dị, có chút rung động hưng phấn.
Nàng nói khẽ:
- Trận đầu tiên Điêu Tuyết xuất đạo đã đánh chết Chân Không đạo Hầu Đông Thần cũng không tính là bôi nhọ thanh Trảm Tình kiếm.
Trảm Tình kiếm chính là một trong mười sáu thanh phi kiếm tốt nhất Vong Tình Đạo, trải qua các đời tổ sư Vong Tình Đạo tế luyện, bên trong Trảm Tình kiếm đã có năm mươi bảy tầng cấm chế.
Mặc dù tu vi của Điêu Tuyết có hạn, chỉ có thể tế luyện được hai mươi mốt tầng cấm chế, còn chưa phát huy được một phần mười uy lực của thanh phi kiếm này, nhưng kiếm quang bừng bừng cũng không có nghĩa là một Hầu Đông Thần dùng tay không có thể chống đỡ.
Trảm Tình kiếm hóa thành một đường cung xanh trăm trượng, chỉ trong chớp mắt đã xé tan Phá Toái Hư Không Ấn Pháp của Hầu Đông Thần, chín đại ấn pháp hợp nhất vô cùng tuyệt diệu là thế vậy mà lại không thể ngăn cản dù chỉ một chút..