Drama Nhà Giàu FULL


Editor: Mây.
Beta: Jen.
Khuôn mặt Kim Thị Thị trống rỗng, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn hỏi: “Anh đeo cho em à? Ý anh là sao?”
“Cầu hôn.” Tiêu Cận bình tĩnh dựa vào khung cửa nói: “Như thế nào, muốn đổi ý?”
Kim Thị Thị không có chút ấn tượng nào, “Anh chơi xấu, em không đồng ý.”
“Em đồng ý rồi,” Tiêu Cận một tấc cũng không nhượng bộ, “Tối hôm qua em đã ‘ừ’ rất nhiều lần.”
Kim Thị Thị nhớ lại tình cảnh đêm qua, “!!!!!!!!!”
Không biết xấu hổ!
Cô cúi cái đầu nhỏ đi qua bên cạnh Tiêu Cận, nhưng người phía sau lại bày ra tư thế không chịu buông tha, “Thật sự không nhớ rõ sao? Em có muốn anh nhắc lại cho không?”
Kim Thị Thị liếc anh, người khác chắc chắn không cách nào tưởng tượng, Tiêu tổng bình thường luôn tuấn lãng lịch sự lại lén lút nói ra loại lời này!
Tiêu Cận nhướng mày mỉm cười nhìn cô, giống như một giây sau thật sự muốn nhắc lại cho cô nghe.
Khuôn mặt Kim Thị Thị đỏ lên trong nháy mắt, như một quả cà chua nhỏ, hai tay che lỗ tai kêu lên: “Aaa! Câm miệng lại, em nhớ rồi!”
Tiêu Cận nghẹn cười, không trêu cô nữa, hai người cùng nhau đến nhà hàng ăn sáng.
**
Sau vài trận mưa tí tách, hoa tường vi vào mùa đông chậm rãi trèo lên đầu tường.

Thời tiết ấm dần, cây liễu ven đường cũng vô tình lộ ra màu xanh lá cây tươi mới.
Giới kinh doanh Dung Thành truyền ra một tin tức, hai nhà Tiêu, Kim liên hôn, hôn lễ sắp diễn ra vào cuối tháng tư.
Theo phong tục của Dung Thành, người chuẩn bị cưới không thể gặp nhau trước khi kết hôn.

Vì thế Kim Thị Thị đành phải tạm thời rời khỏi Thiên Hợp Cư, chuyển về nhà bố mẹ ở.
Tiêu Cận vừa chuẩn bị hôn lễ, vừa phải lo công việc của công ty, chỉ có thể thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại hoặc gọi video với Kim Thị Thị.
Chạng vạng tối hôm đó, Tiêu Cận cùng những người khác lên kế hoạch tổ chức hôn lễ xong, vừa vặn đúng giờ cơm chiều, vì thế liền chọn một nhà hàng Quảng Đông gần công ty mời mấy người ăn cơm.
Nhà hàng này có hương vị không tồi, mỗi khi đến giờ ăn khách đông như mây.

Lúc Tiêu Cận dẫn theo mấy người vào cửa, một nhân viên phục vụ không cẩn thận đụng phải một người thiết kế trong đó.

Nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi, người thiết kế khoát tay ra hiệu bảo mình không sao.
Nhân viên phục vụ cảm kích rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng với người bên cạnh nói: “Nhanh lên một chút, tiểu thư Kim gia đến, động tác chậm cô ấy lại mất hứng.”
Tiêu Cận hơi nhíu mày, theo phương hướng người nọ nhìn qua, ở một bàn bên cửa sổ nhìn thấy Kim Trọng Hiền cùng Thẩm Chi Nghi dẫn theo Kim Phi Phi vừa mới ngồi xuống.
Anh bảo An Trình mang theo mấy nhà thiết kế đi qua trước, tự mình tiến lên chào hỏi cùng ba người Kim Trọng Hiền.
Kim Trọng Hiền nhìn thấy Tiêu Cận lập tức đứng dậy, “Tiêu tổng, thật trùng hợp!”
Tiêu Cận cười cười, “Là rất trùng hợp,” Tầm mắt anh đảo qua xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Thị Thị không đi cùng mọi người sao?”
Kim Trọng Hiền và Thẩm Chi Nghi liếc nhau, có chút lúng túng nói: “Cái kia… Hôm nay Thị Thị đã đi học, trở về hơi muộn.”
Nụ cười của Tiêu Cận nhạt đi, hiểu rõ gật đầu.
Buổi tối, Tiêu Cận đi từ phòng tắm thì nhận được lời mời gọi video của Kim Thị Thị.

Cô như thường lệ cài một băng đô hình viên thuốc, trước mặt cầm một chén mì ăn liền nóng hổi.
Tiêu Cận: “Sao lại ăn cái này?”
Kim Thị Thị cười khanh khách nói: “Nghiêm lão tiên sinh nói phải thay đổi thiết kế thắt lưng, bảo em đến đo lại kích thước một chút, nên em vừa về nhà.”
Tiêu Cận hỏi: “Trong nhà không có gì khác để ăn sao?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Hình như không có.” Cô húp một ngụm nước dùng, thỏa mãn nhắm mắt lại, “Là hương vị em thích, hôm nay thật sự rất đói.”
Ánh mắt Tiêu Cận trầm xuống, hai người lại tán gẫu vài câu mới cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, Kim Thị Thị vừa tỉnh ngủ, chợt nghe giọng nói của người giúp việc ngoài cửa vang lên, “Tiểu thư, người Tiêu gia đến ạ.”
Người Tiêu gia?
Cô dụi dụi mắt nhanh chóng đứng lên, rửa mặt đơn giản ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Lâm Hiếu Á bưng ly trà ngồi đối diện Kim Trọng Hiền và Thẩm Chi Nghi, thấy Kim Thị Thị đến liền vẫy vẫy tay với cô.
Kim Thị Thị ngồi xuống, gãi tóc hỏi: “Tiêu Tiêu, sao chị lại đến đây?”
Lâm Hiếu Á nắm lấy tay cô nói: “Đón em qua ở với chị nha.

Chị đã mua một căn hộ một thời gian trước và giờ thì em sẽ sống với chị cho đến khi hôn lễ của em kết thúc.”
Kim Thị Thị mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của cô ấy.
Thẩm Chi Nghi ho nhẹ một tiếng nói: “Tiêu tiểu thư, có thể cô ở nước ngoài lâu nên không hiểu phong tục của Dung Thành.

Trước khi tổ chức hôn lễ, nhà gái vẫn nên ở nhà bố mẹ.”
“Dì, con họ Lâm.” Lâm Hiếu Á nói: “Hơn nữa, con nghĩ rằng không phải tất cả mọi người đều có thể được gọi là bố mẹ, chăm sóc cho con cái của họ mới được gọi là bố mẹ, người nói xem?”
Thẩm Chi Nghi bị sặc, nhất thời lại không biết phản bác thế nào.
Lâm Hiếu Á vỗ vỗ bả vai Kim Thị Thị nói: “Chị đến đón em cũng là ý của A Cận, nó không hy vọng buổi tối em chỉ có thể ăn mì gói.

Về phần cái gì trước hôn lễ nhất định phải ở nhà mẹ đẻ, em đừng để ý, từ nay về sau chị cùng A Cận đều là người thân của em, em ở chỗ chị cũng giống nhau, chị đưa em xuất giá.”
Kim Thị Thị do dự một lúc, nhìn thoáng qua Kim Trọng Hiền cùng Thẩm Chi Nghi, xoay người trở về phòng thu dọn hành lý.
**
Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng tư, hôm cưới Tiêu gia bao trọn toàn bộ khách sạn Phương Đông.

Đám cưới có mời một số phương tiện truyền thông chính thống, các phóng viên còn lại đã đặt trước khách sạn gần đó, thuận tiện ở từ trên cao để chụp ảnh hiện trường.
Lúc 5 giờ sáng, nhóm trang điểm đã đến nhà của Lâm Hiếu Á đúng giờ.

Lâm Hiếu Á cho người chuẩn bị bữa sáng, sau khi mọi người ăn xong liền bắt đầu làm việc.
Kim Thị Thị vừa nằm trên ghế làm tóc vừa nghe người phụ trách tổ chức đối chiếu với cô, “Kim tiểu thư, hôn lễ hôm nay dựa theo phong tục của Dung Thành nên chủ yếu chia làm ba phần.

Buổi sáng chú rể sẽ đi xe đến đón cô, tiếp theo là chặn cửa, cầu hôn, kính trà và các phân đoạn khác.

Khoảng trưa chúng ta sẽ lên xe trở lại số 1 đường Trung Sơn, dập đầu, phụng trà, bái thiên địa Tiêu gia.

Vào buổi tối, đoàn xe đến khách sạn Phương Đông, trang điểm đơn giản, chụp ảnh và chúng ta tổ chức một bữa tiệc cưới chính thức ở đó.

Hôm nay tất cả các quá trình tôi sẽ đi xung quanh cô, cô có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể nói với tôi.”
Kim Thị Thị siết chặt bàn tay nhỏ bé, lo lắng nói: “Tôi không thể nhớ hết được!”
Người phụ trách bị cô chọc cười, “Không sao đâu, tôi sẽ nhắc nhở cô.”
Kim Thị Thị mếu máo, bày ra vẻ mặt phó thác cho đời.
Tạo hình đầu tiên của cô dâu là một chiếc váy truyền thống Trung Quốc.

Kim Thị Thị mặc bộ trang phục thanh tú màu đỏ thẫm, trên đầu có trang sức tóc tua rua màu vàng, cao quý lại đoan trang.
Động tác của chuyên gia trang điểm rất nhanh, Kim Thị Thị ngồi trước gương, vui vẻ mím môi cười.
“Thị Thị?” Thẩm Chi Nghi trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ sẫm, tóc búi sau đầu.

Bà ta nhẹ nhàng gõ cửa, thấy Kim Thị Thị đã mặc xong, đẩy cửa tiến vào.
Mấy vị stylist thấy là mẹ cô dâu tiến vào, đều rất ý tứ mà rời khỏi phòng.
Thẩm Chi Nghi ngồi xuống trên sofa đối diện Kim Thị Thị, bà ta do dự một chút rồi lấy một văn kiện từ trong túi ra, “Thị Thị, đây là của hồi môn của mẹ và bố tặng cho con.”
Lúc trước ông nội và bố mẹ đều tặng cô lễ vật, Kim Thị Thị không ngờ Thẩm Chi Nghi lại một mình tặng một phần riêng.

Cô mở văn kiện ra, phát hiện đó là một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Thẩm Chi Nghi và Kim Trọng Hiền đem một phần cổ phần đứng tên hai người chuyển nhượng cho cô.
Tuy nói Kim gia hiện tại không bằng trước kia, nhưng đây cũng là một món đồ cưới khá giá trí.
“Mẹ?” Kim Thị Thị không hiểu.
Thẩm Chi Nghi cúi người nói: “Thị Thị, trước kia là bố mẹ có lỗi với con.

Chúng ta không nên đưa con đến Bình Thành, càng không nên đón con trở về rồi lại đưa con đi.”
Kim Thị Thị cúi đầu, “Mẹ, hôm nay con không muốn nói chuyện này.”
Thẩm Chi Nghi lúng túng cười cười rồi nói: “Được, vậy chúng ta không đề cập tới.

Thị Thị con hãy ký hợp đồng chuyển nhượng này, đó là là tấm lòng của bố mẹ.


Bà mím môi, dừng lại một lúc và nói: “Con gái, mẹ biết chúng ta làm con buồn, nhưng dù sao con cũng là mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.

Thật ra, nhiều lần mẹ muốn được gần gũi hơn với con, nhưng nhìn thấy con mẹ không thể không nhớ tới sự thật rằng chúng ta đã bỏ rơi con.

Mẹ áy náy, càng áy náy lại càng không dám đối mặt với con, chúng ta càng xa lạ mẹ lại càng áy náy.

Mẹ không biết khi nào lại bắt đầu rơi vào một vòng tròn kỳ lạ như vậy, con có thể hiểu cho mẹ không? Không phải là mẹ không yêu con.”
Kim Thi Thị hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Chi Nghi, “So với Kim Phi Phi thì sao?”
Thẩm Chi Nghi hơi sửng sốt.
Kim Thị Thị tiếp tục nói: “So với Kim Phi Phi, mẹ yêu ai hơn?”
Khóe môi Thẩm Chi Nghi giật giật, không nói gì.
“Thỏa thuận này con sẽ ký, cảm ơn mẹ.” Kim Thị Thị nhận lấy tài liệu, nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười, “Cứ cho là yêu con đi, nhưng đối với con đã không còn quan trọng nữa.

Có những thứ khi còn bé con rất coi trọng nó, nhưng chậm rãi lớn lên cũng sẽ không thèm để ý nữa.

Mẹ,” Kim Thị Thị xoay người hỏi Thẩm Chi Nghi: “Mẹ có biết vì sao không?”
Thẩm Chi Nghi lắc đầu.
Kim Thị Thị chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trên sân ngoài cửa lớn có một hàng xe màu đen, Tiêu Cận mặc một bộ âu phục màu đen đi ở phía trước, phía sau có mười hai phù rể mặc âu phục giày da đi theo.

Mỗi người bọn họ đều cầm một bó hoa tươi, động tác chỉnh tề, khí thế hùng dũng.
Kim Thị Thị tràn đầy thâm tình nhìn Tiêu Cận, “Bởi vì người đàn ông kia đã cho con đủ tình yêu.”
Tình yêu của anh đã trở thành nơi trú ẩn an toàn của cô, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ sợ bị vứt bỏ nữa, không cần cầu nguyện có được sự ấm áp và tình cảm gia đình nữa.
Anh là người cô yêu và là gia đình của cô.
Dường như Tiêu Cận cảm nhận được gì đó, bước chân anh dừng lại nhìn về phía này.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng.

Khuôn mặt tuấn lãng của anh lộ ra một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng phất phất tay về phía cửa sổ.
Người đàn ông chói mắt này chính là người cô yêu, trái tim Kim Thị Thị như nổi trống.

Một ý nghĩ không an phận sinh sôi nảy nở trong đầu, chậm rãi phá đất mà ra.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của người phụ trách tổ chức: “Kim tiểu thư, chú rể sắp đến rồi!” Cô ấy còn chưa dứt lời, chỉ thấy cô dâu xách làn váy từ trong phòng chạy ra, ở trong ánh mắt sững sờ của mọi người mà vọt xuống lầu.
Trong phòng thoáng chốc trở nên lộn xộn.
Tiêu Cận ở phía xa nhìn thấy một người mặc bộ đồ đỏ rực chạy về phía mình, nhiệt liệt lại gấp gáp chờ không nổi.
Anh giang hai tay vững vàng bắt được Kim Thị Thị, ý cười trên mặt rốt cuộc cũng không giấu được.
Các phù rể thấy tình cảnh này nhao nhao vứt bỏ bó hoa lên cao, vây quanh Tiêu Cận và Kim Thị Thị ở giữa, cười đùa thành một nhóm.

Trước cửa nhà Lâm Hiếu Á chật ních người, nam nữ trẻ tuổi vừa phất tay vừa ồn ào.
Vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè này, tình yêu lặng lẽ nở rộ trong tiếng ồn ào và nhộn nhịp nóng bỏng.
– Hoàn chính văn –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui