Drop Dead Gorgeous

Mặc dù theo logic thì kẻ theo lén hẳn không thể biết được tôi đang ở đâu song tôi vẫn cẩn thận ngó trước ngó sau khi rời khỏi Sticks and Stones. Tôi không chắc liệu mình có nhìn thấy một chiếc Chevrolet màu trắng mà không cảm thấy nỗi sợ hãi vô thức trong lòng hay không, khi bạn nghĩ đến nó, nó sẽ như một cơn đau nhói ở mông vậy. Giống như Wyatt đã chỉ ra thì có hàng ngàn hàng vạn chiếc xe Chevrolet màu trắng chạy khắp nơi. Tôi có thể lúc nào cũng sẽ ở trong tình trạng sợ hãi như thế.

Tôi cần một thức uống nóng để làm dịu cổ họng bỏng rát của mình, và tôi cũng cần mua cho được loại vải may váy cưới. Chết tiệt là tôi cũng cần phải gọi đến công ty điện thoại và truyền hình cáp – ôi không, chết tiệt nữa, tôi chắc sẽ phải đích thân đến đó để chứng minh danh tính, vì tôi không đăng ký số tài khoản. Tôi cũng vẫn phải đi mua quần áo mới. Còn giày nữa chứ. Đôi giày mới màu xanh của tôi! Chúng sẽ không giao được đến đúng nơi nhận, song tôi vẫn muốn chính đôi giày đó cơ. Thật không may, tôi không còn số nhà vì tất cả mọi thứ đều cháy rụi cùng với căn nhà, vì thế tôi thậm chí còn không liên hệ được với cửa hàng Zappos và để lại địa chỉ mới cho họ.

Tôi bừng tỉnh. Tôi có thể đặt một đôi khác từ máy tính của Wyatt cơ mà.

Siana gọi đến trong lúc tôi đang trên đường tới siêu thị ưa thích thứ hai của tôi. “Mẹ bảo chị không nói được tí nào hết. Hãy gõ một cái vào điện thoại nếu đúng nhé.”

“Ngày hôm qua thì đúng như vậy đấy,” tôi thì thào.

“Em nghe rồi. Chị thấy thế nào?”

“Tốt hơn rồi.” Tôi đã tìm ra một cửa hàng McDonald. Một tách cà phê chắc cải thiện hơn được tình hình đây.

“Em giúp gì được chị không?”

“Chưa.” Đến tận giờ phút này tôi vẫn lưỡng lự chưa biết phải xử lý vụ này ra sao.

“Chị đoán ai đốt nhà?”

“Chị nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.” Tôi cố gắng thều thào. “Trông cô ta quen lắm, nhưng chị không nhớ nổi.”

Siana tự nhiên thốt lên, “ Ờ, từ khi tất cả chuyện này xảy ra gần đây thì cô ta hẳn phải có liên hệ với một nơi nào đó trong số những nơi chị hay đến chứ. Hãy nghĩ lại xem nào, tự nhiên lại ra đấy.”

“Chị cũng nghĩ vậy, nhưng chị rà đi rà lại lịch trình của mình rồi mà vẫn không nhớ ra là gặp cô ta ở đâu cả.”

“Thì phải có nơi nào không ở trong lộ trình quen thuộc hàng ngày của chị chứ.”

Tôi suy tính về điều này khi tôi lượn lờ qua các cửa hàng trong khu trung tâm mua sắm. Chắc chắn là mọi chuyện phải bắt đầu ở một khu mua sắm khác, nơi tôi thường vào. Có phải đó là nơi tôi gặp cô ta không nhỉ? Tôi cố nhớ xem có điều gì khác thường xảy ra trong bất kỳ một cửa hàng nào đó mà tôi bước chân đến để dẫn đến nhớ ra khuôn mặt cô ta. Tư tưởng đó làm tôi sao lãng trong lúc thử giày, và thật không đúng đắn lắm vì mua giày dép là một trong những niềm vui lớn của cuộc sống. Tôi nên cống hiến toàn bộ sự chú ý của mình cho nghi lễ này mới phải.

Tôi không cố thay thế toàn bộ tủ quần áo của mình bằng một cú đột kích hủy diệt – nhiệm vụ này hoàn toàn bất khả thi- nhưng tôi cực kỳ cố gắng mua sắm đủ cho những nhu cầu tối thiểu: đồ công sở, đồ đi chơi, và các bộ trang phục trang trọng. Tôi chắc chắn phung phí tiền bạc vào những bộ đồ lót mới tinh, vì đó cũng là một điểm yếu trong con người tôi. Giữa bộ đồ lót đã bị cắt bỏ ra khỏi người tôi lúc ở bệnh viện và những bộ đồ đã cháy mất thì …

Hơi thở của tôi đúng là nghẹn ngay giữa ngực.

Bệnh viện. Đó chính là nơi tôi đã gặp cô ta.

Cô ta là y tá với cái đầu nhuộm, người đã tán gẫu với tôi rất lâu trong lúc cô ta tháo băng ra khỏi những vết xây xước cho tôi. Do tôi bị đau nhiều vì vết chấn thương đầu nên không thực sự để ý đến thời gian, nhưng cô ta đã thô bạo đến mức không cần thiết với các dải băng đó, như thế cô ta đang cố làm tôi đau vậy.

Mái tóc màu nâu xấu xí của cô ta đã chuyển sang màu vàng chói khi tôi nhìn thấy cô ta trong đám đông ở hiện trường đám cháy, nhưng chắc chắn là cùng một người. Có thể màu vàng hoe là màu tóc nguyên bản của cô ta, và màu nhuộm tẻ ngắt đó là vì cô ta đã nhuộm mái tóc của mình trong một buổi sớm vội vàng nào đó như một kiểu ngụy trang. Nhưng mà ngụy trang vì cái gì cơ chứ? Tôi hẳn không hề quen biết cô ta trước đó. Nhưng phải vì lý do nào đó cô ta mới không muốn tôi nhận ra mái tóc thật của mình .

Trong trường hợp ấy, sao cô ta lại tẩy tóc của mình đi? Vì sao cô ta không để lại màu nâu xỉn xấu xí đó nhỉ?

Tôi lôi di động trong túi xách và kiểm tra độ phủ sóng; chỉ có mỗi một vạch sóng, vì thế nên tôi gom các túi đồ của mình lại và đi đến lối ra gần nhất. Ngay khi tôi bước ra ngoài ánh nắng mặt trời số vạch lên thành ba và hai giây sau lên thành bốn. Tôi nhấn số của Wyatt.

“Em ổn chứ?” anh quát lên như một câu chào đón ngay vào hồi chuông thứ hai.

“Em nhớ ra cô ta,” tôi nói lớn và rõ rang hết mức có thể, vì xung quanh tôi rất ồn ào vì dòng xe cô lưu thông qua lại. Giọng tôi kêu lên quàng quạc kinh khủng, đứt quãng giữa từng từ một và sau đó thì hoàn toàn chìm nghỉm. “ Cô ta là y tá ở bệnh viện.”

“Nói lại đi, anh không hiểu. Em nói bệnh viện phải không?”

Tôi thử lại lần nữa, lần này câu thì thào với âm thanh lớn nhất mà tôi xoay xở được. Ít nhất thì giọng nói của tôi không bị đứt đoạn khi làm vậy. “Cô ta là y tá ở bệnh viện.”

“Một trong số các y tá? Em chắc không?”

“Chắc.” tôi gân cổ nói một cách dứt khoát. “ Không phải trong phòng cấp cứu mà là ở trên tầng, cô ta vào phòng em, trò chuyện, tháo băng cho em…”

“Bair, em ở đâu?” anh ngắt lời.

“Khu mua sắm khác.” Giờ tôi phải nghĩ rằng sự cố tại một khu mua sắm kia hoàn toàn là một tình huống ngẫu nhiên, vì đó là trước khi tôi gặp Cô Y Tá Điên Rồ này.

“Hãy đến nhà ga, ngay bây giờ. Bọn anh cần lấy lời khai kỹ hơn. Anh sẽ đón em ở đó.”

Thần Định mệnh quay lưng lại với tôi. Điều này hoàn toàn không nằm trong dự tính, tôi đã định đi tìm vải may áo cưới, hoàn tất mấy công việc lặt vặt, và hàn gắn để dì Sally và dượng Jazz quay về với nhau. Mặt khác thì việc không để bản thân mình bị người khác sát hại chắc chắn phải là ưu tiên số một.

Để bắt được sóng điện thoại, tôi phải ra chỗ cửa gần nhất thay vì chỗ tôi bước vào 2m thế nên tôi quay trở vào khu mua sắm và tiến đến một lối ra khác. Khi tôi bước đến chỗ đỗ xe, tôi bắt mình phải chú tâm đến những chiếc Chevrolet màu trắng lần nữa. Tôi chuẩn bị nổi giận với chính mình, và rồi hiểu rằng cô ta vẫn ở ngoài đó thì tôi không đủ khả năng thừa nhận không lý gì mà cô ta lại tìm mình. Nếu như cô ta đủ quyết tâm, chuyện gì cũng xảy ra được hết.

Tôi lái xe đến sở cảnh sát, và theo thang máy lên lầu. Wyatt đang ở trong văn phòng của anh, cửa mở. Anh đang nói chuyện điện thoại, song vẫn nhìn lên, bắt gặp tôi, anh liền vẫy tay ra hiệu tôi vào trong. Anh cũng ra hiệu cho Forester, người cũng vào cùng để đóng cửa lại. Wyatt dập máy điện thoại, và chuyển ánh nhìn sắc nhọn màu xanh lục về phía tôi. “Bắt đầu từ đầu nào.”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Cuối cùng em cũng nhớ ra được cô ta rồi. Cô ta là y tá phụ trách ở tầng trên. Cô ta vào phòng em trò chuyện một lúc, thực sự rất dễ mến, nhưng cô ta cứ giật những dải băng cứu thương ra khỏi người em, và cô ta làm thô bạo lắm.

ANh nhìn đầy giận dữ, quai hàm hơi siết lại. “Còn ai trông thấy cô ta không?”

“Siana đã ở đó.”

“Tả cô ta xem nào.”

“Tầm tuổi em, có thể già hơn một chút. Rất khó tả cho đúng. Rất đẹp, mắt xanh đậm. Tóc nâu, nhưng đó là một mái tóc nhuộm tẻ ngắt. Chắc chắn cô ta đã tẩy màu nhuộm ngay sau đó, việc này khó làm lắm, và cô ta nổi bật ở hiện trường đám cháy với một mái tóc vàng rực.”

“Cao bao nhiêu?”

Tôi nuốt xuống để làm dịu cổ họng của mình. “Em không biết. Lúc đó em đang nằm nên em không ước lượng được. Nhưng cô ta có mảnh dẻ, dáng người rất đẹp. Và cô ta…” Tôi bắt đầu tả rằng cô ta có một đôi lông mi dài cong vút nhưng hình ảnh khó hình dung sượt qua trong tâm trí của tôi, một khuôn mặt khác đang hiện rõ lên. Tôi thở hổn hển. “Em cũng nhìn thấy cô ta trong cửa hàng vải sau khi em ra viện. Lúc đó Em đã nghĩ trông cô ta rất quen. Lần đó mái tóc cô ta cũng khác. Mái tóc đó màu đỏ, em cho là màu đỏ sậm. “ Cô ta đã theo sát tôi, không chỉ bằng một chiếc xe Chevrolet. Liếc nhìn Wyatt, tôi đọc được từ vẻ mặt trầm tư của anh rằng một suy nghĩ giống vậy cũng hiện ra trong đầu anh.

“Tóc giả,” Forester thốt lên.

Wyatt gật đầu. “ Có vẻ như vậy.”

“Mái tóc vàng cũng có thể là tóc giả.” Tôi nói. “Cái mũ trùm vào mái tóc nên em không chắc. Nhưng màu tóc nâu ở bệnh viện thì không phải là tóc giả đâu, đó chính là mái tóc của cô ta, và nó được nhuộm. Tin em đi.” Tôi thì thào, bắt đầu ho ở cuối bài phát biểu.

“Tôi sẽ liên hệ với bệnh viện,’’ Forester lên tiếng, “để xem liệu chúng ta có thể lấy được ảnh của tất cả nhân viên đang làm việc hay không – ca nào?

“Ca đầu tiên, thứ sáu tuần trước,” Wyatt cung cấp thong tin. “Tầng bốn, khoa thần kinh.”

“Chúng ta chưa cần phải xin lệnh của tòa án.” Forester nói, tuy nhiên không hy vọng lắm. “Nhưng bệnh viện này thường không muốn công bố thông tin riêng tư của nhân viên.”

“Tôi cũng đâu muốn dính líu với những âm mưu giết người,” Wyatt lên tiếng, giọng anh lạnh như băng.

Tôi tự hỏi liệu anh sẽ làm gì nếu như ban quản trị bệnh viện từ chối cung cấp ảnh vì thiếu giấy phép của tòa án, và rồi tôi nhớ ra rằng, với sự ưu đãi đối với tình trạng nổi tiếng trước kia của mình, anh hoàn toàn có thể nhấc điện thoại lên và nói chuyện với thống đốc bất kỳ khi nào anh muốn. Wyatt có ảnh hưỡng đến việc gây quỹ, các cuộc hẹn gặp, bất kỳ lĩnh vực nào liên quan đến bệnh viện. Theo chiều hướng tích cực.

Forester bước ra ngoài để gọi đến bệnh viện còn Wyatt thì hướng sự chú ý của anh tới tôi. “Lần đầu tiên em gặp cô ta là khi em ở bệnh viện phải không?”

“Theo như em biết thì đúng vậy”

“Em có nhớ mình nói gì gây sự chú ý của cô ta không, bất kỳ điều gì cô ta nói để cho bọn anh lần ra manh mối chuyện đã xảy ra?

Tôi ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại rồi lắc đầu. “Em đã nói là em sắp kết hôn trong vòng một tháng thiếu nữa và em không có thời giờ dành cho vụ chấn thương đầu này. Cô ta kể cái gì đó về lúc cô ta lập kế hoạch cho đám cưới của chính cô ta, và tháng cuối cùng trôi qua điên khùng như thế nào.”

CÔ ta hỏi xem em có quý mẹ anh không, và nói rằng chắc hẳn là vui vì có một người mẹ chồng mà mình mến, từ đó em đoán là cô ta không thích mẹ chồng của chính cô ta lắm. Cô ta tưởng em bị tai nạn xe máy, vì những vết rướm máu do chà xuống mặt đường. Cuộc nói chuyện chỉ thế thôi. Em than mình đói, cô ta bảo cô ta sẽ báo người mang thức ăn lên, nhưng cô ta đã không hề làm thế. Cô ta cũng thân thiện lắm.” Tôi ho nhiều hơn, và nhìn quanh quẩn kiếm một tờ giấy để viết. Tôi hành hạ cổ họng của mình thế đủ rồi. Nếu tôi cứ tiếp tục nữa, thì tôi sẽ quay lại ngay về điểm xuất phát ban đầu mất.

“Đó là tất cả câu hỏi.” Anh đứng dậy lên tiếng và vòng qua bàn để kéo tôi đứng lên, tay anh vòng quanh người tôi thật chặt. “Hãy để cho cổ họng em được nghỉ ngơi. Giờ bọn anh sẽ tóm cô ta; bọn anh cần thông tin vậy thôi.”

“Chả nghĩa lý gì hết,” tôi thì thào. “EM đâu quen cô ta.”

“Những kẻ rình rập đều không tỉnh táo, chấm hết. Chúng hình thành những ám ảnh phi lý chớp nhoáng, và rất nhiều trường hợp nạn nhân chẵng làm gì ngoài chuyện tỏ ra lịch sự. Đây không phải lỗi tại em, và em cũng không thể ngăn chặn việc đó lại được. Đây là một trường hợp rối loạn nhân cách. Nếu cô ta thay đổi diện mạo thường xuyên thì hẳn cô ta đang theo đuổi một việc gì đó , em có thể là tất cả mọi thứ mà cô ta muốn trở thành hoặc là không phải như thế.”

Thật là một nhận xét tâm lý khá cô đọng. Tôi cực kỳ ấn tượng. “Hey, anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp,” tôi nhìn thẳng vào anh, “ai cũng nói các cầu thủ đều ngốc nghếch.”

Anh cười phá lên và phát vào mông tôi, mặc dù tay anh có thể lần lữa hơi lâu ở đó nên khó mà xếp vào động từ “phát” được. Một tiếng gõ nhanh ngoài cửa, anh liền bỏ ngay tay xuống và quay lại.

Forester ló đầu vào, trán cậu ta nhăn tít. “Tôi đã nói chuyện với người quản lý tầng, “ cậu ta báo cáo. “Bà ta nói không có bất kỳ ai biết một người có mô tả giống cô ta.”

Wyatt cau mày, lấy tay chà môi dưới lúc anh ngẫm nghĩ. “ Còn ai ở phòng cấp cứu thấy Blair khi cô ấy được đưa vào không. Hiện giờ hầu như tất cả các bệnh viện đều có hệ thống băng an ninh ghi hinh ngoài sảnh.”

“Tôi sẽ liên lạc với bộ phận an ninh bệnh viện xem sao.”

“Rắc rối lắm phải không?” tôi hỏi Wyatt lúc Forester quay trở ra gọi điện thoại.

Nụ cười của anh nhạt đi. “Còn tùy thuộc vào các ngày mà đội trưởng phụ trách an ninh quản lý. Phụ thuộc cả vào việc bệnh viện quy định liệu anh ta có cần phải báo cáo rõ với ban quản lý trước khi để chúng ta xem đoạn phim hay không. Phụ thuộc vào liệu bọn anh có tìm được một thẩm phán đồng ý ký giấy phép hay không nữa, thường thì vào chiều thứ sáu thì hơi khó, đặc biệt còn khó hơn nếu như ban lãnh đạo bệnh viện lại chơi golf với một số các thẩm phán.”

Lạy chúa long lành. Thế mà anh lại muốn làm cảnh sát cơ đấy.

“Em có cần phải ở lại không?”

“Không, em cứ làm việc của em. Anh biết cách liên lạc với em. Chỉ cần cẩn thận thôi.”

Tôi gật đầu vẻ hiểu biết. Khi tôi bước vào thang máy tôi thở dài. Tôi mệt mỏi với việc tìm kiếm mấy cái xe Chevrolet màu trắng này lắm rồi, dù sao đi nữa, nếu như cô ta tinh quái, cô ta xuất hiện đúng với vẻ ấy đấy, tại sao cô ta lại không thay phương tiện khác chứ? Thuê một chiếc xe đâu có khó khăn gì. Biết đâu giờ cô ta lại đang lái một cái Chevrolet khác màu xanh thì sao.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi.

Hoặc một cái Buick màu be.

Hay thậm chí là một cái Taurus màu trắng.

Tôi bắt mình phải lờ đi ý tưởng rằng tôi sẽ nhận ra cô ta nhờ phương tiện mà cô ta đang sử dụng. Cô ta có thể lái bất cứ loại xe gì. Cô ta đã theo dõi tôi hàng sáng, còn tôi thì không thể biết được vì tôi mải tìm một cái xe sai màu.

Cô ta có thể ở bất cứ nơi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui