Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam úp sấp trên giường, phần lưng lộ ra trong không khí.
Tần Tiểu Bắc nhìn thấy hai vệt máu ứ đọng thật dài trên lưng Bùi Kình Nam, nhìn thấy mà giật mình, bàn tay cô cầm tuýp thuốc cũng tự nhiên nắm chặt.
Vết thương như này, cô đã nhìn thấy rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy, đều cảm thấy cuộc đời thật chật vật.
Bùi Kình Nam nằm ở trên giường, nhếch khóe môi hỏi: "Cô có biết trước kia tôi làm lính không?"
"Ừm." Tần Tiểu Bắc lên tiéng, cô bôi thuốc vào vết máu ứ trên lưng Bùi Kình Nam.
Giọng của Bùi Kình Nam mỉa mai: "Tôi chỉ là một tên lính quèn, tiền lương mỗi tháng chỉ đủ cho tôi ăn uống ngủ nghỉ, cô cho rằng ly hôn, cô có thể được chia tiền gì?"
Tần Tiểu Bắc nhíu mày, đưa tay xịt thuốc ra: "Đánh giá của bên ngoài về Bùi gia không phải như vậy, Bùi gia rất có tiền.
Hàng năm chỉ riêng tiền chính phủ trợ cấp đã là một khoản khổng lồ."
"Đó là Bùi gia, không phải tôi!" Bùi Kình Nam nói: “Cho nên, ly hôn ngoại trừ có thể lập tức biến cô thành hàng second-hand ra, cô cho rằng cô có thể vớt được lợi ích gì?"
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng.
Tần Tiểu Bắc nhíu mày, bôi thuốc lên lưng Bùi Kình Nam, lại nhẹ nhàng xoa xoa, ngữ điệu bình tĩnh thong dong: "Dù ly hôn, dựa vào cái bụng này, thể nào tôi cũng giành được khoản phí nuôi dưỡng.
Huống chi, tôi còn có những biện pháp khác để lấy được tiền."
"Biện pháp gì?" Bùi Kình Nam hứng thú.
Tần Tiểu Bắc lại bôi thuốc lên vết thương của Bùi Kình Nam, sau đó lấy tay tán thuốc.
Khi tán, cô khống chế sức lực, vừa có thể thấm thuốc, lại có thể giúp Bùi Kình Nam không đau đến mức khó mà chịu đựng.
Cô thong dong nói: "Anh thử ly hôn với tôi chẳng phải sẽ biết sao?"
"Cô muốn bao nhiêu tiền?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, không có ai không ham tiền!" Tần Tiểu Bắc nói.
"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh.
Không có ai không ham tiền! Phải không?
Trong đầu không khỏi xuất hiện một khuôn mặt tương tự.
Mấy năm trước, nữ chủ nhân của gương mặt đó nói với anh: "Kình Nam, thật xin lỗi, em phải đi nước Anh."
Anh hỏi: "Nhất định phải đi sao?"
Cô nói: "Đúng vậy, nơi đó có giấc mơ và tương lai của em."
Anh nói: "Cần anh chờ em không? Cho anh thời hạn đi."
Cô nói: "Kình Nam, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi."
Anh nói: "Chúc em tiền đồ như gấm!"
Từ biệt mấy năm.
Trong lúc đó, biết một số thứ không chịu nổi, như rãnh nước bẩn, một khi để lộ, mùi hôi thối sẽ xộc lên đến tận trời, khiến người ta buồn nôn.
Tần Tiểu Bắc không nói thêm gì nữa, chăm chú xịt thuốc bôi thuốc, còn thiện ý nhắc nhở: "Trên lưng bị thương rất nặng, bôi thuốc cũng phải chú ý giữ gìn, đừng tự tìm chết đi tắm rửa và vận động mạnh."
"Quan tâm tôi như vậy làm gì?" Bùi Kình Nam nằm lỳ ở trên giường lười biếng hỏi.
Cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay của Tần Tiểu Bắc, anh thoải mái hơi nhếch mắt, hững hờ hỏi: "Trước kia thường bôi thuốc giúp người khác à?"
"Thi thoảng!" Tần Tiểu Bắc nói.
"Nam hay nữ?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Cha tôi." Tần Tiểu Bắc nói dối.
"À!" Bùi Kình Nam à một tiếng.
"Được rồi.
Có điều tốt nhất anh vẫn nên mời bác sĩ khám qua đi!" Tần Tiểu Bắc đóng nắp lại.
Bùi Kình Nam đứng lên từ trên giường, đưa tay nắm cằm Tần Tiểu Bắc, ép cô nhìn anh.
Anh nhếch khóe môi hời hợt nói: "Quan tâm tôi như vậy, là sợ tôi tàn phế không thể thỏa mãn cô được à?"
Tần Tiểu Bắc nở nụ cười xinh đẹp, cô nhẹ nhàng dùng bình thuốc gõ vào tay Bùi Kình Nam: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ không muốn ngày nào cũng phải bôi thuốc cho anh mà thôi."
"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh: “Tốt nhất cô hãy làm tốt chuẩn bị ngày nào cũng phải bôi thuốc cho tôi đi!"
Anh trực tiếp ném áo sơ mi về phía Tần Tiểu Bắc..