Nhóm dịch: Mèo Đen
Tần Tiểu Bắc bị Bùi Kình Nam nắm đau cằm, cô cố ý vươn bàn tay bị bỏng nắm lấy tay Bùi Kình Nam.
"Mẹ nó!" Bùi Kình Nam mắng một tiếng, mau chóng buông tay ra.
"Trả lại lắc chân cho tôi." âm thanh của Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt.
Bùi Kình Nam lạnh lùng a một tiếng, bỏ lắc chân vào trong túi quần, anh đi ra ngoài.
"Giữ tốt cho tôi, vào ngày chúng ta ly hôn, trả lại cho tôi." Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam dừng lại, xoay đầu lại, khinh bỉ nhìn qua Tần Tiểu Bắc, tà mị cười một tiếng: "Chờ thằng đàn ông cô yêu kết hôn có con, chúng ta sẽ ly hôn!"
"Tùy anh." Tần Tiểu Bắc nói.
"Ha ha!" Bùi Kình Nam lại cười lạnh hai tiếng, đi ra ngoài.
Sau khi Bùi Kình Nam biến mất, Tần Tiểu Bắc ngồi xuống trên ghế sô pha, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau khiến cô nhíu mày lại, cô cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng chua xót.
Cô đau đến nỗi hô hấp ngắn ngủi, không phải là bởi vì bị thương, mà là bởi vì sau khi bị thương, không còn có mẹ ở bên cạnh vừa bôi vết thương cho cô, vừa nói liên miên lải nhải.
Hốc mắt cô ẩm ướt, cô lập tức ngẩng đầu lên, muốn ép nước mắt về.
Nhưng nghĩ đến bây giờ mình đặt mình vào Bùi gia, thù ở trong nhà người ta, cô không nhịn được, nước mắt rơi xuống tí tách.
Lúc Bùi Kình Nam cầm hai hộp thuốc đi vào, nhìn thấy Tần Tiểu Bắc nhanh chóng lau khô nước mắt.
Bùi Kình Nam khinh khỉnh: "Biết đau rồi à?"
Tần Tiểu Bắc nhìn Bùi Kình Nam một cái rồi dời mắt, không nói câu nào.
"Ăn cái này đi, giảm nhiệt." Bùi Kình Nam nói.
Anh nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc máy móc đưa tay, muốn nhận hộp thuốc, Bùi Kình Nam lại lấy hộp thuốc đi, ý giễu cợt càng đậm hơn: "Chẳng phải mang thai sao? Có thể uống thuốc được à?"
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc mau chóng lóe lên, lập tức bình tĩnh nói: "Quên mất, mang thai không thể uống thuốc."
Bùi Kình Nam đưa lọ thuốc khác cho Tần Tiểu Bắc.
Tần Tiểu Bắc hỏi: "Gì đây?"
"Vi-ta-min B11! Bác sĩ Lữ nói nên uống cái này trước khi mang thai, nhưng chúng ta là ngoài ý muốn, cho nên, uống bây giờ cũng được, ít nhất có còn hơn không."
Tần Tiểu Bắc nhận lấy, đọc hướng dẫn trên lọ.
Bùi Kình Nam chậm rãi nói: "Tôi bảo phòng bếp làm thức ăn riêng cho cô.
Mặt khác, không cho phép trang điểm, nhuộm tóc, đi giày cao gót, cũng không được chạy loạn khắp nơi."
Nói xong anh nhìn về phía Tần Tiểu Bắc: "Cô có công việc không?"
"Có." Tần Tiểu Bắc nói.
"Bỏ việc đi!" Bùi Kình Nam trầm giọng.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc mau chóng lóe lên một cái.
Nếu là lúc trước, bỏ công việc cũng được.
Nhưng bây giờ, không được!
Nghề nhà thiết kế trang sức, có chứa giấc mơ của mẹ!
Lúc trước, mẹ cầm bản thiết kế trang sức của cô, vẻ mặt ước mơ hâm mộ vui mừng cười nói: "Tiểu Bắc, con có biết ước mơ lớn nhất đời này của mẹ là gì không? Nói ra chắc con sẽ buồn cười, nhưng ước mơ lớn nhất của mẹ là trở thành nhà thiết kế trang sức, thiết kế ra bộ trang sức chỉ thuộc về mình.
Thế nhưng cuộc sống chật vật, nhiều khi không phải do mình, cho nên, mẹ không trở thành nhà thiết kế trang sức, mà thành người bán cá."
Lúc trước, mẹ buộc tạp dề chống nước, một tay cầm cá, một tay cầm dao, nói với cô: "Tiểu Bắc, con phải học tập thật giỏi, thiết kế cho đẹp, tương lai, khi con kết hôn, phải tự thiết kế trang sức cho mình! Chỉ bản thân mình mới biết mình muốn gì nhất.
Ông xã do mình chọn, nhẫn do mình thiết kế."
Mũi lại chua chua, Tần Tiểu Bắc rất muốn nói: mẹ, con đã kết hôn rồi, nhẫn không phải do con thiết kế! Mẹ, đừng trách con!
Nhưng không thể nữa, mẹ không nghe thấy lời cô nói, không bao giờ nữa.
Buồn từ tâm mà đến, Tần Tiểu Bắc nắm chặt nắm đấm.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Bùi Kình Nam trầm giọng.
Tần Tiểu Bắc mau chóng hoàn hồn, cô nhìn về phía Bùi Kình Nam, có vẻ quật cường: "Tôi muốn làm việc!".