Nhóm dịch: Mèo Đen
Hai con ngươi Bùi Kình Nam lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào camera.
Trong camera, người phụ nữ kia bình tĩnh ung dung đi vào thang máy, lại bình tĩnh ung dung đi ra khỏi thang máy, sau đó ra đường lớn cửa khách sạn.
Hoắc Khởi ở một bên huých vào vai Bùi Kình Nam một cái: "Vóc dáng được đấy! Không lỗ!"
Bùi Kình Nam ném Hoắc Khởi ánh mắt sắc lẻm như dao.
Hoắc Khởi đưa tay sờ mũi, ho nhẹ hai tiếng.
Anh ta nhìn về phía video theo dõi, nhìn thấy hình như trong tay người phụ nữ trong video cầm gì đó, anh ta ấn tạm dừng, phóng to phần tay người phụ nữ, mẫn cảm nghề nghiệp hỏi: "Trong tay cô ấy cầm gì vậy?"
Sắc mặt của Bùi Kình Nam đã xanh xám.
Hoắc Khởi không biết trong tay người phụ nữ đó cầm cái gì, anh lại không biết sao? Đó là quần lót của anh! Anh cảm thấy có một vạn con thảo nê mã đang gào thét trong lòng anh, gào thét.
Sỉ nhục, đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn!
Anh trầm giọng: "Nhìn xem cô ta đi đâu? Lập tức bảo người ta điều video đường phố của cục Giao Thông."
Hoắc Khởi nhíu mày: "Đã bảo rồi, đang lấy."
Bùi Kình Nam liền nhìn về phía video.
Trong video, sau khi người phụ nữ đi ra đường lớn trước khách sạn, đi thẳng tới đường lớn đối diện, đi vào trong con ngõ nhỏ, thành công né tránh camera.
"Thông minh đấy!" vẻ mặt Hoắc Khởi tán thưởng.
Thấy sắc mặt Bùi Kình Nam càng kém hơn, anh ta vội im bặt, lập tức ấn mở video nhận được từ cục Giao Thông.
Tìm camera của mấy con đường gần khách sạn cũng không phát hiện ra bóng dáng người phụ nữ.
Bùi Kình Nam đứng lên, âm thanh lạnh lẽo: "Phải tìm được người phụ nữ này! Cho trước một tuần!"
"Ừm, chờ tin của tôi!" Hoắc Khởi tự tin đồng ý.
Ở Cảnh thành, không có người mà Hoắc Khởi anh ta không tìm thấy.
...
Một tuần lễ qua đi, người phụ nữ đó như bốc hơi khỏi nhân gian.
Bùi Kình Nam như Satan mặt lạnh ngồi trước bàn làm việc ký văn kiện.
Bỗng nhiên nhìn thấy trên văn kiện lại có lỗi chính tả, anh giơ tay ném văn kiện ra ngoài.
Điện thoại vang lên, là mẹ anh Tư Ái Hoa gọi điện: "Kình Nam à, chừng nào thì con về nhà? Hôm nay ông của con mới biết tin con tự tiện rời khỏi quân đội, tức giận đến nỗi đập vỡ bình sứ thanh hoa hơn bốn mươi năm để trong thư phòng của ông đấy."
"Chờ ông con hết giận, con sẽ về nhà!" Bùi Kình Nam nói.
Anh nhất định phải tìm được người phụ nữ cả gan làm loạn đó trước tiên, lột da của cô ta.
Còn chuyện tự tiện rời khỏi quân đội, anh sẽ trở về giải thích với ông nội.
"Ông con không nguôi giận được đâu, Kình Nam, con thật sự quá tùy hứng rồi, chuyện lớn như rời khỏi quân đội, con lại không hề thương lượng với trong nhà.
Con hãy trở về tự mình giải thích với ông của con đi!" Tư Ái Hoa hít một hơi ở trong điện thoại.
Còn nói: “Đúng rồi, cháu gái của ông con là Vũ Vi hôm nay từ đế đô tới, con đi đón đi, lát nữa mẹ sẽ nhắn thông tin chuyến bay đến điện thoại di động của con..."
Bùi Kình Nam ngắt lời mẹ: "Mẹ, con bận lắm, để lái xe trong nhà đi đón đi!"
Bùi Kình Nam cúp điện thoại, hai con ngươi nguy hiểm híp lại, ngay cả anh bị người nào ngủ anh còn không biết, nào có tâm tư đi đón ai chứ?
Mới cúp điện thoại, Hoắc Khởi đã gọi điện thoại đến.
Bùi Kình Nam nheo mắt: "Người ở đâu?"
Giọng nói của Hoắc Khởi bất đắc dĩ: "Không tìm được, người phụ nữ này đúng là hồ ly mà! Đã tra được, khi bỏ thuốc, cô ấy tiêu ba ngàn tệ thuê phòng cao cấp, không để lại bất kỳ tin tức gì.
Mấy ngày nay tôi đã phái hơn bốn mươi người thay phiên phòng thủ lấy camera của tất cả đoạn đường, vẫn không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó.
Điều này thật sự quá vô lý, chỉ cần còn sống trong thành phố, cô ấy cũng phải đi ra ngoài chứ, dù không dạo phố, cô ấy cũng phải ăn cơm, đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày chứ.
Trừ phi cô ấy trốn vào trong hang."
"Không tìm được người thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Bùi Kình Nam cúp điện thoại, trong đôi mắt như chim ưng dấy lên hai ngọn lửa.
Tốt, rất tốt!
Có bản lĩnh thì trốn cả một đời, bằng không, chờ anh tìm được cô ta, anh nhất định sẽ đóng đinh cô ta lên thập tự giá!
*
Trong một căn hộ độc thân.
Tần Tiểu Bắc ngồi ở trên ghế sa lon ăn cơm, trên bàn trà trước mặt bày thịt băm xào mộc nhĩ và cơm cuộn rong biển canh trứng, đơn giản lại tinh xảo.
Nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị trước khi cô gài bẫy Bùi Kình Nam, toàn bộ tủ lạnh được chất đầy, đủ cho cô sống trong một tháng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô lấy điện thoại di động ra, tìm đến ảnh chụp chung của cô và cha mẹ tháng trước.
Trong tấm ảnh, vẻ mặt cha từ ái, vẻ mặt mẹ dịu dàng, cô cười rạng rỡ như nắng...!Đây là toàn bộ ấm áp và tình yêu trong sinh mệnh của cô.
Thế nhưng tất cả đã biến mất! Bởi vì một trận tai nạn xe cộ, cha mẹ đã vĩnh viễn rời xa cô!
Nước mắt rơi vào màn hình điện thoại di động, cô lập tức lau đi, trong mắt dần dần lóe lên tia lạnh..