Nhóm dịch: Mèo Đen
"Tampon OB chỉ là băng vệ sinh bình thường, anh phản ứng gay gắt như vậy làm gì?" Tần Tiểu Bắc cũng nổi cáu.
Nghĩ đến việc anh ta mở túi xách của cô ra, cô càng không vui hơn.
Vóc dáng của anh ta rất cao, cô đi dép lê phải ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cô ngửa đầu về phía anh ta, nghiêm nghị nói: "Bùi Kình Nam, thầy giáo anh có dạy thế nào là tôn trọng không? Chưa được tôi cho phép, động vào túi của tôi, trong mắt anh còn có hai từ tôn trọng không vậy? Tất cả phụ nữ đều đang sử dụng băng vệ sinh dạng nút, băng vệ sinh dạng nút thuận tiện lại sạch sẽ, tại sao lại bị anh nói thành xấu xa như vậy?"
Bùi Kình Nam không ngờ Tần Tiểu Bắc sẽ quát anh, anh nhìn cô, nhíu mày, nghiêng mắt.
Tần Tiểu Bắc đẩy Bùi Kình Nam ra, tức giận rời khỏi nhà vệ sinh, vén chăn lên nằm trên giường.
Cô không thèm nhìn túi xách của mình, trên thực tế, trong nội tâm cô lặng lẽ nghĩ rất nhiều.
Túi xách của cô đã khóa lại, cửa phòng rửa tay cũng là cô cố ý khóa.
Thế nhưng hai chiếc khóa đối với anh ta mà nói, như là không có gì.
Có thể thấy năng lực mở khóa của anh ta vượt qua cả thợ mở khóa chuyên nghiệp.
Như vậy, anh ta còn có kỹ năng nào khác đây?
Cô cần hiểu rõ anh ta hơn, tương lai áp dụng hành động, mới đề phòng tốt hơn.
Bùi Kình Nam cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Tiểu Bắc ôm chặt chăn nhắm mắt lại.
Bùi Kình Nam nhìn Tần Tiểu Bắc một cái, anh gọi điện thoại cho bác sĩ Lữ, gọi ngay trước mặt Tần Tiểu Bắc.
Anh hỏi bác sĩ Lữ ở trong điện thoại: "Bác sĩ Lữ, phụ nữ có thai có thể sử dụng băng vệ sinh sao?"
Bên tai Tần Tiểu Bắc đột nhiên đỏ lên, cô nhắm mắt lại không dám mở ra.
Bùi Kình Nam mở loa ngoài ra, âm thanh của bác sĩ Lữ vang lên trong phòng: mang thai không thể sử dụng băng vệ sinh, nếu dịch trắng ra nhiều, nên thay quần.
"Biết rồi." Bùi Kình Nam cúp điện thoại, đi đến trước giường, vén chăn lên.
Tần Tiểu Bắc cảm giác chăn trên người không còn, cô bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Bùi Kình Nam: "Tôi đã nghe thấy rồi, anh đi ra ngoài, tôi thay quần."
"Tôi thay cho cô!" Bùi Kình Nam nói.
"Không cần, tôi tự làm."
Bùi Kình Nam nhếch khóe môi cười tà mị: "bà xã mang thai, ông xã phải biết nhiều hơn, vừa khéo tôi cũng muốn xem xem, để thứ đồ đó bên trong như nào?"
Tần Tiểu Bắc tức muốn chết, cất cao âm thanh: "Bùi Kình Nam, anh đúng là đồ xấu xa.
Tôi đã nói, đây chẳng qua là băng vệ sinh nút bình thường, tất cả phụ nữ đều sử dụng."
Cô có vẻ nổi giận, sau khi ngồi dậy cầm gối đánh về phía Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam đưa tay nhận gối, lấy gối ra, cười tà nhìn Tần Tiểu Bắc: "Chột dạ cái gì?"
"Ai chột dạ? Tôi có gì mà phải chột dạ? Chỉ là sử dụng băng vệ sinh thôi, anh cần phải bám riết không tha vậy sao? Hay là anh muốn bây giờ lập tức ly hôn đi cưới vị thiên kim tiểu thư Quý gia kia?" Tần Tiểu Bắc nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Bùi Kình Nam: “Nếu thật sự muốn như vậy, tôi đồng ý làm thủ tục ly hôn đấy! Dù sao chúng ta cũng không có tình cảm!"
Hoàn toàn chính xác, cô chột dạ, cô sợ Bùi Kình Nam phát hiện dì cả của cô đến.
Cho nên, cô cố ý phát cáu với anh ta, cô cố ý muốn chọc giận anh ta, muốn anh ta nổi giận.
Đôi mắt Bùi Kình Nam nhìn vào Tần Tiểu Bắc, trong mắt mang theo ý mỉa mai, như thể đã nhìn thấu tất cả.
Tần Tiểu Bắc không dám nhìn vào mắt Bùi Kình Nam, cố ý giả vờ tức giận ngồi ở trên giường.
Ánh mắt cô lóe lên, nghĩ xem tiếp theo nên đối phó như thế nào.
Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Trong lòng Tần Tiểu Bắc vui mừng, lập tức đưa tay cầm lấy túi xách.
Nhìn một màn hình điện thoại, là máy riêng bên phòng thiết kế, cô lập tức nhận: "Alo."
"Chạy tới bây giờ sao? Được, tôi sẽ tới ngay, có lẽ phải một tiếng sau mới tới nơi được.".