Nhóm dịch: Mèo Đen
Mẹ hỏi ở trong điện thoại: "Kình Nam, sao nhiều ngày như vậy con cũng không trở về nhà? Tiểu Vi đã gần khôi phục rồi."
"Mẹ phái người chăm sóc tốt cho cô ấy, qua một khoảng thời gian ngắn thì bảo người ta đưa cô ấy về Quý gia đi." Bùi Kình Nam nói.
Giọng nói của Tư Ái Hoa ở trong điện thoại có chút bất mãn: "Chuyện này chờ qua sinh nhật của ông con rồi nói, còn hai mươi ngày nữa là đến sinh nhật của ông con, con không trở lại giúp đỡ xử lý một tay à?"
"Con bận lắm, chuyện trong nhà mẹ và các anh trai chị dâu quyết định là được.
Ngày sinh nhật của ông nội, con sẽ trở về đúng giờ!" Bùi Kình Nam trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn về phía Tần Tiểu Bắc, anh cười hỏi: "Sinh nhật của ông nội cô có muốn đi không?"
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lóe lên một cái, cô muốn đi Bùi gia, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài được, nở nụ cười, cô nói trái lương tâm: "Có thể không đi thì tốt nhất không đi, Bùi gia không có ai thích tôi, tôi không muốn tự rước lấy nhục.
Ở chỗ này, tôi cảm thấy rất tốt, nhà cửa rộng rãi, cũng rất tự tại."
"Vậy thì không đi nữa." Bùi Kình Nam nhíu mày: “Dù sao sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn, tránh cho để nhiều người biết sự tồn tại của cô, đến lúc đó ly hôn sẽ khiến Bùi gia mất mặt."
"Đúng vậy đấy!" Tần Tiểu Bắc nhếch môi cười một tiếng.
...
Buổi đêm.
Bùi Kình Nam đi ra từ trong phòng tắm, Tần Tiểu Bắc ôm váy ngủ muốn đi vào.
Bùi Kình Nam nắm chặt cổ tay Tần Tiểu Bắc, ngữ điệu bất mãn: "Làm gì vậy?"
"Tôi đi tắm rửa!" Tần Tiểu Bắc nói.
Cô đã sớm muốn tắm rồi, Bùi Kình Nam một mực không cho, nói cô sinh non, không được đụng nước.
Mỗi ngày chỉ cho phép cô rửa mặt rửa chân đơn giản, cô rửa ở bên trong, anh ta sẽ dựa vào tường ngoài cửa, nếu nghe thấy tiếng nước rào rào bên trong, anh ta sẽ lập tức xông tới.
Thời tiết nóng như vậy, cô đã không tắm một tuần rồi, cô cảm thấy cả người mình bốc lên mùi chua.
Cô thực sự không nghĩ ra, Bùi Kình Nam mới hơn hai mươi tuổi mà tính cách lại không khác gì người già, nhưng ngại sự uy nghiêm của anh ta, cô không lay chuyển được anh ta.
Hôm nay đã sạch sẽ rồi, nói cái gì cô cũng không thể chịu được nữa.
Thật sự quá hôi, không tắm rửa còn khiến cô suy sụp hơn cả uống canh mỗi ngày.
Bùi Kình Nam nhìn xem Tần Tiểu Bắc, câu môi xấu xa cười một tiếng: "Muốn tắm à?"
"Ừm." Tần Tiểu Bắc lên tiếng.
"Đợi thêm 2 3 ngày nữa." Bùi Kình Nam nói.
"Điều này không khoa học! Anh thử lên mạng mà xem, dù là trong tháng, cũng không nói không thể tắm rửa, không tắm rửa mới là tổn thương lớn nhất đến cơ thể sản phụ, cơ thể sản phụ suy yếu, sẽ có rất nhiều mồ hôi, cần tắm rửa thay quần áo thoáng mát mới lợi cho sức khỏe." Tần Tiểu Bắc ý đồ thuyết phục Bùi Kình Nam.
"Cụ tôi sống đến 97 tuổi." Bùi Kình Nam nói.
"Cái gì?" Tần Tiểu Bắc hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của Bùi Kình Nam.
Bùi Kình Nam lại nói: "Bây giờ bà nội tôi 83 tuổi."
"Cái gì?" Tần Tiểu Bắc nhíu mày, không biết rốt cuộc Bùi Kình Nam muốn nói gì.
Bùi Kình Nam lại nói: "Cụ bà tôi năm 95 tuổi, có thể cõng hai mươi cân gạo đi năm cây số.
Thức ăn của bà cũng do bà tự nấu."
"Lợi hại vậy?" Tần Tiểu Bắc gần như thốt ra.
Bùi Kình Nam nghiêng mắt nhìn Tần Tiểu Bắc, nói tiếp: "Không chỉ có thể tự mình nấu cơm, cụ còn đọc báo, mắt không hề hỏng, cụ còn không bị viêm khớp.
Mà bây giờ bà nội tôi còn chăm con giúp chị dâu tôi."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Bùi Kình Nam nhếch môi cười: "Tất cả những việc này, đều nhờ vào bọn họ kiêng cữ trong tháng rất tốt."
Tần Tiểu Bắc: "..."
Cô thật sự sụp đổ rồi!
Bùi Kình Nam nghiêng mắt nhìn Tần Tiểu Bắc: "Cho nên, đừng tự tìm chết."
"Nhưng thật sự rất hôi." Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam liền cười lạnh: "Lúc tôi huấn luyện dã ngoại ở bộ đội, thời điểm dài nhất đã từng ba tháng không tắm rửa."
Tần Tiểu Bắc trợn tròn mắt: "Thật hay giả vậy? Không gọi ruồi đến sao?".