Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi gia.
Thời gian Quý Vũ Vi ngủ trưa.
Cô ta khóa cửa lại, ngồi ở trên giường hạ giọng gọi điện thoại: "Hiện tại Bùi gia bắt đầu mời người giúp việc làm bếp núc và làm việc vặt, mấy người nhất định phải nhân cơ hội này trà trộn vào."
"Sự việc khác đương nhiên là chờ trà trộn vào rồi bàn sau."
"Có gì phải sợ? Buổi tiệc trăm bàn, cô dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết đến lúc đó cục diện sẽ hỗn loạn cỡ nào."
"Hắc Bì, chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, lần nào cô làm việc giúp tôi, tôi đã bạc đãi cô bao giờ chưa?"
"Được rồi, không có việc gì thì đừng liên lạc, tránh cho khiến người khác hoài nghi."
Sau khi Quý Vũ Vi cúp điện thoại, đôi mắt trở nên độc ác.
Cô ta đưa thay sờ lưng, thậm chí cô ta còn có thể cảm giác được đau đớn trên xương sườn, cô ta chịu cơn đau này là vì ông xã của cô ta.
Cô ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cướp đi Bùi Kình Nam!
Một đứa con gái tiếp rượu cũng dám khiêu chiến với cô ta, thật sự cho rằng Quý Vũ Vi cô ta ăn chay mà lớn lên à?
...
Ba ngày sau.
Bùi gia vô cùng náo nhiệt.
Từng chiếc xe lái đến nhà họ Bùi, có xe sang trọng phô trương, có xe chỉ thuộc về quân đội, còn có loại xe bình thường, tất cả mọi người đến chúc mừng uống rượu.
Sức ảnh hưởng của Bùi gia đã không chỉ giới hạn ở hai giới thương chính nữa.
Sức ảnh hưởng lớn nhất, đến từ Bùi lão làm hiệu trưởng ba mươi năm, còn có cha của Bùi Kình Nam là Bùi An làm hiệu trưởng vài chục năm.
Mỗi một năm, đều sẽ có một nhóm học sinh ưu tú tốt nghiệp từ trong trường quân đội của ông, sau khi bọn họ rời khỏi trường quân đội, tự xây dựng được sự nghiệp của mình.
Có người tham chính, kinh doanh, làm giáo dục...!Bọn họ tham gia vào đủ các ngành nghề.
Phần lớn mọi người, đều sẽ nhớ kỹ vị hiệu trưởng già này.
Cho nên, đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Bùi hôm nay, phần lớn là những người tốt nghiệp từ trường quân đội tham gia.
Thậm chí còn có người từ ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Sân của Bùi gia lớn đến kinh người, đã bày sẵn bữa tiệc trăm bàn.
Người hầu Bùi gia và đầu bếp cùng nhân viên làm việc vặt thuê bên ngoài lần này loay hoay chân không chạm đất, người nào đi đường dưới chân cũng như có gió, sợ chậm chạp ảnh hưởng đến vị trí ngồi của khách khứa.
Vì để thêm phần long trọng, cố ý để một cái cổng vòm ở cửa vào sân, ông cụ Bùi mặc bộ quân trang, chống cây quải trượng dẫn theo con trai con dâu tự mình đứng ở cửa ra vào đón khách, mời bọn họ ngồi vào vị trí.
Không có bàn nhận quà, ông cụ Bùi từ chối nhận quà.
Sinh nhật tám mươi tuổi đối với ông cụ mà nói, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Có lẽ, đây là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật quy mô lớn cuối cùng, dù sao, ai biết được liệu có thể sống đến buổi tiệc mừng thọ chín mươi tuổi hay không?
Tất cả mọi người chuẩn bị quà cáp, thế nhưng ông cụ Bùi không nhận, bọn họ đành phải giữ lại.
Người từng được ông cụ Bùi dạy dỗ đều biết, ông cụ Bùi là một người nghiêm túc lại cố chấp, ông nói không nhận thì tuyệt đối sẽ không nhận.
Nếu bọn họ cứ cố nhét, sẽ có vẻ cực kỳ không tôn trọng ông cụ Bùi.
Chuyện không nhận quà vừa truyền ra, rất nhiều người đằng sau trực tiếp không gửi quà nữa, bọn họ nhìn thấy ông cụ Bùi, đều kính trọng lại có thành ý chúc mừng, chúc ân sư của bọn họ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
Giây phút chúc mừng, bọn họ chân thành đến mức nhân cách thăng hoa.
Cuộc sống tuy phồn hoa, nhưng vẫn có một ít tình cảm chân thành tha thiết, vô cùng bền bỉ, ví dụ như tình thầy trò..