Nhóm dịch: Mèo Đen
Quý Vũ Vi một mực lặng lẽ lẩn trốn chú ý tình huống bên này, khi Bùi Kình Nam đi đến bên hồ, cô ta trở nên vô cùng khẩn trương.
Cô ta nắm chặt nắm đấm, cô liên tục cầu nguyện ở trong lòng: đã thành công, nhất định đã thành công.
Vốn cô ta và Hắc Bì đã hẹn trước với nhau, chỉ cần bên Tần Tiểu Bắc có chuyện gì, Hắc Bì sẽ lập tức nhắn tin thông báo cho cô ta, bên này cô ta tìm thêm mấy người cùng đi xem, nhất là Bùi Kình Nam và Tư Ái Hoa.
Cô ta một mực chờ đợi, thời gian trôi qua mười lăm phút, cô ta trở nên rất gấp, thời gian trôi qua nửa tiếng, cô ta lại không vội, cô ta cảm thấy nhất định sắp thành công rồi, Tần Tiểu Bắc chỉ là phụ nữ, còn bọn họ sắp xếp tận bốn tên đàn ông.
Mà lại, chân Tần Tiểu Bắc còn bị thương, cô ta còn trúng thuốc nặng như vậy, không có khả năng thất bại được.
Lúc Bùi Kình Nam đi đến bên hồ, thời gian đã qua ba mươi bảy phút, thật muốn biết Bùi Kình Nam qua đó sẽ thấy cảnh tượng như thế nào đây?
Cô ta vốn định gọi Tư Ái Hoa đi xem cùng, nhưng cô ta lại lo lắng.
Chưa nhận được tin nhắn của Hắc Bì, thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô ta nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!
Bảo vệ tốt bản thân, biện pháp tốt nhất không gì ngoài đặt mình ngoài vòng nghi ngờ, cô ta vốn cách xa, dù Bùi Kình Nam hoài nghi thế nào, cũng không thể nghi ngờ đến trên đầu cô ta được.
Bên Hắc Bì tuyệt đối sẽ không khai ra cô ta, bởi vì Hắc Bì không nói cho người phía dưới cô ta là ai.
!
Bùi Kình Nam đá văng cánh cửa.
Hai tay hai chân Tần Tiểu Bắc đã quấn lấy anh, như một con rắn.
Bùi Kình Nam hơi cúi đầu nhìn dáng vẻ của Tần Tiểu Bắc.
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mê ly, cái cằm nhọn!
"Tần Tiểu Bắc!" Anh nghiêm nghị gọi cô.
"Ưm! " Cô chỉ phát ra một tiếng ưm.
Vẻn vẹn chỉ một tiếng như vậy, lại khiến Bùi Kình Nam không chịu đựng nổi.
Anh nhanh chân đi đến trước giường, đặt cô lên trên giường.
Dấu răng trên cánh tay cô kích thích mạnh ánh mắt của anh, anh vén váy cô lên, những cái lỗ nhỏ trên đùi của cô vô cùng chướng mắt, là ai đâm?
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Nhìn cả người cô ướt sũng, thậm chí trên tóc còn còn vương lá liễu trong hồ.
Anh vô cùng bực bội, anh ôm cô đi vào phòng tắm.
Anh đỡ cô, một tay mở vòi nước xả vào trong bồn tắm.
Nhìn thấy bước trong bồn đã ấm, anh chuẩn bị để cô vào.
Tần Tiểu Bắc như thể con gấu koala dính chặt lấy Bùi Kình Nam, anh muốn để cô xuống, cô lại ôm chặt lấy anh, hai tay ôm cổ, hai chân quắp lấy bên hông anh.
Chân trái truyền đến đau đớn khiến cô tỉnh táo được một lúc, lúc tỉnh táo, cô liền gọi tên của anh: "Bùi Kình Nam!"
Một tiếng "Bùi Kình Nam" khiến cho xương cốt toàn thân Bùi Kình Nam xốp giòn, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Cô còn nhận ra tôi à?"
"Lục Hồng!" Tiểu Bắc lại kêu.
"Mẹ!" lửa giận của Bùi Kình Nam vừa chìm xuống lại dấy lên: “Cô nhìn rõ xem tôi là ai?"
Tiểu Bắc đột nhiên cười, cười dịu dàng chưa từng có: "Cẩm Thần.
"
"A! " Bùi Kình Nam cười lạnh: “Mẹ nó nhớ nhiều thằng vậy.
"
"Cẩm Thần! Thật xin lỗi!" Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam đưa tay đánh mạnh một cái vào mông Tiểu Bắc để trừng phạt: "Tần Tiểu Bắc, cô mở to mắt ra nhìn cho rõ tôi là ai?"
Đôi mắt Tần Tiểu Bắc nhìn về phía Bùi Kình Nam, trong mắt toàn là ham muốn, cô quấn lấy anh, hôn hầu kết của anh, hôn môi của anh.
"Mẹ!" Bùi Kình Nam mắng, hung hăng cắn một cái vào trên môi Tiểu Bắc.
"Ưm! " Tiểu Bắc thấp giọng kêu đau.
Dưới bụng Bùi Kình Nam xiết chặt, anh cố gắng kiềm chế, nhìn thấy nước đã chảy đầy, anh kéo người cô ra khỏi người mình, để cô vào trong bồn tắm.
Tiếng nước òm ọp, Tiểu Bắc vung vẩy trong nước, song người vẫn chưa tỉnh lại.
.