Nhóm dịch: Mèo Đen
Hiện tại tình huống của cô như vậy, dù ở trong hồ cũng không có cách nào tỉnh táo được, huống chi bây giờ còn là nước ấm.
Nhiệt độ cơ thể cô đã sớm khác hẳn với độ nóng bình thường, tiếp xúc với nước ấm, cô càng nóng đến khó chịu, cả người cô cọ vào trên người Bùi Kình Nam, thậm chí phát ra tiếng cầu khẩn trầm thấp: "Khó chịu, khát, khát, muốn, tôi muốn..."
Bùi Kình Nam nghe tiếng của cô, cơ thể cũng trở nên khó mà tự điều khiển được, nhưng ánh mắt vừa chạm đến vết thương trên cánh tay và trên đùi cô, anh liền trở nên tỉnh táo.
Anh kéo hết váy trên người cô xuống, cầm khăn mặt mau chóng lau người cho cô, sau đó lại dùng một cái khăn tắm bọc lấy cô, ném lên trên giường.
"Ưm...!Muốn, Bùi Kình Nam..." Cô lại gọi tên của anh, túm chặt lấy tay anh, kéo tay anh đến trên người cô.
Tay anh vừa chạm vào da cô, cả người cô đã như điện giật, đôi mắt cô đỏ rừng rực nhìn anh, ngữ điệu khao khát: "Muốn..."
Bùi Kình Nam định chờ Lữ Phẩm đến tiêm thuốc giải độc cho cô, nhưng tình huống hiện tại của cô như vậy, nhìn qua có vẻ khó mà chịu đựng được.
Mà anh cũng khó chịu như thế.
Khi cô gọi rõ ba chữ "Bùi Kình Nam", anh đột nhiên không muốn để ý đến điều gì nữa.
Cắn răng, anh cúi đầu hôn môi cô, hai chân cô lập tức quấn lấy eo anh.
Anh cúi đầu bên tai cô, thấp giọng mê hoặc cô: "Tần Tiểu Bắc, gọi tứ ca!"
"Tứ ca!" âm thanh của cô mềm nhũn gọi.
Cả người Bùi Kình Nam như có dòng điện lướt qua.
Tiếng cởi thắt lưng vang lên, sau đó quần áo rơi đầy đất, không khí trong phòng cũng trở nên mập mờ.
...
Hơn một tiếng sau, Tần Tiểu Bắc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô cảm thấy cả người như bị nghiền qua, vô cùng đau đớn.
Bùi Kình Nam ăn mặc chỉnh tề, anh cầm máy sấy sấy khô tóc cho cô.
Anh trầm mặt hỏi cô: "Lỗ trên đùi là thế nào?"
"Tôi tự đâm." Tần Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam nhíu chặt lông mày: "Vết thương trên cánh tay cũng do miệng mình cắn?"
"Ừm." Tiểu Bắc gật đầu, sau đó cúi đầu xuống, như đứa bé làm sai chuyện gì.
"Chuyện gì xảy ra?" Bùi Kình Nam hỏi.
"Trong thức ăn bị bỏ thuốc." Tiểu Bắc nói.
"Ai đưa đồ ăn tới?" Bùi Kình Nam nghiêm nghị.
"Chẳng phải anh bảo người ta đưa tới sao?" Tiểu Bắc nghi ngờ nhìn về phía Bùi Kình Nam, nói tiếp: “Đồ ăn rất thơm, sắc hương đầy đủ, tôi ăn hết sạch."
Trong đôi mắt Bùi Kình Nam tỏa ra hơi lạnh thấu xương, lại có người dám ra tay với Tiểu Bắc ở trong Bùi gia, đúng là gan to bằng trời.
Ánh mắt anh tối đi, hỏi: "Sao trước đó cả người lại ẩm ướt, bọn chúng ném cô vào trong hồ sao?"
"Không có, tôi tự nhảy." Tiểu Bắc nói.
Sắc mặt Bùi Kình Nam đen hơn: "Chẳng phải không quen với nước à? Nhảy hồ làm cái gì? Không biết kêu cứu sao?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh lạnh lẽo đến nỗi càng thêm đáng sợ, cô kêu cứu, gọi điện thoại cho anh, thế nhưng anh không tìm được cô ngay lập tức, mãi đến nửa tiếng sau anh mới tìm được cô, may mắn tất cả vẫn còn kịp.
"Tôi rất hợp với nước, chân lại không tiện, ở trong nước sẽ dễ tự vệ hơn." Tiểu Bắc nói rất bình tĩnh.
Bùi Kình Nam nghe thấy vậy, cảm xúc chập trùng kịch liệt.
Anh nghiêm nghị: "Rất hợp với nước? Vậy dáng vẻ trước đó là sao vậy?"
"Chuột rút.
Vừa rồi cũng bị chuột rút, bằng không, bọn chúng không có khả năng bắt được tôi." Tiểu Bắc nói.
Bùi Kình Nam nghe thấy vậy càng khó chịu hơn, lại muốn hiểu rõ toàn bộ quá trình, anh hỏi: "Đâm mình và cắn mình là để duy trì tỉnh táo à?".