Dụ Ái Thành Hôn Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ FULL


Nhóm dịch: Mèo Đen
Tiểu Bắc đỏ mặt, khó chịu, không dám nhìn thẳng Bùi Kình Nam: "Đúng vậy, tôi sợ mất đi ý thức, làm ra một số chuyện không tốt.

"
"Luôn luôn bị chuột rút à?" Bùi Kình Nam lại hỏi.

"Trong hơn mười năm qua tổng cộng bị chuột rút hai lần.

" Tần Tiểu Bắc hơi có vẻ oán trách nói.

"Nằm yên đừng nhúc nhích!" Bùi Kình Nam cầm váy cho Tiểu Bắc.

"Bùi Kình Nam!" Tần Tiểu Bắc kêu một tiếng.

Bùi Kình Nam quay đầu: "Anh tư!"
Tiểu Bắc lại hô một câu: "Anh tư!"
"Ừm?" Bùi Kình Nam cao giọng.

"Đừng ảnh hưởng đến tiệc sinh nhật của ông nội, sinh nhật tám mươi tuổi rất quan trọng, rất nhiều người cả một đời đều không có cơ hội đón sinh nhật tám mươi tuổi!" Tiểu Bắc nói.

Trong lòng cô bỗng cảm thấy đau lòng.

Vết thương bị Bùi Kình Nam bắt được, anh nhíu mày lại, trong lòng xẹt qua cảm giác không thoải mái không thể nói rõ, lồng ngực đột nhiên trở nên ngột ngạt bởi vì vết thương của cô.

Anh ném váy cho cô, lại dặn dò: "Không được phép đi đâu hết!"
"Bộ dáng tôi bây giờ cũng có thể đi đâu chứ!"
Bùi Kình Nam lại ra lệnh: "Lập tức mặc váy vào.

"
Tần Tiểu Bắc lại cười: "Tôi cũng không thích để trần!"
Bụng dưới của Bùi Kình Nam siết lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Tiểu Bắc một chút, quay người rời đi.

Không lâu sau, Bùi Kình Nam đưa Lữ Phẩm tới.

Lữ Phẩm vừa đến gần đã lập tức vén chăn lên nhìn chân Tần Tiểu Bắc, thấy mắt cá chân trái của cô sưng to hơn quả trứng gà, anh ta bất đắc dĩ nói: "Vết thương này một trăm ngày cũng chưa tốt được.

"
"Giúp cô ấy kiểm tra thân thể đi, hôm nay bị chuột rút hai lần.

Mấy năm trước chưa từng bị chuột rút lần nào.

" Bùi Kình Nam nói.

Lữ Phẩm đưa tay bắt mạch cho Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc ngừng thở.

Lữ Phẩm nhắc nhở: "Hô hấp tự nhiên là được.

"
Lúc này Tiểu Bắc mới dám thở ra, cô lớn lên cùng cha mẹ ở đất nước Tang Phù, đối với đông y, cô có sự kính sợ bẩm sinh, cảm thấy đông y là thứ quý giá nhất trên đời.

Vài phút sau, Lữ Phẩm nói: "Dinh dưỡng gần đây không đủ, chức năng của dạ dày đang thoái hóa, trên thực tế, không bắt mạch mà xem sắc mặt cũng có thể nhìn ra! Chuột rút là do vấn đề dinh dưỡng.

"
Anh ta không phải chưa từng gặp Tần Tiểu Bắc, lần trước gặp là hơn hai mươi ngày trước, khi đó nhìn qua sắc mặt cô tốt hơn nhiều.

Bùi Kình Nam nói: "Trong bụng mang thai.

"
Lữ Phẩm nhìn Bùi Kình Nam với ánh mắt kỳ lạ.

Anh ta nói ra: "Là ăn quá kém! Tâm trạng cũng không tốt lắm!"
Bùi Kình Nam trầm giọng: "Điều trị đi!"
Anh có chút trách mình quá ác với người phụ nữ này, dù sao người phụ nữ này cũng không giống với đám cấp dưới của anh, những người kia cẩu thả lười biếng thì phạt cũng được, bị bỏ đói cũng được, bọn họ luôn khỏe mạnh như trâu.

Không ngờ người phụ nữ này lại yếu đuối như thế, cũng không phải không cho cô ăn, mỗi ngày đều bồi bổ cho cô, mỗi ngày buộc cô nhất định phải ăn canh, không ngờ giày vò lại mắc bệnh.

Lữ Phẩm nói: "Chủ yếu là tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt giấc ngủ cũng không tốt theo, ảnh hưởng đến hấp thu, ảnh hưởng đến tinh thần, tiếp theo ảnh hưởng đến cơ thể.

Hơn nữa trong đông y, tâm tình trị bách bệnh.

Chỉ cần có một tâm tình tốt, tất cả mọi bệnh đều sẽ tự lành.

"
"Không phải tâm trạng tôi không tốt đâu.

" Tiểu Bắc cười nói.

Lữ Phẩm nhìn Tần Tiểu Bắc một chút, không tranh luận với cô.

Trong lòng anh ta biết, tâm trạng cô có thể tốt mới là lạ.

Bùi Kình Nam là ai?
Có thù tất báo, người tính kế anh, còn muốn có đồ ngon để ăn sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui