Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam lại đâm vào trong khe móng tay của người đàn ông kia, người đàn ông lập tức đau đến mức sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, hắn đau nhưng vẫn ngoan cố.
Bùi Kình Nam cũng chẳng muốn hỏi, lại đâm xuống, chọc trúng khe hở móng tay người đàn ông, sau khi đâm, anh lưu loát rút ra rồi lại đâm vào, cách ra tay của anh chuẩn xác đến doạ người.
Mỗi một kim đâm xuống, người đàn ông đều kêu lên thảm thiết, mấy người đàn ông khác đều không khỏi run rẩy.
Bùi Kình Nam mặt lạnh giống như Tu La đến từ địa ngục, không nói lời nào, tiếp tục đâm vào khe hở móng tay người đàn ông.
Mỗi lần người đàn ông đều tránh né, nhưng hắn không biết vì sao mình không tránh thoát, cảm thấy tay mình đều đã né tránh rất xa, thế nhưng Bùi Kình Nam chỉ cần hơi chuyển động thân thể một cái, lại có thể chuẩn xác đâm trúng khe hở móng tay hắn.
Sau khi người đàn ông bị đâm năm sáu lần, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Bùi thiếu, đừng đâm nữa, tôi thật sự không biết gì hết, tôi chỉ biết người phân phó chúng tôi làm việc tên là Hắc Bì.
"
Mặt khác ba người đàn ông nghe tiếng, hơi thở ra một hơi.
Bọn họ bị chặn miệng, cho nên, bọn họ không khai gì hết, đều là Tần Tam khai, đến lúc đó Hắc Bì trách tội xuống, bọn họ cũng có thể đùn đẩy.
Bọn họ thật sự sợ Tần Tam quá ngoan cố, chết cũng không khai, đến lúc đó Bùi thiếu gia chuyển mà ra tay với bọn họ, bọn họ chưa chắc đã gánh vác được, hơn nữa còn bị đâm khe hở móng tay kinh khủng kia.
"Hắc Bì?" Giọng nói Bùi Kình Nam lạnh lẽo.
Anh cầm ống chích nhẹ nhàng vỗ vỗ trong tay, người đàn ông nhìn thấy ống chích liền run rẩy co lại phía sau.
Bùi Kình Nam cười lạnh: "To gan như thế à, dám đến Bùi gia gây án?"
"Chúng tôi làm vậy cũng là vì thiếu tiền, sau này không dám nữa.
"
"Thiếu tiền nên dám động đến thiếu phu nhân Bùi gia, hả?" Giọng nói Bùi Kình Nam mang theo khí lạnh.
"Chúng tôi không biết đó là thiếu phu nhân, Hắc Bì nói cho chúng tôi biết, đó chẳng qua là một người phụ nữ tiếp rượu, cho dù chúng tôi làm gì cô ta, người nhà họ Bùi cũng sẽ cho rằng là cô ta chủ động quyến rũ chúng tôi.
" Người đàn ông khai.
Sắc mặt Bùi Kình Nam càng lạnh hơn, anh cười lạnh ha ha hai tiếng, ngồi xổm trước mặt một người đàn ông khác, sau khi lấy vải trắng trong miệng hắn ra, ngữ khí xấu xa hỏi: "Mày có gì muốn nói không?"
"Không, không có, là Hắc Bì, Tần Tam đã nói rồi.
Chúng tôi thật sự chỉ biết đến đó.
" Người đàn ông nhìn Bùi Kình Nam ngồi xổm ở trước mặt hắn, cảm thấy rất áp lực.
"A ——" Người đàn ông đột nhiên hét thảm một tiếng.
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, bên trong khe hở móng tay đang rướm máu ra bên ngoài, Bùi Kình Nam không có buông tha hắn, đâm vào khe hở móng tay hắn.
Hắn còn chưa bớt đau nhức, lại kêu lên một tiếng, Bùi Kình Nam vừa hung ác đâm hắn.
Hắn đau đến mức phía sau lưng và trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Bùi Kình Nam lại đâm xuống, anh luôn luôn có thể chuẩn xác đâm trúng khe hở móng tay hắn, hắn muốn tránh, bất đắc dĩ hai cánh tay bị dây thừng trói, hai cánh tay hắn chỉ có thể co lại vào trong ngực, thế nhưng Bùi Kình Nam chỉ cần thoáng nhấc tay, lại có thể chuẩn xác đâm trúng khe hở móng tay hắn.
Khe hở móng tay máu thịt be bét, loại đau nhức kia, khiến cho không người nào có thể chịu đựng.
Bùi Kình Nam không chút lưu tình lại tiếp tục đâm, người đàn ông kêu la oai oái.
Bùi Kình Nam lại ngồi xổm trước mặt người đàn ông thứ ba, lấy vải trắng trong miệng hắn xuống, không nói câu nào liền trực tiếp đâm xuống.
"A ——" Người đàn ông kêu lên thảm thiết.
Bùi Kình Nam hừ lạnh: "Bọn mày được coi là đàn ông sao?".