Nhóm dịch: Mèo Đen
Bách Thiên Nhi cười nói: "Phòng làm việc của em một thời gian nữa sẽ chính thức đặt ở Cảnh Thành, về sau phần lớn thời gian đều sẽ ở Cảnh Thành."
"Chúc mừng!" Bùi Kình Nam nói.
"Cám ơn!" Bách Thiên Nhi gật gật đầu, nhìn Bùi Kình Nam một chút: “Vậy em đi đây."
"Ừm." Bùi Kình Nam đáp một tiếng.
Bách Thiên Nhi đi ra ngoài mấy bước, Bùi Kình Nam lại thêm một câu: "Về sau tất cả mọi người đều làm việc ở Cảnh Thành, thường xuyên liên hệ nhé."
"Ừm." Bách Thiên Nhi đáp một tiếng rồi rời đi.
Cô muốn nói, anh cũng kết hôn rồi, về sau liên lạc lại sẽ không tiện lắm.
Lại cảm thấy nói lời này quá vẽ vời cho thêm chuyện, cô cười cười, trực tiếp rời đi.
Bùi Kình Nam vẫn nhìn theo bóng lưng Bách Thiên Nhi.
Chia tay ba năm, vẫn xinh đẹp giống như trước, hơn nữa tính tình càng kín đáo hơn, cả người nhìn qua có khí chất hơn hấp dẫn hơn, ba năm qua, cô ở nước Anh trưởng thành rất nhiều!
Phụ nữ học thiết kế trang sức, nhiều năm tiếp xúc với cái đẹp, quả thực rất có khí chất.
Anh không khỏi nghĩ đến Tần Tiểu Bắc, người phụ kia, cũng học thiết kế trang sức.
Anh thật sự không nhìn ra khí chất uyển chuyển hàm xúc kia trên người cô, ngược lại cảm thấy thực chất bên trong cô có một luồng dã tính bị cưỡng chế, dường như bất cứ lúc nào trong cơ thể cô sẽ có một con dã thú nhỏ nhảy ra cắn người, cuối cùng anh cũng biết đó là vì cái gì? Bời vì thù hận!
Anh ném mẩu thuốc lá xuống mặt đất, dùng giày da đè mạnh lên.
Anh trực tiếp đi đến tiệc sinh nhật của ông nội.
Ông nội nhìn thấy anh, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Ông nội!" Bùi Kình Nam kêu một tiếng.
"Đi đâu?" Sắc mặt ông nội lạnh lùng.
"Tiểu Bắc không cẩn thận bị trật chân, cháu đi chăm sóc cô ấy." Bùi Kình Nam nói.
"Là bị trật chân hay là có ý nghĩ khác?" Ông nội nghiêm nghị chất vấn.
"Là trật chân, Hổ Tử cũng biết.
Ông nội, hôm nay phải công bố hôn sự của cháu và Tiểu Bắc sao?" Bùi Kình Nam chủ động hỏi.
Trong con ngươi ông nội hiện lên tia sáng quắc, ông nghiêng mắt nhìn Bùi Kình Nam một cái: "Đương nhiên là phải công bố."
"Hôn lễ của cháu và Tiểu Bắc, mời ông nội sắp xếp, cháu đều nghe ông!" Bùi Kình Nam nói.
Ông nội nhíu mày lại, quái lạ nhìn Bùi Kình Nam: "Không phải là đang nói nhảm chứ?"
Sắc mặt Bùi Kình Nam bình tĩnh: "Không phải! Là nghiêm túc."
"Vợ cháu đâu? Đưa con bé đến đây gặp mặt mọi người." Ông nội nói.
"Cô ấy bị trật chân, để cháu phát biểu thay cô ấy." Bùi Kình Nam nói.
Ông nội Bùi đang muốn phát cáu, nhưng nhìn ngữ khí cháu mình có vẻ nghiêm túc, cũng không có nhăn nhở như lần đầu tiên đưa Tần Tiểu Bắc trở về, ông thở ra một hơi.
Lại chờ một lúc, có người tới cùng Bùi gia gia tiếp tục chương trình hội nghị, ông cụ Bùi liền nhìn về phía Bùi Kình Nam, trong giọng nói mang theo nghiêm khắc: "Lát nữa cháu tự nói!"
"Được ạ." Bùi Kình Nam đáp.
Ông cháu hai người lên sân khấu, Bùi Kình Nam không cho người chủ trì thời cơ nói chuyện, liền trực tiếp lấy microphone từ trong tay người chủ trì.
Thân hình anh thẳng tắp đứng trên sân khấu, tuy thay quân phục bằng âu phục, nhưng khí chất quân nhân trên người anh lại không thể che hết.
Thân hình cao lớn, lộ ra không bị trói buộc.
Trăm bàn tiệc, có khá nhiều cô gái đều năn nỉ người nhà đưa tới gặp bốn người cháu trai Bùi gia một lần, các cô càng muốn gặp Bùi gia tứ thiếu gia.
Người Cảnh Thành đều biết, nổi tiếng nhất Bùi gia không ai qua được bốn người cháu trai, ai nấy đều đẹp trai anh tuấn, đều là quân nhân, từng người đều là nhân tài kiệt xuất bên trong quân nhân.
Nhất là Bùi tứ thiếu gia, tuổi còn trẻ mà đã là đại tá.
Cô gái trẻ tuổi, đối với quân quan đều có sự cuồng nhiệt bẩm sinh.
Trong bốn người cháu trai Bùi gia, duy nhất Bùi tứ thiếu gia chưa kết hôn, lúc này nhìn thấy Bùi tứ thiếu gia khí thế không bị trói buộc đứng trên sân khấu, rất nhiều cô gái đều nhìn không chớp mắt.
Đây quả thực là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô!.