Nhóm dịch: Mèo Đen
Sau khi Bùi Kình Nam rời khỏi bục chủ trì, đưa ông nội trở lại bàn tiệc mà người nhà họ Bùi ngồi, anh liền rời đi.
Tư Ái Hoa vô cùng khó chịu đối với biểu hiện vừa rồi của anh, bà gọi Bùi Kình Nam lại: "Kình Nam, con muốn đi đâu?"
"Con
đi xem Tiểu Bắc một lúc!" Bùi Kình Nam nói.
"Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội con, là ông của con quan trọng, hay là một đứa con gái quan trọng? Nó là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn cần con phải xem nữa à?" Tư Ái Hoa càng thêm bất mãn.
"Để nó đi đi!" Ông Bùi nói: “Quan tâm vợ là chuyện tốt.
"
"Cha!" Tư Ái Hoa không vui, nhưng lại không tiện phát tác.
"Đàn ông thì phải có trách nhiệm, cưới rồi thì phải phụ trách tới cùng!" Ông Bùi nói.
Tư Ái Hoa nhíu mày, thật sự không vui nổi, nhưng lại không muốn chọc ông cụ nổi giận, đành phải yên lặng ăn cơm.
Bùi Kình Nam nhanh chân đi đến căn nhà Lữ Phẩm ở.
Bùi gia có mấy căn nhà, Lữ Phẩm không ở nhà chính, mà ở căn nhà phía Tây, đằng sau căn nhà phía Tây còn có một khu vườn, Lữ Phẩm xây một căn phòng thí nghiệm ở nơi đó, anh ta sẽ thường xuyên làm một số nghiên cứu về y học ở nơi đó.
Mặc dù Lữ Phẩm chỉ là bác sĩ tư nhân của Bùi gia, nhưng người nhà họ Bùi lại chu cấp cho anh ta mọi thứ.
Ngoại trừ coi trọng y thuật của anh ta ra, một điểm còn quan trọng hơn là, anh ta và Bùi Kình Nam xem như cởi truồng cùng nhau lớn lên, về sau lại cùng Bùi Kình Nam ngây người ở trong bộ đội bảy năm, sau khi đi ra khỏi bộ đội, anh ta liền làm bác sĩ tư nhân của Bùi gia.
Mặt khác, chị họ anh ta Lữ Tuệ là vợ của Nhị thiếu gia Bùi gia Bùi Kình Vũ.
Bùi Kình Nam trực tiếp lên tầng, đi vào phòng khách của Lữ Phẩm, bốn tên kia đã ăn xong thức ăn trên bàn, thuốc bắt đầu phát tác, ánh mắt tên nào cũng tan rã, thậm chí có hai tên đàn ông ôm lấy nhau.
Lữ Phẩm bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân xem tivi.
Nhìn thấy Bùi Kình Nam tới, anh ta nhíu mày.
"Hỏi được gì chưa?" Bùi Kình Nam hỏi.
Lữ Phẩm hơi nhíu mày lại: "Bọn chúng không biết gì hết.
"
Bùi Kình Nam đến gần, không khách khí đá một phát vào đùi một tên, tên đó kêu oai oái hai tiếng.
Bùi Kình Nam cúi người, đưa tay túm lấy cằm tên đó, lạnh giọng: "Thuốc trong thức ăn là bọn mày bỏ?"
"Tôi không biết, tôi không biết gì hết, tôi không có bỏ thuốc, Hắc Bì chỉ bảo bốn người chúng tôi nằm vùng trong đình thôi.
" Tên đó nói.
Tay Bùi Kình Nam hơi dùng sức, cằm tên đó phát ra âm thanh răng rắc, trật khớp, tên đó kêu gào đau đớn.
Hai tên đàn ông ôm nhau nhìn thấy tình huống bên này như vậy, dược hiệu dường như bỗng chốc được khống chế, trong ánh mắt tan rã của hai tên đó tỉnh táo một lát, trong mắt bọn chúng ánh lên vẻ sợ hãi, lại ôm chặt lấy nhau.
Bùi Kình Nam khinh bỉ liếc nhìn bọn chúng, lạnh giọng hỏi: "Số điện thoại của Hắc Bì!"
"Chúng tôi không biết!" Một tên nói.
"Hắc Bì có hình thù thế nào?"
"Chúng tôi không biết.
"
"Hắc Bì có tới nhà họ Bùi hay không?"
"Không có.
Van xin anh, Tứ thiếu, hãy thả chúng tôi ra được không?" Một tên cầu khẩn.
"Rất tốt!" Bùi Kình Nam gằn từng tiếng phun ra hai chữ, trong con ngươi hiện lên tia tàn độc.
Dao găm Thụy Sĩ trực tiếp cắm một nhát vào đùi tên đó.
"A ——" tên đó kêu gào lên.
Bùi Kình Nam đâm vào đùi mỗi tên một nhát, trong nháy mắt bốn tên đó tỉnh táo hơn rất nhiều.
Một tên ôm đùi, vẻ mặt hoảng sợ cầu xin: "Tứ thiếu, chúng tôi sau rồi, sẽ không dám nữa, chúng tôi đã ăn hết cơm theo ý ngài rồi, ngài không thể nói không giữ lời được!"
Nghe thấy câu nói không giữ lời, Bùi Kình Nam liền cười, cười vô cùng tà khí, anh cầm dao vỗ vỗ lên mặt tên đó: "Đối với loại người như bọn mày, còn phải coi trọng chữ tín nữa? Hả?"
Trái tim tên đó phát run, song vẫn nói: "Tứ thiếu, chúng tôi đúng là cặn bã, nhưng ngài thì khác, ngài là quân nhân mà, quân nhân nuốt lời, làm sao xứng đáng với bộ quân trang được?".